Đào Hoa Mãn Lâu
Chương 20
Lời còn chưa dứt, Hoàng Dược Sư đã biến mất trước mặt bà, bà đỡ này cũng đã gặp nhiều loại trường hợp, không hoảng sợ.
“A Hành……” Hoàng Dược Sư nhẹ nhàng gọi, tay cầm lên mạch của nàng, dần dần giận tái mặt. Không thể thay đổi gì được nữa.
Trong mắt Hoàng Dược Sư lộ ra không cam lòng, xoay người đặt đứa trẻ mới sinh vào tay Hoa Mãn Lâu, lấy ngân châm bên người ra, châm cứu cho Phùng Hành.
Phùng Hành tái nhợt nhăn mặt, ưm một tiếng, vô lực mở ra hai mắt, thấp giọng gọi: “Con, con của ta……”
Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng đặt đứa trẻ bên cạnh Phùng Hành, ôn nhu nói: “Tẩu tử, đứa nhỏ đây, tuy là sinh non, nhưng lại rất khỏe mạnh, đừng lo lắng.” Nắm tay Phùng Hành truyền nội lực, để Hoàng Dược Sư chữa trị cho nàng.
“A Hành, nàng sẽ không sao đâu, an tâm, được không?” Hoàng Dược Sư cắn môi, ngân trâm trong tay không ngừng nghỉ, nhưng hiện tượng rong huyết vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
“Dược Sư, vô dụng thôi. Ta biết, chàng đừng lo lắng……” Lúc này Phùng Hành chợt ngồi dậy, Hoàng Dược Sư cùng Hoa Mãn Lâu kinh hãi. Thân thể còn không khỏe, nhưng tinh thần lại rất tốt, đây là sao?
“A Hành, nàng sẽ không sao.” Hoàng Dược Sư bắt lấy tay nàng nói.
Phùng Hành trìu mến nhìn con mình, có chút đau thương nói: “Dược Sư, nhìn xem, đây là Dung nhi của chúng ta nha.”
Quay lại cầm tay Hoa Mãn Lâu, nói: “Hoa công tử, Hoa công tử, ta xin ngươi, đồng ý ta một việc được không?”
Hoàng Dược Sư điên cuồng, nói: “A Hành, nàng sẽ không sao.”
Hoa Mãn Lâu biết đã không thể thay đổi, muốn dời đi để vợ chồng họ nói lời từ biệt, nhưng lại bị Phùng Hành túm chặt tay, không dám giật tay nàng, lui không được mà tiến cũng không được. Vì thế y đành nhẹ nhàng nói: “Được, ta đáp ứng ngươi. Tẩu tử muốn gì cứ nói, Hoa mỗ nhất định nghe theo.”
“Dung nhi của ta còn nhỏ, vốn cũng cùng Dược Sư nói sẽ để ngươi làm nghĩa phụ, hiện nay cơ thể ta đã không thể duy trì thêm được nữa, chỉ hy vọng Hoa tiên sinh có thể hỗ trợ chiếu cố con ta……” Phùng Hành nói đầy bi thương, nước mắt chảy dài.
“Nhất định.” Hoa Mãn Lâu cũng thật bi thương, lần đầu tới đây, trong trí nhớ của y, người ấn tượng nhất chính là nàng, là thanh âm vui mừng của nàng khi y tỉnh dậy.
“Hoa công tử, Dược Sư, cùng con của ta, về sau phải nhờ cậy ngươi chăm sóc. Dược Sư rất tốt, nhưng đôi khi vẫn cần người chăm sóc……”
Như thế nào lại giống vợ cả dặn dò vợ thứ? Hoa Mãn Lâu có chút khó tiếp thu.
Không kịp nghĩ nhiều về điểm kỳ quái trong lời nói của nàng, Phùng Hành lại hỏi: “Hoa công tử, ngươi đã yêu ai bao giờ chưa?”
“Đã từng, nhưng Phi Yến cũng đã mất. Cho nên tẩu tử, ngươi phải gắng gượng, mất đi người mình yêu rất đau khổ……” Hoàng Dược Sư sau lưng nghe thấy những lời này mà chấn động.
“Ta thật muốn nhìn thấy Dung nhi lớn lên như thế nào, nhưng là, đã không còn thời gian nữa.”
Phùng Hành được Hoa Mãn Lâu đáp ứng đã sớm buông tay. Hoa Mãn Lâu mặt đầy bi thương dời khỏi phòng, đóng cửa lại vì họ. Lúc này, người trong phòng cần một chỗ riêng tư.
A Hành, nữ tử kiên cường kia, cứ như vậy mất đi, thật có bao nhiêu tàn khốc……
Hoàng Dược Sư cầm tay nàng nói: “Sẽ không sao, A Hành, thời gian của nàng còn nhiều mà, về sau, về sau chúng ta sẽ đưa Dung nhi tới chân trời góc bể……”
“Dược Sư, chàng và ta đều biết, vô dụng thôi……” Phùng Hành lắc đầu, khụ một chút, tự biết thời gian không còn nhiều nữa. Hoãn khẩu khí,lại nói: “Dược Sư, hiện giờ ta hỏi chàng, chàng không cần gạt ta……”
“Được, ta không lừa nàng.” Hoàng Dược Sư ngồi bên giường, nhẹ nhàng xoa tóc nàng, như rất lâu về trước hắn vỗ về nàng.
“Dược Sư, ta đẹp không?”
“Rất đẹp.”
“Dược Sư ca ca, chàng có yêu ta không? Ta đẹp như vậy, chàng một chút cũng không động tâm sao?” Phùng Hành có điểm làm nũng nói.
“A Hành, từ nhỏ nàng không chê ta địa vị thấp hèn, lúc đó, ta thật sự muốn lấy nàng. Nhưng lớn lên, chia lìa rồi gặp lại, phát hiện bản thân không còn loại mê luyến trẻ con đó nữa……” Ánh mắt Hoàng Dược Sư hoảng hốt. Vừa rồi A Hành gọi hắn là Dược Sư ca ca, gọi hắn là Dược Sư ca ca.
Hắn cùng mẫu thân sống trong một tiểu viện, những đứa nhỏ xung quanh đều cười nhạo hắn là con hoang, không chơi cùng hắn, nhưng chỉ có Phùng Hành, trong mắt chưa từng có nửa phần đùa cợt, đối xử với hắn như người bình thường. Khi đó, hắn nghĩ hắn yêu nàng. Nhưng sau khi lớn lên, chia lìa một thời gian. Thời gian đó, tình cảm dần nhạt nhòa.
Hơn nữa hiện tại gặp A Lâu, biết thế nào là yêu, liền hiểu, hắn đối với nàng, là khát khao, là mơ ước, khi đó, A Hành quá tốt đẹp, hắn không dám.
“Dược Sư, cảm ơn chàng không gạt ta.” Thanh âm Phùng Hành thấp dần, nàng tựa vào ngực Hoàng Dược Sư, mỉm cười hạnh phúc. Dù thế nào, cuối cùng, nàng được ở trong lòng hắn, thế là đủ rồi.
“Dược Sư, kỳ thực, ta biết chàng yêu Hoa công tử, nếu chàng thích, phải nắm lấy. Nếu không, vì ta, hai người phải trở thành một đôi thần tiên quyến lữ nha……”
“Nhưng là, Dược Sư, ta thấy, Hoa công tử chân thành tha thiết, tính tình như nước, nhưng đối với tình yêu lại là lãnh tĩnh, khiến y yêu một người rất khó, yêu một nam nhân càng khó, cho nên Dược Sư, chàng…… Nếu muốn ôm được mỹ nhân sẽ khá vất vả……” Giọng nói chứa chút giảo hoạt. Hoàng Dược Sư vỗ về nàng, nếu là bình thường, hắn đã sớm nổi giận, nhưng hiện tại, lại chỉ cảm thấy trống rỗng, cảm xúc gì cũng không có.
“Dược Sư, ta không trách chàng, thật đấy. Ngược lại còn hy vọng, chàng không tức giận……”
“Dược Sư, Cửu Âm chân kinh đã viết xong, kỳ thật ta làm vậy là vì bản thân mình, như vậy, trong lòng chàng mãi mãi luôn có ta, phải không?”
“Dược Sư, ta để lại một phong thư, cho…… con chúng ta…… ở…… mật thất…… trong thư phòng……” Lời dứt, im lặng không tiếng động.
Hoàng Dược Sư vẫn giữ nguyên tư thế. Một chút lại một chút, vỗ về trên tóc Phùng Hành.
“A Hành, thực ra ta rất giận.”
“A Hành, lòng ta vẫn luôn có nàng, nàng không cần phải làm vậy.”
“A Hành, A Lâu thực thuần khiết, là do ta do dự, nàng khen nhầm rồi, ta là chồng nàng, vậy mà lại cổ vũ ta yêu một người khác……”
“A Hành, ta phải làm sao, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu……”
“A Hành, ta sẽ nhớ kỹ nàng, vĩnh viễn. A Lâu cũng nhất định sẽ không bỏ mặc tiểu Hoàng Dung, đứa nhỏ là nàng ràng buộc y, nàng cũng giúp thuận tiện giúp ta theo đuổi y……”
“A Hành, nàng là Giang Nam đệ nhất tài nữ, gọi lại một tiếng được không?”
“Gọi lại một tiếng, gọi ta Dược Sư ca ca được không?”
“A Hành……”
Nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống, đọng lại trên khuôn mặt Phùng Hành. Bên cạnh, đứa bé như đã đói bụng, lại cũng giống như cảm thấy tình cảnh đang diễn ra, khóc lớn.
Tác giả: Ôm mặt, những người thích A Hành đừng đánh ta……
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
49 chương
50 chương
19 chương
34 chương
25 chương
158 chương