Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 1530
Lưu linh Túy là người Tuyết Châu Bắc vực, nàng công nhận điều này. Nếu không có Mục Thiên Dưỡng thì cường giả tiên đạo sẽ là người tôn cùng Đinh Hạo điên cuồng, vì nam nhân áo xanh đó dường như sinh ra là để người ta tôn sùng, thần phục hắn. Nhưng nếu không có Mục Thiên Dưỡng thì cường giả tiên đạo đã chết trong tai kiếp đó.
Vì vậy không có nếu.
* * *
Trong vòng chiến.
Hai bóng người đánh nhau rốt cuộc tách ra.
Trên vai Mục Thiên Dưỡng có một vết kiếm sâu thấy xương nhưng không có máu chảy ra.
Trên má Đinh Hạo có một vệt máu chảy tràn, một lũ tóc rơi xuống bả vai.
Đinh Hạo khẽ khen rằng:
- Kiếm hay!
Lời khen thật lòng, kiếm pháp của Mục Thiên Dưỡng vượt qua dự đoán của Đinh Hạo. Đây là loại kiếm pháp gần như hư vô, không thể nào nắm chắc, một chiêu một thức không ẩn chứa thiên đạo pháp tắc, như siêu thoát ra ngoài thiên đạo pháp tắc, không cách nào bắt giữ. Đinh Hạo không đoán được đường kiếm của Mục Thiên Dưỡng nên bị thương.
Rất nhiều năm rồi Đinh Hạo không nếm cảm giác bị thương.
Biểu tình Mục Thiên Dưỡng nghiêm túc nói:
- Kiếm pháp của ngươi, cũng không sai.
Vết thương trên vai Mục Thiên Dưỡng nhanh chóng khép lại. Mặc dù trước khi khiêu chiến Mục Thiên Dưỡng đã dự đoán được Đinh Hạo sẽ rất cường đại nhưng gã không ngờ hắn mạnh đến mức này. Trảm pháp mạnh nhất của Mục Thiên Dưỡng chỉ có thể lấy thương đổi thương, để lại một chút xíu vết thương trên người Đinh Hạo. Nếu là đối thủ nào khác Mục Thiên Dưỡng có nắm chắc giết chết địch thủ.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Cứ dây dưa như thế này không ý nghĩa gì, hãy lấy ra chiến kỹ mạnh nhất của ngươi, nếu không cuộc chiến hôm nay sẽ kết thúc như lần trước.
Đinh Hạo bây giờ là một đại tông sư, mỗi tiếng nói cử động tự nhiên, có khí thế không cho cãi lại. Đinh Hạo nói ra lời như vậy không phải coi rẻ hay khiêu khích Mục Thiên Dưỡng mà bày ra sự thật.
Mục Thiên Dưỡng hiểu điều đó.
Mục Thiên Dưỡng biết rõ Đinh Hạo mạnh nhất là đồ án song ngư âm dương hai màu kim ngân, đao kiếm luân hồi kiếm ý, hắn chưa hoàn toàn thi triển.
Mục Thiên Dưỡng gật đầu, nói:
- Tốt.
Chớp mắt vô số bóng trắng bay ra khỏi cơ thể Mục Thiên Dưỡng, một thành hai, hai biến ba, ba thành trăm ngàn. Rậm rạp bao phủ Đinh Hạo từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, từ trái qua phải, ddủ các hướng. Mỗi một cái bóng như có như không như sương trắng, nhưng ẩn chứa áp lực đáng sợ.
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười khinh miệt như tử thần cắt sự sống phát ra từ miệng một cái bóng hư vô.
Vù vù vù vù vù!
Trăm ngàn cái bóng cùng xuất chiêu, mỗi một chiêu đều sát khí vô cùng, là hư vô diệt tuyệt chi kiếm, không cái nào là hư chiêu.
Đinh Hạo bước ra một bước, đồ án song ngư âm dương hai màu kim ngân hiện ra bao bọc hắn vào trong. Một kiếm một đao hiện ra sau lưng Đinh Hạo. Đao là đao vàng lửa cháy, kiếm là trường kiếm băng giá. Đao kiếm chậm rãi chấn động, dẫn động lực lượng vạn vật thiên địa xung quanh, có pháp tắc tia sáng vặn vẹo dâng lên. Trong khoảnh khắc như có sinh lão bệnh tử hùng dũng quay vòng trong phạm vi đao kiếm thế.
- Giết!
Mắt Đinh Hạo lấp lóe phù văn trật tự thần xích. Thất Tinh Tạo Hóa Chi Đồng thần ảo biết bao, mấy năm nay Đinh Hạo lĩnh ngộ nó đã đến trình độ xuất thần nhập hóa, liếc mắt nhìn thấu hư vọng. Đinh Hạo tìm thấy chân thân Mục Thiên Dưỡng, đồ án song ngư âm dương hai màu kim ngân, đao kiếm luân hồi kiếm ý bao phủ, dù là hư vô diệt tuyệt kiếm thức của nàng cũng khó xâm nhập gần người hắn.
- Tất cả đã kết thúc.
Lòng Đinh Hạo máy động, đao vàng kiếm bạc bay ra.
Lực lượng siêu mạnh tuôn trào.
Trên đời này không ai chống lại được lực lượng như vậy.
Lực lượng gần như thoát khỏi pháp tắc dâng lên, ngay mặt nghiền áp, núi sông khung trời rơi rụng.
Đám cường giả đứng xem run cầm cập như linh hồn vỡ ra.
Bạch Kỳ Phong, tiên tướng số một Bạch Y thần triều hét to một tiếng:
- Nguy rồi!
Bạch Kỳ Phong vận dụng lực lượng bao lấy đồng bạn, vội vàng lùi ra sau. Loại lực lượng này rất đáng sợ, người nha Thanh Long quân sư, Lưu linh Túy đứng ngoài trăm dặm cũng khó chịu đựng.
Các cường giả khác đã chạy ra xa, ai nấy mặt trắng bệch, kinh hoàng.
Dù đã thăng lên tiên đạo nhưng bọn họ chưa từng nghĩ trên thế giới này còn tồn tại loại lực lượng này, đã vượt qua cực hạn tiên nhân tưởng tượng. Nhiều cường giả tiên đạo thấy nản lòng. Đinh Hạo như ngọn núi không thấy đỉnh, mỗi lần bọn họ cho rằng mình đã cách đỉnh núi không còn xa thì nhanh chóng phát hiện thì ra mới chỉ leo lên ngọn núi nhỏ, chưa phải đỉnh cao.
- Lực lượng như vậy Mục Thiên Dưỡng không cản nổi!
Nhiều người cho ra phán đoán này.
Hư vô diệt tuyệt kiếm thức tuy rằng thần diệu vô cùng, nhưng bị lực lượng hùng hồn mênh mông đè ép dù kiếm thuật mạnh đến mấy cũng vô dụng.
Tim Lưu linh Túy sắp nhảy ra khỏi ngực, nàng muốn lao qua nhưng bị Thanh Long quân sư kéo lại.
Lưu linh Túy căng thẳng nói:
- Quân sư...
Thanh Long quân sư nhẹ lắc đầu.
* * *
- Kết thúc? Chỉ mới bắt đầu, ha ha ha ha ha ha! Vạn ảnh thuấn ngục sát!
Khi Đinh Hạo phát ra một kích mạnh nhất thì mắt Mục Thiên Dưỡng bỗng sáng lên, thúc giục áo nghĩa kiếm pháp cao nhất của mình.
Quanh người Đinh Hạo bị từng hoa văn đỏ bao phủ, như dấu ấn chết chóc tử thần khắc lên. Cùng lúc đó, chân thân Mục Thiên Dưỡng biến thành hư vô, với uy lực Thất Tinh Tạo Hóa Chi Đồng của Đinh Hạo nhưng không thấy gì.
Đinh Hạo kinh ngạc nói:
- Cái gì?
Trên trời dưới đất mất đi hơi thở của Mục Thiên Dưỡng.
Chỉ còn lại hư vô diệt tuyệt kiếm ảnh trắng xóa.
Vù vù vù vù vù!
Vô số thân hình hư vô vây giết Đinh Hạo, dù là đồ án song ngư âm dương hai màu kim ngân, kiếm ý luân hồi lĩnh vực đều không ngăn được sát ảnh này.
Phập phập phập phập phập!
Tiếng trường kiếm chém vào cơ thể người.
Cơ thể Đinh Hạo nứt ra từng khe hở, xương trắng hếu lõa lồ, có thể thấy nội tạng. Trong khoảnh khắc đó Đinh Hạo như bị lăng trì.
Chớp mắt máu tươi tràn ngập hư không.
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười tàn nhẫn, lạnh lùng tràn ngập khinh thường sự sống văng vẳng trong hư không.
Sát khí vụt qua.
Bóng trắng đầy trời biến mất.
Cơ thể Mục Thiên Dưỡng hiện ra trước mặt Đinh Hạo, rút kiếm đâm ra.
Không ai phát hiện Mục Thiên Dưỡng đến trước mặt Đinh Hạo như thế nào.
Như thể Mục Thiên Dưỡng vốn đã ở đó.
Kiếm bén màu trắng hẹp dài đâm vào ngực Đinh Hạo.
Cùng lúc đó Đinh Hạo phản kích. Đồ án song ngư âm dương hai màu kim ngân quanh người Đinh Hạo khép kín giam cầm cơ thể Mục Thiên Dưỡng, nhanh như chớp đánh ra cú đấm, vẫn là lực lượng đáng sợ không gì sánh bằng. Một quyền này ẩn chứa cực độ đao kiếm luân hồi chi ý, nếu bị đánh trúng Mục Thiên Dưỡng sẽ nổ tại chỗ.
Tiếng cười kỳ lạ lại vang lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Bóng trắng chợt lóe.
Mục Thiên Dưỡng bỗng nhiên biến mất tại chỗ, chớp mắt đã ở trên nam phong.
Đinh Hạo đánh hụt một đấm.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
11 chương
118 chương
96 chương
5 chương
7 chương
152 chương
7 chương