Đạo Chu

Chương 387 : Bắt luôn Hồng Liên

Ở trong cung cấm, ngày hôm này trăng treo trên cao, Hồng Liên có chút khó ngủ. Cứ nghĩ đến tên vô lại đó rời đi, Hồng Liên lại thực sự tức giận. Song nàng lại cảm giác được mình không có cách nào quên được hắn. Thắp lên những cây đen sáng trong cung, Hồng Liên lại ngồi ở trước chiếc bàn đá. Cây bút vung ra, khuôn mặt một người thanh niên lại hiện lên trên giấy. Trong tay cầm tờ giấy nâng lên, Hồng Liên mở miệng lên tiếng hỏi: “Vô Vọng, Vo Vọng.... ngươi có hay không nhớ bản công chúa? Có hay không nghĩ đến bản công chúa! Lục Hồn Khủng Chú, ngươi đã chữa khỏi chưa? Tại sao lại không gửi thư cho bản công chúa, ngươi có biết bản công chúa lo lắng lắm hay không hả? Cái tên vô lại không biết tốt xấu!” Vừa đi vài bước, Hồng Liên vừa dùng ánh mắt khó chịu nhìn về phía bức ảnh này. Đôi môi nhỏ hồng khẽ mấp máy nói nhỏ như dò hỏi điều gì đó. Vụt! Một thân ảnh xẹt qua trong đêm tối. Hồng Liên vừa lúc bắt đầu bóng dáng này. Hồng Liên vì thế mà kinh ngạc thầm nghĩ: “Thân pháp nhanh quá!” Bước chân nàng cũng theo đó đi vài bước hướng về phía phương hướng đó bay đi: “Là hướng lãnh cung!?” Nói đến đây thì Hồng Liên vội vã đuổi theo hướng thân ảnh đó. “Tên béo tốt này nặng thật đó!” Dứng ở lại một khu núi giả, Long Ngạo Thiên khẽ mở miệng nói. Vừa nói xong hắn cũng trực tiếp ném thẳng Hàn Vương xuống phía dưới mặt đất. Hàn Vương An vì vậy ngã xấp mặt xuống đất phát ra âm thanh phịch khá to. Tuy nhiên Long Ngạo Thiên chẳng thèm quan tâm, hắn chỉ nheo mắt lại một cái: “Hình như có người đuổi theo. Là nàng sao? Cũng nhanh hơn một chút mới được!” Ầm, ầm... Dường như một cơ quan nào đó khởi động trong tay Long Ngạo Thiên, một hòn núi giả trực tiếp xuất hiện. Ngay sau đó một cái cửa động trực tiếp xuất hiện. Long Ngạo Thiên xách theo thân hình to béo của Hàn Vương trực tiếp nhảy vào bên trong. Lúc này, Hồng Liên đã chạy theo vào trong biệt viện tồi tàn này. Đôi mắt Hồng Liên mang theo ngạc nhiên nhìn về phía cửa hàng động ở một hòn núi giả ở nơi đó. Đối với hàng động này, Hồng Liên tương đối tò mò, trong lòng nàng thầm nghĩ: “Từ khi nào ở nơi đó có hang động. Không tốt, hang động muốn đóng!” Ầm, ầm... Âm thanh nho nhỏ vang lên, Hồng Liên vậy mà lập tức vận khởi khinh công. Nàng tăng nhanh tóc độ trực tiếp vọt vào bên trong hang động này. Ở phía bên trong hang động có chút phần u ám. Một ngọn đuốc ở phía trong lập loè khiến cho Hồng Liên nhìn có chút rõ ràng. Một người nam nhân béo tốt nằm ở trên mặt đất dưới ánh đèn lờ mờ. Hồng Liên đi từ từ về phía người nam nhân béo tốt này. Ngay sau đó con mắt nàng mở lớn, đôi tay đưa lên che miệng mình, thân thể vì thế mà hơi run run. Thân thể nàng lập tức vọt tới, nàng khom người đưa tay về phía người nam nhân béo tốt này hô lên: “phụ vương...” “Hà...” Dường như một tiếng thở dài rơi vào trong tai của nàng. Theo ngay sau đó ót của nàng trở nên vô cùng đau xót. Đầu óc theo đó choáng váng, nàng trực tiếp ngất đi. Hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang xảy ra. Nhìn về phía người thiếu nữ ngã vào vòng tay của mình, Long Ngạo Thiên hơi buồn bã nhìn về phía Hồng Liên. Một cảm giác mang theo chút áy láy khi phải đối mặt với Hồng Liên. Bản thân Long Ngạo Thiên thực ra tiếp cận với Hồng Liên là có mục đích. Nếu không hắn cũng không nguyện ý tán tỉnh Hồng Liên. Song khi đối mặt với sự ngây thơ của Hồng Liên, trái tim Long Ngạo Thiên bị đánh động. Nó cảm giác tội lỗi khi Long Ngạo Thiên lợi dụng nàng. “Hàn An a, Hàn An...” Nhìn về phía Hàn Vương An, Long Ngạo Thiên châm chọc mở miệng lên tiếng nói: “Ngươi sinh ra một người nữ nhi tốt đấy. Nhưng điều đó cũng chẳng thể bảo vệ được tính mạng của ngươi. Vì số phận người chắc chắn phải chết. Đơn giản chỉ có như vậy mà thôi!” Ở một khu nhà đơn sơ mà lại bí ấn của một cánh rừng ngoài Tân Trịnh. Tại cái nơi hiểm trở lại, đoàn người Diễm Linh Cơ đang ở lại. Mặc dù sau khi cũng Long Ngạo Thiên giao hoan, Diễm Linh Cơ thực sự buồn ngủ nhưng nàng lại không có cách nào yên tâm Long Ngạo Thiên trở lại Tân Trịnh đột nhập vào Hàn Vương cung. Đặc biệt còn muốn bắt cóc Hàn Vương. “Để mọi người chờ lâu!” Một âm thanh vang vọng trong đám người. Lúc này, một bóng người xuất hiện trong mắt của đám người. Một tay hắn xách lên thân hình to lớn của Hàn Vương An, một người khác thì được Long Ngạo Thiên ôm cẩn thận trong lòng bàn tay. “Chủ nhân...” Mọi người không hẹn mà đồng thời mở miệng kêu gọi lên người thanh niên. Đông Quân cũng chưa ngủ. Nàng rất tò mò Long Ngạo Thiên làm thế nào có thể đột nhập vào bắt giữ Hàn Vương An. Không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn, hắn lại có thể làm được. Hắn làm thế nào có thể dễ dàng bắt Hàn Vương An còn mang theo cùng một người. Một người thiếu nữ mặc y phục màu hồng thanh xuân và xinh đẹp. Nàng biết rõ người này, người này chính là Hồng Liên công chúa. Trong lòng Đông Quân đồng thời châm chọc Hàn quốc quá yếu, ngay cả canh phòng cũng làm không tốt. Dễ dàng như vậy để người bắt giữ đi quốc gia chi chủ. Đồng thời nàng cũng may mắn Âm Dương gia đầu nhập vào Tần quốc là một việc hết sức đúng đắn. “Vô Song Quỷ, mang theo Hàn Vương An giam lại cho ta!” Long Ngạo Thiên trực tiếp ném bay người nam nhân to béo xuống dưới đất. Ngay sau đó hắn cũng trực tiếp bế lên Hồng Liên công chúa. Vô Song Quỷ không nói hai lời trực tiếp tiến đến đem Hàn Vương xách lên. “Chủ nhân...” Thân mình như rắn nước của Diễm Linh Cơ đi về phía trước, nàng chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía người thiếu nữ đang ngủ trong tay Long Ngạo Thiên. Đôi mắt nàng mang theo tò mò và khẽ dùng ngón tay chỏ che miệng mình mà cười khẽ: “Chỉ mới cách nhau chưa đến hai ngày, chàng đã không thể nào nhịn nổi mà bắt cóc Hồng Liên công chúa sao?” Mùi vị châm chọc sặc ra từ đôi môi xinh đẹp của Diễm Linh Cơ, Long Ngạo Thiên cười khổ nói: “Việc này có lý do, được chứ?” “Thiếp có chút tò mò về lý do của chàng...” Diễm Linh Cơ sát gần nhẹ bên Long Ngạo Thiên, nàng cười nhưng nụ cười mang theo ý vị gì đó kỳ quái: “Giống như bắt cóc Hồng Liên công chúa giống như không có trong kế hoạch của chàng đi!” “Đúng vậy...” Long Ngạo Thiên cười khổ nói: “Chẳng qua, Hồng Liên công chúa vừa phát hiện ra ta. Ta không thể nào... chỉ đành đem cả nàng ta mang theo. Không sao, vừa lúc sửa đổi một chút kế hoạch. Như vậy kế hoạch càng trở nên hoàn mỹ hơn!” “Là vậy sao?” Diễm Linh Cơ lại nhẹ nhàng nở một nụ cười. Mép Long Ngạo Thiên liên tục co giật lại, hắn nhún nhún vai cười khổ một tiếng sau đó nhìn về phía Bách Độc Vương nói: “Bách Độc Vương, chuẩn bị một chút độc dược đi. Ta cần loại độc dược mãn tính cho Hàn Vương An. Một khi sử dụng sẽ khiến hắn lúc tỉnh lúc mê hơn nữa tinh thần dần dần không tỉnh táo. Nhận hết thống khổ mà chết, ngươi làm được sao?” “Chủ nhân...” Bách Độc Vương khom người nói: “Mọi việc giao cho lão nô. Đảm bảo chủ nhân hài lòng!” “Vậy được rồi, việc này giao cho ngươi...” Long Ngạo Thiên liếc mắt nhìn về phía Khu Thi Ma nói: “Khu Thi Ma, trong thời gian này thì phiền ngươi ngày mai kiếm thật nhiều thức ăn cho ta. Đặc biệt những thức ăn có chứa nhiều thịt. Ta cần nhiều thịt một chút trong thời gian này. Trong vài ngày kế, chúng ta án binh bất động...” “Chủ nhân...” Khu Thi Ma lập tức chắp tay nói: “Ta đã biết!” “Chúng ta cũng cần liên lạc với Huyết Y Hầu...” Vừa vẫn bế Hồng Liên theo kiểu bế công chúa, Long Ngạo Thiên lâm vào trầm tư: “Vài ngày nữa chúng ta có thể bắt đầu kế hoạch của mình.” Hắn nhìn về phía Đông Quân sau đó mở miệng nói: “Đúng rồi, thời gian này hy vọng tiểu mỹ nữ Đông Quân có thể phối hợp một chút. Chúng ta không hy vọng phiền phức xảy ra được chứ!” Ánh mắt Đồng Quân chỉ lạnh lẽo nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Tuy nhiên nàng cũng không có phản đối cũng không có gật đầu xem như thầm cam chịu. Long Ngạo Thiên chỉ có thể thở ra một hơi thật dài. Hắn lại cúi đầu nhìn về phía Hồng Liên đang rơi vào trạng thái ngủ say. Ánh mắt mang theo tình cảm phức tạp. Đối với Hồng Liên mà nói, có lẽ lần này hắn làm việc có chút với nàng quá tàn nhẫn. Thật ra ngay ban đầu, Long Ngạo Thiên đã từng ý nghĩ để cho Diễm Linh Cơ thay thế Hồng Liên. Đồng thời diễn một vở kịch thái tử Bách Việt trốn tù đối với Hàn quốc trả thù sau đó bắt giữ và giết chết thái tử cùng Hàn Vương. Trước khi chết, Hàn Vương An đem ngôi vị Hàn Vương truyền cho Hồng Liên. Thay đổi Cơ Vô Dạ và Huyết Y Hầu thành người hắn, Hồng Liên thành Diễm Linh Cơ. Nó gián tiếp để cho Long Ngạo Thiên bắt được Hàn quốc. Tuy nhiên một thời gian dài quan sát mọi thứ, hắn biết mình không nên quá lợi dụng năng lực này. Liệu có ai sẽ nguyện đầu vào dưới trướng hắn khi mà hắn có được năng lực thay thế bất cứ ai. Năng lực này chỉ mang theo sợ hãi vô biên đối với tương lai cực kỳ không tốt. Thế giới này cần một lần đại cải cách, hắn muốn dù không đạt đến tuyệt đối công bằng thì cũng là tương đối công bằng. Không có chuyện một lời của quân vương quyết định thần tử chết sống. Hắn muốn lập lên một Đại Việt tràn đầy dân chủ và công bằng. Nhìn thấy Long Ngạo Thiên cùng với Diễm Linh Cơ đi về phía căn nhà, Đông Quân hơi cúi đầu một chút như suy ngẫm điều gì. Dù cho suy ngẫm thế nào đi nữa thì nàng cũng không hiểu Long Ngạo Thiên nghĩ gì. Đến cùng hắn muốn cái gì, chỉ đơn giản là trả thù thôi sao? Sao không trực tiếp giết chết Hàn Vương sau đó chạy trốn là xong. Hắn muốn đạt được gì từ Hàn Vương?