Đào hoa trái
Chương 5
CHƯƠNG 5
Trời đã xế chiều, ánh tà dương phá cửa sổ mà len vào, vàng rực ánh hồng. Hạ mạt thu sơ, gió đêm mát lạnh, hương sen nhẹ nhàng tỏa khắp cái ao nhỏ.
Tình này cảnh ấy phong nhã biết nhường nào, Mộ Nhược Ngôn chăm chú nhìn ta, thần sắc đúng là trong tựa mặt nước, chỉ vừa mới gợn lên một đợt sóng nhẹ li ti, rồi dần dần trở lại bình thản như mặt như gương. Thiên Xu chuyển thế, quả nhiên vẫn y như lúc còn ở Thiên đình, thần sắc tâm tư quả nhiên không biến chuyển, cốt cách đoan chính thanh cao. Trong lòng tuy động nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện bất cứ sắc thái nào, cương quyết khiến mình trở thành một người ốm yếu bệnh tật như thế.
Mộ Nhược Ngôn mở miệng, thanh âm ôn hòa, câu đầu tiên nói ra khiến cho ta có chút bất ngờ: “Ngươi chính là tiểu công tử của Đông quận Vương gia mà mọi người thường nhắc đến, do Tinh Quân chuyển thế thành, Lý công tử sao?”
Lời đồn quả là truyền nhanh, ta buông tay Thiên Xu ra, để lộ hàm răng, “Lão hổ tinh hạ phàm chỉ là lời hàm hồ của bọn bịp bợm giang hồ, thiên hạ sao lại có ba cái chuyện kỳ quái hiếm lạ như vậy được.” Người đang nằm trên giường đây mới đích thật là do Tinh Quân đầu thai chuyển thế, liên lụy bản tiên quân phải cùng ngươi chịu khổ.
Mộ Nhược Ngôn từ trên giường đứng lên, “Tại hạ cũng chỉ là vô tình nghe nói khi nghỉ chân ở khách *** của thôn viên nọ,” cười cười, “Nếu có gì mạo phạm mong Lý công tử lượng thứ.”
Ta tiến gần về phía Mộ Nhược Ngôn, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ngươi từ giờ trở đi đã là người của ta, nói chuyện không cần phải khách khí như vậy.”
Thiên xu Tinh Quân, nghe được câu nói mãnh liệt như vậy, ngươi cần phải cẩn thận chống đỡ.
Gương mặt Mộ Nhược Ngôn bỗng trở nên ỉu xìu , gió mát thổi vào phòng, khiến cho y phục đang vận trên người hắn khẽ bay bay. Hắn mỉm cười điềm đạm, vẫn hàm chứa sự khách khí trong ấy, dáng vẻ vẫn tao nhã thanh thoát như thế. Bản tiên quân thở dài trong lòng, nhìn đôi môi tái nhợt của hắn khép mở, hướng về phía ta mà nói: “Hôm nay tại hạ may mắn đuợc vào nội viện của Đông quận Vương phủ, thiết nghĩ tại hạ là người thế nào công tử ắt đã biết từ sớm. Ơn cứu mạng ở ngoại thành trên núi, tại hạ vô cùng cảm kích. . . . . .”
Ta vội chặn lời, “Đừng nói lời báo đáp vô nghĩa như thế, ngươi sau này cứ ở bên cạnh ta, ngày tháng còn dài, muốn đền ơn thế nào mà chẳng được.”
Thần sắc Mộ Nhược Ngôn có phần vừa vàng vọt lại vừa đen, dùng tay áo che miệng lại, ho khan vài tiếng, cười khổ rồi nói: “Người quang minh chính đại trước mặt không bao giờ nói hai lời, Mộ Nhược Ngôn là trọng phạm tòng nã của triều đình, Lý công tử đem tại hạ mang về Đông quận Vương phủ, thiết nghĩ có phần là do an bài. Tại hạ sớm là kẻ sơn cùng thủy tận, sinh tử đều phó mặc cho trời. Tự hỏi không biết bản thân có gì đáng để Đông quận Vương phủ hao tổn tâm khí.”
Lời nói của hắn dữ dội chua chát, bản tiên quân nhìn hắn cả nửa buổi, cơ thể lung lay sắp ngã, bất đắc dĩ giúp hắn đỡ lấy thân mình. Mộ Nhược Ngôn thấy vậy lập tức lùi về sau, toàn thân đột nhiên bất động. Ai, bản tiên quân bất quá ngoài miệng nói rằng muốn sở hữu ngươi, nhưng ta tuyệt nhiên cũng sẽ không thực sự làm gì ngươi mà.
Nhưng vai diễn gian tà này của ta nhất định phải diễn cho tới cùng, ta nhấc nửa người của Thiên Xua lên rồi bồng hắn, nói rằng: “Nhược Ngôn là người thông minh, ta đây cũng không gạt ngươi. Lần này bắt ngươi vốn muốn áp giải trở lại kinh thành, thế nhưng bản công tử đối với Nhược Ngôn vừa gặp đã thương, vô cùng luyến tiếc, thiết nghĩ, thứ nhất giữ ngươi lại trong phủ, thứ hai là có thể cùng ngươi sáng tối kề cận bên nhau.” Ta nâng một lọn tóc trên vai của hắn lên, cười âm trầm mà nói, “Vị Đan tướng quân của công tử, xem ra cũng là một người phong lưu, bởi vậy có thể kết giao cùng hắn, xem ra cũng là một mỹ sự.”
Cũng không chờ xem sắc mặt của thiên Xu, ta phất tay áo xoay người, cười to một tiếng: “Nhược Ngôn nhất định mệt mỏi, vậy thì hãy ngủ một chút trước đi, đợi tiết thanh minh, bản công tử lại đến cùng ngươi thưởng nguyệt.”
Ta sải bước ra khỏi cửa, nắng chiều quá nửa, mây ngũ sắc sặc sỡ. Ta căn dặn tiểu nha hoàn, “Lấy chút trà nóng và trái cây, hầu hạ Ngôn công tử dùng.” Rồi lại rảo bước quay về phòng ngủ, đổ hết hai tách trà đã nguội lạnh. Mới vừa rồi khi nắm và sờ sờ cánh tay phải của Thiên Xu, ta cảm thấy có gì đó kỳ quái mà không sao nói được. Mắt nhìn ra khung cửa sổ thì thấy một cái đầu nho nhỏ đang thập thò, dường như là đang theo dõi ta, hóa ra là đứa cháu nhỏ của bản tiên quân, Lý Tấn Ninh, con trai của Lý Tư Hiền.
Đứa nhỏ này ở trong vương phủ, mọi người trông thấy đều đau đầu, gian xảo lại can đảm. Bản tiên quân lúc ban đầu ở trong sân có dọa qua hắn và Tư Thù, con trai của Lý Tư Nguyên một hồi, rốt cuộc lại bị cho rằng mình là lão Hổ Tinh hạ phàm, cả ngày ở trong vương phủ đi lang thang, Tấn Thù hễ thấy ta thì bỏ chạy, chỉ dám núp sau cái cột trong phòng, ló đầu ra mà nhìn lén. Còn Tấn Ninh lại vui vẻ theo sát phía sau ta, mới đầu chỉ đi theo, sau lại lén lút ném một hòn đá nhỏ vào phía sau lưng ta, một ngày kia, ta ở trong đình tại hậu viên nghỉ ngơi, hắn từ bụi cỏ lăn ra đây, nhào lên trên đầu gối ta, tròn xoe mắt mà trịnh trọng hỏi, “Tiểu thúc thúc, mọi người đều nói người là bạch hổ “tinh” (*chữ tinh mà nhóc này nói là chữ tinh trong yêu tinh, khác với chữ tinh trong tước hiệu của mấy vị thần ) biến thành, vậy có phải là gạt người không?”
Ta nói: “Là Bạch Hổ Tinh, không phải bạch hổ “tinh”.” Bản tiên quân trở thành lão hổ Tinh cũng không sao, lại bị nói thành lão Hổ “tinh”, mặt mũi tiên gia còn để ở đâu được?
Lý Tấn Ninh gân cổ mà nói: “Nói tiểu thúc thúc là bạch Hổ “tinh” nhất định là gạt người! Mặt của lão hổ là hình tròn, còn mặt của tiểu thúc thúc không phải hình tròn, tiểu thúc thúc không phải lão hổ!”
Ta mừng đến rơi nước mắt, đứa nhỏ này quả có kiến thức. Trên dưới cả Vương phủ, lại không có người nào bằng búp bê nhỏ tám tuổi này.
Ta xoa xoa đầu Tấn Ninh, hắn lập tức lộ ra hai cái răng cửa trắng tinh, hai tay đồng thời lay lay đầu gối ta. “Tiểu thúc thúc, ngươi không phải lão hổ “tinh”, vậy có biếtkể sự tích về lão hổ “tinh” hay không.”
Ta cười đôn hậu: “Biết. Không chỉ … lão hổ “tinh”, mà cả sự tích về hồ ly “tinh”, hắc hùng “tinh”, nhền nhện “tinh”, con hoẵng “tinh” tiểu thúc thúc đây đều có thể kể.”
Lý Tấn Ninh kéo lấy vạt áo ta, “Hắc hùng “tinh”! Ta muốn nghe hắc hùng “tinh”!”
Bản tiên quân thanh thanh cuống họng, rồi kể một đoạn hắc hùng “tinh”, vừa mới kể được một nửa, Lý Tấn Ninh đã sà vào lòng ta mà ngủ, nước miếng chảy ra tấm áo choàng của ta.
Ta không biết làm gì đành bế hắn đưa về nội viện, giao cho nhũ mẫu. Từ đó về sau, Lý Tấn Ninh cứ quấn lấy bản tiên quân, hàng ngày cứ chui vào hàm viện một hai không chịu quay về.
Tấn Ninh biết được lúc nãyta nhìn thấy hắn, lập tức từ chỗ cánh cửa nhào đến đấy đây, liền xoay người mà leo lên đùi bản tiên quân, “Tiểu thúc thúc, ta muốn ăn trứng chim nướng.”
Đầu ta đau cả lên: “Nơi này không có trứng chim nướng. Trở về chỗ của mẫu thân ngươi, bảo thiện phòng làm cho ngươi món chim cút nướng mà ăn.”
Tấn Ninh lắc đầu liên tục, “Không ăn chim cút nướng, trên cây trong hậu viện có cái tổ chim kìa, tiểu thúc thúc, chúng ta đi lấy tổ chim xuống là có trứng chim àh .” tiểu tử này quả hiểu biết không ít.
Ta vừa mới ứng phó với Thiên Xu Tinh Quân nguyên khí vẫn đang mang trọng thương xong, nào có tâm tư đâu mà dỗ dành búp bê nhỏ, ta nghiêm mặt nói: “Rõ là, đào đâu ra cái tổ chim nào, nhỡ mà ngã xuống thì phải làm sao! Ngoan ngoãn trở về phòng tập viết chữ đi!”
Tấn Ninh chu chu miệng, bàn tay bé xíu cứ thế mà nắm lấy áo choàng của ta không buông, “Ta không quay về. Ta muốn nghe sự tích thằn lằn “tinh”. Tiểu thúc thúc, người mau kể đi!”
Đựơc thôi, dù sao tiểu tổ tông ngươi nghe được một nửa nhất định sẽ ngủ, ngủ rồi bản tiên quân đây sẽ thấy an tâm. Thằn lằn “tinh”. . . . . . Sự tích thằn lằn “tinh” phải “chế” như thế nào là đây. . . . . .
Kể được một nửa, quả nhiên Tấn Ninh đã lăn ra ngủ. Ta bế hắn ra khỏi cửa, nhũ mẫu của đứa cháu đích tôn này như thói quen từ sớm đã nhận ra, đứng đợi ở nội viện , hành lễ cười nói: “Lại bám lấy Tam công tử rồi.” Đón lấy đứa cháu đích tôn Tấn Ninh quay về thân viện, ta rốt cuộc cũng được thanh tịnh.
Bóng đêm lùa đến, ngọn đèn dầu trong Vương phủ sáng rực lên.
Ta dùng cơm chiều xong, tắm rửa sạch sẽ, thay đổi y phục, lại gọi nha hoàn bên sương phòng tới hỏi, vị công tử trong sương phòng thế nào rồi? Xem ra thời gian cũng sắp đến, bản tiên quân nên đến “cùng” Thiên Xu ngủ mới được.
Nha hoàn nói, vị công tử kia cơ thể không tốt, chạng vạng chỉ uống hai ngụm trà, ho một trận liền hôn mê bất tỉnh, vừa rồi mới tỉnh lại, nô tỳ trở ra thay trà nóng cho công tử. Ta ừ một tiếng, nhẹ nhàng đi bộ đến trước cửa sương phòng, nghe thấy tiếng đồ vật ngã xuống đất, vội đẩy cửa phòng, dưới ánh đèn mờ ảo, chỉ thấy Mộ Nhược Ngôn đang treo người lơ lửng giữa không trung, trên xà nhà lộ ra một cái đai lưng màu trắng thắt lấy cổ y.
Trong lòng ta hồi hộp liên hồi, vốn không nghĩ đến việc Thiên Xu Tinh Quân cư nhiên không thể chịu nổi sự sỉ nhục, buổi chiều bất quá chỉ nói vài câu ngắn gọn với hắn, hắn liền nảy ý quyên sinh. Ta vội vàng chạy đến đỡ lấy thân người hắn xuống, Mộ Nhược Ngôn mà chết thì ta biết bẩm báo thế nào với Ngọc Đế đây.
Mộ Nhược Ngôn nhẹ nhàng ngã xuống vòng tay ta, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt thuần khiết, ta đưa ngón tay lên mũi hắn, hoàn tòan không có hơi thở, ta lập tức ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng rồi đập đập vào phía sau lưng hắn, làm thế nào cũng đều bất động, thật đáng giận cái tình cảnh này, Thiên Mệnh lão nhân cũng không chịu tính toán cái thời khắc quan trọng này, ta như vậy nửa phần tiên thuật không cũng thể sử dụng được. Bản tiên quân hết cách, đành phải “đánh liều” một lần, đưa miệng đặt lên đôi môi hắn, truyền cho hắn một ngụm tiên khí.
Miệng tiếp xúc miệng, đôi môi của Thiên Xu quả là lạnh như băng, thật mềm mại. Bản tiên quân nhất thời chạm vào, có chút chột dạ. Thiên xu Tinh Quân bị ta hôn một cái như vậy, có thể xem là đã “cứu” hắn thêm một lần, chờ xem khi hắn quay về báo đáo đáp hai lần cứu mạng của ta thế nào.
Ta dùng đầu lưỡi đẩy khớp hàm của hắn mở ra, truyền sang một ngụm tiên khí, rồi ngẩng đầu lau miệng. Việc này mà để cho Hòanh Văn Thanh Quân biết, bản tiên quân nhất định bị hắn châm biếm cho xem.
Thiên xu lấy lại một chút sức lực, lông mi giật giật, bị ta dồn sức đánh mạnh vào phía sau lưng, nhất thời ho lớn rồi bừng tỉnh, chậm rãi mở mắt ra. Ta dữ tợn cười, “Ngươi không coi bản công tử đây ra gì, lại muốn đi tìm cái chết? Ta cất công đưa ngươi về đây sao có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy!”
Ngọc Đế nhất định không để Thiên Xu chịu ít ái tình khổn khổ một hai chục năm như vậy, ta không phí nhiều khí lực bồng hắn đứng dậy, ném lên trên giường. Mộ Nhược Ngôn ánh mắt lạnh lùng sắc bén, nhìn chằm chằm vào ta một cái, bên miệng ẩn giấu một nụ cười miễn cưỡng.
Bản tiên quân trong lòng vô cùng sầu muộn, vô cùng sầu muộn. Đâu biết rằng làm người lại khó như vậy, kỳ thật người xấu càng khó làm hơn. Nhìn thấy bộ dạng Thiên Xu lúc này, trong lòng ta hoàn toàn không nhẫn tâm. Mấy ngàn năm trước ta mới lên thiên đình, tiên sử đưa ta đến hội kiến chúng tiên, ở trên đám mây mờ,trong một lần tình cờ nhìn thấy Thiên Xu Tinh Quân tại Cửu Trùng thiên cung. Khi đó hắn vừa từ Bắc Đẩu cung đi ra, Bắc đẩu thất tinh còn lại sáu người đứng ở phía sau. Ta đứng tại một dãy ngân hà trông thấy một bóng người vận trường bào màu trắng, đầu cài trâm ngọc, thanh tao nhã nhặn, hào hoa phong thái, khiến cho người ta không dám đường đột mà nhìn gần, nhưng lại nhịn không được muốn đến gần để ngắm, thật sự là cực phẩm trong tiên giới. Tiên nhân căn dặn, ta nghiêng người trịnh trọng chờ đợi, quỳ lạy đón chào, “Tiểu tiên là tiên mới lên thiên đình Tống Dao, xin ra mắt Tinh Quân.”
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như sao trong nháy mắt dừng lại ngay trên người ta, gật đầu đáp lễ lại, khách sáo cũng không khách sáo được một lần, liền nghênh ngang đi. Ngọc Đế còn không có tính trẻ con như vậy nữa là.
Khi đó Thiên Xu Tinh Quân cao cao tại thượng, không hề nghĩ đến hiện giờ phải lưu lạc đến nông nỗi như thế này. Bộ dạng thê thảm như vậy nguyên nhân đa phần là do bản tiên quân.
Nghiệp chướng ah, bản tiên quân đang tạo nghiệp chướng ah, Ngọc Đế rõ rang đang ép bản tiên quân tạo nghiệp chướng mà. . . . . .
Trong lòng ta cảm thấy khổ sở, trong miệng vẫn còn nổi cáu, “Thiếu gia của Mộ thừa tướng phủ nhưng tính khí lại như đàn bà, muốn thắt cổ tìm đến cái chết. Ngươi cũng biết, thắt cổ chết thì đầu lưỡi ít nhất cũng dài ra cả tấc, mấy thứ vàng vàng trắng trắng trong bụng cũng theo đó mà tràn ra ngòai đầm đìa. Hạ nhân trong Vương phủ ta phải nhặt thi thể mỏng manh của ngươi trên mặt đất rồi phải lau chùi cũng sẽ hết cả nửa ngày. Ngươi nghĩ tổ phụ ngươi, thúc phụ ngươi, phụ thân ngươi, mẫu thân ngươi thật sự muốn nhìn thấy bộ dạng xấu xí như quỷ của ngươi sao?”
Mộ Nhược Ngôn thần sắc đờ đẫn, không nhúc nhích.
Ta cởi hài và vớ của hắn ra, đưa hắn di chuyển đến bên trong giường, kéo tấm chăn đắp cho hắn. Mở rộng cửa gọi nha hoàn đem một bộ chăn gối khác đến
Hai tiểu nha hoàn đang cầm đệm chăn tiến vào, trông thấy cái đai lưng kia trên xà nhà vẫn còn lộ ra, sắc mặt biến đổi. Ta mặt lạnh lùng căn dặn đem đồ vật để xuống, lấy đai lưng trên xà xuống. Hai tiểu nha hoàn không dám nhiều lời, cúi đầu lui ra.
Ta cởi ngoại bào, run rẩy mở chăn. Hướng về phía người đang nhắm nghiền mắt nằm bất động trên giường tức Thiên Xu Tinh Quân mà nói, “Từ hôm nay trở đi, ngươi cùng bản công tử ngủ chung, năm tháng còn dài, ngươi tất nhiên sẽ hiểu ra hảo ý của ta.”
Ngọn đèn tắt, trong phòng tối đen như mực, ta nằm trên giường nhắm hai mắt lại. Hơi thở của người bên cạnh kỳ thực rất nhẹ, y vẫn không động đậy gì. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
509 chương
13 chương
59 chương
75 chương