Đào lý bất ngôn
Chương 100 : các nàng một
Ngôn Hề đi vào phòng tắm, An Chi ở bên ngoài tìm quần áo cho nàng, tìm một cái váy chữ T màu xám có ống tay rộng, nàng khoa tay múa chân, mình mặc thì trên đầu đối một chút, nàng mặc hẳn là rất thích hợp.
Còn quần lót, An Chi có chút khó xử, đều là đồ mình đã từng mặc qua, tuy rằng đã giặc sạch sẽ.
Nàng cầm lấy một cái quần lót bình thường ít mặc, đẩy cửa đi vào: "Di di...Ta lấy quần áo..."
Thanh âm của nàng bỗng nhiên im bặt dừng lại, trong phòng tắm nhỏ hẹp, Ngôn Hề đã cởi quần ra, An Chi đi vào thì nhìn thấy người kia đưa lưng về phía nàng lộ ra một đôi chân vừa dài vừa trắng trẻo thon thả ẩn dấu dưới chiếc áo sơmi trắng.
Nghe thấy thanh âm của nàng, người kia quay lại, áo sơmi đã cởi được vài nút, lộ ra bờ vai bóng loáng như vải lụa, còn có áo lót màu đen bao quanh hai ngọn núi trắng nõn cao ngất.
An Chi lập tức liền ngây người, Ngôn Hề cũng có chút giật mình, những ngón tay đang chạm vào nút áo của nàng nhẹ nhàng run rẩy.
An Chi mãnh liệt xoay gương mặt phiếm hồng ra chỗ khác: "Ta lấy quần áo cho ngươi...Còn quần lót...Chỉ có thể mặc của ta..."
Nàng cụp mi mắt xuống, gương mặt càng thêm nóng lên, "Ngươi...Không để ý đi?"
Động tác của Ngôn Hề dừng một chút, đầu quả tim đột nhiên giống như có những ngôi sao kích động vỡ tung lên, có chút nói không rõ, nàng theo bản năng mà "Ân" một tiếng.
An Chi vốn không dám lưu lại, treo quần áo lên móc, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Đứng bên ngoài trong chốc lát, An Chi mới nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, nàng vuốt vuốt gương mặt đang nóng lên, tự nói với bản thân không thể suy nghĩ miên man.
Ổn định lại suy nghĩ, bên ngoài trời vẫn còn đang mưa, đêm nay Ngôn Hề hẳn là không thể quay về, nàng động thủ sửa sang lại giường của mình, vỗ vỗ gối đầu.
Tối hôm nay nhất định là Ngôn Hề gặp phải chuyện gì không vui rồi, bộ dạng vừa rồi thật sự làm cho người ta quá mức đau lòng. An Chi cắn cắn bờ môi, cảm giác vô lực lại tập kích trong lòng của nàng.
Chuyện gì nàng cũng không giúp được người kia, ít nhất đêm nay để cho người kia nghỉ ngơi tốt một chút.
An Chi lấy điện thoại ra, kiểm tra phần mềm giao hàng tận nơi, không biết Ngôn Hề có đói bụng chưa, nàng mới vừa đi tới cửa phòng tắm vừa muốn hỏi Ngôn Hề,
Một cuộc điện thoại gọi tới: "An Chi."
Là Lâm Hàm sư tỷ, nàng cười nói: "Là thế này, tối nay ta gặp mấy người sư tỷ năm hai cùng khoa của ta, gọi bò và lòng. Ta đưa một phần tới cho ngươi đi?"
Trước cổng Đại học Bách khoa trong khu phố ăn vặt có một nhà bán Ma lạt thang (lẩu cay) rất nổi tiếng, nổi tiếng nhất chính là bò và lòng, mỗi ngày đều cung không đủ cầu.
An Chi có chút xấu hổ, "Sư tỷ các ngươi ăn là được rồi."
"Ta đã đến trước cửa ký túc xá của ngươi rồi, ra đi." Thanh âm của sư tỷ ôn hòa như mùa xuân, còn mang theo một chút ý cười.
"A?" An Chi vội vàng đi ra mở cửa, trong tay Lâm Hàm sư tỷ đang cầm duy nhất một cái chén nhựa màu trắng. Trời lạnh, nàng mặc áo khoác da màu đen, khoác ngoài váy dài. Mái tóc buộc cao thành đuôi ngựa, nhìn thấy An Chi, mặt hơi nghiêng qua, trên vành tai khéo léo của nàng có một đôi bông tai tinh xảo.
"Sư tỷ..." Mắt An Chi nhìn quét qua hộp bò trong tay nàng, "Bao nhiêu tiền? Ta chuyển WeChat cho ngươi."
Lâm Hàm sư tỷ khe khẽ cười, ánh mắt hữu ý vô ý mà quét nhìn về phía sau của nàng: "Không cần, đúng lúc ta có việc muốn nhờ ngươi, là như vậy, bên ngoài trời mưa, ta trở về thì quá muộn, nếu nghỉ nhờ ở chỗ này của người một đêm có tiện hay không?"
"Cái này..." An Chi khó xử mà chần chờ.
"Mông Mông có ở đây không? Ta cũng nói với nàng một tiếng..."
"A, tối nay nàng không về." An Chi nói.
"Ha," Ánh mắt Lâm Hàm sáng rực lên, mỉm cười mà chớp mắt với nàng mấy cái: "Vậy tiểu sư muội ngươi có nguyện ý chứa chấp ta một đêm hay không đây?"
An Chi bị những lời nói tựa hồ là trêu đùa này làm cho chân tay có chút luống cuống, nhưng mà Lâm Hàm liền lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, tựa hồ rất chắc chắn về đáp án.
Lúc này, nàng nghe thấy một tiếng gọi dịu dàng thanh nhuận: "Đào Đào, là ai vậy?"
Một bàn tay trắng nhỏ đặt lên bờ vai An Chi, ánh mắt Lâm Hàm theo hành động của bàn tay này mà nhìn lên chủ nhân của nó.
Từ trước đến nay nàng đối với vẻ bề ngoài của mình đều rất tự tin.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên nàng biết cái gì gọi là —— mặc cảm.
Người tới cao hơn An Chi một chút, mặc một cái váy chữ T màu xám, nghĩ là vừa mới tắm rửa xong, tóc còn chưa khô, nhẹ giọng nghiêng mặt hỏi An Chi, hàng lông mi thậy dày lay động nhân tâm.
"Đây là Lâm Hàm sư tỷ."
"Ồ." Tiếng nói của người kia hơi kéo dài, đôi mắt nheo lại, tròng mắt thanh thấu nhìn vào nàng, sóng ánh sáng trong mắt có chút tản ra, tựa hồ ngay cả không khí cũng bởi vì động tác này của người kia mà kiều diễm.
Tướng mạo này khí chất này, lại khiến cho Lâm Hàm cảm nhận được một sự tự ti chưa từng biết đến.
"Xin chào." Nữ nhân này chào hỏi nàng, chỉ là Lâm Hàm nhìn thấy bàn tay của người kia đặt trên bờ vai An Chi siết chặt, biến thành một cái ôm.
Cơ hồ là cùng lúc đó Lâm Hàm lui về phía sau một bước nho nhỏ, dáng tươi cười của nàng đã sớm cứng đờ, vẫn muốn ngoan cường mà giữ lại một chút gì đó: "Vị này là"
Nàng nhìn thấy hai người trước mặt liếc nhìn nhau một cái, nữ nhân mỉm cười nhìn vào An Chi, An Chi dường như đỏ mặt lên một chút, "Là người nhà của ta."
Lâm Hàm khắc chế xúc động muốn hít sâu vào, nghe An Chi nói với nàng: "Sư tỷ, xin lỗi..."
Lâm Hàm không có biện pháp nghe cho hết, gượng cười nói: "Không sao, ta đến chỗ sư tỷ của ta trên lầu hai xin nghỉ nhờ một chút thì tốt hơn."
"Sư tỷ mang thức ăn cho ngươi sao? Có cám ơn người ta chưa?"
"Có, cám ơn sư tỷ." An Chi nhu thuận nghe lời nói, nhìn xuống dưới liền kinh hô một tiếng: "Tại sao ngươi không mang dép đã đi ra đây rồi..."
Lâm Hàm cũng nghiêng mắt nhìn nhìn theo một cái, hai chân thẳng tắp trắng nõn của nữ nhân để trần, dưới chân không có mang gì cả, ngay cả mu bàn chân cũng rất gợi cảm. Mà giọng nói của nữ nhân này chuyển thành lười biếng, đuôi điều cắn câu, dường như đang làm nũng: "Ngươi cũng không có đưa cho ta..."
"Ta còn một đôi khác để ở cạnh giường, ngươi nhanh lấy mang vào..."
"Được rồi được rồi, ồ, sư tỷ của ngươi đâu?"
Ở cửa ra vào sớm đã không có ai nữa rồi.
Lâm Hàm cơ hồ là chạy trốn, nàng không có chờ thang máy liền trực tiếp đi xuống lâu, tâm tình vô cùng phức tạp. Lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy Đào An Chi ở thư viện liền có tâm tư đối với người kia, nhớ rõ là khi đó người kia mặc một cái áo len trắng, duyên dáng giống như một con búp bê. Lúc đó Lâm Hàm vừa kết thúc một đoạn tình cảm lưu luyến, còn đang trong lúc chữa thương. Nhưng rồi vẫn làm một tiểu tâm cơ, đem phiếu cơm của mình kẹp trong cuốn sách để gần người kia.
Nàng vốn cho rằng đó là sinh viên khối văn, có thể là khoa tiếng Anh, không nghĩ tới lại là khoa học hóa.
Sau khi nghe ngóng một chút, thế nhưng còn chưa trưởng thành, là một tiểu học bá.
Lâm Hàm bắt đầu tiếp cận cô bé, đến gần vòng bằng hữu của cô bé, xác định xem có phải cô bé thích nữ sinh hay không. Chính nàng đã đại tam rồi, còn đang đối diện với việc sẽ tiếp tục khảo nghiên hay đi làm, cho nên nàng chưa xác định có muốn theo đuổi người kia hay không.
Không tự chủ được mà bị nàng hấp dẫn, bộ dạng khi nàng nói chuyện, bộ dạng khi nàng chăm chú nói về chuyên ngành của mình, lúc không cười, lúc vừa nở nụ cười, đều có một má lúm đồng tiền thật sâu.
Cô bé này, khẳng định là dựa vào má lúm đồng tiền này sẽ giam cầm không ít trái tim.
Lâm Hàm chưa từng do dự như vậy, sợ cô bé ghét bỏ nàng lớn tuổi, sợ cô bé không yêu thích nữ sinh.
Thật vất vả mới xác định đêm nay muốn biểu đạt tâm ý, nhưng lại gặp phải cảnh tượng như vậy. Tuy rằng nữ nhân kia làm cho nàng mặc cảm làm cho nàng sinh ra tự ti, nhưng mà Lâm Hàm thập phần xác định tuổi tác của nữ nhân kia lớn hơn nàng rất nhiều, hơn nữa hai người này cùng một chỗ tuyệt đối không chỉ là một ngày hay hai ngày, giữa các nàng có một loại cảm giác ràng buộc mà phải ở cùng nhau rất nhiều năm mới có thể có được.
Lâm Hàm càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường, cảm thấy chính mình trằn trọc khó ngủ như vậy, đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Trong lúc lòng nàng đang đánh đổ một bình ngũ vị, một tin nhắn WeChat gởi đến: "Cám ơn sư tỷ." Còn có một cái hồng bao chưa ấn mở.
"Gởi hồng bao chưa?" Ngôn Hề ngồi ở trên ghế của An Chi, đang ăn chén bò kia.
"Gởi rồi, nhưng mà nàng còn chưa có nhận." An Chi để điện thoại di động xuống, "Ăn ngon không? Cái này muốn mua phải xếp hàng đợi rất lâu."
"Ân...Cũng được," Ngôn Hề đung đưa chân dài, thảnh thơi nhàn nhã mà ăn: "Đây là nàng mua cho ngươi, ta ăn rồi không sao chứ?" Giọng nói của nàng ý hữu sở chỉ.
"Ngươi ăn đi! Này có gì đâu." An Chi liếc nhìn đôi chân của nàng, vẫn còn hơi ẩm ướt.
Kéo một cái ghế nhựa thấp qua, cầm khăn lông qua muốn lau cho nàng: "Đưa chân tới đây."
Ngôn Hề đang ăn một miếng bò cuối cùng thiếu chút nữa đã bị nghẹn ở cổ họng: "Ta tự mình lau." Nàng đặt cái chén sang một bên, đồng thời thu chân lại.
An Chi vốn thật sự cảm thấy không có gì, trước kia tắm rửa xong Ngôn Hề cũng lau chân giúp nàng, nhưng mà nhìn Ngôn Hề cúi mặt cầm lấy khăn, đôi má tựa hồ nổi lên một chút hồng hồng, Ngôn Hề đang là xấu hổ sao?
Hậu tri hậu giác An Chi cũng cảm thấy gương mặt nóng lên, cũng không giành với nàng, yên lặng thu dọn cái chén nhựa nàng đã ăn xong cầm lấy bịch rác trong phòng ném vào sọt rác ờ ngoài cửa.
"Di di, đêm nay ngươi ngủ ở trên giường của ta đi. Quá trễ rồi, đừng về." An Chi nói: "Ta ngủ ở giường của Mông Mông."
Ngôn Hề cũng không có từ chối, nàng lau chân xong, lại đi vào phòng tắm đánh răng.
Đánh răng xong nàng liền lên giường, đang đắp chăn, nhìn thấy An Chi đang ngồi vào bàn: "Ngươi còn phải làm bài tập sao?"
"Ân, bây giờ vào lớp học cao cấp thì chương trình học khó hơn một chút, toạ đàm cũng nhiều, hội thảo nghiên cứu cũng nhiều, lên lớp đều là hình thức thảo luận, có khi chia ra từng nhóm nhỏ chuẩn bị bài, sau đó từng nhóm nhỏ lên giảng bài." Mái tóc An Chi bung ra, nàng vừa buộc lên vừa nói.
"Nghe có vẻ rất bận rộn và rất phong phú." Ngôn Hề nói.
An Chi cười khẽ với nàng, "Ngươi mệt mỏi rồi có muốn ngủ trước hay không?"
"Không cần quan tâm đến ta, ngươi làm bài tập trước đi." Ngôn Hề cầm điện thoại di động lên.
An Chi nhìn nhìn nàng, lật một trang ghi chú, vẫn là nhịn không được: "Di di, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy, ngươi có thể nói với ta một chút không?"
Ngôn Hề dừng lại một chút, nhìn về phía nàng.
Ánh mắt An Chi chăm chú, ánh mắt kia tràn đầy sự quan tâm dành cho nàng, còn có sự đau lòng rất rõ ràng.
Chính là điểm đau lòng hàm xúc này, cảm giác kích động không hiểu rõ trong phòng tắm lúc nãy đã quay trở lại trong trái tim Ngôn Hề.
Ngôn Hề lựa lời mở miệng, rất tự nhiên mà nói ra, đương nhiên những từ khó nghe kia Ngôn Hề là tóm tắt lại.
Không nghĩ tới An Chi tức giận đến trợn tròn con mắt, "Người này quả thực quá vô sỉ! Xấu xa! Tự đại điên cuồng! Không biết xấu hổ!"
Ngôn Hề vốn đang cảm thấy có chút tức giận, vừa nghe thấy hàng loạt từ như vậy, dường như An Chi đã đem những từ nàng muốn mắng người dùng hết. Nàng thế nhưng cong khóe môi cười rộ lên, "Không phải chuyện gì lớn, xã hội này luôn có ác ý với nữ nhân...Kỳ thật cũng không đáng để ta tức giận."
"Đương nhiên phải tức giận!" Hàng chân mày tinh tế của An Chi cau lại, lại lo lắng nói: "Nhưng mà...Người này sẽ không còn tìm ngươi gây chuyện chứ, cho dù là hắn tạm thời bị bắt..."
"Đừng lo lắng, hẳn cũng không đến mức đó."
"Không được, nếu như có vạn nhất, vẫn là gọi điện thoại cho đại cữu cữu đi."
"Hảo hảo hảo, ngươi hảo hảo làm bài tập đi. Bây giờ ta liền gởi tin nhắn cho đại ca." Ngôn Hề trấn an nàng, lập tức gởi tin nhắn giọng nói.
An Chi nhìn nàng nói xong, còn nghe được tiếng đại cữu cữu trả lời nói sẽ cho người điều tra hắn còn nói sẽ cho người bảo vệ Ngôn Hề.
"Bây giờ yên tâm làm bài tập rồi đi? Sắp mười một giờ rồi." Ngôn Hề mỉm cười mà nhìn nàng.
"Ân." An Chi yên lòng, lại nói Ngôn Hề nhanh chóng ngủ đi.
Quả thật Ngôn Hề cũng mệt mỏi, nàng lướt điện thoại một hồi liền nằm xuống. Lúc này, An Chi đứng dậy cầm túi chườm nóng đặt ở bên chân nàng.
"Di di, mau ngủ đi." An Chi tắt đèn ký túc xá, chỉ để lại một ngọn đèn bàn nhỏ. Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Ngoài cửa sổ đã là đêm khuya, bầu trời đêm mưa bụi dày đặt mơ mịt, ngay cả cửa kính cũng phủ một lớp mờ sương. Mưa bụi giữa trời đông giá rét nhìn thật nhỏ, nhưng là lạnh buốt tới trong tim.
Một tiếng trước Ngôn Hề còn đang chìm trong cái lạnh thấu tim đó, mà giờ khắc này ở trong phòng, mở hệ thống lò sưởi, đang đắp cái chăn có mùi hương của An Chi, chân cũng rất ấm.
Không gian này an toàn, ấm áp, dường như ngăn cách khỏi nhân gian, chỉ có nàng và An Chi.
Đèn bàn chiếu sáng lên sườn mặt An Chi và trên bàn, đôi má căng tròn mềm mại của nàng giống như gốm sứ, hình ảnh này, giống như cảnh đặc tả nhân vật chính trong các bộ phim, làm cho người ta không thể dời mắt.
Bàn tay Ngôn Hề chạm tới gấu bông thỏ của An Chi ở trong chăn, nàng ôm vào trong ngực, nhéo nhéo lổ tai thỏ, nén ý cười nhìn An Chi đang rất nghiêm túc.
Miệng nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phân tích quang phổ của dung dịch Este Hydroxyl Axit Benzoic (Parabens). Mục đích thí nghiệm là: Thứ nhất, để hiểu rõ hiệu suất..."
Bỗng nhiên, nàng gãi gãi lỗ tai, vô thức nói: "Ai, có chút ngứa, dùng phương pháp chuẩn hóa để định lượng..."
Ngôn Hề kinh ngạc nhìn thoáng qua, nghe thấy An Chi nhỏ giọng nghi hoặc nói: "Muỗi sao?"
Nàng cầm chăn phủ lên nữa gương mặt, nhịn không được mà tràn ra ý cười.
Truyện khác cùng thể loại
204 chương
40 chương
40 chương
439 chương
501 chương
36 chương