Đạo Chu
Chương 457 : Trần trụi câu dẫn
Thân mình uyển chuyển Minh Châu giống như rắn nước. Mỗi bước đi của nàng, eo thon vặn đảo, đôi chân dài thẳng tắp trẵng nõn như ẩn như hiện trong chiếc váy mỗi khi nàng di chuyển đôi chân trắng nõn của mình. Minh Châu tiến tới nhẹ nhàng cúi sát kề bên tai Thiên Trạch khẽ nói: “Long Thiên Đế ngài không cảm thấy đêm này thật dài thật tĩnh mĩnh sao? Sao chúng ta không làm gì đó để giải sầu?”
“Làm gì... là làm gì đó cơ?” Thiên Trạch chớp chớp mắt. Dáng vẻ có chút quẫn bánh một chút. Dường như dáng vẻ túng quẫn này thực sự làm cho Minh Châu cảm giác thú vị vô cùng. Nó giống như một chén rượu lâu năm dư vị vô cùng. Đột nhiên Thiên Trạch kinh ngạc mở miệng nói: “Ân!?”
Vẻ mặt Thiên Trạch hơi ngẩn ra khi mà Minh Châu trực tiếp ngồi vào lòng của mình. Trong khi Thiên Trạch còn mang theo bàng hoàng thì Minh Châu khẽ cười nhẹ. Nàng nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy khiêu khích đối với Thiên Trạch. Hơi nóng từ miệng Minh Châu khẽ thổi vào tai Thiên Trạch: “Long Thiên Đế, phía dưới của ngài thực không thành thật chút nào a!”
Ở phía dưới, d*ơng vật Thiên Trạch đã theo bản năng cẩng vót lên. Nó trực tiếp chọc vào mông Minh Châu. Minh Châu cũng thông qua lớp vải đang cộm lên ma sát vào mông của nàng khiến cho nàng cảm giác được vật cứng to tướng này. Kích cỡ nó hẳn rất lớn lên khi cương cứng mới phùng to như vậy.
Chuyện làm cho Thiên Trạch còn giật mình hơn. Minh Châu đưa ngón tay trắng nõn cầm lấy ly thuỷ tinh trong suốt. Đôi môi hồng xinh ướt át khẽ mở, một ngụm rượu trực tiếp bị nàng nhấp vào trong miệng của mình. Trong khi Thiên Trạch còn đang quẫn bách, Minh Châu đã trực tiếp xoay người dùng mặt đối mặt với Thiên Trạch. Đôi môi hồng khẽ nâng lên trực tiếp hôn lên miệng Thiên Trạch một nụ hôn thật sâu.
Chiếc lưỡi nhỏ xinh thon dài ướt át tách ra cặp môi Thiên Trạch sau đó vói vào bên trong. Lưỡi nàng cuốn lấy lưỡi Thiên Trạch và đem toàn bộ rượu trong miệng nàng thông qua nụ hôn rót vào trong miệng Thiên Trạch. Con mắt Thiên Trạch chỉ có thể mở to nhìn về phía cảnh này.
Núp trong bụi cỏ, Hồng Liên đã không nhịn được. Cả người nàng run lên lẩy bẩy. Bây giờ nàng đã bất chấp nhiều như vậy. Thân mình nàng muốn vọt lên hướng về phía trước. Bất chợt một bàn tay nhẹ nhàng đáp lên vai Hồng Liên. Nó làm cho Hồng Liên hơi giật mình quay đầu nhìn về phía sau lưng mình: “Ca ca...” Giọng nói có vài phần nhỏ nhẹ. Hàn Phi đưa ngón tay chỏ khẽ đặt miệng ở mình một cái. Hồng Liên thấy vậy cũng hơi gật đầu. Tuy nhiên ánh mắt nàng lại mang theo ngọn lửa vô danh đang hừng hực thiêu đốt nhìn về phía hai người ở phía xa.
“Thì ra Long Thiên Đế ngài thích như vậy sao?” Cảm giác dưới hạ thể mình, cái thứ trở nên cứng hơn rất nhiều đang chọc vào mông nàng, Minh Châu khẽ cười nói. Giọng nói cũng theo đó tràn ngập khiêu khích: “Ngài thật sự không thành thật với bản thân chút nào!” Ngón tay chỏ di chuyển nhẹ nhàng trên ngực Thiên Trạch sau đó nàng đưa tay muốn vuốt vẹ cây d*ơng vật Thiên Trạch thông qua lớp vải thô.
Bất quá bàn tay trắng nõn của nàng trực tiếp bị Thiên Trạch cầm lấy. Đôi mắt nàng mang theo kinh ngạc nhìn về phía Thiên Trạch. Chỉ nghe một tiếng thở hơi dài từ miệng Thiên Trạch phát ra: “Minh Châu thái hậu, xin ngài hãy quý trọng bản thân mình. Ta không hy vọng ngài vì một lý do nào đó mà hy sinh chính bản thân mình.”
“Long Thiên Đế...” Minh Châu hơi kinh ngạc nhưng sau đó nàng dùng ngón tay chỏ đặt miệng mà khẽ cười nhẹ. Đôi mắt tràn ngập nhu tình nhìn về phía Thiên Trạch hỏi: “Ngài cho rằng bản cung thực sự hy sinh mình vì ngài là Long Thiên Đế, Đại Việt vương sao?”
“Đúng vậy...” Thiên Trạch thở ra một hơi gật vài cái: “Nếu không ta không nghĩ lý do gì vì sao thái hậu lại làm như vậy. Hy sinh tự bản thân mình để đổi lấy lợi ích gì đó từ ta. Với một nữ nhân giống như nàng thì việc này không công bằng. Quốc gia và lợi ích đáng nói, không nên có sự liên quan trao đổi trên xác thịt của nữ nhân. Đại Việt đế quốc chưa bao giờ chấp nhận điều này cả!”
“Long Thiên Đế, ngài thật có tình thú!” Đôi môi ướt át nhẹ nhàng phát ra âm thanh khiêu khích. Song khuôn mặt Thiên Trạch mang theo lành lạnh nhìn về phía Minh Châu. Nàng không vì thế mà thay đổi sắc mặt, nàng chỉ tiếp tục cười khiêu khích: “Xem ra ngài vẫn chưa tin sao?”
“Ân...” Thiên Trạch hơi ngạc nhiên khi thấy được Minh châu đem ngón tay di chuyển đến phần eo của nàng. Ngón tay đem lớp vải mỏng ở phần hông gần mông hơi kéo da. Một tay khác cầm lấy tay Thiên Trạch trực tiếp kéo tay hắn đút vào bên trong.
Bản thân Thiên Trạch hoàn toàn vì hành động này trở nên đứng hình. Tuy nhiên cảm xúc mềm mài cùng với làn da trắng như ẩn như hiện và hơi hồng hào đập vào mắt và tay Thiên Trạch làm cho Thiên Trạch cảm giác được vô hạn kích thích và mê màng. Ngón tay đang co lại của hắn không nhịn được duỗi ra trực tiếp tiến vào phía dưới. Một cảm giác hơi ướt át và mềm mại từ nơi đó truyền tới.
“Ưm...” Minh Châu khẽ rên lên một tiếng. Hai má nàng đỏ bừng không biết vì xẩu hổ, vì kích thích còn là vì rượu kích thích. Khoé mắt nàng cũng hơi ướt át và mê ly nhìn về phía Thiên Trạch nói: “Thiên Đế, ngài nói xem bản cung là bị ép vẫn là tự nguyện!?”
“Cái này!?” Thiên Trạch thở ra một hơi dài. Hắn cảm giác được Minh Châu thay đổi rất nhiều. Nàng không còn là thiếu nữ năm xưa, nó làm Thiên Trạch có chút buồn khổ và đau lòng. Song Minh Châu hiện giờ quả thực hấp dẫn trí mạng giống như thuốc gây nghiện. Ngón tay không nhịn được ở nơi ẩm ướt đó khẽ miết và dùng ngón tay tách hai cánh thịt ra và đâm sâu vào bên trong.
“Ư...” Minh Châu phát ra từng tiếng rên khe khẽ. Hai má nàng trở nên hồng hào vô cùng. Bàn tay nàng vòng qua ôm lấy cổ Thiên Trạch và nàng không quên mở miệng trêu chọc nói: “Thiên Đế, ngài thực sự biết làm cho nữ nhân cảm giác được hạnh phúc!” Nói xong nàng trực tiếp hôn lên đôi môi Thiên Trạch. Cảm giác vừa bị Thiên Trạch dùng tay móc *m đạo lại được hắn hôn lên, Minh Châu cảm giác được đê mê và sảng khoái.
Không nghĩ tới Minh Châu lớn mật như vậy, nàng vậy mà không có sử dụng quần lót. Khi Thiên Trạch đưa tạy tiến vào bên trong lại sờ vào một mảnh nhẵn mềm mại và tràn đầy ướt át. Bất chợt một tiếng động làm cho hai người giật mình tỉnh lại. Cả hai lập tức quay về phía âm thanh phát ra.
Hồng Liên bị Hàn Phi trực tiếp dùng tay bịt miệng của mình. Nàng chỉ phát ra được tiếng tiếng ưm ưm nho nhỏ. Mặc cho nàng dãy dụa thì Hàn Phi cũng ôm chặt nàng không cho dãy dụa. Bản thân Hồng Liên cũng không dùng nội lực nếu không cơ bản Hàn Phi không có cách nào túm được Hồng Liên giữ cho được im lặng.
“Thiên Đế, ngài đừng để ý. Chắc là có con chuột chạy qua đó thôi!” Minh Châu khẽ liếc mắt nhìn về phía bụi rậm sau đó nàng cười khích khích với Thiên Trạch nói: “Chúng ta tiếp tục việc vừa mới rồi như thế nào?” Nhìn thấy Thiên Trạch rút ngón tay ở *m đạo mình ra, Minh Châu hơi có cảm giác mất mát. Nàng lập tức đứng dậy sau đó dùng hai chân của mình trực tiếp mở ra cưỡi lên chân của Thiên Trạch nói: “Chẳng lẽ ngài không muốn!”
Vậy mà Minh Châu có vài phần kinh ngạc, Thiên Trạch đưa ngón tay ướt nhớp nháp đưa lên mũi ngửi. Nàng càng mở to mắt lên khi thấy được Thiên Trạch nói: “Mùi vị thật tuyệt!” Hắn há miệng ra trực tiếp muốn ngậm lấy ngón tay của mình. Bản thân Minh Châu lập tức vươn tay ra cầm lấy ngón tay của Thiên Trạch.
“Thiên Đế, ngài...” Minh Châu mang theo vài phần bàng hoàng hỏi: “Ngài không chê nơi đó của bản cung không sạch sẽ sao?”
“Ha...” Thiên Trạch thở ra một hơi, đầu hắn lắc lắc. Hắn lúc này lấy ra một cái khăn nhỏ đưa lên lau thật kỹ ở chiếc khăn đó rồi mở miệng nói: “Không chê!” Sau đó lại lần nữa đưa mũi ngửi trên chiếc khăn có dính dịch nhớp của Minh Châu rồi khẽ cười nói: “Mùi vị thật tuyệt, ta nghĩ hẳn nó ăn rất ngon nên muốn thử vị của nó một chút!”
“Ngài...” Minh Châu thấy vậy thì hơi mỉm cười lại. Một cỗ xúc động trong trái tim nàng dậy lên. Đối với trong lòng Minh Châu, nàng cảm giác được vài phần hối hận. Bất chợt nàng trực tiếp hôn lên đôi môi Thiên Trạch một nụ hôn thật sâu. Thời gian nụ hôn này thật sâu đến mức hai người mãi sau đó mới tách ra.
Hai mắt ướt át và mỗi khi chúng chớp chớp quả thực giống như vưu vật làm người tràn ngập yêu thương. Minh Châu cũng tỉnh táo hơn, nàng không còn có cảm giác mãnh liệt muốn giao hợp cùng Thiên Trạch dù ở *m đạo cũng vẫn còn ướt nhẹp và ngưa ngứa. Song Minh Châu vẫn hoàn toàn có thể chịu được. Hai người nhìn về phía nhau và thở ra hồng hộc, họ ngửi được mũi hương cơ thể của nhau.
Con mắt Thiên Trạch hơi mở ra khi Minh Châu trực tiếp ôm lấy hắn sau đó đầu tựa vào trên vai Thiên Trạch. Giọng nói Minh Châu phát ra nhè nhẹ: “Thiên... Thiên Đế, ngài thực là một nam nhân tốt. Ngài làm cho thiếp thân nhớ đến hắn.” Cách xưng hô Minh Châu cũng khác biệt.
“Là...” Thiên Trạch trầm mặc một chút sau đó có chút khổ sở nói: “Là huynh trưởng ta Thiên Trạch sao?”
“Ừm...” Minh Châu khẽ phát ra tiếng nhỏ nhẹ đáp lại. Đầu nàng tựa vào vai Thiên Trạch cảm nhận được cảm giác ấm áp và an toàn vô cùng. Giọng nói nàng mang theo mê mang, đến cuối cùng nàng mở miệng nói: “Ngài có muốn nghe một chút chuyện của thiếp thân sao?”
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
250 chương
167 chương
15 chương