Đạo Chu

Chương 476 : Sáu năm sau

Sáu năm sau, Đại Việt đế quốc phát triển như vũ bão. Trên hành tinh này, không có một quốc gia nào có nền kinh tế phát triển vượt bậc hơn. Sự phát triển vượt bậc đó cũng làm cho Đại Việt đế quốc trở thành đế quốc hùng mạnh nhất không có bất cứ quốc gia nào dám xâm phậm song nó cũng xảy ra nhiều hậu quả xấu khiến cho Đại Việt đế quốc gặp vô cùng khó khăn trong việc xử lý. Vấn nạn quá dư thừa lương thực trong khi dân chúng nghèo nàn không có tiền mua. Hầu hết các dân chúng ở các quốc gia vẫn chưa thích ứng với các thay đổi đột ngột của Đại Việt đế quốc. Trong đó gia đời hai nhà máy nông nghiệp đó là sản xuất thịt và sản xuất thực phẩm từ cây trồng.  Các món ăn như tay gấu, vi cá mập, thịt bào ngư... không còn là món ăn đắt đỏ của dân chúng mà nay nó cũng chỉ thường như những món ăn khác. Dựa vào công nghệ đạo văn cùng với tế bào ở tay gấu, vi cá mập và thịt bào ngư bằng cách dùng đạo văn kích hoạt để chúng tạo ra các tế bào nhân tạo sau khi hấp thu chất dinh dưỡng. Các loại thịt được tạo ra chất lượng cao hơn và an toàn sạch đối với người dùng đồng thời giá cũng rẻ hơn so với thịt nuôi nhiều lần. Đặc biệt với nhà máy nông nghiệp, một nhà máy cỡ nhỏ cũng có thể trong vòng một ngày cung cấp một tháng lương thực cho một toà thành lớn nhờ kỹ thuật đạo văn khuyếch đại và kích thích cây phát triển. Với cây lương thực ngắn ngày như cây lúa chỉ cần mất chưa đến nửa ngày đã thu hoạch một vụ trong khi đó cây ăn quả chỉ mất tầm ba đến bốn ngày. Các sản phẩm từ các nhà máy này có chi phí rẻ hơn so với những thực phẩm từ nông dân bán ra. Nó khiến cho các nông dân trong nước không có cách nào bán đi các sản phẩm lương thực này. Không bán đi được lương thực đã khiến cho họ không có thu nhập, không có thu nhập họ cũng không có cách nào mua sản phẩm từ đế quốc. Từ đây đế quốc rơi vào một vòng tuần hoàn chết. Lý Tư đại diện Địa đảng, Trương Lương đại diện Nhân đảng, Hàn Phi đại diện Thiên đảng. Ba người triển khai một cuộc kịch đấu dành chức chủ tịch nước Đại Việt đế quốc. Những người này đều đưa ra chính sách giải quyết tốt hậu quả khủng hoảng kinh tế cho lương thực thực phẩm quá dư thừa. Chiến thắng về tay Hàn Phi khi Hàn Phi đưa ra cách làm thế nào để giải quyết sự khủng hoảng kinh tế do lương thực thực phẩm quá dư thừa. Chính sách này trong đó có nói đến tiền thất nghiệp cho những người không có việc làm cũng như tiền hỗ trợ cho nông dân trong các vụ thu. Đồng thời chính sách khuyến khích nông dân chuyển đổi ngành nghề. Chính sách Hàn Phi cao hơn so với Lý Tư và Trương Lương một bậc nên Hàn Phi chính thức trở thành chủ tịch Đại Việt đế quốc. Sáu năm trước, năm Đại Việt nhất thống Trung Nguyên cũng là năm điên cuồng khuyếch trương mạng lưới thông tin. Các sản phẩm liên lạc như điện thoại, máy tính ào ạt đưa ra bên ngoài. Trong cùng năm, Đại Việt đế quốc phóng thành công vệ tinh nhân tạo nên bầu trời. Từ đây, Đại Việt đế quốc và con dân Đại Việt đều có thể quan sát hành tinh nơi chính họ đang cư trú. Đồng thời cũng chứng thực nơi chúng ta sinh sống là hình cầu. Linh khí ngày một dày hơn khiến cho nhiều cá thể dị thú xuất hiện. Những con thú vật bình thường cũng trở nên khoẻ hơn và thông minh hơn. Những người luyện võ xuất hiện ở khắp nơi đồng thời họ cũng xảy ra nhiều vấn đề rắc rối trong vấn đề quản lý những võ giả. Sự tồn tại của người tu chân xuất hiện. Số lượng họ không đặc biệt khan hiếm giống như đạo văn sư. Trở thành đạo văn sư chắc chắn có thể trở thành một người tu chân nhưng một người tu chân chưa chắc đã trở thành một người đạo văn sư. Sự tồn tại đạo văn sư và tu chân giả với thọ nguyên dài lâu cũng như sự đóng góp của họ trong công cuộc xây dựng Đại Việt đế quốc ẩn ẩn có sự lệch lạc. Dường như vị trí hai loại người này tách ra và cao hơn so với người thường trong xã hội.  Mặc dù chính phủ đã công bố các công pháp tu luyện cao thâm của võ giả. Võ giả khi tu luyện đến mức cao thâm có thể lột xác thân thể để thích ứng chuyển qua quá trình tu chân. Đồng thời võ giả nếu như có thể thành công chuyển qua tu chân, bất kể là mặt tu luyện và lực lượng cũng vượt qua tu chân giả. Song không phải võ giả nào cũng có thể lột xác. Tỉ lệ này thực sự quá thấp... Chủ tịch Hàn Phi cũng nhận ra được điều bất thường này nên hắn đã di chuyển mâu thuẫn này ra bên ngoài. Thông qua vệ tinh, Hàn Phi xác nhận những vùng đất hẻo lánh thưa thớt ít người từ đây dẫn quân xác nhập vào đế quốc Đại Việt. Đồng thời đem những nơi này khai hoang và xây dựng lên đại trận chuyển đổi linh khí nếu phát hiện long mạch. Số lường tòng quân tăng lên từ đó giảm đi gánh nặng cho những người không có việc làm trong Đại Việt đế quốc. Trong một toà nhà lớn vô cùng xinh đẹp có màu sắc tự nhiên và tuyệt đẹp. Chúng được xây dựng trên khuôn viên rộng rãi với cây cối, hoa ngay cả bề bơi cũng xuất hiện. Ở trong căn nhà những thiết bị tiện nghi như máy lạnh, ghế salon... Cái gì có đều có. Một nơi thực hiện đại và tiện nghi. Đừng nhìn căn nhà có những màu sắc trang nhã và đẹp đẽ, thực ra chúng đều được làm băng kim cương. Nghe giống như chủ nhân của toà nhà này rất giàu có. Thực ra vài năm về trước, Đại Việt đế quốc đã cho xây dựng hàng loạt các căn nhà này. Chúng đều xây bằng gỗ sau đó dùng đại trận đạo văn chuyển hoá thành kim cương trong suốt. Sau đó phủ lên một lớp đạo văn hấp thu ánh sáng và phản xạ ánh sáng. Tạo ra năng lượng cung cấp vô hạn cho căn nhà này đồng thời cũng tạo ra màu sắc xinh đẹp cho căn nhà. Nếu như dùng mắt thường thì chỉ có thể thấy căn nhà có màu sắc rất tự nhiên nếu như phóng to hơn nhiều lần có thể thấy chúng được tổ hợp bởi hàng loạt các đạo văn với ký tự nhỏ. Cả căn nhà được tạo dựng bởi đạo văn và cực kỳ hiện đại và tiện nghi. Tiện nghi đến mức, ngươi tiến vào nơi này giống như hoàn toàn tiến vào thế giới khác. Các vương tộc của các quốc gia trước đây đều sống trong một căn nhà tiện lợi như thế. Khác biệt duy nhất đó chính là họ không còn cao cao tại thượng nắm giữ sinh tử của người khác. Họ cũng sẽ bị bắt nếu như phạm pháp. Song họ khi quy thuận Đại Việt đế quốc, họ vẫn giữ một số quyền sở hữu như sở hữu đất đai, sở hữu một phần tiền tài... Nhiều vương thất đã học được cách kinh doanh từ đây họ ẩn ẩn có xu thế trở thành tập đoàn kinh tế hùng mạnh. Ở căn phòng rộng lớn, một đám nữ hài ngồi ở trên ghế sa lon dài, chúng mở to mắt nhìn về phía màn hình tivi to tướng kia. Một đám thấy những quảng cáo như sữa Diễm Linh Cơ bảo đảm chất lượng tốt và rẻ, dung dịch vệ sinh phụ nữ Minh Châu đảm bảo sức khoẻ phụ nữ, nước hoa Tiểu Hồ Ly, điện lạnh hiệu Tuyết Nữ, rượu vang Tử Nữ... Những chiếc chai bằng kim cương trong suốt với một cái nắp kim loại được một nữ hài mở ra bên ngoài sau đó rót vào cốc. Mấy nữ hài bắt đầu tranh nhau: “Muội uống với, muội uống với!” Đám nữ hài bắt đầu vì thế mà tranh nhau. “Mấy đứa...” Một âm thanh vang lên làm cho đám nữ hài giật mình. Họ quay ra thấy được thiếu nữ mặc váy hồng dùng hai tay chống nạnh của mình. Ánh mắt mở to hung ác nhìn về phía mấy nữ hài quát lên: “Ta đã nói mấy con không được uống nước ngọt nữa biết không hả? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Đã đến giờ ăn cơm rồi đấy biết không hả?”  “Là Trĩ tỷ tỷ mở trước...” Một nữ hài chỉ thẳng về phía tiểu nữ hài tóc màu tím. Nữ hài tóc màu tím lập tức phản bác lại: “Hồng Liên mẫu thân đừng nghe nó... chính nó bảo con mở nước ngọt ra đấy. Mấy đứa nó còn uống trước...” Giọng nói tiểu nữ hài tràn ngập non nớt vang lên. Giống như tiểu nữ hài chối bay chối biến về lỗi của mình. “Không nói nhiều!” Hồng Liên bắt đầu nổi xung lên. Sáu năm qua thì dáng vẻ nàng vẫn vậy, nàng không có thay đổi chút nào. Hai tay của nàng chống eo, không biết trong tay nàng lúc nào cầm một chiếc roi khá dài. Giọng nói mang theo doạ nạt: “Đem chai nước ngọt đóng lại sau đó cất vào tủ lạnh ngay lập tức cho ta. Sau đó đi rửa tay chuẩn bị vào ăn cơm. Đám nhóc các ngươi còn chưa đi?” Dường như đám nữ hài kia nhìn về phía nhau, sau đó chúng cúi đầu xuống vẻ mặt buồn bực. Bất quá chúng đều vào phòng vệ sinh rửa tay nhưng là không có đứa nào chịu dọn đi cốc cùng với chai nước ngọt cả. Thấy cảnh này thì mặt Hồng Liên nhất thời đen lại. Nàng lại phải tự mình tiến tới đem chai cùng cốc dọn dẹp. Chăm sóc thật sự làm khó cho một người như Hồng Liên. Nàng đường đường là một vị công chúa, một vị quân chủ sống trong nhung lụa. Nàng như thế nào có thể có thể thích ứng với việc chăm sóc trẻ con. Chúng thực sự làm cho nàng cực kỳ đau đầu. Sớm biết, hôm nay nàng đã không nhận chăm sóc mấy hài tử này. Chúng thực sự là một đám làm người đau đầu. Nàng chỉ có thể ngồi phịch trên ghế sa lon, bàn tay đưa lên xoa xoa trán của mình. “Rất mệt mỏi sao?” Một âm thanh ôn nhu vang lên rơi vào trong tai Hồng Liên. Bàn tay to bản ôn nhu đưa lên bóp vai Hồng Liên nhè nhẹ. Bàn tay vẫn còn có chút lành lạnh làm cho nàng hơi ngẩn ra. Khi mà Hồng Liên quay đầu nhìn về phía sau thì thân hình quen thuộc xuất hiện trong mắt nàng. “Chàng...”Nhìn cơ thể hắn vẫn còn một chút nước bám trên cơ thể mình. Tóc, làn da, quần áo ngay cả bàn tay chạm vào nàng vẫn còn chút nước và hơi lành lạnh. Song Hồng Liên không có để ý điều này, nàng vội vã bật dậy sau đó trực tiếp lao vào người hắn đem hắn trực tiếp ôm lấy. “Ta đã trở về!” Thiên Trạch phát ra tiếng cười mở miệng đáp lại.