Đào Hoa Chi Mộng
Chương 5
“Hoa đào điên loạn theo vũ khúc tương tư, ái tình điên loạn khi chọn lầm người.”
.
Hôn lễ đã được định sẽ tổ chức vào đầu xuân. Là hôn lễ của Tứ điện hạ thiên tộc Duẫn Mộc và Công chúa điểu tộc Diệu Ly.
Diệu Ly công chúa sau khi lịch kiếp trở về vẫn nặng lòng với nam tử tóc trắng nàng đã gặp nơi trần thế. Nam tử ấy là Tứ điện hạ khí chất cao quý, tấm lòng lương thiện mà nàng vốn đã ngưỡng mộ từ lâu. May mắn là, khi đó chàng khước từ thành ý của nàng nhưng nay đã đồng ý cùng nàng kết tóc se duyên.
Ngày đại hôn, trời vẫn chưa thực sự sang xuân. Cả một vầng trời trắng xóa, cây cối khẳng khiu thưa thớt mầm non. Trước tử điện của Tứ điện hạ bài trí giấy đỏ, đèn lồng đỏ. Không khí thật linh đình.
Kiệu hoa cưỡi mây hạ xuống trước thềm điện, tân nương mình mặc váy đỏ, tóc cài hoa đỏ, e ấp bước xuống kiệu. Chỉ là, tay còn chưa chạm tới tay tân lang đã bị người ta đẩy ngã.
Từ đâu thình lình xuất hiện một thân ảnh dọa tất thảy chúng tiên dự tiệc hoảng sợ. Mái tóc y đen nhánh, dài tới gót chân cùng hỷ phục thêu hoa đào làm nổi bật dung mạo bất phàm, đẹp đẽ yêu dị.
“Ngươi muốn cưới thì cũng phải xem người cùng nắm tay ngươi là ai chứ.”
“Ngươiii…”
Duẫn Mộc kinh ngạc cùng phẫn nộ nhìn nụ cười ngạo nghễ gần kề. Chúng tiên đờ đẫn. Chỉ duy có thiên đế bệ hạ tựa hồ đã hoàn hồn. Hắn lướt gió lao đến gần, chỉ thẳng tay vào kẻ phá rối, quát lớn:
“Thương Quân, ngươi cũng phách lối quá rồi! Không xem đây là nơi nào mà ngươi cũng dám tới?”
“Tại sao không?” Thương Quân nhếch môi cười “Hôm nay tới, trước tiên là để hỏi tội ngươi, sau là để rước dâu về.”
Một vài kẻ ở gần nghe thấy được trợn trắng mắt, run run lẩm bẩm: “Đúng là đại ma đầu đã tới thật rồi… tất loạn, tất loạn!”
“Ngươi muốn rước ai? Rước ai? Ở nơi này có ai nguyện ý cùng kẻ điên như ngươi bồi bạn không chứ?” Thiên quân ra mặt chế diễu, hừ hừ cười lạnh.
“Hỏi đệ đệ của ngươi, chẳng phải sẽ rõ cả sao.”
Diệu Ly công chúa chật vật đứng dậy, lúc này nàng cùng tất thảy những ai có mặt đều đổ dồn ánh mắt về phía tân lang, chờ đợi. Chỉ là chàng không mở miệng, nhưng ánh mắt khổ sở lại rơi trên gương mặt đẹp nhất tứ hải bát hoang kia. Môi chàng mím chặt như đường chỉ mỏng manh, yếu ớt.
“Ngươi… thật đáng chết!” Chàng cười gằn.
“Ta còn chưa kịp khen ngươi trốn thật là giỏi, ấy vậy mà ngươi đã nhanh chóng muốn cùng nàng ta bái đường?”
“Ngươi giết phụ mẫu ta, hại huynh đệ ta vậy nhưng còn muốn ta ngày ngày phải nhìn thấy ngươi, phải yêu thương ngươi? Vọng tưởng!” Duẫn Mộc phẫn nộ quát lớn, hốc mắt phiếm đỏ, oán hận ngập trời.
Bí mật kinh thiên động địa được phơi bày, xung quanh chết lặng. Thân thể Diệu Ly giống như cánh hoa héo tàn, rũ xuống mảnh tuyết lạnh căm. Nàng trơ mắt tiếp tục nhìn một màn rất sống động giữa trung tâm thềm điện. Hai nam tử cao lớn thân mặc hỷ bào, một tóc đen như mặc, một tóc trắng tựa tuyết; một đẹp đẽ yêu dị, một tuấn mĩ sáng trong. Có ai nói cho nàng biết không, bọn họ rốt cuộc đang nói đến chuyện gì?
“Ta cho ngươi cơ hội giết ta nhưng ngươi lại không tiếp nhận. Một khi đã như vậy ngươi sẽ không thể nào thoát ra.”
Duẫn Mộc lùi dần từng bước, cho đến khi lưng chàng chạm vào tường gỗ cứng ngắc mới thôi. Chàng nhìn y, nhìn thật sâu vào đôi mắt thăm thẳm hữu tình, lắc đầu phủ nhận. Chàng đúng là đã từ bỏ cơ hội giết y, nhưng chính chàng cũng đã cho phép mình quên hết. Chỉ là… một mình chàng thì làm sao đủ sức quyết định. Quên hay không, hình như đều do Ma chủ bá đạo kia nắm giữ.
Đương lúc hai bên giằng co, Thiên quân vung tay xuất ra một chưởng. Thương Quân nhanh nhạy tránh được.
Gió rít gào, dấy lên một màn sống chết ác liệt.
Thiên quân Thiên tộc cùng Ma chủ Ma giới trực tiếp đối đầu. Một phẫn nộ vì thù cũ hận mới, một quyết liệt vì mục đích sâu xa. Thanh long kiếm cùng Huyết ma kiếm kề cận lại tách rời, từng luồng khí huyết điên cuồng đánh ra tứ phía. Bọn họ hăng say cùng nhau đánh ra tận bờ Giao Thủy, cách thềm điện rất xa. Từng tốp từng tốp tiên nhân cùng tiên hầu lần lượt chạy tới vây xem không rời mắt.
Bất ngờ, Thương Quân vận lực tách ra xa, vung kiếm hướng về Thiên quân đánh ra một đạo ma chướng.
Chỉ nghe trong gió “hự” một tiếng, tiên huyết tức khắc tứ tán.
Một thân ảnh đỏ chói lảo đảo rơi xuống từ thinh không.
Người người choáng ngợp, hít thở không thông.
Huyết ma kiếm rơi tự do, leng keng chạm đất.
Thiên quân cuồng nộ vung tay, Thanh long hóa thân phi nhanh trong gió lao thẳng về phía trước, xé tan ma chướng ngợp trời.
Máu… tứ tán tanh nồng.
Thương Quân quỵ gối bên cạnh Huyết ma kiếm. Trên khóe môi, máu chảy thành dòng. Nhưng y không thấy đau, cũng không phát hiện toàn thân bắt đầu nóng rực. Trong mắt y chỉ còn lại thân ảnh đang nằm bất động trong tay Thiên quân. Chỉ thấy một màu đồng điệu nhức mắt.
“Duẫn Mộc?… Duẫn Mộc?”
Thiên quân lạc giọng, không ngừng lắc vai đệ đệ yêu dấu. Nhưng hắn càng gọi, đứa trẻ ấy lại càng mê man.
Một kiếm ấy Thương Quân xuất ra cho dù là Thiên quân trúng phải cũng phải liệt giường trăm năm chứ đừng nói một kẻ hư hư nhược nhược như Duẫn Mộc. Vậy nhưng chàng không màng, trong một khắc ấy lại lao ra đỡ trọn đường kiếm chí mạng.
Chàng nợ ca ca, chàng nợ người thân duy nhất còn lại của chàng. Bởi vì chàng đã trót lỡ yêu kẻ thù của mình, yêu không dừng lại được. Cho nên, chàng chỉ có thể dùng mạng của mình để bảo vệ, để tạ tội với ca ca.
Cũng là để chấm dứt hồi bi kịch đau thương này…
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
11 chương
24 chương
112 chương