“Giai Bảo không muốn mẫu thân, ngươi sẽ không cần tìm một phu nhân chứ?” Lâm Nhược Ngu cười tà tà dựa vào cạnh cửa, nhìn Hạ Sinh một bên tước trúc. “Nhược Ngu ngươi đừng trêu ta nữa, ta sẽ cự tuyệt trưởng thôn mà. Nhưng trưởng thôn nói đúng, ta nghĩ Giai Bảo muốn có mẫu thân nên mới chịu đồng ý hỏi ý kiến nó trưởng. Còn có, Nhược Ngu lúc nãy ngươi nói gì thế, hình như nếu nhà ta có nữ nhân thì ngươi sẽ không đến nhà ta nữa sao?” Đó là đương nhiên rồi! Ai muốn mỗi ngày đều phải đối mặt với tình địch của mình! Lâm Nhược Ngu nhỏ giọng lầm bầm. “Gì cơ? Nhược Ngu ngươi nói gì?” Hạ Sinh không nghe rõ. “Không có gì. Nói như vậy Hạ Sinh không định tìm một nữ nhân cùng nhau sinh sống sao?” “Tạm thời không nghĩ đến chuyện đó, ta quen với cuộc sống hiện tại rồi.” “Tạm thời không nghĩ đến nghĩa là sau này sẽ có sao?” giọng điệu của Lâm Nhược Ngu đột nhiên hung ba ba. Hạ Sinh buồn cười, “Chuyện này về sau nói không chừng nha. Nhưng mà hình như ta đối với nữ tử nơi này không có cảm giác, có lẽ là sẽ cứ như vậy cùng Giai Bảo thôi.” “Thật sao? A Sinh không hứng thú với nữ nhân a. Như vậy, tìm một nam nhân sinh hoạt cùng ngươi cũng có thể đi.” Nam nhân? Hạ Sinh ngẩng đầu muốn bảo Lâm Nhược Ngu đừng trêu cậu nữa nữa, chợt nghe được câu nói tiếp theo khiến cậu giống như bị sét đánh. “A Sinh, ta thích ngươi, chính là cái loại thích mà muốn cùng nhau một đời đó. Ngươi cũng thích ta được không?” Vì ngược sáng nên cậu không thể nhìn rõ biểu tình của Lâm Nhược Ngu, nhưng trong giọng nói lộ ra chăm chú cùng kiên định thật đáng tin cậy. “Nhược Ngu, ngươi, ngươi, ngươi vừa nói cái gì thế?” Hạ Sinh đứng dậy, cũng không để ý là đang tước trúc, lắp bắp đặt câu hỏi. “Ta nói, ta thích ngươi.” Lâm Nhược Ngu đứng đối diện Hạ Sinh, bước từng bước qua, Hạ Sinh không tự chủ được mà lùi về sau, nhưng mà trù phòng nhỏ như vậy, cũng chẳng lùi xa được. “Như vậy, A Sinh, ngươi có thích ta không?” hai người đối mặt nhau ở trong góc phòng, Lâm Nhược Ngu chăm chú nhìn vào mắt Hạ Sinh. Tránh né ánh mắt đối phương, Hạ Sinh lúng túng trả lời: “Ngươi, ngươi là bạn tốt của ta, ta cũng thích ngươi a. Cái này không phải trước đây nói rồi sao?” “Ta nói thích ở đây không phải là thích của bạn bè.” “Vậy còn loại thích nào nữa?” “Ta đối với ngươi là thích của người yêu, là thích của muốn bên nhau đến đầu bạc răng long.” “Nhưng, nhưng chúng ta đều là nam nhân a!” Hạ Sinh rốt cục gầm nhẹ. “A Sinh nghĩ nam nhân cùng nam nhân là sai sao?” Lâm Nhược Ngu rất là vô tội: tuy rằng chuyện như vậy không có nhiều lắm nhưng cũng không phải là không có nha. “Ách, cũng, cũng không phải…” tấn công quá mạnh, đầu óc Hạ Sinh không thể suy nghĩ như bình thường được. Nhờ sự tuyên truyền mạnh mẽ của truyền thông hiện đại cùng lực ảnh hưởng, Hạ Sinh cũng nghe qua chuyện hai nam nhân cùng ở một chỗ. Lúc đó các giới tranh cãi nhau đến mịt mù trời đất, cậu cũng chỉ cười bỏ qua: tình cảm của người khác thì liên quan gì đến mình, hơn nữa, người ta thích ai, chọn ai sống cùng là chuyện của người ta. Cho nên đối với “Cấm kỵ quan hệ” trong mắt thế tục, cậu cũng không có suy nghĩ nhiều. Thế nhưng, khi chuyện này rơi vào trên đầu mình thì không nghĩ cũng phải nghĩ rồi. “Vậy là cái gì?” “Ngươi để ta suy nghĩ đã, đột ngột quá.” Hạ Sinh trong hoảng loạn chỉ có thể đưa ra kế hoãn binh. Lâm Nhược Ngu cũng biết ép buộc quá sẽ không thành, trước là dùng biện pháp “lâu ngày sinh tình” để bắt được Hạ Sinh – quấn quít a quấn quít, sẽ thành thói quen! Nhưng mà cái tên đầu gỗ này mãi không chịu hiểu ra, đem tất cả tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình thành một loại, cứ như vậy thì hắn phải đợi đến năm nào tháng nào a. Rồi ngay cả khi hắn đã rất cẩn thận nhưng vẫn có sơ sót: không chỉ có hắn phát hiện ra Hạ Sinh tốt, còn có người khác đang nhìn chằm chằm thương nhớ Hạ Sinh a. Phòng được một lần, liệu có phòng được lần hai lần ba? Không có biện pháp, khiến hắn phải tiên hạ thủ vi cường, đóng cái cửa sổ này lại. (cửa chính hắn chặn, giờ ngay cả cửa sổ cũng đừng hòng đi được!) “Được rồi, nếu A Sinh nói vậy, ta liền cho ngươi ba ngày nghĩ, đến lúc đó mặc kệ là chấp nhận hay từ chối ngươi đều phải cho ta một câu trả lời thuyết phục!” Thực ra từ lúc gặp gỡ đến giờ một thời gian dài, hơn nữa Lâm Nhược Ngu có chuẩn bị mà đến nên quan hệ hai người đã dần tốt đẹp lên, chỉ là Lâm Nhược Ngu không nói thẳng ra, Hạ Sinh cũng lười suy nghĩ. HIện tại bị đối phương tỏ tình, phản ứng của Hạ Sinh không phải là chán ghét hay bài xích, mà chỉ là vô cùng ngạc nhiên, cũng có một chút vui mừng. “A Sinh, ta là thực lòng, hơn nữa ta nghĩ ngươi cũng thích ta! Không phải là thích của bạn bè! Ngươi hảo hảo suy nghĩ lại, sau này, hoặc là tìm một nữ nhân bắt đầu cuộc sống, hoặc là một mình tiếp tục nuôi Giai Bảo, hoặc là… ba người chúng ta sống cùng nhau!” Nghe thấy Lâm Nhược Ngu nói như vậy, Hạ Sinh đột nhiên hoảng loạn một trận, “Nhược Ngu, nếu như… nếu như ta không thích ngươi như người yêu thích nhau, chúng ta… ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa sao?” “Đúng, ngay cả bạn bè đều không làm được nữa!” Lâm Nhược Ngu rất khẳng định, nhưng ánh mắt lại khó nén nổi bi thương: “Ta không có cách nào ở trước mặt người yêu lại phải giả vờ coi người đó là bạn.” “Nhưng từ trước đến giờ chúng ta ở chung cũng rất vui mà.” “Đó là vì ta tin rằng cuối cùng thì chúng ta cũng sẽ bên nhau! Ta có thể dùng thời gian, để chứng tỏ rằng ngươi cũng thích ta! Mặc dù ngươi không hiểu nhưng ta có kiên trì và lòng tin. Nhưng sau chuyện ngày hôm nay, ta nhận ra rằng ta không thể bị động như thế nữa, nếu còn bị động thì sớm muộn ngươi cũng bị nữ nhân khác cướp đi mất.” Hạ Sinh đã không thể thốt lên lời. “Ba ngày này ta sẽ không đến nữa, A Sinh, ta thực sự cần ngươi, xin đừng phụ lòng ta.” Dứt lời Lâm Nhược Ngu tiến lên cố sức ôm lấy Hạ Sinh, hôn nhanh lên mặt cậu một cái, liền vội vã xoay người đi, không ai thấy khuôn mặt trắng nõn của hắn đã đỏ bừng. Tuy rằng bình thường Lâm Nhược Ngu ở trước mặt hai cha con nhà họ Hạ đều có bộ dáng mặt dày bất cần đời, nhưng đó dù sao cũng chính là tỏ tình a, có thể duy trì trấn định mà nói ra những lời trên đã là không tồi rồi, chứ không thể khống chế bản thân xí hổ được. Lúc này, Hạ Sinh một mình ngơ ngác trong trù phòng, tay phải bất giác mà sờ lên chỗ Lâm Nhược Ngu vừa hôn, ấm áp… Tiểu Giai Bảo kỳ quái mà phát hiện: phụ thân nhà mình hôm nay không thích hợp! Đầu tiên là trở về từ trù phòng liền ngồi đời người ra trên ghế. Không phải đã nói là cùng nhau treo tranh lên sao? Nó giục, phụ thân cuối cùng cũng chạy ra lấy trúc bồi tranh rồi treo lên đầu giường. Tiếp đó phụ thân tiếp tục đờ người, nhưng lần này là nhìn chằm chằm vào bức tranh, khiến nó cũng phải nhìn theo: thế nhưng không thấy chỗ nào đặc biệt a! Ngô, chắc là bởi vì nó thiếu thông minh, vì thế nên định chạy đi tìm nói cho phu tử, thế nhưng chạy khắp quanh sân đều không có phát hiện. Kỳ lạ, bình thường không phải phu tử đều đợi ở đây sao? Không hiểu liền đi hỏi phụ thân, phụ thân trầm mặc một lúc lâu rồi nói phu tử có việc nên về trước rồi, hơn nữa mấy ngày nữa cũng không sang. Được rồi, phu tử không sang, không ai cùng nó tranh đồ ăn nữa, cùng rất tốt. Chỉ là phụ thân, mặt của người làm sao lại đỏ như thế nha? Nhìn phụ thân như quả cà chua chín ấy nha. Có điều tính toán của Giai Bảo thất bại rồi. Bữa tối, Hạ Sinh như thói quen làm thêm phần ăn của một người, tiểu tử kia hăng hái bừng bừng vì có thể ăn nhiều hơn bữa trưa liền hài lòng mà nhanh chóng ăn! Cắn một miếng, nhai nhai – khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại: “Mặn quá à!” nhanh chóng bỏ bát xuống chạy đi tìm nước uống. “Phụ thân!” uống một ngụm nước thật to rồi, tiểu Giai Bảo phẫn nộ lên án. “Làm sao thế?” Hạ Sinh ở trước mặt nó còn chưa động đũa. “Mặn!” “Sao? Thật à? Phụ thân nếm thử xem.”Hạ Sinh nghi ngờ mà gắp một đũa ăn. Chỉ chốc lát sau: “Phì phì, quả nhiên là mặn quá!” Hạ Sinh không nhịn được mà nôn ra. Sau đó hổ thẹn mà xoa xoa đầu nhi tử: “Phụ thân làm lại cho con ăn nhé.” “Phụ thân xấu xa, phu tử không có ở đây liền nấu ăn không ngon.” “Đâu mà, phụ thân chỉ là không cẩn thận cho nhiều muối một chút thôi mà, hơn nữa đây không phải là mì trộn mà Giai Bảo yêu cầu mà.” Hạ Sinh có điểm chột dạ, nhanh chóng dỗ nhi tử, sau đó nhanh nhẹn đi làm một phần mì sợi, cho thêm củ cải khô: “Chúng ta ăn cái này, giòn giòn, ăn ngon.” Tiểu Giai Bảo nửa tin nửa ngờ cắn một miếng củ cải khô, quả nhiên là giòn! Hạ Sinh lúc sao cải còn cho thêm một chút đường cùng ớt, chút ngọt chút cay chính là phù hợp với trẻ nhỏ. Vì vậy liền không thèm tính toán sai lầm nữa, từng miếng từng miếng là tiếp tục ăn. Hạ Sinh nhìn nhi tử đang vùi đầu ăn, bất đắc dĩ thở dài: thực sự là cậu không yên lòng a. Nhược Ngu a Nhược Ngu, ngươi bảo ta làm như thế nào cho phải đây? Buổi tối dỗ Giai Bảo ngủ, Hạ Sinh lại ở trên giường lật qua lật lại không ngủ được. Ngoài trời sao sáng giăng đầy, ánh trăng sáng tỏ, Hạ Sinh liền dứt khoát đứng dậy đi vào trong sân. Hạ Sinh nghĩ đến Đồng Hạ Sinh sống cô đơn hai mươi ba năm kia. Trong mắt người lớn cùng bạn bè, Đồng Hạ Sinh kia nhất định là một người hướng nội quái gở di. Cậu lúc đó cũng thưỡng nghĩ, cậu sống trên đời tột cùng là có ý nghĩa gì? Chỉ là thuận theo mong ước của bà nội mà đọc sách, học kỹ năng sinh tồn, nhưng chẳng cảm thấy chút niềm vui của cuộc sống. Bị tên cướp kia bóp cổ chết, như vậy đối với cậu mà nói cũng là một loại giải thoát. Hiện tại Hạ Sinh này có một đứa con trai cùng một người tốt làm bạn, tuy rằng chỉ mới hơn hai tháng nhưng khiến cho cuộc sống của cậu trở nên thật tốt đẹp. Nghĩ lại, Giai Bảo toàn tâm toàn ý ỷ lại vào cậu, đó chính là động lực mới để cậu chống đỡ tại thế giới này! Chăm sóc con trai là cậu hoàn toàn tình nguyện cùng thích thú, cảm giác có người cần mình thật sự rất tuyệt vời! Là trách nhiệm, khiến cậu cố gắng sáng tạo cuộc sống, hưởng thụ cuộc sống. Sau đó, Nhược Ngu mở cánh cổng vào nhà cậu, bắt đầu hành trình mặt dày đi ăn chực. Nghiệt duyên a nghiệt duyên, lúc đầu làm sao cậu lại không nghĩ ra, thật đúng cho rằng hắn hảo tâm đến thăm hàng xóm, thuận tiện cho Giai Bảo đi học. Hạ Sinh nghĩ đến đây không khỏi nhếch miệng cười. Sau đó thì sao? Sau đó thì thường có thể nhìn thấy Nhược Ngu ở trước mặt cậu lúc ẩn lúc hiện, khi ăn thì không che giấu sự thích thú với tài nghệ nấu nướng của cậu; lúc làm nến, khi biết cậu bị áp lực liền cùng cậu làm để chia sẻ; vì muốn ăn cá mà quấn quít bắt cậu đi câu cá; để trốn rửa bát mà chơi ăn gian lôi kéo Giai Bảo cùng nhau ngã; rất chăm chú mà nghe cậu nói, cũng sẽ đưa ra lý giải đặc biệt của mình; thường hay vô ý hoặc cố tình biểu lộ phong tình vạn chủng của mình, khiến cậu chỉ có thể ngây ngốc mà ngắm nhìn… Trước mắt Hạ Sinh dường như xuất hiện hình ảnh: ba người cùng nhau bắt cá, ba người cùng nhau đi thăm dò khu nghĩa địa trong đêm, ba người cùng nhau thả diều, ba người cùng hát, ba người cùng ngồi hóng mát dưới tàng cây… Còn có, ba người dắt tay nhau đi trên con đường rừng nhỏ yên tĩnh – hình ảnh ấm áp đó chính là “ảnh gia đình” treo ở đầu giường mà chiều nay Nhược Ngu vừa vẽ. Hóa ra trong khoảng thời gian này, con người ấy đã tiến thật sâu vào cuộc sống của cậu a.