Đào lý bất ngôn
Chương 12 : di di tiểu ngũ
Ngày hôm sau, buổi chiều mùa thu, Ngôn Hề chuẩn bị trở về thành phố, Ngôn Dĩ Nam không muốn thông xe, chuẩn bị đi nhờ xe của nàng.
Hai người đi đến gara, An Chi từ phía sau chạy nhanh tới đuổi theo, Ngôn Dĩ Nam đi sau một chút, cho nên nhìn thấy, hắn cười: "Nữ nhi của ngươi đến tiễn ngươi kìa."
"Làm sao vậy?" Ngôn Hề ngồi xổm xuống hỏi nàng.
Sáng sớm khi tỉnh dậy An Chi phát hiện nàng đang nằm một mình trong chăn của Ngôn Hề, còn tưởng rằng lúc nàng ngủ thì làm lộn xộn, bất quá Ngôn Hề không nói gì.
Ngôn Hề tùy ý cột tóc, gương mặt không trang điểm, lộ ra cần cổ trắng nõn thanh tú, khóe môi mang ý cười.
Ngôn Dĩ Nam từ trong xe thò đầu ra: "Ai, An Chi tiểu bằng hữu, có phải ngươi đến tiễn ta hay không..."
"Ân..." An Chi ngại ngùng mà do dự một chút: "Tam cữu cữu..." Buổi sáng Ngôn Dĩ Nam trêu đùa An Chi một hồi, chính là muốn để cho nàng gọi hắn là cữu cữu, bây giờ rốt cuộc nàng đã gọi rồi.
"A, quả nhiên là đáng yêu hơn mấy đứa bé trai a..." Ngôn Dĩ Nam cười nói.
Ngôn Hề liếc nhìn Ngôn Dĩ Nam một cái, thấp giọng hỏi nàng: "Ân?"
"Chừng nào thì ngươi trở về?" An Chi hỏi.
"Chuyện này ta cũng rất khó nói..." Ngôn Hề thở dài, nàng trầm tư hai giây, "Ta cho ngươi số điện thoại có được không? Ngươi có thể nhớ không?"
An Chi gật gật cái đầu nhỏ nhắn.
"137*******" Ngôn Hề hỏi: "Không cần giấy bút có thể nhớ không?"
An Chi lại gật gật đầu, trời sinh nàng tương đối nhạy cảm đối với những con số. Trong mười một chữ số, đại đa số người khác có thể nhớ thành 3+3+3+2, nhưng nàng lại ghi nhớ là 3+4+4, nàng dùng cách này để nhớ số điện thoại của ông ngoại.
Nàng lặp lại dãy số niệm, Ngôn Hề sờ sờ đầu của nàng, sau khi khen nàng xong thì nói:
"Có việc gì nhớ gọi điện thoại cho ta."
"Chuyện gì cũng có thể, mỗi tầng lầu trong nhà đều có máy riêng, ân?" Ngôn Hề nghiêm túc nhìn nàng.
An Chi lại gật gật đầu, làn da màu mật ong cùng đôi má hồng hồng, ánh mắt trẻ thơ, thần sắc không nỡ.
Ngôn Hề muốn cô bé thoải mái mà nói mấy câu, nàng nhẹ nhàng cười nói: "Bây giờ ngươi gọi ông nội bà nội của ta là Thái gia gia và Thái nãi nãi, gọi tam ca của ta là tam cữu cữu, vậy ngươi phải gọi ta là cái gì nha?"
An Chi ngại ngùng mà xoa nắn bàn tay nhỏ bé của mình, giọng nói mềm mềm: "Di...Di?"
Từ xưng hô "Di di" này được giọng nói tiểu loli phát ra nghe rất dễ thương. Hơn nữa đứa nhỏ An Chi này, gọi đại tẩu của nàng là "Tiêu a di", mà gọi nàng là "Di di", chứng minh trong lòng cô bé bản thân mình so với người khác phải thân cận hơn rất nhiều. Chỉ là Ngôn Hề cũng giống như tất cả những cô gái tuổi 20 khác, kỳ thật không quen bị người khác gọi là a di. Nhưng mà nếu gọi nàng là tỷ tỷ thì bối phận cũng không đúng nha.
Nàng vuốt vuốt tóc, cười nói: "Ngươi vẫn là gọi tên của ta a..."
Tiểu An Chi chớp mắt mấy cái, nhìn qua nàng, bỗng nhiên má lúm đồng tiền lún sâu: "Tiểu Ngũ?"
Ngôn Hề khẽ giật mình, ý cười trong khóe mắt tràn ra, đưa tay xoa bóp gò má của nàng: "Không biết lớn nhỏ."
An Chi cười rộ lên.
Lúc xe chuyển động, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ của An Chi, nàng vẫy bàn tay nhỏ bé.
Ngôn Dĩ Nam nhàn nhã thoải mái ngồi ở ghế sau, thái độ thả lỏng tùy ý nói: "Không ngờ ngươi lại thích trẻ con như vậy nha?"
Trên xe chậm rãi phát ra một bài hát xưa cũ của Trương Vũ Sinh "Chú cá bơi lội cả ngày": Chú cá bơi lội cả ngày mà không dừng lại, người yêu nhớ tới ngươi cả ngày cũng không dừng lại...
Ánh mắt Ngôn Hề nhìn chăm chú về phía trước, nàng nói khẽ: "...Ai...Ta cũng không biết..."
Một lát sau, Ngôn Hề hỏi hắn: "Đúng rồi, gần nơi ta ở hình như có một trường tiểu học phải không?"
Ngôn Dĩ Nam nhún nhún vai: "Ta đâu biết, lúc ba mua cái phòng đó ta còn quá nhỏ nha. Bất quá hình như là cũng muốn để cho ngươi đi học gần đó nên mới mua, sau này không cần...Cho nên chúng ta trở về lão trạch..."
Ngôn Hề gật đầu. Việc cần làm còn rất nhiều, thứ nàng thiếu bây giờ chính là thời gian, chỉ có thể từ từ tính.
Ban đêm, An Chi một mình ở trong phòng sửa sang lại đồ đạc của nàng. Ba lô nhỏ của nàng, tranh ảnh của nàng, bên trong có rất nhiều ảnh chụp cùng ông ngoại. Ví tiền của nàng, mở ra, bên trong có một chút tiền lẻ, là tiền nàng dùng để đi xe buýt.
Lúc nàng ở nhà trẻ, tiểu bằng hữu trong lớp còn chưa nhận biết được tiền. May mắn là từ nhỏ ông ngoại đã dẫn nàng đi chợ, An Chi lúc còn nhỏ không có nói nhiều chỉ nhìn ông ngoại dùng tiền mua thức ăn cho...Bất tri bất giác liền học được cách nhận biết tiền.
Một tháng sống trong ngôi nhà đó, người "Ba" không nên thân kia của nàng, chỉ xuất hiện đúng một lần, ở lại nửa tiếng, nói với nàng mấy câu, sau đó lén lút đưa cho nàng mười tờ tiền màu đỏ. Lúc ở nhà trẻ, An Chi nhờ bảo an gia gia ở cửa ra vào đổi tiền lẻ cho nàng.
An Chi cầm số tiền còn dư lại sắp xếp một chút, sau đó đếm một chút...Nàng bỗng nhiên dừng lại...Bàn tay nhỏ bé...Sờ qua mấy tờ tiền màu xanh, tiền giấy màu nâu, màu bạc, còn có màu tím*.
(*Màu đỏ = 100 Nhân Dân tệ - Màu xanh = 50 Nhân Dân tệ - Màu nâu = 20 Nhân Dân tệ - Màu bạc = 10 Nhân Dân tệ - màu tím = 5 Nhân Dân tệ - 1 Nhân Dân tệ = 3.433 VNĐ)
Đó là Ngôn Hề cho nàng.
Nàng nói: "Ngươi biết những thứ này không?" Sau đó lần lượt nói từng cái một cho nàng biết, cũng dạy nàng tờ nào là bao nhiêu. Các nàng thậm chí còn chơi trò mua đồ hàng, ví dụ như "Ta muốn mua một chai nước, một chai nước là 3 đồng tiền, vậy nếu đưa 5 đồng thì phải lấy lại bao nhiều? Còn đưa 10 đồng thì sao?"
Kỳ thật An Chi đã sớm biết rồi.
Nàng nói: "Đây, cho ngươi những thứ này, nếu muốn mua cái gì thì ngươi có thể mua, hoặc là mời các bạn học ăn cái gì đó?"
An Chi lén lút cười, Ngôn Hề vốn không biết những tiểu bằng hữu khác ở nhà trẻ chắc là không có mang tiền. Nàng thậm chí cũng không biết An Chi đã biết đổi tiền, còn cẩn thận mà cho nàng rất nhiều tiền lẻ.
An Chi vốn không muốn nhận, Ngôn Hề cười nói với nàng: "Vậy...Chờ ngươi lớn lên trả lại cho ta là được ..."
Lớn lên, vậy phải chờ tới khi nào a...
Ngôn Hề nói: "Ân...Chờ đến lúc chiều cao của ngươi tương đương ta đi ."
An Chi thật chán nản, vậy phải chờ tới khi nào a...Trong mắt nàng, Ngôn Hề thật cao, cao hơn so với tất cả người lớn mà nàng từng gặp qua.
Ngay cả Ngôn Đại Bàn Ngôn Tiểu Bàn đều cao hơn mình...
Cho nên bọn họ mới không muốn gọi nàng là "Tỷ tỷ".
Còn nói nàng là tiểu ải tử (tiểu thấp bé).
Bọn họ cũng là tiểu bàn tử a (tiểu mập mạp)!
An Chi chu chu mỏ, nàng cầm con thỏ đồ chơi Ngôn Hề mua cho nàng lên, kéo một chút, tùng tùng tùng, tiếng gõ trống. má lúm đồng tiền của An Chi lún xuống thật sâu, cực kỳ vui vẻ.
Nàng suy nghĩ một chút, mở cửa phòng. Mỗi tầng lầu ở lão trạch của Ngôn gia đều có một phòng khách lớn, bên cạnh ghế sô pha có điện thoại. An Chi thò đầu ra nghe ngóng động tĩnh trong phòng khách một chút.
Xác định không có người khác, nàng chạy nhanh đến, úp sấp trên tay ghế sô pha mềm mại, nàng ấn một dãy số, sau đó cầm ống nghe, nghe "tiếng đô đô" trong giây lát, tiếp theo liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Ngôn Hề: "...Tâm di?"
An Chi phồng miệng, "...Là ta."
Trong chớp mắt đối phương dừng lại một chút, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ: "An Chi?"
Trên gương mặt An Chi má lúm đồng tiền nhảy ra.
"Làm sao vậy?"
"..."Trước khi gọi điện thoại An Chi cũng chưa nghĩ tới tại sao lại muốn gọi điện thoại cho nàng, cho nên sau khi ngẩn ngơ, chỉ có thể sốt ruột tìm một câu nói: "Ngươi, ngươi chừng nào thì trở về?"
"A..." Đầu dây bên kia của Ngôn Hề có một chút tạp âm, giống như có mấy người đang nói chuyện với nàng, "Đào Đào...Tuần này có lẽ ta không thể về nhà được..."
"Ồ..." Ngón tay nho nhỏ của An Chi xoắn dây điện thoại.
"...Nhà trẻ có chuyện gì thú vị không?"
An Chi vừa vặn nghĩ đến một chuyện, "Hôm qua lão sư nói chúng ta đem theo một con cá đến nhà trẻ để quan sát...Tâm bà đưa cho ta một con cá vàng nhỏ...Sau đó có một bạn trong lớp chúng ta mang theo con cá trích mà mẹ hắn dùng để chuẩn bị nấu bữa tối!..."
"Cái gì? Ha ha..." Ngôn Hề cười ra tiếng.
An Chi nghĩ đến bộ dạng cười rộ lên của Ngôn Hề, khóe môi cong lên, đôi mắt cười kia cũng triệt để cong lại.
Đợi đến lúc nàng bắt đầu đọc văn học cổ điển, ngẫu nhiên đọc được một câu trong bài Dậu dương tạp trở - Chi nặc cao hạ của Doãn Thành Thức*, "Vào một đêm mùa xuân, gió yên trăng sáng." liền nhớ đến nụ cười lúc này của người kia.
(*Một nhà thơ đời Đường)
"Làm sao ngươi biết là cá trích?" Ngôn Hề cười đến thật vất vả mới dừng lại, hơi thở hổn hển truyền vào tai.
"Ân! Ta biết, lúc trước ông ngoại thường xuyên dẫn ta đi câu cá! Ta nhận ra cá trích, cá trắm cỏ, còn có cái loại cá nho nhỏ giống như cá chạch...Còn có loại cá to to cũng giống như cá chạch ..."
"Phốc..." Ngôn Hề bật cười, nàng cũng không nói "Loại cá nho nhỏ giống như cá chạch" hoặc là "Loại cá to to cũng giống như cá chạch", kỳ thật cũng không phải là tên của loại cá. Nàng than nhỏ một câu: "An Chi thật là thông minh nha..."
An Chi vui vẻ đung đưa bàn chân: "Hôm nay lão sư kể chuyện cổ tích, nhưng câu chuyện kia ta đã nghe rồi..."
"Nga, chuyện cổ tích gì?" Bên chỗ Ngôn Hề có chút ồn ào, nàng tựa hồ đi ra vài bước, sau đó thì trở nên yên tĩnh một chút.
"Ân...Chính là có cô bé, nàng gặp được một chú thỏ biết nói chuyện, sau đó đi vào một cái hố..."
"Nga, là chuyện cổ tích này sao...Vậy lão sư có kể cho ngươi câu chuyện thứ hai hay không, nàng là đi vào trong một cái gương lớn."
"Thật sao!? Lão sư không có kể!"
Ngôn Hề vừa cười: "Vậy lần sau ta kể cho ngươi nghe được không?"
Đôi mắt An Chi vui vẻ mà cong lại, chờ một chút nàng lại bịt miệng thất vọng nói: "Nhưng là tuần này ngươi lại không trở về..."
"A, thực xin lỗi..." Ngôn Hề dỗ dành nàng nói, "Thứ hai ta tranh thủ về nhà có được không?..."
An Chi ôm lấy ống điện thoại cái đầu nhỏ dùng sức gật gật: "Ân ân!"
Ngôn Hề khẽ cười nói: "Ngươi có muốn ăn cái gì không? Ta mua về nhà cho..."
An Chi ngại ngùng không có nói.
Đầu dây bên kia có người gọi Ngôn Hề, nàng lên tiếng, nhẹ giọng hỏi cô bé: "An Chi?"
An Chi có chút hoảng hốt, giống như lần trước sau khi làm ác mộng, Ngôn Hề liền gọi nhũ danh của nàng. Bây giờ Ngôn Hềlại không gọi.
An Chi chọt chọt dây điện thoại, nhỏ giọng nói: "...Muốn ăn quả đào..."
"Muốn ăn đào đúng không? Được, cuối tuần mua cho ngươi." Ngôn Hề cười nói: "Muộn rồi...Ngươi đi ngủ đi."
An Chi đã cảm thấy rất mỹ mãn, nàng nhu thuận nói: "Được rồi."
"Ân, đắp kín chăn, gần đây buổi chiều sẽ lạnh đó."
"Được rồi."
"Cúp điện thoại a."
"Ân."
An Chi để điện thoại xuống, Ngôn Hề nói không sai, tới buổi chiều thì lạnh hơn rất nhiều, bàn chân nhỏ của nàng cũng lạnh cứng rồi. Nàng chạy cực kỳ nhanh về phòng, chui vào trong chăn, sờ lên bé thỏ con, tràn đầy chờ mong đến cuối tuần.
Tác giả có lời muốn nói:
"Loại cá nho nhỏ giống như cá chạch" ta chỉ biết dùng tiếng mẹ đẻ để nói, cũng không biết tên khoa học là gì.
Còn "Loại cá to to giống như cá chạch" là lươn, trước kia ta cũng gọi như vậy.
Alice ở xứ sở thần tiên còn có phần tiếp theo là Alice ở xứ sở trong gương, cũng có phim điện ảnh cùng tên, coi cũng tạm được. Hai bộ điện ảnh này có cùng biên kịch với Maleficent.
Truyện khác cùng thể loại
204 chương
40 chương
40 chương
439 chương
501 chương
36 chương