Tâm bệnh? Nàng bị bệnh sao? Từ Ngọc Mẫn mơ mơ màng màng nghĩ, cuối cùng lại ngủ thiếp đi. Long Thần Dục nắm tay thê tử, chưa đến nửa tháng mà cả người nàng đã gầy xọp đi, thoạt nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu, tựa như sẽ biến mất theo gió. Là hắn quá nóng vội, mà tổn thương nàng sao? "Mẫn nhi......" Hắn đưa tay vuốt hai má gầy yếu của nàng, giọng nói tràn đầy thương tiếc và chua chát, "Nàng đang trách ta phải không, nhanh khỏe mạnh tỉnh dậy được không? Ta không ép nàng, nếu nàng thật sự không muốn ở cạnh ta, ta sẽ không ép nàng, nàng nhanh chóng tỉnh dậy được không?" Nhưng người mê man lại không có chút phản ứng nào, tựa như một con búp bê bằng Lưu Ly, sớm đã vỡ tan từng mảnh không tài nào dán lại được. Nàng không muốn tỉnh, không muốn đối mặt với hắn, cho nên liền lựa chọn ngủ say như vậy sao? Tàn bạo trong mắt Long Thần Dục lại bốc lên, xốc mạnh chăn gấm, kéo vạt áo nàng, sau đó cả người đè lên, hung hăng chiếm lấy nàng. Nhưng mặc kệ hắn làm thế nào người dưới thân cũng đều không phản ứng, giống như một con rối gỗ không có sinh mệnh, thậm chí ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không phát ra. Long Thần Dục thất bại đập tay lên ván giường, siết lấy nàng ôm vào trước ngực, đau đớn nhắm nghiền hai mắt. Lão đại phu lắc đầu thở dài, nhìn nữ tử càng ngày càng gầy yếu trên giường, nói với nam tử cao quý bên giường: "Mạch của phu nhân như ngọc nảy, là hỉ mạch, không thể nghi ngờ, chỉ là nếu nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, e rằng thai nhi trong bụng sẽ không giữ được." Tay Long Thần Dục nắm chặt khiến các đốt ngón tay đều kêu "răng rắc", đè nén sợ hãi và phẫn nộ, nói: "Phiền đại phu kê giúp thang thuốc dưỡng thai." "Lão đương nhiên sẽ cố hết sức." Từ Ngọc Mẫn như đặt mình trong một thế giới trắng xoá, chung quanh không có ai, chỉ có mình nàng, nàng ngơ ngác ngồi dưới đất không biết phải làm gì. Xa xa tựa như có ai đang nói chuyện, nhưng chỉ loáng thoáng, nàng nghe không rõ lắm. Sau đó, có một lần, âm thanh kia bỗng lớn hẳn lên, giống như còn có tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ vụn cùng tiếng đao kiếm đánh nhau, dường như âm thanh kia là do hắn rít gào. "Nếu nàng không muốn tỉnh lại, bổn vương liền thỏa mãn nàng, xong hết mọi chuyện......" "Vương gia, đừng như vậy." "Vương gia......" Trời mưa sao? Từ Ngọc Mẫn cảm thấy trên mặt có gì đó ươn ướt rơi xuống, nhưng vươn tay ra, trong tay lại không chạm được thứ gì. Bên tai nàng lại vang lên tiếng người đau đớn nỉ non, "Tỉnh lại được không, dù nàng không muốn gặp ta, cũng phải vì bé con mà nhanh chóng tỉnh lại chứ?" Bé con? Bé con nào? Là bé con của nàng sao? Từ Ngọc Mẫn lấy tay sờ sờ bụng mình, nàng sẽ có bé con sao? Bên tai nàng bỗng nhiên vang lên một đoạn đối thoại rất quen thuộc —— "Nàng không muốn sinh con cho ta sao?" "Nàng không muốn sao? Nếu mang thai, nàng sẽ không tìm mọi cách để phá bó chứ?" "Tại sao ta phải làm như vậy, không phải đó cũng là một sinh mạng sao?" "Nàng hận bổn vương." "Có lẽ...... Ta không hận ngươi đến vậy; ít nhất sẽ không vì hận ngươi mà tổn thương sinh mạng nhỏ trong bụng ta." "......" Đầu đột nhiên đau nhói, nàng nhịn không được duỗi tay níu lấy bất cứ vật gì mình chạm đến. "Mẫn nhi......" Long Thần Dục vui mừng nhìn Từ Ngọc Mẫn, thấy tay nàng khẽ run, sau đó chậm rãi nâng lên, cho nên kích động túm lấy tay nàng. Từ Ngọc Mẫn chậm rãi mở mắt ra, lại nhanh chóng nhắm chặt mắt, đã lâu không mở mắt, ánh sáng bên ngoài đâm vào làm đau mắt nàng. "Mẫn nhi......" Lần này nàng lại chớp chớp, thong thả mở to mắt, ánh vào mi mắt là gương mặt tiều tụy, râu ria lởm chởm, nàng có chút hoang mang nháy mắt mấy cái, hé miệng lại phát hiện cổ họng khô rát. Long Thần Dục vội vàng rót chén nước đưa đến, từng chút từng chút đút cho nàng. "Ta bị sao vậy?" Giọng nàng khàn khàn như vịt. "Nàng đã ngủ thật lâu." "Ngủ thật lâu?" Từ Ngọc Mẫn xoa huyệt thái dương, "Hình như đúng là ta đã ngủ thật lâu." "Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?" Hắn sốt ruột hỏi. Từ Ngọc Mẫn lại như không hề nghe thấy câu hỏi của hắn, đột nhiên bắt mạch cho mình. Nhìn động tác này của nàng, Long Thần Dục cảm thấy vào giờ khắc này, hô hấp của mình tựa như ngừng lại. Sau một lúc lâu, dường như đã xác định, giọng Từ Ngọc Mẫn có chút mờ mịt, nói: "Quả nhiên là đã có bé con rồi." "Mẫn nhi......" Từ Ngọc Mẫn tựa đầu lên người hắn, nhắm mắt lại, suy yếu nói: "Có phải ta sinh bệnh không, sao lại ngủ lâu đến thế, bé con có được đã bao lâu rồi?" "Đúng, nàng sinh bệnh, ngủ lâu lắm rồi. Bé con trong bụng nàng đã hơn một tháng, nếu nàng không tỉnh con sẽ khó giữ, may mà nàng tỉnh lại." "Chả trách sao ta lại như nghe được ngươi tức giận nói bé con gì đó, nhưng không phải ta không cần bé." Từ Ngọc Mẫn nỉ non tự nói, tựa như có chút nghĩ không thông. Lo lắng trong lòng Long Thần Dục rốt cục cũng được buông xuống, ôm nàng nói: "Vi phu biết, sao Mẫn nhi có thể không cần con chứ, Mẫn nhi chỉ bị bệnh, không biết là con đã tới mà thôi." "Ta hơi đói bụng." "Người đâu, làm chút thức ăn cho phu nhân." “Dạ” Không bao lâu sau, thị vệ bưng một cái khay tiến vào, bên trên là một chén cháo hoa. Từ Ngọc Mẫn ăn rất chậm, nhỏ nhẹ nhấm nuốt, nhưng vẫn ăn hết một chén cháo hoa lớn. Trong mắt Long Thần Dục lộ ra ý mừng, chậm rãi đỡ nàng nằm xuống, "Nghỉ thêm một chút, nếu còn đói, lát nữa lại ăn." "Ừm." Ánh mắt Từ Ngọc Mẫn đánh giá hắn, "Ngươi đi rửa mặt chút đi, thật lôi thôi." Long Thần Dục gật đầu, "Ừ, vi phu đi rửa mặt, nàng đừng ngủ nữa nhé." "Ừ." Trước khi đi Long Thần Dục lại lo lắng liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng vẫn nhìn mình, liền cong khóe miệng rời đi. Chờ khi Long Thần Dục trở về, đã thấy nàng ngồi tựa đầu giường, không biết đang nghĩ gì. Thấy nàng vẫn khỏe mạnh, Long Thần Dục thầm thở phào một hơi thật lớn, bước đến ngồi xuống bên giường, ôm nàng vào lòng. "Đang nghĩ gì thế?" "Có phải sự kiện kho báu ở Thanh Châu đã chấm dứt rồi không?" Long Thần Dục trừng mắt, đây là chuyện nàng suy nghĩ? "Vốn muốn đi xem náo nhiệt, sao lại có thể sinh bệnh chứ?" Long Thần Dục ho khan hai tiếng, không dám nói chuyện, hành động ngày đó của hắn đúng là quá mức phóng túng, việc này vẫn nên không nói thì mới tốt. "Quên đi, dù sao việc náo nhiệt trên giang hồ vẫn luôn không thiếu, sau này hãy nói vậy." Long Thần Dục thấy nàng nhanh chóng bỏ qua thì có chút kinh ngạc, nhịn không được mà bật cười, "Mẫn nhi suy nghĩ thật thoáng." "Đời người, vốn dĩ gian nan, sao phải ngược đãi bản thân chứ." Long Thần Dục như hiểu được vì sao nàng tỉnh lại, cho dù nàng nản lòng, tinh thần sa sút, cũng sẽ không cho phép mình trầm luân quá sâu, nhưng hắn lại thật sự bị nàng dọa. Sau khi tỉnh lại, được điều trị thật tốt, Từ Ngọc Mẫn nhanh chóng khôi phục sức khỏe, da thịt cũng mềm mượt bóng loáng như trước kia, mặt mày còn dần dần có nét dịu dàng của người mẹ. Lúc rảnh rỗi nàng sẽ tự tay may từng món quần áo, hài mũ trẻ con khéo léo xinh đẹp, mỗi mũi chỉ đường kim đều mang đậm tình mẫu tử. Long Thần Dục nhìn mà lòng tràn ngập vui mừng, nàng yêu thích thai nhi trong bụng như vậy, hẳn cũng sẽ không hoàn toàn ghét bỏ hắn. Vì bảo đảm bình an cho mẹ con các nàng, lúc này, hắn dựng cờ hiệu Bình vương, yêu cầu Châu Phủ phái người hộ tống bọn họ về kinh, nếu lại có ám sát, liền sẽ không dễ dàng buông tha như trước nữa. Còn thái tử đương triều thì sao? Hắn phải bảo vệ vợ con, sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn hắn ta nữa. Đợi lúc xe ngựa ngừng hẳn lại, Long Thần Dục nhảy xuống trước, sau đó đỡ thê tử xuống xe. Tuy lúc này bụng nàng chưa lộ rõ, nhưng trên đường đi Long Thần Dục luôn cẩn thận đề phòng. Từ Ngọc Mẫn đứng ở trước xe, ngẩng đầu nhìn tấm biển của khách điếm, bên trên viết bốn chữ to "Tiểu lâu Đắc Nguyệt", nàng không thể không nhìn sang người bên cạnh. Long Thần Dục cười cười, nói: "Chẳng lẽ nương tử không cảm thấy đây là duyên phận sao? Khi đi chúng ta đã ở đây, lúc quay về cũng ở lại nơi này." "Vậy cũng phải." Nam tuấn nữ tú ở cạnh nhau luôn hấp dẫn ánh mắt người đời, huống chi lúc trước, đôi nam nữ bọn họ đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho chưởng quầy và tiểu nhị, bởi vậy bọn họ vừa bước vào liền khiến chưởng quầy và tiểu nhị lắp bắp kinh hãi. Mặt mày vị công tử tuấn tú kia mang thần thái sáng láng, không còn vẻ ngây thơ si ngốc lúc trước. Hắn cẩn thận bảo vệ thiếu phụ bên người, lúc cúi mắt thầm thì đầy vẻ dịu dàng lưu luyến, không biết đã khiến bao nhiêu người si mê. Từ tiếc hận biến thành cực kỳ hâm mộ, việc buồn vui xoay chuyển trong thế gian không gì hơn việc này. Bọn họ vẫn thuê một viện nhỏ để nghỉ ngơi dùng cơm. Bởi vì có thai mà trở nên thích ngủ, Từ Ngọc Mẫn chưa ăn cơm đã lên giường nghỉ ngơi. Long Thần Dục ăn cơm một mình, bảo phòng bếp hầm sẵn canh nóng, chờ thê tử tỉnh lại liền uống. Có tiền sẽ dễ sai bảo, cho nên việc này không phải là vấn đề. Ngồi bên giường nhìn thiên hạ ngủ thật say gò má đỏ bừng trên giường, Long Thần Dục cảm thấy trái tim mình đều mềm nhũn, đây là vợ của hắn, trong bụng nàng còn mang bé con của hắn. Hết thảy đều rất tốt, trừ việc hắn chỉ được nhìn mà không được ăn là có chút khó chịu, bất quá, nhẫn nhịn rồi sẽ qua, Mẫn nhi và bé con vẫn là quan trọng nhất. Chỉ cần nghĩ tới ngày đó khi lão đại phu nói nàng mang tâm bệnh, hắn liền lạnh hết cả người, nắm chặt tay, hắn không muốn tổn thương nàng, nhưng có đôi khi thật vô cùng tức giận...... Lúc Từ Ngọc Mẫn ngủ tròn giấc tỉnh dậy, trăng đã treo giữa bầu trời. Nàng vừa tỉnh, Long Thần Dục nằm bên người nàng cũng tỉnh theo, lập tức dặn dò thị vệ đưa thức ăn đến, vừa khoác quần áo giúp thê tử, vừa đỡ nàng xuống giường. Canh gà nóng hôi hổi, thơm ngào ngạt được đưa lên, sắc hương vị đều trọn vẹn, nhìn liền muốn ăn. Từ Ngọc Mẫn gắp một miếng thịt đưa vào miệng, lại lập tức phun ra. "Sao vậy?" Long Thần Dục nhíu mày, ánh mắt đảo qua bát canh gà. Từ Ngọc Mẫn nghi ngờ bưng chén canh lên cẩn thận ngửi ngửi, mày càng nhăn càng chặt, sắc mặt cũng dần lạnh đi, môi mím thật nhanh. Ngay cả Long Thần Dục cũng cảm nhận rõ nàng đang tức giận muốn giết người, trong lòng cảm thấy không tốt. "Canh có vấn đề." Long Thần Dục lạnh lùng, "Đi thăm dò." Thị vệ chạy gấp ra ngoài. Từ Ngọc Mẫn rót chén nước ấm cẩn thận súc miệng, vẫn nhìn chằm chằm bát canh kia, mặt nhăn mày nhíu. "Mẫn nhi......" Từ Ngọc Mẫn ngẩng đầu nhìn hắn, còn thật sự, thật sự nghiêm túc nói: "Long Thần Dục, ta không muốn bé con trong bụng gặp chuyện không may." Đây là núm ruột bảo bối của nàng, nàng không muốn con trẻ chịu bất cứ thương tổn gì. Long Thần Dục gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu được, hắn cũng càng không muốn bé con gặp chuyện không may. "Cho nên, ta không nghĩ sẽ tiếp tục về kinh với ngươi, chuyến đi này, chỉ sợ không thể bình an." Nàng không nói không chứng tỏ nàng không biết tình hình của hắn, mưu quyền tranh đấu, nàng thật không ưa. Việc này hắn cũng biết, nhưng mà...... "Mẫn nhi, nàng đang mang thai, sao vi phu có thể yên tâm để nàng lặng lội một mình?" "Ta không sao đâu, chỉ hóa trang một chút là ổn, đúng lúc ta có việc muốn tìm sư phụ, có bà ấy bên cạnh, ta sẽ càng an toàn." Long Thần Dục ngồi xổm xuống bên người nàng, vuốt bụng nàng, trịnh trọng nói: "Nàng chăm sóc bản thân và con cho tốt, chờ chuyện ở kinh thành được giải quyết xong, ta sẽ đến đón nàng." "Được." "Nàng sẽ không cứ thế mà biệt tăm chứ?" "Sẽ không đâu." "Quân tử nhất ngôn." "Bốn ngựa khó theo." "Vỗ tay thề ước." "Được." Hai bàn tay phải chạm vào nhau, một lớn một nhỏ, một đen một trắng. Cuối cùng, bàn tay to màu đen nắm lấy bàn tay nhỏ bé màu trắng. "Ta sẽ cử hai người......" "Không cần, như vậy rất gây chú ý." "Nàng xác định là không cần?" Long Thần Dục vẫn không quá yên tâm. Từ Ngọc Mẫn nở nụ cười, "Xác định." Ánh mắt Long Thần Dục sáng ngời, có chút kích động nắm chặt tay nàng, "Nàng cười rồi." "Đương nhiên là ta biết cười." "Nhưng nàng vẫn luôn không chịu cười với ta." "Đại khái là không có chuyện gì đáng để vui." Long Thần Dục cảm thấy ngực bị người đánh một cái, sắp rời xa hắn, nàng liền cười sáng lạn đến như vậy, thật sự đả kích lòng tự trọng nam nhân của hắn. Khi trở lại tòa nhà trong rừng trúc ở Giang Nam, Từ Ngọc Mẫn đã có mang bốn tháng, chỉ chưa lộ rõ, nếu không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện. Lúc này đang mùa xuân về hoa nở, tháng tư ở Giang Nam thực mê người. Từ Ngọc Mẫn theo đường nhỏ lát đá xanh đi đến ngôi nhà yên tĩnh phía sau, là Đạo quan của sư phụ nàng, lúc này bà đang ngồi thiền. Lúc đẩy cửa phòng, ánh mặt trời chiếu vào, dừng trên người đạo cô trung niên xinh đẹp ngồi trên tấm đệm tròn kết từ lá Hương Bồ. "Sư phụ, con về rồi." "Mẫn nhi đã về rồi." Đạo cô Vong Trần chậm rãi mở to mắt, đôi mắt hạnh hiền lành nhìn đồ đệ của mình. "Mẫn nhi đã làm mẹ rồi, thời gian trôi qua thật nhanh." Từ Ngọc Mẫn tuyệt không kỳ quái vì sao sư phụ chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, từ nhỏ đến lớn nàng đều biết sư phụ thật là một người lợi hại. "Có phải sư phụ đã đến Lương Châu rồi không?" Đạo cô Vong Trần mỉm cười, nói: "Đến rồi, con đã đi tìm ta sao?"