Đạo Chu
Chương 569 : Gặp lại tiểu ma nữ
“Áo Tư Tạp, ngươi làm cái gì vậy hả?” Đái Mộc Bạch trực hướng về phía nơi kia bắt đầu mở miệng hỏi. Vẻ mặt hắn mang theo giận dữ.
Áo Tư Tạp vừa nhìn thấy Đái Mộc Bạch, trên mặt lộ vẻ khổ não: "Đái lão đại, ngươi tới mua hương tràng để ăn sao?"
"Đi chết đi!" Đái Mộc Bạch tức giận, trừng mắt lên: "Ngươi làm mất mặt học viện quá. Ta hình như không chỉ cảnh cáo ngươi một lần, không được bán hương tràng trong học viện. Chẳng lẽ ngươi muốn cho tất cả mọi người bị nôn mửa sao?”
“hương tràng này có vấn đề sao!?” Vũ Vô Cực nhìn về phía mấy thứ này, hắn mở miệng cười nói: “Thức ăn hệ võ hồn đi!”
“Ngươi cũng nhìn ra sao, Vô Cực!?” Đái Mộc Bạch thần sắc có chút cổ quái: "Tiểu Áo, ngươi làm căn hương tràng mới ra."
Thần sắc của Áo Tư Tạp nhất thời trở nên xấu hổ: "Đái lão đại, không cần được không. Nói như thế nào chúng ta cũng đã học chung vài năm, ngươi làm như vậy sẽ khiến cho đàn em mới tới oán niệm ta mất."
Đái Mộc Bạch hừ lạnh một tiến "Ta chỉ nhắc nhở mấy người ở đây một chút mà thôi! Đừng cho rằng ta không biết trong lòng ngươi làm gì, ta không thể để ngươi làm bậy. Nhanh một chút, đừng để ta phải động thủ."
Áo Tư Lạp hiển nhiên không chống nổi Đái Mộc Bạch,bất đắc dĩ đưa tay phải của mình ra, có chút bỉ ổi dùng giọng điệu yểu điệu kéo dài của hắn kêu lên một tiếng "Lão tử có cây xúc xích to."
Quang mang màu vàng chợt ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, hai cái quang hoàn màu vàng từ dưới chân Áo Tư Lạp mọc lên, ngay sau đó, một cây xúc xích cùng cây trong tay mọi người giống nhau như đúc hiện ra trong lòng bàn tay hắn.
"Ách..." Mọi người vừa nghe cái câu "Lão Tử có cây xúc xích to" của hắn thì có chút cứng người lại. Câu này cũng thật là có nhiều nghĩa rồi. Trước không nói xúc xích phẩm chất thế nào, có thể ăn hay không. Chỉ vì lời này của Áo Tư Lạp cũng làm người khác không dám ăn.
“Học viện cũng thật là thú vị!” Diễm Linh Cơ cười khúc khích làm không ít nam học viên ghé mắt nhìn: “Đây là còn lần đầu tiên ta thấy được vũ hồn đặc biệt như vậy đấy!” Tiểu Y ở bên cạnh thì mở to đôi mắt hết sức, nàng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Áo Tư Táp.
Cả người Áo Tư Tạp toát ra đầy mồ hôi hột. Hắn cảm thấy ánh mắt của mọi người bắt đầu trở nên phẫn nộ, Áo Tư Lạp vội vàng giải thích "Ta cũng không có biện pháp a. Thực vật vũ hồn trong lúc sử dụng muốn làm cho thực vật biến hóa phải phối hợp hồn chú bất đồng. Cái kia là chú ngữ, không phải ta nghĩ ra,cũng không muốn niệm đâu. Hơn nữa, xúc xích của ta phẩm chất tuyệt không có vấn đề."
"Xúc xích của ngươi, ngươi lưu lại cho chính mình ăn đi.” Một người học viên trong đó giận dữ trực tiếp ném thẳng xúc xích vào mặt Áo Tư Tạp. Ngay sau đó mọi người bắt đầu trở nên ồn ào vây quanh Áo Tư Tạp.
Áo Tư Tạp hoảng loạn hô lên: “Đái đại ca, mau cứu ta!” Một đám người sắn chân sắn tay lên bắt đầu bu lấy Áo Tư Tạp. Họ cũng không có ý định tha cho Áo Tư Tạp.
Đái Mộc Bạch chẳng thèm quan tâm đến Áo Tư Táp kêu cứu. Hắn quay đầu nhìn về phía ba người Vũ Vô Cực nói: “Mọi người chúng ta đi thôi!” Đoàn người đi theo Đái Mộc Bạch hướng về phía trước mà đi.
Diễm Linh Cơ tiếp tục châm chọc mở miệng hỏi: “Cái chú đó có võ hồn cũng tính thật thú vị! Người này ở trong học viện làm công ích sao? Một hồn sư lớn tuổi như vậy mà đi làm việc này sao?”
“Chú...” Đái Mộc Bạch nghe thấy vậy cười khổ một tiếng: “Mọi người đừng nhìn hắn râu rậm rạp như vậy. Hắn thực sự chỉ có mới mười bốn tuổi mà thôi!” Thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người, Đái Mộc Bạch lập tức giải thích: "Chúng ta nơi này chính là quái vật học viện, vu hồn tự nhiên cũng thiên kỳ bách quái rồi. Bất quá, Áo Tư Lạp tên gia học này trong học viện cũng tính là một đóa kỳ hoa. Vũ hồn của hắn không có công kích lực gì cả, nhưng trong vũ hồn thực vật hệ lại là cực phẩm. Dù sao, hắn cung cấp chính là thức ăn. Chỉ là người này trong lúc sử dụng vũ hồn có cái câu chú ngữa thật sự quá ác tâm đi. Hiểu được con người của hắn thì tuyệt đối sẽ không ăn xúc xích hắn tạo ra đâu. Không biết có phải tại vì thực vật vũ hồn hay không, bộ râu của hắn so với người thường thì tươi tốt hơn nhiều. Râu mép một ngày không cạo sẽ biến thành bộ dáng như thế, cho nên, trong học viện hắn cũng có biệt danh Xúc xích thúc thúc. Hắn cũng tự mình gọi là "Chuyên bán xúc xích".
Tiểu Y nghe thấy vậy thì cũng hơi nheo mắt hình nửa vầng trăng khuyết. Xem ra nàng cũng cực kỳ cảm giác thú vị và có gì đó hài hước. Vũ Vô Cực nhếch miệng cười. Hắn theo đó mở ra thần thông, giả hồn hoàn xuất hiện. Trong tay Vũ Vô Cực cũng hơi đưa lên, hắn cười nhẹ nhàng: “Trong tay ta có căn xúc xích to!”
“Ân...” Đái Mộc Bạch kinh ngạc phát hiện vậy mà Vũ Vô Cực cũng có căn xúc xích to xuất hiện. Vẻ mặt Đái Mộc Bạch kỳ quái hỏi: “Ngươi võ hồn cũng không phải là bản thể sao? Như thế nào thành đồ ăn hệ lại còn giống như Áo Tư Tạp!”
“Mời hai vị mỹ nữ!” Vũ Vô Cực nhẹ nhàng chớp mắt một cái đối với Diễm Linh Cơ và Tiểu Y. Hai nàng trực tiếp đỏ mặt nhưng Diễm Linh Cơ vừa cầm lấy xúc xích cùng vừa cắn một cái. Nàng nở nụ cười khúc khích trừng mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực. Ngay cả Tiểu Y cũng trừng mắt nhìn hắn. Hai vai Vũ Vô Cực nhún nhún: “Ta có một hồn kỹ có thể bắt trước võ hồn của người khác. Bất quá bắt trước chỉ là bắt trước không có cách nào bắt trước được hồn kỹ cả. Giống như vậy đây...”
Lần này Vũ Vô Cực không có đọc lên hồn chú, cây xúc xích to trực tiếp xuất hiện trong tay Vũ Vô Cực. Giọng nói Vũ Vô Cực bình thản: “Ta cũng không cần hồn chú mới có thể sản xuất. Người anh em Đái Mộc Bạch, không ngại thử xem!”
Dường như có chút nghi hoặc song Đái Mộc bạch cũng cầm lấy xúc xích ăn. Hắn không ăn xúc xích Áo Tư Tạp vì hồn kỹ quá bỉ ổi. Song nếu không có hồn kỹ thì Đái Mộc Bạch cũng không ngại. Cầm lấy ăn, mùi vị còn khá ngon đồng thời có chút bổ sung năng lượng. Bất quá so ra với Áo Tư Tạp thì kém xa. Đái Mộc Bạch nói: “Mùi vì khá ngon nhưng xác thực chỉ có mùi vị mà không có năng lực hồn kỹ như của Áo Tư Tạp. Đi thôi, ta mang mọi người vào khảo thí. Không cần xếp hàng."
Đái Mộc Bạch đáp "Yên tâm, ta không có thiên vị, cái này chính là đãi ngộ các ngươi được nhận." Vừa nói vừa văng theo hai người hướng đội ngũ phía trước đi tới. Phụ trách đợi khảo thí thứ 2 la một gã sư phụ lớn tuổi, Đái Mộc Bạch đi đến bên người lão sư, bên tai hắn nói mấy câu gì đó, lại chỉ chỉ Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ cùng Tiểu Y.
Sư phụ nọ gật gật đầu nói "Được. Ngươi dẫn bọn họ trực tiếp đến đệ tứ quan. Thông qua là trúng tuyển." Đái Mộc Bạch trở lại bên người Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ cùng Tiểu Y, dẫn hai người hướng phía trong học viện đi tới. Cả bọn thí sinh đang xếp hàng cũng mặc kệ.
Một gã nam thí sinh nói "Sư phụ, chuyện này là sao? Tại sao bọn họ lại có thể vào thẳng vòng 4. Chúng ta lại phải thông qua từng cửa?"
Lão sư lớn tuổi lạnh nhật nói "Nếu ngươi có hồn lực vượt qua 25 cấp vậy cũng trực tiếp đến vòng 4 khảo thí, không cần ở nơi này làm chậm trễ thời gian. Mà ngươi khi kiểm tra hồn lực chỉ có 21 cấp, vậy phải lưu lại từng cửa mà thông qua."
Nam thí sinh nghi hoặc "Hồn lực của bọn họ ngoài 25 cấp? Không có khả năng, chúng ta mới có 12 tuổi, nhưng thế nào có thế có hồn lực cao như thế?" Có thể đến nơi này, đều là hồn lực vượt qua 21 cấp, hơn nữa tuổi cũng không quá 12, trong sơ cấp học viện cũng coi như là một nhân vật trung tâm. Mà đến Sử Lai Khắc học viện này lại liên tục đụng vào tường đá, tâm tình cũng khó trách được có chút biến hóa.
Đái Mộc Bạch lạnh lùng hừ một tiếng "Chính mình không được, đừng nghĩ rằng người khác cũng không được. Khi ta tiến vào học viện hồn lực cũng là 25 cấp, Vũ Vô Cực, cho bọn chúng thấy hồn hoàn của các ngươi đi."
Lập tức ba người triệu hồi ra võ hồn của mình. Ba cái vòng vàng, vàng, tím loá mắt xuất hiện trước mặt mọi người. Đương nhiên Vũ Vô Cực là đồ giả. Tất cả đám người ở đây đều trợn tròn há hốc miệng nhìn về phía cảnh này. Trên mặt vị sư phụ phụ trách việc kiểm tra toát ra nụ cười hài lòng: "Xem ra, học viện Sử Lai Khắc năm nay lại nghênh đón thêm ba tiểu quái vật không tồi rồi."
Lúc này, Đái Mộc Bách dùng một bộ tràn ngập châm chọc nhìn về phía gã học viên nam châm chọc nói: “Nếu ngươi có hồn lực đạt 25 cấp trở nên, ta cũng dẫn theo ngươi đi!” Vừa nói, hắn vừa cầm lấy một khối thủy tinh màu trắng trên bàn cấp cho gã học viên nam kia.
Thủy tinh kiểm tra căn cứ vào cấp bậc bất đồng biểu hiện màu sắc bất đồng. Loại thủy tinh màu trắng này là kiểm tra hồn lực dưới 30 cấp, nếu hồn lực trên 30 cấp sẽ làm thủy tinh nổ. Một thanh âm trong trẻo vang lên: "Sư phụ, Con nghĩ con cũng có thể vượt qua cửa thứ ba"
“Ân...” Vũ Vô Cực nhìn về phía này mở miệng nói: “Là cô sao? Tiểu ma nữ!? Vì sao cô ở nơi này? Cô không phải đi tham gia thi học viện Thiên Địa sao?”
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
41 chương
9 chương
11 chương
74 chương
70 chương