Đạo Chu

Chương 514 : Độc lập võ hồn

“Mười bốn bộ đệm chăn...” Đột nhiên Vũ Vô Cực bị một đám đệm chăn mới chú ý tới. Đám người theo sau Mặc Ngân bắt đầu dọn dẹp mọi thứ trong phòng. Tổng cộng có tất cả mười bốn bộ đệm chăn. Vũ Vô Cực nhớ được hình như đoàn người hắn tổng cộng mười ba người nhưng hắn không có tham gia học viện nên mới chỉ có mười hai người. Nếu như mua đệm chăn thì Đại Sư lý nên mua mười ba bộ, mười hai bộ cho đoàn người Vũ Vô Cực và một bộ cho Đường Tam. Mặc Ngân chần chờ một chút rồi nói: "Đường Tam, ngươi và Tiểu Vũ là công độc sinh một niên cấp, sau này các ngươi phụ trách quét dọn hoa viên phía nam thao trường. Mỗi ngày mười đồng hồn tệ, nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải quét dọn. Nhất là tạp vật nhất định phải thanh lý sạch sẽ. Nếu không sẽ khấu trừ tiền lương của các ngươi. Nếu như có hiện tượng làm việc không tích cực, học viện có quyền đuổi học các ngươi. Nghe rõ rồi chứ?" Vậy mà Tiểu Vũ có chút không vui, hắn chỉ về phía mấy người Vũ Vô Cực hỏi: “Còn họ thì sao đây?” “Mấy vị công độc sinh này có chút khác biệt!” Bàn tay Mặc Ngân nắm lại đặt ở miệng ho khan vài tiếng. Hắn có chút xấu hổ không biết nói như thế nào: “Các ngươi chỉ cần nhớ nhiệm vụ các ngươi là được. Đừng có hỏi nhiều được chứ hả?” Mặc dù có chút khó chịu nhưng Đường Tam và Tiểu Vũ đồng thời gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Họ lại nghe Mặc Ngân nói: "Ngày mai là lễ khai giảng. Ngày kia bắt đầu chính thức đi học, một niên cấp đi học ở ban một của tầng một giáo học lâu, ngày kia các ngươi chuẩn bị đi học là được. Từ ngày kia bắt đầu, các ngươi bắt đầu công việc bình thường. Ta sẽ không ngừng kiểm tra. Tốt lắm, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Vương Thánh, ngươi lớn nhất nơi này, mang quy củ nói cho bọn họ một chút." Vừa nói xong Mặc Ngân quay ra hướng về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Khụ, vị thiếu gia này, ta sắp xếp công việc như vậy được chứ?” Vũ Vô Cực đang muốn đáp lại thì Tiểu Y ở bên cạnh đã vươn tay ra kéo kéo áo Vũ Vô Cực. Hắn quay ra nhìn về phía Tiểu Y thấy được nàng mở to con mắt nhìn hắn. Sống nhiều ngày như vậy, Vũ Vô Cực còn thông qua ánh mắt đọc hiểu được một chút nàng muốn nói gì. Quay lại nhìn về phía Mặc Ngân nói: “Mặc đạo sư, vậy làm phiền đạo sư rồi.” Sau khi khách khí chắp tay với Mặc Ngân, hắn quay ra nhìn về phía Tiểu Y nói: “Tiểu Y, chúng ta ra ngoài đi!” Tiểu Y nhẹ nhàng gật đầu xuống một cái. Nàng đang định cùng đi với Vũ Vô Cực thì cô bé Diễm Linh Cơ đã mỉm cười uyển chuyển đi tới: “Ta cũng đang có một chuyện muốn nói với chàng đây. Chúng ta cùng nhau ra bên ngoài chứ? Nè... nè... Tiểu Y, em không ngại nếu chị đi cùng chồng yêu và em chứ?” Ánh mắt không khỏi liếc nhìn về phía Tiểu Y. Dường như Tiểu Y chần chờ một chút rồi gật đầu một cái. “Bọn họ có chuyện gì vậy!?” Hồng Liên chống eo khó chịu nhìn về phía ba người đi ra khỏi ký túc xá. Vẻ mặt nàng nhăn lại, ánh mắt bắt đầu nheo lại. Song nàng không có đi theo mà bắt đầu đến chỉ người tiến hành công tác. Nàng muốn đem giường của mình dọn thật sạch sẽ. "Chăn màn? Đây tựa hồ là một vấn đề." Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn chăn màn đang được đám người giải ra, trong mắt toát ra vài phần xấu hổ. Vì nàng rõ ràng những chiếc chăn này không phải là dành cho nàng. Công độc sinh đều là những đứa nhỏ xuất thân bần cùng, cũng hiểu chuyện hơn nhiều so với quý tộc cùng tuổi, mấy học viên cơ trí lập tức có người nói: "Chị Tiểu Vũ, ngươi trước dùng chăn màn của ta đi, ta mang chăn chia đôi là được. " Ai bảo ở học viên này nắm đấm lớn chính là lão đại đây. Đặc biệt khi Tiểu Vũ có tiên thiên mãn hồn lực. Tên còn lại nói: "Chị Tiểu Vũ, ngươi dùng chăn của ta đi. Ta lấy đệm thay thế cũng miễn cưỡng có thể dùng." Tiểu Vũ nhìn một chút chăn của công độc sinh, tuy không nói bẩn cỡ nào, nhưng phần lớn đều cực kỳ rách nát, nhíu mày nói: “Tiểu Linh, chúng ta thương lượng một chút như thế nào?” Tiểu Linh sửng sốt một chút, trong lòng hiểu được, sợ rằng Tiểu Vũ coi trọng chiếc chăn trong tay mình. Hắn không phải người hẹp hòi, nhưng chiếc chăn này là Đại sư vừa mới đưa cho hắn, trong lòng có một chút không muốn nhưng Tiểu Vũ là một bé gái. Ngay sau đó hắn mỉm cười hơi hất cằm nói: “Em gái, ngươi đang coi trọng chiếc chăn của ta đi?” Bị vạch trần tim đen của mình, Tiểu Vũ đỏ mặt xấu hổ mở miệng nói: “Dù sao ta cũng là cô gái, ngươi là một nam nhân theo lý nên nhường ta một chút. Hơn nữa, người vừa rồi. Mấy người các ngươi là vợ chồng chưa cưới gì đó đi. Chiếc chăn lớn như vậy các ngươi có thể dùng chung mà. Ngươi cùng người này...” Ánh mắt cô bé liếc nhìn về phía Đương Tam nói: “Hai người các ngươi cũng là nam nhân. Hai người các ngươi đem giường kéo sát vào nhau dùng chung một chiếc chắn cũng có thể đi. Dù sao chiếc chăn nhưng lớn như vậy đâu!?” Lúc này, ở một khu vực trống trải hơi thưa thớt người qua lại. Vũ Vô Cực cùng với Diễm Linh Cơ và Tiểu Y ở chung với nhau. Hàng lông mày Vũ Vô Cực trực tiếp nhăn lại nhìn về phía hai người hỏi: “Linh Cơ, Tiểu Y, hai nàng nói vũ hồn của các nàng muốn gặp mặt ta!?” “Kể từ khi chàng khai linh trí cho võ hồn của thiếp...” Diễm Linh Cơ khẽ mỉm cười, đôi mắt nàng hơi nháy một cái với Vũ Vô Cực: “Dường như nàng ấy có ký ức và tư tưởng độc lập. Chúng ta có thể tâm linh tương thông giao lưu với nhau. Nhưng nàng ấy tồn tại giống như một người thật vậy. Giống như còn tính thú vị, nàng ấy tự đặt tên cho mình một cái tên Chiếu Mỹ Minh. Chàng không thấy thú vị sao?” “...” Trong lòng Vũ Vô Cực trầm ngâm: “Chẳng lẽ thành công!” Vũ Vô Cực đang cúi đầu suy tư thì Diễm Linh Cơ đã trực tiếp triệu hồi ra vũ hồn của mình. Ngay cả Tiểu Y cũng nhanh chóng triệu hồi ra vũ hồn của mình. Họ cũng có chút tò mò tại sao võ hồn của mình lại có khác biệt như có độc lập tư tưởng vậy. Một cô bé tóc đỏ hung cùng với đôi mắt màu lam ăn mặc một chiếc váy lam rem đáng yêu xẻ tà hai bên xuất hiên. Đôi chân nhỏ nhắn mặc một chiếc tất lưới và đi trên chiếc dép xăng đan. Một cô bé gái khác tóc vàng, mắt nâu và khuôn mặt tròn da trắng. Cô bé này mặc một chiếc áo vải trắng ở bên trong, khoác ngoài chiếc áo xanh lá và quần vải màu tối. Chưa kịp để cho Vũ Vô Cực cũng chưa kịp để cho Diễm Linh Cơ và Tiểu Y phản ứng lại. Miệng ô bé tóc vàng mắt nâu phát ra âm thanh non nớt: “Ta vốn đã sớm muốn làm điều này!” Đôi chân ngắn nhỏ đạp mạnh lên mặt đất, thân hình cô bé phóng về phía trước. Nắm đấm non nớt trực tiếp đấm thẳng lên bụng Vũ Vô Cực. Một cảm giác đau nhói từ bụng truyền tới, thân thể Vũ Vô Cực bị đấm lùi về phía sau vài bước. Không chỉ như vậy trực tiếp một đoàn nước bắn thẳng về phía Vũ Vô Cực. Không phải nước mà là một loại nước có thể dung hợp lửa ở bên trong đánh thẳng về phía hắn làm cho Vũ Vô Cực trực tiếp ăn một đòn không nhẹ. Phanh! Miệng cô bé tóc đỏ hung trực tiếp bắn ra một quả cầu nước. Nó trực tiếp đánh lên cơ thể Vũ Vô Cực sau đó nổ tung thanh một đám nước bắn tung toé khắp nơi. “Dừng lại!” Diễm Linh Cơ đột nhiên mở to mắt bàng hoàng quát lên một tiếng. Bàn tay nàng theo ý muốn thu hồi võ hồn nhưng dường như võ hồn kháng cực nàng thu hồi lại. Âm thanh Diễm Linh Cơ cũng mang theo tức giận: “Chiếu Mỹ Minh, cô làm cái gì vậy!?” Tiểu Y cũng mở to mắt bàng hoàng nhìn về phía cảnh này. Nàng thấy được cô bé ba tuổi tóc màu vàng đưa tay tay lên xoa bóp nhè nhẹ. Giọng nói mang theo chán ghét: “Ta sớm đã muốn đánh người một trận...” “Anh xác thực có lỗi với hai em nhưng...” Cả người Vũ Vô Cực ướt nhẹp, quần áo cũng theo đó bị rách nát. Bất quá hắn vẫn đứng hiên ngang ở nơi đó nhìn về phía hai người mở miệng nói: “Hay nghe anh nói đôi lời được chứ?” “Ông chồng đẹp trai của em...” Chiếu Mỹ Minh cười nhẹ nhàng, ngón tay đặt ở miệng của mình khẽ quẹt nhẹ giọt nước bám trên môi nàng. Đôi mắt tràn ngập hứng thú nhìn về phía Vũ Vô Cực: “Anh định xin lỗi hai người chúng em như thế nào? Chi bằng để em tặng cho anh một nụ hồn tan chảy nhé!” Mặt cô bé cũng theo đó u ám và lạnh lùng lên. Trong học viện, Tiểu Linh mỉm cười gật đầu nói: “Vậy được rồi, chăn của ta để lại cho ngươi cũng được, em gái. Nhưng ngươi nhất định phải giữ gìn bảo quản nó cho tốt. Vì nó là món quà sư phụ tặng cho ta. Ta không hy vọng món quà sư phụ tặng cho ta gặp phải người không biết chân trọng nó.” “Yên tâm đi!” Tiểu Vũ vậy mà lập tức đáp lại. Nàng cươi nhẹ ra vẻ ra dáng: “Ngươi còn không tin tưởng vào nhân phẩm của ta sao? Ta lấy danh Tiểu Vũ, Vũ trong khiêu vũ đảm bảo chân trọng chăn gối mà ngươi tặng cho ta.” Vừa nói thì Tiểu Vũ đã trực tiếp chạy tới lao về phía chiếc giường. Thân thể ngã nhào vào một bộ chăn nệm vô cùng êm ái này. “Thật là tuyệt!” Đầu vùi trên đó bắt đầu lắc lắc, thân thể thích ý không thôi. Tiểu Linh thấy vậy thì lắc lắc đầu cười nhẹ. Bất quá một âm thanh khó chịu vang lên: “Con thỏ con này, cô làm cái gì vậy hả? Chiếc giường này là của ta!” Một giọng nói vang lên làm cho Tiểu Vũ ngẩng đầu nhăn mày thì thấy được Hồng Liên đứng đó chống nạnh chỉ thẳng về phía nàng