Đạo Chu

Chương 463 : Một đôi oan gia

“Hàn huynh...” Thiên Trạch khe khẽ thở ra một hơi thật dài. Khoé miệng hắn theo đó kéo lên và vô cùng khó coi nhìn về phía trước mặt. Hồng Liên đang chiều hướng về phía hắn đi tới. Đến cuối cùng Thiên Trạch thở ra một hơi dài nói: “Hàn huynh, ngươi cố ý bẫy ta đúng không? Ngươi sớm đã biết Hồng Liên, nàng ấy ở sau cánh cửa!?” Vậy mà Hàn Phi chỉ cười khổ, khuôn mặt vô tội. Hắn muốn nói gì đó đối với Thiên Trạch song hoàn toàn không có lời gì để nói. Phải nói dù cho hắn nói mình không có làm đi nữa thì hắn cũng không tin. Thiên Trạch chỉ có thể lắc lắc đầu khe khẽ thở ra và nhìn Hồng Liên càng đi càng gần. “Vô Vọng... ngươi tốt lắm!” Một tay chống eo, một tay chỉ thẳng về phía Thiên Trạch nói: “Ngươi vậy mà dám lừa bản vương như vậy. Bản vương muốn trị tội ngươi tội khi quân!” Nghe được lời này đám người đều cảm giác được khoé miệng co quắp. Chỉ có Hồng Liên mới có thể nói ra những lời này mà thôi. Người đứng trước mặt bọn họ chính là Long Thiên Đế, chủ nhân Đại Việt đế quốc. “Hồng Liên!” Thiên Trạch cúi đầu không dám đối mặt với Hồng Liên. Dường như hắn giống như một tiểu hài tử làm sai chuyện. “Ngươi mau ngẩng đầu cho bản vương. Bản vương ra lệnh cho ngươi, Vô Vọng! Ngươi có nghe thấy bản vương nói hay không!” Hồng Liên thấy được Thiên Trạch không có ngẩng đầu nhìn nàng thì nàng đã giận dữ quát lớn. Bất quá Thiên Trạch cũng hơi ngẩng đầu nhưng không có nhìn thẳng về phía đôi mắt Hồng Liên. Hàn Phi ở bên thì đưa tay đỡ trán thở dài. Thân mình Hồng Liên săm săm đi về phía Thiên Trạch, mười ngón tay túm lấy đầu Thiên Trạch xong, con mắt mở lớn trực tiếp đối diện với Thiên Trạch: “Vô Vọng, người giết chết phụ vương ta Hàn Vương An là Thiên Trạch không phải ngươi! Ngươi là Vô Vọng, một kẻ vô lại lúc nào cũng làm cho bản vương giận dữ. Nghe rõ chưa, bản vương nói ngươi chính là Vô Vọng mà không phải phế thái tử Thiên Trạch gì đó!” Mép Thiên Trạch giật giật, hắn thầm nghĩ trong lòng: “Long Ngạo Thiên là ta, Thiên Trạch là ta, Long Thiên Đế là ta. Có gì khác nhau sao?” Bản thân Thiên Trạch chỉ có thể thở dài ra một hơi: “Hồng Liên, ta...” “Im lặng đi!” Một tay trở lại chống eo, thân hình Hồng Liên đứng thẳng, một bàn tay chỉ thẳng về phía Thiên Trạch nói: “Bản vương đã nói với ngươi rằng ngươi chính là Vô Vọng mà không phải Thiên Trạch gì đó. Hiện giờ ngươi lại xuất hiện trước mặt bản vương, bản vương nhất định phải trị tội khi quân của ngươi. Ai bảo ngươi dám lừa bản vương giả chết nhiều năm như vậy!” Mọi người ở đây hoàn toàn không còn lời nào để nói với sự điêu ngoa, tuỳ hứng và vô lý của Hồng Liên. Hiện giờ ngoại trừ Thiên Trạch ở đây thì nàng là to nhất. Vì nàng chính là Hàn Vương của Hàn quốc, mấy người đều là thuộc hạ của nàng mà thôi, ngay cả ca ca nàng Hàn Phi cũng không ngoại lệ. Hai tay Hồng Liên ôm ngực, nàng ra vẻ giả vờ suy tư: “Để xem bản vương phạt ngươi gì đây? Đúng rồi... ngươi không phải nói chỉ cần bản vương nghĩ đến ngươi, ngươi nhất định sẽ xuất hiện bảo vệ bản vương sao? Bản vương phạt ngươi cả đời phải ở bên cạnh bảo vệ bản vương như thế nào?” Thiên Trạch kinh ngạc mở to mắt nhìn về phía Hồng Liên. Đến cuối cùng tất cả hoá thành tiếng thở dài ra một hơi nói: “Hồng Liên, nàng biết mình đang nói gì sao?” “Đương nhiên!” Hồng Liên ôm ngực vẻ mặt cao lãnh và gật đầu xuống: “Bản vương đương nhiên biết mình đang nói gì! Quân vô khí ngôn, ngươi còn mau mau không hành lễ tiếp chỉ!” “Hồng Liên...” Hàn Phi cười khổ trong lòng vội vã lên tiếng mở miệng quát nhẹ: “Muội muội, đừng hồ nháo!” Hắn sợ Long Ngạo Thiên vì thế mà tức giận. Đối với ai cũng không tốt, đối với Hàn quốc càng là đại tai nạn. Biết rằng mối quan hệ giữa Hồng Liên và Long Thiên Đế không bình thường song Hàn Phi không dám đánh cược. “Được thôi!” Vậy mà làm cho mọi người bất ngờ, Thiên Trạch lại cười. Hắn đi về phía Hồng Liên hướng về phía nàng tới. Trương Lương vội vã đưa tay lên như muốn ngăn cản: “Long Thiên Đế, ngài... không thể!” Bàn tay Thiên Trạch nhanh như chớp chộp thẳng về phía Hồng Liên sau đó kéo nàng vào trong lòng. Thân hình nhanh chóng ngả xuống đem nàng trực tiếp ấn xuống mặt đất. Hồng Liên chỉ kịp hô lên một tiếng: “A...” Ngay sau đó nàng đã nằm thẳng dưới đất, con mắt mở lớn thấy được khuôn mặt đã sát gần của Thiên Trạch đang tràn đầy tình ái nhìn về phía nàng. Lần này Thiên Trạch quả thực quỳ xuống mặt đất bất quá rõ ràng đang cưỡi trên người của nàng. Thiên Trạch cười nói: “Thần lĩnh mệnh! Bất quá, thần nhưng đòi bổng lộc không nhỏ chút nào đâu. Không biết Vương Thượng có thể trả công cho thần hay không?” Giọng nói tràn ngập châm chọc. “Ngươi... ngươi...” Hồng Liên đỏ bừng mặt bắt đầu ấp úng. Song dường như nàng vẫn còn cố ra vẻ miệng cứng: “Ngươi muốn bao nhiêu bổng lộc một năm! Bản vương đều có thể trả?” “Không nhiều nắm!?” Thiên Trạch cười nhẹ nhàng mở miệng nói: “Chỉ cần vương thượng giúp thần sinh lấy khoảng mấy chục tiểu hài tử là được. Thần cũng không cần nhiều, một năm một đứa, thời hạn kéo dài là ba mươi năm là được!” “ngươi... ngươi!” Hồng Liên đỏ bừng cả khuôn mặt. Nàng nào không biết đang bị Thiên Trạch trêu đùa. Ngay sau đó nàng giận trực tiếp mắng lại: “Ngươi, hỗn xược! Khốn kiếp, chỉ biết bắt nạt bản vương!” Tử Nữ ở bên cạnh Hàn Phi đánh ánh mắt cho hắn một cái, giọng nói mang theo vui đùa: “Long tiên sinh thực biết lấy lòng nữ nhân! So với ai đó thì cao tay hơn nhiều...” Vừa nói nàng còn dùng ánh mắt châm chọc và oán trách nhìn về phía Hàn Phi. Hàn Phi cảm giác được mình hoàn toàn không hiểu được gì. Hắn không có cách nào sờ được việc này là như thế nào. Trong lòng Hàn Phi có chút buồn bực, song mọi việc đến mức này cũng làm cho Hàn Phi cảm giác cả người nhẹ bẫng. Như vậy hắn cũng không lo vương thất Hàn quốc gặp phải bất chắc. “ngươi...” Hồng Liên vừa đứng dậy muốn chỉnh trang quần áo đồng thời nàng vừa giận dữ vừa xấu hổ chỉ thẳng về phía Thiên Trạch: “Ngươi vậy mà dám...” Vậy mà lần này Thiên Trạch trực tiếp kéo nàng vào lòng. Hồng Liên cảm giác trái tim đập mạnh liên hồi và tràn đầy bàng hoàng, xấu hổ, vui vẻ và cả sự lo lắng.  “Ta còn có thể dám làm nhiều hơn, nàng tin sao!” Đem giai nhân ôm vào trong lòng, Thiên Trạch cảm giác mỹ mãn. Đồng thời hắn càng ôm chặt nàng hơn khiến cho Hồng Liên dãy dụa càng mạnh. Tuy nhiên rõ ràng dãy dụa không có hiểu quả đến cuối cùng Hồng Liên cũng không có tiếp tục dãy dụa nữa. “ngươi...” Đây là câu nói cuối cùng của nàng, Hồng Liên chỉ có thể mặc cho Thiên Trạch đem nàng ôm chặt vào trong lòng. Mặc dù như vậy nàng cũng đã rất xấu hổ rồi, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà bị hắn ôm vào trong ngực. Đặc biệt là Tử Nữ cười nhẹ và Trương Lương cũng không ngoại lệ: “Tốt a, Tử Nữ tỷ tỷ, Tiểu Lương Tử, hai người vậy mà dám cười nhạo bản vương. Có tin bản vương hay không trị tội hai người khi quân!” “Vương thượng, chúng thần biết tội!” Trương Lương và Tử Nữ không hẹn mà cũng chắp tay hành lễ với Hồng Liên. “Hừ... tạm tha cho hai người!” Hồng Liên hất cằm vẻ mặt buồn bực nói ra. Bất quá lúc này ở phía sau nàng có thứ gì cứng cứng chọc vào mộng nàng. Hồng Liên lập tức nhăn mày lại nhìn về phía Thiên Trạch nói: “Ngươi... Vô Vọng, ngươi dấu thứ gì ở dưới vậy. Bản vương ngồi lên thật là cứng, nó làm bản vương thật khó chịu. Ngươi còn không bỏ nó ra ngoài!” Nhất thời mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Thiên Trạch, mặt Thiên Trạch theo đó hơi đỏ lên. Bất quá da mặt hắn vẫn khá dạy, hắn nhẹ nhàng ho khan vài tiếng: “Hồng Liên, thứ đó không tiện lấy ra lúc này. Nếu không tối nay ta đến vương cung của nàng đem thứ này lấy ra. Thứ nay chỉ có hai ta ở cùng nhau mới có thể lấy ra được. Hơn nữa, ta tin chắc nàng sẽ thích nó!” “ngươi...” Hàng lông mày xinh đẹp nhăn lại, Hồng Liên hơi đứng dậy cúi đầu nhìn về phía dưới hỏi: “Thứ gì mà chỉ có hai người mới mang ra được?” Ngay sau đó nàng nhìn thấy thứ phùng to tướng ở quần Thiên Trạch. Chính thức này chọc vào mông của nàng, Hồng Liên đỏ bừng cả mặt và xấu hổ chỉ thẳng về phía Thiên Trạch nói: “Ngươi... ngươi vậy mà dám dùng thứ này chọc vào bản vương.... ngươi, hỗn đản!” “...” Ngón tay Thiên Trạch đưa lên gãi gãi sống mũi, hắn hơi tránh né ánh mắt Hồng Liên nói: “Không phải nàng chưa gặp qua. Hơn nữa, sớm muộn nàng cũng cần dùng đến nó. Để cho nó chọc một chút vào nàng thì đã sao? Sau này nàng còn phải để cho nó chọc vào nơi sâu hơn nữa ấy chứ?” “Khốn kiếp, hỗn xược!” Hồng Liên đả đỏ bừng khuôn mặt. Trước mặt nhiều người như vậy mà hắn dám nói ra như vậy. Nàng đã thực sự nổi giận vung tay lên trực tiếp đánh về phía người Thiên Trạch: “Vô Vọng, ngươi tên vô lại này! Tên tiểu dâm tặc, bản vương hôm nay nhất định phải cho ngươi biến bản lĩnh của bản vương!” Đáng tiếc những cú đấm và đá hoàn toàn không có tác dụng, Hồng Liên lại trực tiếp bị Thiên Trạch khoá lại sau đó đem nàng ôm vào trong ngực. Hồng Liên lại lần nữa dạy dụa vô dụng và phải ngồi lên cái nơi cứng rắn chẳng êm dịu đó chút nào. Với ánh mắt quái quái của mọi người, Hồng Liên không dám đối mặt chỉ có Thiên Trạch cười gượng, một tay ôm Hồng Liên một tay cầm quả bắt đầu ăn. “Đúng là một đôi oan gia!” Tất cả mọi người thầm nghĩ.