Đạo Chu
Chương 626 : So tài
“Thằng nhóc này... ngươi làm cái gì vậy!?” Long công Mạnh Thục đột nhiên quát lên một tiếng. Đám người Xà ba và Mạnh Y Nhiên theo tiếng quát cũng bừng tỉnh. Họ quay ngoắt đầu nhìn theo hướng con mắt Long công Mạnh Thục thấy được Vũ Vô Cực đang sử dụng lá sinh mệnh. Toàn bộ hướng lá sinh mệnh đang quay chụp đám người bọn họ.
“Không có gì...” Vũ Vô Cực hơi hơi nhún vai nở nụ cười. Ánh mắt lại đảo qua Ninh Vinh Vinh rồi nói: “Hai vị tiền bối hẳn lúc này cũng rõ thân phận của nàng ấy đi. Đại tiểu thư của Thất Bảo Lưu Ly tông. Ta có quen biết với tông chủ Thất Bảo Lưu Ly tông, hai bên còn coi như quen biết. Để đảm bảo cho vị đại tiểu thư chua ngoa này an toàn, thi thoảng ta cần phải quay lại vài đoạn phim gửi cho tông chủ Thất Bảo Lưu Ly tông. Vị tiền bối này hẳn là Long công, chồng của tiền bối Xà bà cùng với ông nội của tiểu thư Mạnh Y Nhiên đi!”
"Là ngươi….., là ngươi…., là ngươi….., lại là ngươi." Mạnh Y Nhiên chứng kiến bộ dáng bất cần đời của hắn, đầu tiên nhảy chồm lên, ngay sau đó đôi mắt đỏ lựng lên: “Lần này lại là ngươi dự mưu giết chết con Tử Tinh Xà của ta!”
“Ây da...” Vũ Vô Cực nở nụ cười lắc lắc đầu: “Tiểu thư Mạnh Y Nhiên không thể nói như vậy nha. Đây hoàn toàn là trùng hợp được chứ? Với cả người hấp thu con Tử Tinh Xà này là đại tiểu thư Thất Bảo Lưu Ly tông mà không phải là ta được chứ? Vừa rồi, ta có đưa đoạn phim về cho Thất Bảo Lưu Ly tông, họ sẽ rất vui mừng. Chỉ là... chúng ta không biết con Tử Tinh Xà này lại là của tiểu thư Mạnh Y Nhiên.”
“Nhưng mà không sao cả! Ta có số điện thoại của tông chủ Thất Bảo Lưu Ly tông ở ngay đây. Các vị có cần sao? Ta sẽ đánh điện thoại cho ông ấy ngay. Hẳn ông ấy sẽ rất lấy làm tiếc vì con gái ông hấp thu mất hồn hoàn của tiểu thư Mạnh Y Nhiên. Họ nhất định sẽ làm ra bồi thường, ta tin tưởng là như thế!”
“Thằng nhóc!” Long công Mạnh Thục lập tức giận dữ. Uy áp của đấu la trực tiếp hướng về phía Vũ Vô Cực mà áp đi. Nhất thời khí thế uy áp lực tức hướng về phía Vũ Vô Cực đi. Triệu Vô Cực có vài phần bàng hoàng muốn tiến lên đứng chắn cho Vũ Vô Cực nhưng mà Vũ Vô Cực lại triệu hồi ra người khổng lồ đỡ lấy uy áp này. Long Công vẫn là giận dữ mở miệng quát: “Ngươi muốn chết!”
“Ta nào dám!” Vũ Vô Cực chỉ nghiêng đầu mỉm cười nói: “Tiền bối, ngài chẳng lẽ muốn cậy già lên mặt sao?”
"Nếu ngươi đã muốn chết, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi". Mạnh Thục trong mắt nổi lên sát khí. Đặc biệt là Mạnh Thục bị khiêu khích như vậy sao có thể chịu được.
“Tiền bối xin hãy hạ thủ lưu tình!” Nhìn Long đầu quải trượng trong tay Mạnh Thục, Triệu Vô Cực trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, nhất là tám cái hồn hoàn kia. Lúc trước đấu với Văn Sơn hắn đã sử dụng Vũ Hồn chân thân một lần, bây giờ so với trạng thái đỉnh phong cũng chỉ còn được khoảng năm mươi phần trăm, đừng nói là Mạnh Thục, cho dù là xà bà Triệu Thiên Hương hắn cũng không cách nào ứng phó nổi.
Đó cũng là lý do vì sao Triệu Vô mới ra oai khi gặp Triệu Thiên Hương cùng với cháu gái bà mà thôi. Với cả hiện giờ đừng nói hai vị này kết hợp với nhau có thể sử dụng võ hồn dung hợp kỹ.
Đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại, Mạnh Thục liếc Triệu Vô Cực một cái: "Bất Động Minh Vương không cần khách khí. Ngươi nên dạy dỗ tốt học viên của ngươi.Dám để chúng bắt nạt người của Mạnh gia chúng ta sao? Phong vĩ kê quan xà, cho dù đã bỏ qua, nhưng học viên của ngươi lại vừa giết con mồi Tử Tinh Xà của cháu gái ta. Ngươi phải trả cho ta một cái công đạo chứ."
Triệu Vô Cực cười khổ nói: “Tiền bối, ta xem ra việc này có chút hiểu lầm. Chúng ta cũng không biết được Tử Tinh Xà là con mồi của tiền bối. Hiện giờ Ninh Vinh Vinh cũng đã hấp thu hồn hoàn không có cách nào đánh gãy. Ta nghĩ chúng ta cũng không muốn cảnh này diễn ra. Mà hiện giờ Ninh Vinh Vinh đã hấp thu hồn hoàn rồi, ta tin tưởng Thất Bảo Lưu Ly tông sẽ cho các vị một cái công đạo.”
“Ngươi đang dùng Thất Bảo Lưu Ly tông ra uy hiếp ta!” Mắt Mạnh Thục trở nên lành lạnh nhìn về phía Triệu Vô Cực. Sau đó quay ra nhìn về phía Vũ Vô Cực: “Thằng nhóc... ngươi cho rằng Thất Bảo Lưu Ly tông vì ngươi mà cũng vợ chồng Long Xà chúng ta là địch!?”
“Thất Bảo Lưu Ly tông ta biết không thể nào!” Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng khẽ cười nói: “Nhưng ta biết Thiên Địa tông sẽ vì hắn mà điên cuồng đuổi giết vợ chồng các vị!”
“Thiên Địa tông!?” Long công Mạnh Thục và Xà bà Triêu Thiên Hương nghe được những lời này thì giật mình. Họ nhìn về phía Vũ Vô Cực từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên: “Ngươi là người Thiên Địa tông!” Thiên Địa tông vô cùng thần bí, thực lực nghe đồn ít nhất có năm vị phong hào đấu la trở nên đồng thời còn là năm người có mười vạn năm hồn hoàn.
Thực lực Thiên Địa tông, Diễm Linh Cơ còn là biết đến. Cũng chẳng có năm phong hào đấu la nào cả chỉ có một phong hào đấu la duy nhất là Độc Cô Bác. Bất quá lại có đến chục con hồn thú mười vạn năm làm thủ hộ thú. Thực lực không dung khinh thường. Ở tại học viện Thiên Địa lại có trận pháp kích hoạt. Đánh với học viện Thiên Địa nơi địa phận bọn họ chẳng khác nào tự sát.
“Thân phận hắn sao?” Diễm Linh Cơ khẽ liếc mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực rồi nhoẻn miệng cười khẽ nói: “Thiếu chủ Thiên Địa tông!”
“Này...” Hai người Long công và Xà bà giật mình nhìn về phía nhau. Ban đầu vẻ mặt Mạnh Thục và Triêu Thiên Hương toát ra thần sắc cực kỳ kinh ngạc, dần dần trở nên có chút khó coi. Họ lập tức hỏi lại: “Ngươi thực sự là thiếu chủ Thiên Địa tông!”
Vũ Vô Cực chỉ gãi gãi sống mũi và cười xấu hổ nói: “Ta hy vọng có thể dựa vào sức mình mà trở thành một cường giả mà không phải thân phận thiếu tông chủ gì đó.”
Mạnh Thục thở ra một hơi chắp tay với Vũ Vô Cực: “Nguyên lai thiếu tông chủ Thiên Địa tông. Vợ chồng ta thất lễ rồi. Chúng ta đi...” Nói xong liền xoay người rời đi.
"Ông nội!" Mạnh Y Nhiên nhìn ông nội, nãi nãi đang rời đi, nhất thời nóng nảy. "Ông nội, hắn hai lần đoạt hồn thú của ta, mối thù này quên đi làm sao được?"
Mạnh Thục có chút bất đắc dĩ, nhìn cháu gái mình một cái, nói: " vậy ngươi muốn như thế nào đây? Ông nội ngươi lớn tuổi rồi, không thể lấy lớn hiếp nhỏ được. Quên đi thôi." Tất nhiên trước mặt cháu gái mình, hắn không muốn nói ra mình sợ phải động vào Vũ Vô Cực.
Mạnh Y Nhiên quật cường nhìn ông nội của mình: "Không, không thể cứ như thế mà bỏ qua được. Ta không chịu. Tuyệt đối không thể tha cho hắn. Nếu các ngươi không muốn ra tay, ta tự mình làm cũng được. Vũ Vô Cực, nếu ngươi là nam nhân, hãy so tài với ta."
Vũ Vô Cực nhíu nhíu mày, "ngươi còn muốn cùng ta so tài ư? Ngươi đã quên rằng, ngươi từng là kẻ bại tướng dưới tay ta sao? Đừng quên cấp bậc ta cao hơn ngươi rất nhiều."
Mạnh Y Nhiên kiên định gật đầu, "Phải, ta muốn so tài với ngươi một lần nữa. Đừng tưởng lần trước ngươi thắng ta được thì lần này lại có thể thắng ta nhé! Bất quá, chúng ta hãy so tài mà không sử dụng hồn lực. Nhưng ngươi hai lần đoạt hồn thú của ta, vậy lần này phải để ta quyết định phương thức so tài."
“Ha... không dùng hồn lực sao? Tốt!” Vũ Vô Cực ôm ngực gật gù đầu mình một cái: “Vậy đánh cuộc cái gì đây?”
Mạnh Y Nhiên hai mắt tràn ngập hận ý, mở to nhìn Vũ Vô Cực, nói: “Nếu ngươi thua, ngươi nhất định phải cúi đầu xin lỗi ta. Nếu như ngươi thắng, vậy chuyện này coi như xong!”
Hai tay ôm ngực, Vũ Vô Cực nghiêng đầu khẽ cười: "Tốt, So tài về cái gì?"
Vợ chồng Cái Thế Long Xà lúc này cũng không vội vàng rời đi, đứng một bên không lên tiếng. Nhìn cháu gái mình áp trận, hai vợ chồng thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu, cũng không biết đang nói điều gì. Đám Sử Lai Khắc học viện bên này, Triệu Vô Cực không khỏi nhíu mày. Hắn không nghĩ lúc cuối Mạnh Y Nhiên lại gây ra tình huống này. Để Long công buông tha Vũ Vô Cực, hắn đã đem một ít bí mật nói cho Mạnh Thục biết, nếu không, với tính cách bá đạo của Cái Thế Long Xà, làm sao đơn giản rời đi như vậy chứ?
Mạnh Y Nhiên vừa muốn mở miệng, Áo Tạp Tư bên cạnh Vũ Vô Cực đã cướp lời: "Chờ một chút, như thế là không công bình."
Mọi ánh mắt đều tập trung lên người Áo Tư Tạp. Hắn lững thững đi tới, khàn khàn nói: "Con Tử Tinh Xà này rõ ràng là do chúng ta bắt được. Cho dù ngươi lấy nó làm mục tiêu, cũng coi như mỗi người giết một nửa, mà bây giờ Ninh Vinh Vinh đã hấp thu hồn hoàn này, rõ ràng ngươi đánh cuộc như vậy không công bình."
Mạnh Y Nhiên trong mắt loé sát khí "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Áo Tư Tạp cười hắc hắc nói "Cũng không muốn như thế nào. Nếu ngươi thua, tất nhiên mọi việc bỏ qua, đồng thời, ngươi cũng nên tỏ ra chút thành ý. Chúng ta yêu cầu không cao, đến lúc đó, chỉ cần ngươi hôn Vũ Vô Cực một cái là được."
"Tiểu Áo" Triệu Vô Cực khẽ quát một tiếng, hắn không hy vọng lại chọc giận Cái Thế Long Xà.
Nhưng có chút ngoài ý muốn của Triệu Vô Cực, Long công Mạnh Thục đột nhiên mở miệnh nói: "Được, cứ như vậy quyết định đi, tuổi trẻ thật là thú vị." vừa nói xong, vị Long Công này lần đầu tiên toát ra vẻ cười cười, mà Xà bà bên cạnh hắn, sắc mặt hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Áo Tư Tạp cũng không biết, hắn đưa ra yêu cầu này, làm đôi Cái Thế Long Xà trước mặt, nhớ lại một màn thời trẻ tuổi. Lúc ấy, khi Long công Mạnh Thục lần đầu tiên gặp xà bà Triệu Thiên Hương, cũng nhờ một lần đánh cuộc mà chiếm tiện nghi của Xà bà, cuối cùng sau một loạt cơ duyên mới thành công, nhưng lần đánh cuộc kia lại đóng vai trò quan trọng nhất. Khi đó, Mạnh Thục đưa ra điều kiện giống y như đúc so với Áo Tư Tạp bây giờ.
“...” Vũ Vô Cực mắt to mắt nhỏ.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
41 chương
9 chương
11 chương
74 chương
70 chương