Danh Sách Ước Nguyện
Chương 80 : Về nhà
Nói là mười giờ gặp mặt, nhưng nói thật không ai có thể nhịn đến mười giờ cả. Tống An Hoài đã không quan tâm gì nữa, lập tức rời khỏi cục cảnh sát, giải quyết hậu quả và thông báo cho người khác chỉ có thể có tạm thời dựa vào Mục Liên Hạ để xử lý.
“An” trong miệng người đó tự nhiên là Tống An Nhu chị của Tống An Hoài. Mục Liên Hạ chưa từng tới nhà Tống An Nhu qua, sau khi Tống An Hoài cúp điện thoại liền trực tiếp dẫn Mục Liên Hạ tới nhà Tống An Nhu đã rất lâu không ai tới.
Nhà Tống An Nhu xem như là vắng vẻ. Tuy không như ở nông thôn, nhưng cũng xấp xỉ. Sức khỏe cô không quá tốt, cần nghỉ ngơi lại thích im lặng, nơi này do tự cô chọn, xem như là khu biệt thự, nhưng phong cách đều do chính cô thiết kế, gần như là một mình cô ôm lấy mọi việc.
Tống An Nhu là một người phụ nữ rất độc lập hơn nữa rất ưu tú, khi Tống An Hoài nhắc tới chị mình đều là mang dáng vẻ ước mơ sùng kính. Mục Liên Hạ đi theo Tống An Hoài có vẻ bất thường, nhìn hắn run rẩy mở ra cánh cửa đã bị đóng kín trong quãng thời gian không ngắn.
Từ sau khi Tống An Nhu qua đời, Tống An Hoài chưa từng tới đây qua. Hắn đôi khi sẽ đi mộ thăm chị, nhưng nói đến cùng, lắm lúc vẫn phải nhìn về phía trước, nhớ thì nhớ đấy, nhưng cũng không phải lúc nào cũng nhớ cả.
Cửa nhà bị mở ra, phát ra một tiếng làm người ê răng. Mục Liên Hạ mím môi, cùng Tống An Hoài đi vào.
Trên sô pha phủ vải trắng. Hai người cũng không còn lòng dạ gì khác, thò tay kéo vải ra, cùng ngồi trên sô pha liền im lặng.
Qua lúc lâu, Tống An Hoài chậm rãi quay đầu nhìn Mục Liên Hạ. Trong mắt hắn đầy tơ máu, cả người vô cùng suy sút: “Liên Hạ, anh thật không ngờ… Anh luôn coi ba của Tư Tư là người chết.”
Mục Liên Hạ nắm tay hắn.
“Hắn ta biến mất lâu như vậy… lâu như vậy… Tư Tư đã lớn đến thế, hắn ta đến cùng vì sao, vì sao lại muốn xuất hiện? Anh không biết…”
Mục Liên Hạ có chút đau lòng. Khoảng thời gian này cậu không hề nghỉ ngơi qua, cậu cũng lo cho Tư Tư, nhưng cậu rất rõ, cậu và Tống An Hoài tiếp nhận cũng không giống nhau. Nói trắng ra là, cậu cũng đang oán hận, người không biết sao gọi là ba của Tư Tư đó, rốt cuộc xuất hiện làm gì? Làm rối ư!
Hai người không muốn nói thêm gì nữa, hai tay chỉ nắm nhau, im lặng chờ đợi thời gian trôi qua từng giây từng phút. Đợi khi gần mười giờ, Tống An Hoài đã ngồi không yên, không ngừng đi trên mặt đất. Mục Liên Hạ cũng nhìn chằm chằm kim đồng hồ tik tok trên đồng hồ đeo tay, sau đó nâng tay xoa xoa mắt chua chát.
Sau đó, tiếng đập cửa không nặng không nhẹ vang lên.
Tống An Hoài ở nơi cách cửa gần nhất, tiếng đập cửa còn chưa dừng, hắn đã mở cửa.
Mục Liên Hạ cũng đứng lên, theo sau hắn.
Đứng ở cửa, là một người có vẻ tuổi không quá lớn tuổi, tóc đen đến vai, đeo kính đen, mặc vest trắng cầu kỳ lại làm dáng, đằng sau còn có bảo tiêu đồ đen to con có vẻ không dễ chọc đi theo.
“Chào cậu, ” Giọng của hắn không quá khác khi nghe trong di động, giọng nói mang theo chút không được tự nhiên, “Cậu có thể gọi tôi là Lôi Minh.”
Minh?
Tống An Hoài run khóe miệng: “Tôi không cần biết anh tên gì, Tư Tư đâu?”
“Tên của nó là Andrew, ” Người tự xưng là Lôi Minh đó tiện tay tháo kính đen xuống, lộ ra đôi mắt không khác đôi mắt của Tư Tư bao nhiêu, trừ gương mặt thoáng có chút sâu sắc thì không có gì khác với người phương Đông, trách không được Tư Tư không có cảm giác con lai rõ ràng, “Mấy năm nay cám ơn mấy người đã chăm sóc nó, nhưng tôi nghĩ nó đi với tôi thì thích hợp hơn.”
“Thích hợp cái đầu mày!” Tống An Hoài bước lên một bước nắm cổ áo người đó, hai người chiều cao xấp xỉ, hình thể cũng xấp xỉ, tạo hình như vậy thật ra có chút buồn cười. Bảo tiêu ở sau Lôi Minh vừa định động, đã bị khách hàng nâng tay ngăn cản. Sau đó hắn ta chậm rãi kéo tay của Tống An Hoài xuống: “Đừng kích động như vậy, chúng ta không phải quan hệ mày chết tao sống.”
Mục Liên Hạ ban đầu không tính nói chuyện, dù sao cậu chẳng biết chút gì về mấy chuyện quá khứ đó. Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của Tống An Hoài, có lẽ cậu mà không nói thì không ai có thể nói cả.
“Ngài Lôi Minh, ” Mục Liên Hạ châm chước vài giây, “Tôi muốn hỏi ngài, ngài có biết… tên đầy đủ của Tư Tư không?”
Người đó liếc cậu: “Là Andrew. Cậu nói là, Tống Tư Minh?”
Mục Liên Hạ gật đầu, nói rõ từng câu từng chữ: “Tên của ngài là Lôi Minh, mà tên của Tư Tư là Tư Minh, tên của bé là do mẹ bé đặt. Tôi nghĩ ngài đến từ nước ngoài, tuy nói tiếng Trung không tệ, nhưng có thể không hiểu được ý nghĩa cụ thể của nó. Ý nghĩa của tên Tư Tư, có thể nói là, mẹ bé, đang nhớ ngài.”
Lôi Minh rõ ràng sửng sốt.
Tống An Hoài còn đang khôi phục cảm xúc, Mục Liên Hạ liếc hắn một cái, kiên trì mở miệng: “Tôi muốn biết, chị Tống An Nhu, là gì với ngài? Tư Tư ở trong mắt ngài, thì là gì đây? Ngài ra đi không một lời từ biệt đã nhiều năm như vậy, sau đó vừa xuất hiện đã đưa đứa trẻ mà ngài chưa bao giờ gặp mặt cũng chẳng có chút trả giá gì cả tới một nơi xa lạ. Bé đã tám tuổi, không phải trẻ con cái gì cũng không biết, ngài có hỏi suy nghĩ của bé qua chưa? Ngài có hỏi bé bằng lòng đi theo ngài qua chưa? Ngài nghĩ, chị Tống An Nhu, muốn ngài đưa bé đi à?”
Mục Liên Hạ nói không nhanh, nhưng lại đầy khí phách.
Lôi Minh dừng một chút, không nói gì.
“Vì sao anh muốn đưa Tư Tư đi?” Tống An Hoài nói giọng khàn khàn, “Nhìn ra, anh có tiền có thế, cái gì cũng không thiếu. Anh muốn con thì hoàn toàn có thể tìm người kết hôn sinh con, tuổi của anh cũng không lớn chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng mà… chúng tôi chỉ có Tư Tư…”
Lôi Minh giọng điệu có chút bất ổn nói ra một chuỗi tiếng Ý, nhưng Tống An Hoài và Mục Liên Hạ đều không hiểu. Lôi Minh cũng nhìn ra, hắn hít sâu, sau đó mở miệng nói tiếng Trung: “An là người yêu của tôi, Andrew là con của chúng tôi. Năm đó tôi không phải cố ý đi, gia tộc tôi ép tôi rời đi, sau khi về Ý thì tôi lại gặp chuyện ngoài ý muốn, quên đi rất nhiều chuyện, không lâu trước đây mới nhớ lại chuyện quá khứ. Nhưng khi tôi trở về phát hiện An đã lên Thiên Đường, tôi đã mất An, tôi không thể mất luôn Andrew…”
Nói thật Mục Liên Hạ có loại cảm giác cả đầu đều là “mẹ nó”. Vì sao không thể ngồi xuống mọi người cùng nhau nói chuyện chứ? Vì sao nhất định phải “bắt cóc” Tư Tư chứ? Lôi Minh này là đồ ngốc hả!
Tống An Hoài lại không chú ý cũng không muốn biết Lôi Minh nghĩ gì, hắn chỉ là hỏi tiếp vấn đề đó: “Tư Tư đâu?”
Lôi Minh yên lặng nhìn Tống An Hoài một lúc lâu, không biết đột nhiên nghĩ tới chuyện gì hay là nghĩ thông suốt cái gì. Hắn một lần nữa đeo kính đen lên, rồi sửa sang cổ áo và caravat bị nắm có chút rối của mình: “Nó ở trong xe.”
Tống An Hoài lập tức chạy ra khỏi nhà. Trên con đường cách nơi này không xa có một chiếc xe dài màu đen đang đỗ.
Tống An Hoài quả thực là chạy ba bước thành hai bước, không thể nhìn trong cửa kính xe, nhưng hắn mới dừng lại ở chỗ cửa xe, Tư Tư đã mở cửa ào ra như một viên đạn: “Cậu ơi!”
Ôm Tư Tư vào lòng, Tống An Hoài không kìm được nước mắt của mình nữa. Hắn đỏ mắt, gim chặt Tư Tư vào lòng mình, ôm chặt lấy. Sau đó, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Lôi Minh đi tới.
Lôi Minh chậm rãi đi tới, cũng nhìn Tư Tư: “Ba nói, mang con đi tìm cậu con.”
Tư Tư đáp lại hắn bằng một gương mặt tươi cười: “Cám ơn chú.”
Mục Liên Hạ cảm thấy lòng mình có chút phức tạp.
“Ba thật sự là ba của con.” Lôi Minh nhìn Tư Tư, lặp lại lần nữa.
Tư Tư tập trung ánh mắt ở trên người Tống An Hoài.
Tống An Hoài nhắm chặt mắt: “Xem như đi.”
Sau đó Tư Tư liền dùng ánh mắt chiêm ngưỡng người vĩ đại nhìn Lôi Minh: “Chú đúng là ba con? Thì ra ba không chết…”
Lôi Minh không nói chuyện, vẻ mặt cũng không có gì biến hóa. Mục Liên Hạ không biết hắn dấu dưới kính đen có thật sự bình tĩnh như vậy hay không. Bị con coi như người chết gì đấy…
“Anh muốn cái gì?” Tống An Hoài dừng một chút, mở miệng, “Chỉ cần anh không đưa Tư Tư đi, tôi có cái gì, anh cũng có thể lấy đi.”
Lôi Minh không để ý tới hắn, tiếp tục nhìn Tư Tư: “Con thật sự, không muốn đi Ý với ba? Bây giờ con đã biết, ba là ba con, không phải đang gạt con.”
Tư Tư cau mũi: “Con vì sao phải đi Ý với chú? Nhà con ở đây mà.”
Lôi Minh không nói.
Bầu không khí bế tắc ở nơi đấy, cho đến khi Lôi Minh phá vỡ sự yên lặng này. Hắn vừa mở cửa ngồi vào trong xe, vừa thản nhiên mở miệng: “Thừa dịp tôi còn chưa thay đổi chủ ý, đi đi.”
Tống An Hoài ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm hắn: “Tôi sẽ không tha thứ cho anh… Dù anh có nói gì đi nữa.”
Lôi Minh che giấu ánh mắt dưới mắt kính. Hắn chậm rãi kéo cửa xe lên: “Tôi không cần cậu tha thứ.”
Chiếc xe nghênh ngang mà đi.
Mục Liên Hạ chìa tay ôm Tư Tư, nâng lên, lại chọt mũi bé: “Con đó, sau này ra ngoài không thể rời khỏi tầm mắt chúng ta nữa.”
Tư Tư cười hắc hắc với cậu: “Chú Mục… Con nói cho chú nè, ta không bao giờ ồn ào muốn ăn pizza nữa, thật sự, ăn được nhưng khó ăn lắm…”
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
24 chương
29 chương
27 chương
10 chương
33 chương
117 chương