Danh Sách Ước Nguyện

Chương 82 : Mấy năm

Cảm xúc của Mục Liên Hạ gần đây rất không thích hợp. Tống An Hoài rất xác nhận điểm này, nhưng mỗi lần hỏi cậu thì Mục Liên Hạ luôn nói sang chuyện khác, không thì không nói gì cả, làm Tống An Hoài cũng chẳng có cảm giác an toàn gì. Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, tính thời gian thì cũng sắp bảy năm… Mục Liên Hạ đây chẳng lẽ là thất niên chi dương? Tống An Hoài tuyệt đối mặc kệ. Tống An Hoài yên lặng đi tìm Hạ Đình Ngọc. Về chuyện này, Hạ Đình Ngọc cũng có thể cảm giác được. Lý Thụy Phong và Mục Liên Hạ quan hệ tốt như vậy, mà Tống An Hoài lại là bạn thân với Hạ Đình Ngọc, thêm quan hệ giữa Hạ Đình Ngọc và Tống An Hoài đặt ở đây, mấy người cũng thường xuyên đi ăn tâm sự gì đấy. Khác không nói, ba hôm trước đi tụ hội Mục Liên Hạ cả hành trình đều không yên lòng, mọi người đều cảm thấy được. Hỏi cậu thì lại ngoảnh đi không nói, xem ra mấy hôm nay chắc chắn càng thêm rõ ràng, không thì Tống An Hoài cũng không thể tìm hắn —— xét thấy Hạ Đình Ngọc luôn không cho sức khi ra chủ ý về Mục Liên Hạ. Hạ Đình Ngọc cũng không thể nói gì với Tống An Hoài, hắn và Lý Thụy Phong vẫn còn trong trạng thái thường thường đi tuần trăng mật, nếu hai người đó thật sự có vấn đề, hắn không phải người trong ngoài gì hết! Vì thế hắn lựa chọn câm miệng. Nhưng khi về nhà thì hắn nhịn không được nói với Lý Thụy Phong. Lý Thụy Phong cũng thấy Mục Liên Hạ đang có chuyện gì gạt hắn, hay là nói là gạt mọi người, nhưng trên tình trạng thì cũng có thể giấu được. Nghe Hạ Đình Ngọc nói vậy, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thế, hắn nhịn không được gọi điện cho Mục Liên Hạ. “Hạ Hạ, cậu ở đâu đó?” Điện thoại vừa kết nối, Lý Thụy Phong đã thấy không quá đúng. Đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, cũng không biết đang xảy ra chuyện gì. Nghe vào tai… như là ở trong bệnh viện! Lý Thụy Phong trong nháy mắt cũng không biết não bổ ra cái gì, cả người đều căng thẳng. Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói thoáng không thật của Mục Liên Hạ: “Tôi ở bên ngoài.” Bên đó lại lần nữa truyền tới tiếng điện tử gọi tên khám bệnh, Lý Thụy Phong thật sự nóng nảy: “Mục Liên Hạ cậu ở bệnh viện? Xảy ra chuyện gì!” “… Không có gì, chỉ là đi kiểm tra sức khỏe thôi, ” Mục Liên Hạ ho nhẹ một tiếng, “Thời tiết không tốt lắm, tôi thấy có thể có chút cảm lạnh…” “Ba mươi mấy độ cậu còn nói cậu cảm lạnh?” Lý Thụy Phong cao giọng, “Cậu ở bệnh viện nào? Đưa địa chỉ cho tôi nhanh lên! Tôi đi tìm cậu.” Lý Thụy Phong giờ đang hấp tấp, Mục Liên Hạ nói không lại hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn báo tên bệnh viện. Thở dài, cậu cầm điện thoại bỏ vào túi, ngồi trên ghế nghỉ công cộng của bệnh viện để chờ người đến. Hắn nói không sai, ba mươi mấy độ Mục Liên Hạ đương nhiên không bị cảm lạnh. Chỉ là… giờ cậu đang rất gấp. Không, có thể nói là lo âu đi. Sống lại, đã bảy năm. Nếu dựa theo thời gian của cậu đời trước, giờ đã là thời gian đếm ngược. Hôm nay là 28 tháng 7, ngày giỗ của cậu đời trước là vào ngày 31 tháng 7 năm nay. Ban đầu khi sống lại, cậu cảm thấy nhặt về bảy năm đã đáng giá. Nhưng theo thời gian trôi qua, cậu nhận được càng ngày càng nhiều, cậu không nỡ, cũng không muốn chết, cậu sợ, rất sợ. Vì thế, càng đến lúc này, cậu càng thấy bứt rứt, lo âu. Nhưng chuyện này cậu không thể nói với ai cả. Danh sách từng liệt kê cho mình đã hoàn thành toàn bộ, nhưng lại cho cậu như lúc ban đầu… Cậu sao có thể cam tâm?! Tư Tư còn chưa tốt nghiệp tiểu học… bên bà Hạ đã tiễn người tóc đen một lần rồi, họ còn ở đây, mình sao có thể đi? Còn những người bạn của cậu, sự nghiệp của cậu… Vụ án trong tay cậu còn chưa kết thúc, không thể không có trách nhiệm với đương sự được… Còn… còn Tống An Hoài nữa. Cậu sao có thể bỏ được! Chờ khi Lý Thụy Phong và Hạ Đình Ngọc chạy tới, nhìn thấy Mục Liên Hạ đang ngồi trên ghế hai mắt trôi xa không biết hồn đã bay về phương nào. “Liên Hạ?” Lý Thụy Phong nhẹ giọng, nâng tay chọc chọc Mục Liên Hạ. Mục Liên Hạ lập tức phục hồi tinh thần, nháy mắt mấy cái: “A, mấy người tới rồi.” Lý Thụy Phong ngồi cạnh cậu, chau mày: “Cậu xảy ra chuyện gì?” Nói xong, giật lấy mấy cái biên lai được Mục Liên Hạ đặt ở cạnh. Đọc từng tờ từng tờ, phần lớn đều là kiểm tra, có một số đã có kết quả, số liệu tất cả đều bình thường. Nhưng căn cứ những thứ này, cũng không biết Mục Liên Hạ đến cùng muốn kiểm tra cái gì: “Cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lý Thụy Phong biết Mục Liên Hạ rất để ý tình huống sức khỏe của mình. Cậu luôn ăn uống khỏe mạnh, không hút thuốc lá không uống rượu, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật; không ăn chua cay, không ăn quá lạnh, còn luôn đi tập thể dục, làm cho mấy người quanh cậu cũng bị cậu kéo đi bắt đầu cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi khỏe mạnh. Trong ấn tượng của hắn Mục Liên Hạ đều đi kiểm tra sức khỏe theo thường lệ, nhưng bây giờ… như là thật sự xảy ra chuyện. Mục Liên Hạ lắc đầu: “Không có gì, anh thấy đó, không sao.” Hạ Đình Ngọc nhận danh sách Lý Thụy Phong đưa, cũng lật lật, không tìm được cái gì, nhưng không buông lỏng mày: “Em đừng có mà lảng đi với tụi anh, anh có quan hệ gì em cũng biết. Nói cho anh, đến cùng làm sao?” Mục Liên Hạ cười khổ: “Đã nói là không sao rồi mà hai người lại không tin.” “Không chỉ là chuyện hôm nay, ” Lý Thụy Phong nghiêm túc nhìn cậu, “Lần kiểm tra trước là vào tháng trước, giờ cậu đến bệnh viện, chắc chắn là có gì gạt chúng tôi. Không nghĩ nói cho chúng tôi biết thì không sao… Nhưng cậu phải tin tưởng chúng tôi, mọi người đều ở đây cậu không cần phải gánh một mình.” “Còn có, bên lão Tống…” Hạ Đình Ngọc mở miệng, cuối cùng vẫn không nói ra. Mục Liên Hạ cũng biết mình gần đây đúng là có chút quá mức, nhưng cậu không mở miệng được. Buổi tối cậu bắt đầu nằm mơ, mơ thấy mình đã chết, chết đủ loại. Có đôi khi là vụ nổ của đời trước, có đôi khi là không hiểu sao bị tai nạn giao thông, có đôi khi thậm chí chỉ là đột tử… Nhưng đều không ngoại lệ, cậu sẽ chết. Sau khi sống lại cậu để ý sức khỏe mình như vậy, ngược lại không bị bệnh gì, nhưng nếu thật sự ngoài ý muốn mà chết thì sao? Sau khi cậu chết, có ai nhớ rõ cậu không? Tống An Hoài sẽ thế nào? Rõ ràng biết bản thân đi vào ngõ cụt, nhưng không đi ra được. Trong nháy mắt bầu không khí giữa ba người có chút tĩnh lặng, sau đó, Tống An Hoài chạy lại đây. Hắn mặc áo sơmi tay ngắn và quần dài, quần áo hơi lộn xộn, trên trán còn mang theo mồ hôi, có vẻ hơi chật vật, nhìn phương hướng có lẽ là không chờ thang máy mà trực tiếp đi bộ lên tầng mười bốn. Hạ Đình Ngọc khoát tay: “Anh gọi cậu ấy tới… Chuyện giữa hai người, thì tự mình giải quyết. Nhất định phải giải quyết, nghe chưa?” Mục Liên Hạ cười khổ, nụ cười này vừa lúc dừng trong mắt Tống An Hoài. Tống An Hoài trong phút chốc cảm thấy lòng mình có chút đau đớn nói không nên lời, hắn nhấp miệng, ngồi cạnh Mục Liên Hạ, lại không nói chuyện. Lúc Tống An Hoài tới thì Hạ Đình đã đứng lên, kéo Lý Thụy Phong liền đi: “Hai người trò chuyện đi, chúng tôi đi trước, có chuyện liên hệ.” Lý Thụy Phong vốn còn muốn nói gì nữa, cuối cùng chỉ thở dài, đi theo Hạ Đình Ngọc. Trong góc chỉ còn lại hai người họ. Tống An Hoài thoáng có chút trẻ con với Mục Liên Hạ, cầm tay Mục Liên Hạ, thấy Mục Liên Hạ không có phản ứng bài xích, hai tay nắm lại. Trên thực tế, Mục Liên Hạ đang ngẩn người. Nói thật, cậu có chút không dám đối mặt với Tống An Hoài, cho đến khi độ ấm trên tay kéo suy nghĩ của cậu về. Tay Tống An Hoài rất ấm, trong lòng bàn tay mang theo chút hơi ẩm, cao hơn nhiệt độ tay lạnh buốt của Mục Liên Hạ nhiều, tựa như người lửa vậy. Cậu nhìn Tống An Hoài, mở miệng, lại nói không nên lời. Tống An Hoài cười với cậu: “Không sao.” Gương mặt này đã nhìn lâu vậy rồi nhưng càng nhìn càng thấy dễ nhìn làm Mục Liên Hạ cũng cười có chút xót xa: “Bất kể thế nào, Liên Hạ em nói, anh nghe là được.” “Em…” Mục Liên Hạ mở miệng, nói không nên lời. Thật lâu, cậu mỉm cười với Tống An Hoài: “Mình về nhà trước đi.” *** Giờ đang là ngày nghỉ, Tư Tư được Lôi Minh đưa đi Ý một khoảng thời gian, cho nên trong nhà chỉ còn Mục Liên Hạ và Tống An Hoài. Cũng phải, không thì với cái dạng này của Mục Liên Hạ, Tư Tư sẽ là người ầm ĩ ngất trời đầu tiên. Bây giờ Tư Tư đang lớn tuy trên bản chất vẫn là bạn nhỏ mềm manh kia, nhưng tính cách thì ầm ĩ hơn. Mọi người cũng không ngại nhìn trẻ con làm ầm ĩ, dù sao bé có chừng mực. Nhưng tất cả biến hóa của bé đều bị Tống An Hoài đẩy lên người Lôi Minh. Nếu Tư Tư ở đây, nhìn thấy dáng vẻ của Mục Liên Hạ gần đây, không giải quyết thì chắc chắn sẽ không bỏ qua. Nhóc con lanh lợi đó có rất nhiều cách. Thật ra ban đầu Mục Liên Hạ cũng không để ý. Nhưng đến sau này, đến bây giờ, có được càng nhiều thứ, thì càng sợ hãi mất đi. Nhất là một tuần gần đây. Mục Liên Hạ gần như ăn ngủ khó yên. Cậu đi kiểm tra sức khỏe, biết sức khỏe mình không sao, không thể nói rõ là nhẹ nhàng thở ra hay là càng thêm sợ hãi. Dù sao, cái chết cuối cùng của cậu đời trước, nguyên nhân trực tiếp không phải là ốm đau, mà là ngoài ý muốn. Về nhà đã là buổi tối, lúc không bật đèn tối om một mảnh. Mục Liên Hạ ngăn Tống An Hoài bật đèn, hai người cùng nhau về phòng trong bóng tối, cũng không thay quần áo, trực tiếp nằm trên giường. Mục Liên Hạ xoay người ôm eo Tống An Hoài, chôn mình trong lòng hắn. “Tống An Hoài.” “Anh đây.” “Em sợ…” “Sợ cái gì?” Tống An Hoài nhẹ giọng hỏi cậu. “Em không biết…” Mục Liên Hạ nhắm hai mắt lại, “Mấy hôm nay theo em được không… Nếu như… em kể cho anh một câu chuyện.” “Vậy… bây giờ anh có phải nên bắt đầu chờ mong đó là một câu chuyện như thế nào hay không?” “Không, ” Mục Liên Hạ dán lỗ tai trên ngực Tống An Hoài, nghe tiếng tim đập thình thịch của Tống An Hoài. Âm thanh đó rất vững vàng, một tiếng một tiếng, khiến suy nghĩ mơ hồ của Mục Liên Hạ đột nhiên trầm lặng lại, “Không phải là một câu chuyện quá vui, nhưng em muốn cho anh biết.” “Được.” Tống An Hoài nói, cầm tay Mục Liên Hạ.