Đạo Chu
Chương 460 : Bị phát hiện
Cái tên này qua vài năm Thiên Trạch sớm đã muốn quên. Khi mà Thiên Trạch nghe đến cái tên này, hắn lại nhìn về phía trước mặt. Nàng vẫn giống như những năm trước gọi hắn với cái tên như vậy. Mỗi lúc nàng giân dữ, mỗi lúc nàng chống eo và phụng phịu mặt vẫn là đáng yêu biết bao. Song quá khứ đã là quá khứ, Thiên Trạch chỉ có thể vờ ngu: “Vô Vong, Hàn Vương... ngài gọi ai vậy!? Nếu như ngài đang nói đến là ta thì có vẻ như ngài đang nhầm lẫn ta với ai đó. Xin hãy gọi ta một tiếng Long Thiên Đế!”
“Long Thiên Đế!? Tốt tốt...” Bàn tay nắm chặt, thân mình run lên, bộ ngực vao vút phập phùng liên hồi. Đôi môi Hồng Liên khẽ cắn, ánh mắt tràn đầy u oán và ướt át như đang muốn khóc nhìn về phía Thiên Trạch. Nàng mở miệng nói: “Ngươi vẫn tiếp tục giả ngu giả ngốc sao, Vô Vọng? Ngươi vẫn coi bản vương là công chúa Hồng Liên ngốc nghếch năm xưa mặc cho người trêu chọc bày đặt sao?”
“Ta hoàn toàn không hiểu Hàn Vương ngài nói gì!” Thiên Trạch chỉ có thể tiếp tục vờ ngu. Mặc dù như vậy nhưng ánh mắt hắn vẫn trốn tránh khi nhìn về phía Hồng Liên. Dường như Thiên Trạch cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt Hồng Liên: “Có lẽ có một sự nhầm lẫn nào đó ở nơi này, Hàn Vương! Dường như nàng đang nhâm lẫn ta với người nào đó?”
“Giả bộ, ngươi tiếp tục giả bộ cho bản vương!” Hai tay chống éo, Hồng Liên dùng ngón tay chỉ thẳng về phía Thiên Trạch. Hiện giờ toàn bộ cảm xúc trong lòng nàng bộc phát. Hai mắt nàng đã bắt đầu ướt át, hai dòng lệ theo đó bắt đầu chảy. Chúng nhỏ giọt trên nên đất: “Long Thiên Đế, ngươi giám thề với trời đất này người chưa từng bao giờ tiếp cận bản vương? Ngươi chưa từng bao giờ lấy cái tên Long Ngạo Thiên đùa bỡn bản vương, ngươi chưa bao giờ dùng cái tên đó trêu chọc bản vương, ngươi chưa bao giờ dùng cái tên đó đánh cắp trái tim bản vương...” Không biết bao nhiêu từ chưa bao giờ từ miệng Hồng Liên phát ra: “Ngươi dám nhìn vào mắt bản vương và thế với trời đất này sao?”
Đôi mắt đẫm lễ Hồng Liên ẩn ẩn làm cho trái tim Thiên Trạch khó chịu. Hắn từng nghĩ mình trải qua nhiều năm như vậy, trái tim vốn đã luyện thành sắt đá. Nếu có chỉ là chấp niệm. Không nghĩ tới hắn vẫn là người có tính, vẫn không chặt đứt được cái thứ gọi là cảm tình.
Trong phút chốc hai người đấu đầu với nhau, đôi mắt nhìn thẳng về phía nhau. Hồng Liên vẫn dùng hai tay chống eo, đôi mắt nhìn thẳng về phía đôi mắt Thiên Trạch. Điểm duy nhất đó là hai mắt của nàng, từng dòng lệ nóng chảy xuống. Cuối cùng hết thảy kết thúc, trận chiến này với kết quả đó là một tiếng thở dài của Thiên Trạch: “Xem ra nàng sớm phát hiện thân phận của ta, Hồng Liên!”
“Thế nào!?” Dường như Hồng Liên cảm xúc cũng trở nên phức tạp khi Thiên Trạch thừa nhận. Hai tay nàng ôm ngực, nước mặt cũng ngừng rời. Nàng cố gắng tỏ ra mình kiên cường, hai vú nhẹ nhàng rung rinh khi đôi tay ôm chặt lấy bộ ngực của nàng: “ngươi không tiếp tục giả ngu giả ngốc nữa sao?”
Vậy mà Thiên Trạch lại đừng dậy, tất cả hoá thành một tiếng thở dài: “Phù...” Sau đó trước con mắt châm chọc Hồng Liên, vậy mà Thiên Trạch theo đó xoay người rời đi. Hắn cũng không có muốn nói chuyện với Hồng Liên nữa mà lẳng lặng xoay người rời đi. Dường như không có bất cứ điều gì, hắn cần phải nói với nàng.
Ở trong lòng Hồng Liên lúc này đang có sự chờ mong. Nàng chờ mong Thiên Trạch sẽ quẫn bách, sẽ xấu hổ với nàng. Sau đó hắn sẽ rối rít đối với nàng liên tục xin lỗi. Hắn sẽ làm đủ mọi cách để lấy lòng nàng và hy vọng được nàng tha thứ. Đến lúc đó, nàng mới gắng gượng lắm chấp nhận tha lỗi cho Thiên Trạch. Cuối cùng Thiện Trạch sẽ nguyện ý nói chỉ yêu mình nàng và muốn thành thân với duy nhất nàng mà thôi.
Đáng tiếc sự thật chính là sự thật. Thiện Trạch cũng không có mở miệng nói chuyện gì cả. Vậy mà hắn trực tiếp xoay người bỏ chạy, không phải nói không thèm để ý đến nàng. Lúc này, Hồng Liên theo đó khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ. Thân thể nàng run rẩy không ngừng, đến cuối cùng Hồng Liên mở miệng quát lớn: “Vô Vọng, ngươi đứng đó cho bản vương...” Đáng tiếc Thiên Trạch cũng không dừng lại bước chân. Hồng Liên theo đó mà giận dữ càng quát càng lớn: “ngươi có nghe thấy không? Vô Vọng, ngươi bị điếc đúng không, có nghe thấy bản vương đang ra lệnh cho ta không?”
Vậy mà bàn chân Thiên Trạch thức sự dừng lại. Bất quá chỉ dừng lại trong thoáng chốc. Khi dừng lại hắn quay đầu nhìn về phía Hồng Liên: “Hồng Liên, nàng hiện giờ đã là Hàn vương, chí cao vô thượng ở Hàn quốc. Bất quá ta không phải là thần dân Hàn quốc mà là Đại Việt vương Long Thiên Đế. Nàng không có quyền ra lệnh cho ta!”
Dường như cảm giác được mình bị người bắt nạt mà không có chỗ phát tiết. Hai hàng lệ lã trã rơi xuống, bàn tay Hồng Liên đưa lên lau đi khoé mắt của mình: “Vô Vong, Vô Vọng... ngươi là tên khốn kiếp. Ngươi... ngươi vậy mà lúc nào cũng muốn bắt nạt ta. Chẳng lẽ ngươi không thể nhường nhịn ta một chút sao? Nhiều năm như vậy, ngươi chẳng lẽ không biết nhường nhịn người ta một chút!”
Thân mình Thiên Trạch hơi run lên, hắn quay đầu nhìn về phía Hồng Liên. Trong thoáng phút chốc đó, hai người đối mặt với nhau. Hồng Liên cũng dừng khóc đồng thời ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn về phía Thiên Trạch. Bất quá Thiên Trạch chỉ có thể đáp lại với nàng đó là sự quay đầu đì. Hắn cúi đầu thở ra một hơi dài: “Hồng Liên, ta là Đại Việt vương Long Thiên Đế đồng thời ta cũng là người tự tay giết chết phụ vương nàng, Hàn Vương An!”
Vẻ mặt Hồng Liên lập tức theo đó dại ra. Lúc này, nàng mới trở lại thế giới hiện thức. Nàng luôn trốn tránh một việc đó là Thiên Trạch đã ra tay sát hại phụ vương nàng, Hàn Vương An. Chỉ là nàng không muốn nhắc tới và trốn tránh điều này thôi. Hiện giờ Thiên Trạch lại nói ra sự kiện này, nàng cảm giác như cả thế giới đang từ bỏ nàng.
Đối với kẻ thủ sát phụ, Hồng Liên chẳng lẽ nhìn như không thấy. Ngay sau đó nàng mở miệng nói: ”Bản vương không quan tâm. Vô Vọng, ngươi nguyện ý thành thân với ta sao?” Nàng chẳng thể nói được những lời như thế. Hình ảnh người phụ vương hiền hoà yêu thương nàng vẫn hiện ra trong mắt nàng. Nàng không thể quên đi những ký ức đó, những ký ức đẹp bên cạnh phụ vương, người luôn quan tâm, yêu nàng, sủng nàng.
Cúi đầu trầm lặng là việc duy nhất Hồng Liên có thể làm. Hai tay nàng nắm chặt lại và nàng cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó. Không biết bao lâu, Hồng Liên lại ngẩng đầu, ánh mắt mang theo giận dữ: “Vô Vọng, ngươi dám thành thân xem. Bản vương nhất định sẽ làm ngươi hối hận. Ngươi dám cưới một nữ nhân, bản vương dám tuyển một nam hậu. Ngươi dám thành thân, bản vương cũng sẽ thành thân. Ngày ngươi thành thân, bản vương cũng sẽ thành thân... Hừ...”
Dường như yêu hận đan xen với nhau đã khiến cho Hồng Liên mất đi một phần ý chí. Nàng không có chút nào tỉnh táo để có thể suy xét việc này. Bao nhiêu năm qua, Hồng Liên chưa từng lập vương hậu. Vậy mà dưới sự kích thích Thiên Trạch, Hồng Liên lại trực tiếp đưa ra việc muốn lập hậu. Nàng quả thực tuỳ tính và điêu ngoa, có lẽ điểm này chính là điểm Thiên Trạch thích ở nàng.
Tử Lan hiên... Bầu trời một mảnh u ám, từng cơn mưa sối xả lên thành Tân Trịnh. Song ở Tử Lan hiên này chưa bao giờ thiếu khách cũng chưa bao giờ thiếu nhộn nhịp. Có hay chăng chính là người nhiều hay ít mà thôi. Người vẫn là tấp nập ra vào Tử Lan Hiên.
Nơi dường như tránh xa sự ồn áo và xa hoa của Tử Lan Hiên là một căn phòng nhỏ ở sau Tử Lan Hiên. Nơi này tập trung toàn bộ người của tổ chức Lưu Sa. Họ bao gồm truyền nhân Quỷ cốc Vệ Trang, hậu duệ năm đời làm tướng Trương Lương, Cửu thân vương Hàn Phi, thân phận thần bí chủ nhân của Tử Lan hiên Tử Nữ. Tất cả mọi người đều tọ họp trong phòng ngồi bàn việc nói chuyện với nhau.
Tất cả nội dung đều không hẹn mà cùng tập trung đến một người Long Thiên Đế, Đại Việt vương. Mọi thứ mà họ bàn không ngoài thứ này.
“Ở một nơi như vậy bàn bạc nói xấu người khác thực sự không tốt đâu, Hàn huynh!” Một giọng nói vang lên. Mọi người mới giật mình hồi thần, họ quay ra nhìn về phía cửa sổ. Ở nơi đó ngồi một người thanh niên tóc trắng, khuôn mặt tuấn mĩ đến yêu dị. Ngoài trời rõ ràng đang mưa nhưng trên người thanh niên lại không chút ướt át nào, quần áo hắn dường như không dính một hạt mưa.
Mấy người Lưu Sa đều bất ngờ với sự có mặt Thiên Trạch ở nơi này. Ngay lập tức toàn bộ đối với Thiên Trạch cực kỳ cung kính chắp tay hành lễ nói: “Tham kiến Long Thiên Đế!”
“Hô...” Dường như Thiên Trạch nhìn như không thấy đám người hành lễ. Hắn tiến tới bàn tiệc trực tiếp ngồi xuống. Bàn tay vươn ra trực tiếp cầm lấy ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Cảm giác tê, cay và nồng truyền đến làm cho Thiên Trạch nhăn mày: “Ta vẫn là thích nước hoa quả hơn!” Nghe thấy vậy đám người chỉ có thể gượng cười một tiếng. Bất quá tiếp theo câu nói làm cho đám người hơi chút sững sờ: “Hàn huynh, Tử Phong, Bức huynh cùng Tử Nữ cô nương, các ngươi sớm đã nhận định ta là ai cần gì phải cứ như vậy chứ? Có cần thiết như vậy sao?”
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
250 chương
167 chương
15 chương