Đào lý bất ngôn
Chương 120 : tình yêu bắt đầu
An Chi đứng ở dưới cửa hiên rất lâu, giống như đồ ngốc, nàng cũng không biết mình làm sao trở về ký túc xá.
Đợi đến khi nàng hoàn hồn, vội vàng trả lời tin nhắn của Ngôn Hề.
Sau đó nàng mím môi, ném mình lên giường, che mặt, thiếu chút nữa là hét lớn lên.
Cho dù là trong mơ, nàng cũng chưa từng mơ thấy Ngôn Hề hôn nàng, huống chi các nàng còn hôn môi.
Thật sự là hôn môi a...
Nàng hiểu rõ Ngôn Hề, người kia đối với mọi người ấm áp hào phóng, tinh tế tỉ mỉ, nhưng mà không thích quá mức thân mật với người khác. Đại Bàn Tiểu Bàn thì không cần phải nói rồi, bây giờ ngay cả Tuấn Tuấn người kia cũng chỉ thỉnh thoảng ôm một cái, sờ đầu một cái, cũng không có những hành động khác. Đối với chính mình mà nói, ngoại trừ lúc nàng còn rất nhỏ Ngôn Hề đã từng hôn lên trán nàng một lần, còn có một lần kia khi học trung học lúc An Chi làm nũng chơi xấu, Ngôn Hề mới có thể hôn nàng, nhưng vẫn là trên trán...
Nhưng mà, vừa rồi các nàng là thật sự hôn môi.
Lại còn hôn rất nồng nhiệt.
Trong đầu An Chi tự bổ sung.
Cười ngây ngô.
Kỳ nghỉ hè nàng trở về chẳng qua là do quá nhớ người kia, muốn nhìn người kia một chút, để biết xem người kia có tốt hay không mà thôi, thật không ngờ mọi chuyện sẽ trở thành như vậy.
Tuy rằng Ngôn Hề không có nói rõ, nhưng mà An Chi cảm giác đươc mình đã hiểu.
Ngôn Hề nguyện ý hôn mình liền đã nói rõ suy nghĩ của nàng rồi.
Nàng là người làm chuyện gì đều phải nghĩ sâu tính kỹ, một khi quyết định chính là đã quyết định, không ai có thể dao động được suy nghi của nàng, vả lại nàng sẽ dùng hết khả năng của mình để đem những mối nguy cơ có thể ánh hưởng đến quyết định của nàng ngăn cản ờ bên ngoài.
Giống như khi còn nhỏ Ngôn Hề kiên trì muốn mang nàng theo bên cạnh.
Bây giờ, vào một ngày cuối tuần, người kia cách ngàn dặm xa xôi ngồi may bay đến đây.
Còn ôm lấy nàng, hôn nàng.
An Chi cảm thấy gương mặt của mình sắp bốc hơi rồi.
Giống như nhận được một lời khen thưởng rất lớn vậy, nàng hận không thể biểu hiện ra một cách tốt nhất, nhưng lại không biết phải làm sao bây giờ. Nàng chỉ biết ngây ngốc mở WeChat ra: "Ta sẽ học tập thật tốt."
A...
Thật ngốc.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nàng còn chưa đủ thời gian để xây dựng củng cố trái tim của mình. Kết thúc cũng quá nhanh, nàng chỉ có thể chậm rãi nhấm nháp dư vị.
Đôi môi Ngôn Hề, cái ôm của người kia, bàn tay của người kia đặt sau ót nàng, tiếng thở dốc của người kia, thanh âm Ngôn Hề nỉ non một câu: Di di muốn hôn ngươi.
Vốn âm sắc của nàng đã cực kỳ êm tai, vừa thanh thuần vừa mềm mại, khi vừa nỉ non, cũng không thể nói là khàn khàn, so với bình thường trầm hơn một chút, giống như là tận lực đè nén tâm tình, chính mình lại không thể chịu đựng được mà theo bản năng nói ra những cảm giác sâu trong lòng.
Còn có khi đè nàng lên tường, cúi đầu hôn nàng. An Chi chỉ là cố sức mà phối hợp với người kia, sa vào đôi môi và đầu lưỡi của người kia, cũng không mở mắt ra để nhìn kỹ biều tình của Ngôn Hề, bây giờ nghĩ lại càm thấy thật đáng tiếc.
An Chi cũng từng xem qua tiểu thuyết tình yêu, cái này gọi là bích đông. Hoàn toàn phù hợp, thân thể Ngôn Hề kề sát nàng, đè ép lên nàng.
Đúng rồi, vừa rồi nàng còn "Ân" một tiếng, còn có tiếng thở dốc của nàng. Vừa rồi không có ý thức để chú ý đến, bây giờ hồi tưởng lại, cảm thấy tê dại muốn nổi da gà.
An Chi nằm úp xuống giường mà sưy nghĩ, lại lăn qua lăn lại rồi cười ngây ngô.
Nàng đang yêu đương, nàng nhất định sẽ hảo hảo yêu đương, hảo hảo yêu thương Ngôn Hề.
Nhiều khi, con người là sinh vật có lòngtham vô đáy, đặc biệt là tại phương diện tình cảm.
Trong đôi mắt trong suốt của An Chi đều là tình ý, nàng nhìn thấy Ngôn Hề trả lời nàng "Thật ngoan", cong cong đôi mắt, má lúm đồng tiền run rẫy lún xuống.
Thời gian chỉ mới trôi qua trong chốc lát, An Chi đã bắt đầu nhớ Ngôn Hề rồi.
Đêm nay, nàng vừa mới nếm thử tình hôn, trong dư vị của sự nhớ nhung, từ từ chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ trên chóp mũi còn có thể nghe thấy mùi hương hoa mai bên người Ngôn Hề truyền đến.
Ngày kế tiếp, giữa trưa nàng đến tiệm sách, đường phố vào mùa thu, yên lặng thanh tịnh, nàng đứng ở cửa tiệm Book Store Harvard chụp một tấm hình selfie gởi cho Ngôn Hề.
Ngôn Hề hẳn là vừa xuống sân bay liền trực tiếp đến đài truyền hình. Đợi đến sáng sớm bên Boston, người kia gởi cho nàng một tấm hình. Ảnh chụp nửa gương mặt, bên kia là buổi tối, đường nét đôi má cong cong rõ ràng, ánh mắt lấp lánh, bờ môi đỏ tươi, còn có sợ dây chuyển nàng đeo trên cần cổ.
Lễ vật đã nhận được.
Dây chuyền của dòng Van Cleef & Arpels Frivole, không phải là mẫu mới nhất, nhưng mà trước mắt thì đây là lễ vật đắt tiền nhất an Chi có thể đưa cho nàng.
Cánh hoa nho nhỏ dưới ánh đèn chiếu rọi phát ra những quang ảnh tinh tế tỉ mỉ, dường như có thể chuyển động khi cơn gió bất chợt khe khẽ lướt qua.
Quả nhiên rất tôn lên nét đẹp của nàng.
An Chi hài lòng cười rộ lên.
Khi nàng chưa tròn 6 tuồi liền đến bên cạnh Ngôn Hề, 14 tuổi yêu thích Ngôn Hề, 21 tuổi rốt cuộc có thể tiếp cận với Ngôn Hề, cùng Ngôn Hề nói chuyện yêu đương.
Ngôn Hề nói với nàng, ở một trường như Harvard, phải học tập chăm chỉ, tận dụng tài nguyên xung quanh, tuy rằng việc học quan trọng, cũng không thể bỏ qua những hoạt động trong trường, không được mang theo hình thức bán phong bế giống như khi học trong nước, phài làm quen với nhiều người thú vị một chút, mở ra những chân trời của bản thân.
Khi còn nhỏ Ngôn Hề nói chuyện với nàng, phần lớn là dùng giọng điệu thương lượng, thỉnh thoảng mới dùng đến sự uy nghiêm của tuồi tác để khuyên bảo nàng. Bây giờ khi người kia nói chuyện với nàng, mới có một chút cưng chiều và cổ vũ, còn có sự thưởng thức đối với nàng.
Ngoại trừ những thứ đó ra, cũng không có gì khác biệt.
Cũng không có nhắc đến nụ hôn của các nàng.
An Chi hiểu rõ các nàng đang dùng một loại hình thức ở chung hoàn toàn mới, nàng nhất định phải trưởng thành, có sự nghiệp của bản thân, mới có thể thoải mái đứng ở bên cạnh Ngôn Hề. An Chi chịu ảnh hưởng của Ngôn Hề, cũng là người rất thích lập kế hoạch, trong lòng nàng kiên định với suy nghĩ của mình, giai đoạn hiện tại không thể quá vội vàng, phải hào hảo trau dồi tích lũy cho bản thân.
Sau này mới có tương lai của các nàng, một tương lai cả đời cả kiếp không rời xa nhau.
Ngoại trừ Bội thành, nàng chưa từng sống qua những thành phố khác. Mà năm thứ hai ở Boston, nàng đã có thể hoàn toàn thích ứng và bắt đầu yêu thích thành phố này.
Charles River chia thành phố thành hai phần, một phần là khu vực Boston, một phần là nội thành Cambridge. An Chi rất thích con sông này, có khung cảnh hoàng hôn và bình minh rất đẹp, vào mùa thu nơi này sẽ diễn ra cuộc đua thuyền lớn nhất nước Mỹ Head of the Charles Regatta, vào mùa đông mặt nước sẽ kết băng. Khí hậu không có quá nhiều khác biệt so với Bội thành, mùa hè không có nóng như Bội thành, mùa đông thì tuyết rơi nhiều hơn Bội thành.
Mỗi ngày cuối tuần nàng đều có công việc, liên hệ với Study Group*, nàng cũng trở thành một tiền bối được noi theo, nội tâm cũng sẽ có chút kiêu ngạo và vui mừng.
(*Tư vấn du học - Học bổng - Sunmoon. Study Groupđược thành lập từ năm 1994 là một trong những tập đoàn giáo dục hàng đầu thế giới, chuyên cung cấp các khóa học tiếng Anh và Dự bị Đại học, Dự bị Thạc sỹ cho sinh viên mong muốn vào học tại các trường Đại học hàng đầu Vương quốc Anh, Mỹ, Canada, Newzealand)
An Chi có sự trưởng thành mà bạn cùng tuổi không có được cùng với đó là thiên tính trong sáng nhạy cảm, cộng thêm Ngôn Hề là mối tình đầu, lại là người yêu mà An Chi ngưỡng mộ rất nhiều năm, khó tránh khỏi An Chi rất muốn chia sẻ mọi thứ với nàng.
Nhỏ là việc ở sân trường gặp phải một con sóc.
Lớnchính là khi đến Hasty Pudding Theatricals, nhìn thấy một ngôi sao Hollywood.
Nhớ nhung có khi là tạm thời, có thể khống chế, có khi lại đột nhiên xuất hiện, không thể khống chế.
Nàng nói nghĩ đến người kia, nhớ người kia. Ở trong lòng muốn được hôn người kia mười lần trăm lần nghìn lần, mới có thể nhắn tin, viết "Nhớ ngươi, cũng rất muốn hôn ngươi."
Nàng tận lực biểu hiện thật trưởng thành, chỉ là nhiều khi vẫn dùng cách thức biểu đạt thuần trẻ con.
Đợi đến lúc đông tuyết mềm mại buông rơi, Giáng Sinh năm nay đã đến, An Chi rốt cuộc về tới Bội thành.
Khi nàng đang do dự là nên ở nhà các nàng hay đến lão trạch Ngôn gia, thì được Tiêu Vũ Đồng lái xe đến đón về lão trạch.
Tháng 11 Dư Thắng Nam hạ sinh một cặp song sinh long phượng, trên dưới lão trạch đều hoan hô vui mừng, từ tháng trước đã tràn ngập bầu không khí hân hoan, thậm chí còn đặt gần một trăm bàn tiệc rượu ở khách sạn lớn nhất Bội thành để mời thân bằng hảo hữu đến cùng chúc mừng.
An Chi đi xem em bé mới sinh, ra tháng Dư Thắng Nam liền trực tiếp đi làm, mỗi ngày Tiêu Vũ Đồng và Tâm di chiếu cố các bảo bảo, bận rộn đến không được nhưng lại rất vui vẻ. Ngay cả Tuấn Tuấn mỗi ngày tan học về chuyện thứ nhất chính là chạy lên phòng nhìn mặt bảo bảo, vui đùa cùng bọn họ.
Tất nhiên An Chi cũng vui vẻ, chẳng qua là trong bầu không khí thân tình nồng đậm này nàng bỗng nhiên có loại càm giác lo lắng khó hiểu, nếu để cho người nhà họ Ngôn phát hiện ra chuyện giữa nàng và Ngôn Hề, các nàng còn có thể vui vẻ như vậy sao?
Từ khi Ngôn Hề trở về từ Boston, tâm tình vẫn luôn rất phức tạp, phức tạp đến mức đã vượt qua phạm vi mà nàng có thể ứng phó.
Cuộc sống sẽ dùng cách thức riêng của nó để nói cho ngươi biết ngươi là ai, ngay cả khi ngươi nghĩ rằng ngươi đã đủ trưởng thành để biết được mình là ai, nhưng mà chắc chắn có những khoảnh khắc, có những người, mà sự xuất hiện đó làm cho ngươi nhận thức ra những khía cạnh khác của bản thân.
Lúc nàng ở độ tuổi 20 không phải là loại người sẽ thức trắng đêm vì người nào đó nói đi liền đi, cũng không phải loại người sẽ vất bỏ hết mọi thứ chỉ vì một người nào đó.
Nhưng mà nàng lại vì An Chi, thực hiện hai lựa chọn như vậy.
Nàng cũng chưa từng nghĩ tới khi nàng hơn ba mươi tuổi sẽ thích nữ sinh, lại còn là nữ sinh nhỏ hơn nàng mười mấy tuổi, là cô bé lớn lên ở bên cạnh nàng.
Nàng cũng chưa từng nghĩ tới nàng sẽ bị hấp dẫn đến như vậy.
Cô bé kia nắm lấy y phục của nàng, tội nghiệp mà làm nũng, "Tại sao ngươi không hôn ta?"
Nàng đã từng được rất nhiều người theo đuổi và tán tỉnh, không nghĩ tới lại bị một cách thức đáng yêu như vậy đánh bại, nàng khuất phục.
Sau đó nàng liền hôn xuống, không có chút chướng ngại nào mà hôn xuống, ân...Lúc đầu có chút do dự, chỉ là sau đó liền hoàn toàn say mê, ngay cả bản thân nàng cũng không dự liệu được, trời ạ, thật sự là dư vị hôn môi khiến người ta động lòng.
Một tháng sau khi trở về, tâm tình của Ngôn Hề phập phồng lên xuống giống như tàu lượn siêu tốc vậy, thường xuyên ngẩn người, nếu như không phải chuyện chuẩn bị cho chương trình mới phân đi lực chú ý của nàng, nàng có thể còn cần một thời gian dài hơn để khôi phục.
Trở lại Bội thành, nàng tỉnh táo lại, cảm giác tội lỗi trong lòng lại dâng lên. Nói thật ra, nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để chân chính nói yêu đương với An Chi.
Nàng lại sợ An Chi thương tâm, nàng rất xác định nàng yêu thích An Chi, cũng muốn yêu đương cùng người kia, chỉ là trong lòng nàng còn có chuyện lo lắng.
Nghe ra thì thập phần vô lại, giống như sau khi nàng hôn rồi thì không nguyện ý chịu trách nhiệm, nhưng mà không hẳn là như vậy, chẳng qua là nàng cần có thời gian.
Trước đây nàng cũng không phải là người như vậy, nàng làm việc phi thường quyết đoán, một khi đã quyết định cũng sẽ không nghi ngờ. Nàng phát hiện chỉ có những chuyện dính đến An Chi, nàng mới có thể xử trí theo cảm tính hơn là lý trí, từ lúc trước khi khư khư cố chấp đem người kia theo bên người đã là như vậy.
Nàng cần nói chuyện với An Chi một chút.
Nàng tan tầm sớm, bởi vì biết An Chi đã về rồi. Gần đây lão trạch có trẻ em ồn ào, khắp nơi đều là hương vị sữa bột của trẻ em và những thứ khác.
Chỉ là hôm nay, nàng bước vào cảm thấy có chút khác biệt, trong lòng nàng có một thanh âm kêu lên: Người kia về rồi, sau đó trái tim của nàng thoát ly khỏi suy nghĩ của nàng bắt đầu nhảy dựng lên, trở nên ngọt ngào.
Nàng vừa định thử khống chế một chút, nhưng mà không có chút hiệu quả nào, thể xác và tinh thần hoàn toàn bởi vì sự thật "Người kia về rồi" mà sung sướng vui vẻ.
Sau đó nàng bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của An Chi, trong phòng trẻ em không có, trong phòng của An Chi không có, nàng thậm chí còn đến phòng của Ngôn gia gia và Ngôn nãi nãi, cũng không có.
Nàng leo lên leo xuống, mấy tầng lầu đều đi khắp rồi. Bỗng nhiên, phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng), đột nhiên nảy ra suy nghĩ, nàng lại đi lên lầu ba, mở cửa căn phòng của chính mình ra.
Chờ đến khi ánh mắt của nàng thích ứng với ánh sáng lờ mờ trong phòng, liền nhìn thấy An Chi đang ngủ trên giường của nàng.
Đôi má trắng nõn của người kia nửa lún vào chiếc gối đầu của nàng, ngủ đến thập phần hương vị ngọt ngào.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim của Ngôn Hề hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
An Chi là sự hấp dẫn đáng yêu, là sự ràngbuộc dịu dàng của nàng, là sự tồn tại nàng vôpháp dứt bỏ.
Truyện khác cùng thể loại
204 chương
40 chương
40 chương
439 chương
501 chương
36 chương