Danh Sách Ước Nguyện

Chương 66 : Người

Vừa nãy người nọ đi tới thì thầm với hắn, Tống An Hoài và Hạ Đình Ngọc đã tập trung ánh mắt trên người họ, nghe thấy người phụ trách kinh ngạc lên tiếng, vẻ mặt hai người cũng thoáng căng thẳng. Không đợi hai người đó mở miệng, cảnh sát vừa nãy liền tiến lên một bước mở miệng với Tống An Hoài và Hạ Đình Ngọc: “Tôi họ Hầu, cậu ấy, hay mấy người có ai có cừu với Cung Hán Văn không?” Hạ Đình Ngọc sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Tống An Hoài, Tống An Hoài cau chân mày lại. Cái tên Cung Hán Văn này coi như là có tiếng, là xã hội đen trong truyền thuyết, làm giàu mấy chục năm bây giờ chẳng những có bối cảnh bên đó, còn đang kinh doanh. Tống An Hoài và Hạ Đình Ngọc chưa từng thấy qua người thật, nhưng có nghe qua. Hai nhà đều không có gì tiếp xúc với ông ta, Mục Liên Hạ… cũng không có khả năng có liên hệ với người đó. Tống An Hoài nhíu chặt mày, suy nghĩ, đột nhiên nghĩ tới. Gần đây tập đoàn Thiên Thuần và Hán Thực đang ầm ĩ trên quan tòa, khoảng thời gian trước cũng đã bùng nổ đến giờ. Hắn có chút loạn tay chân lấy di động ra từ trong túi áo, không đợi hắn gọi, di động đã reng trong lòng bàn tay. Quả nhiên là người mà hắn nghĩ. “Ngài Tống, Liên Hạ giờ đang ở đâu?” Đầu bên kia di động truyền đến giọng hơi khàn của Phương Tử Nghị. Tống An Hoài cầm di động chặt hơn. Vừa rồi hắn cũng nghĩ tới Phương Tử Nghị. Mục Liên Hạ ở văn phòng luật sư của Phương Tử Nghị một năm rưỡi, luôn cố gắng làm việc. Nhất là năm trước sau khi quyết định mục tiêu tương lai, càng phấn khởi tiến lên. Cậu đều giữ kín như bưng với phần lớn các vụ án, có lúc tâm tình không tốt cũng chỉ qua im lặng ôm Tống An Hoài một lát, Tống An Hoài hiểu cậu kiên trì phẩm đức nghề nghiệp, chưa bao giờ hỏi. Bây giờ nghĩ tới, vụ án này lớn như vậy, khả năng có Phương Tử Nghị tự nhiên cũng lớn. Như vậy, Mục Liên Hạ đi theo Phương Tử Nghị, có phải cũng cuốn vào vụ án này hay không? “Liên Hạ bị bắt cóc.” Tống An Hoài vững giọng nói với Phương Tử Nghị. Mà tay của chính hắn, gần như đang run rẩy. *** Mục Liên Hạ không nghĩ tới chuyện như vậy sẽ xảy ra trên người mình. Cậu bây giờ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng sau khi nửa tỉnh táo thì vẫn luôn mắng chửi bản thân. Mục Liên Hạ ơi là Mục Liên Hạ, mày sống lại một lần, mà vẫn còn là một thằng ngốc. Cậu tự cho có chút hiểu Mục Khả Kiệt, hoàn toàn không nghĩ tới là sẽ xảy ra chuyện như vậy. Chẳng qua, Mục Khả Kiệt luôn ở Xuyên Nam Phụ Sa, sao lại có liên hệ với người Song Hòe? Còn nữa… Gã nói là lập công chuộc tội, cậu biết là chuyện buôn lậu thuốc phiện xảy ra chuyện đó, vậy công là gì? Mục Liên Hạ cậu ngang bằng với công? Vô tri vô giác, cậu cũng không thể nghĩ được gì, trừ khinh bỉ bản thân, thì chính là nghiến răng nghiến lợi với Mục Khả Kiệt. Đại não tựa như bị đồ đậy lại. Ý thức của Mục Liên Hạ dần dần khôi phục, nhưng luôn thấy cản trở gì đó, khó chịu vô cùng. Khi cậu rốt cuộc cảm giác thoải mái hơn ít, một chậu nước lạnh đổ thẳng vào người cậu. Vừa kích thích, cơ thể Mục Liên Hạ giật mình một cái, chợt mở mắt. Đây là một nơi không biết tên, không có cửa sổ, toàn bộ ánh sáng đều dựa vào bóng đèn treo giữa không trung, mà ánh đèn mờ tối đó khiến căn phòng này càng thêm u ám. Cậu bị ném ở trong góc, mà trong gian phòng trống rỗng này, ngoại trừ ghế dưới mông mấy người đằng trước, dường như cái gì cũng không có. Trong phòng, Mục Liên Hạ có thể nhìn thấy là có ba người, không thấy rõ hình dạng, có thể khẳng định Mục Khả Kiệt không ở đây là được. Cậu nằm nghiêng trên mặt đất giật giật người, hai tay bị trói ở sau lưng, trói rất chặt, khó chịu đến đòi mạng. Dòng nước vào trong mắt, Mục Liên Hạ gạt suy nghĩ chớp chớp mắt, lại ho khan vài tiếng. “Mày là trợ lý nhỏ theo Phương Tử Nghị đúng không, ” Có một người từ trên ghế đứng dậy, hai tay cắm ở trong túi, chậm rãi đi tới trước người Mục Liên Hạ, từ trên cao nhìn xuống cậu, nở nụ cười vặn vẹo, giọng nói ác độc, “Tao không nhầm người chứ.” Tóc gã không dài, trên mặt có một vết sẹo màu đỏ sẫm từ khóe môi xuyên qua nửa khuôn mặt lan tới dưới cổ, thấy dữ tợn mà đáng sợ. Mục Liên Hạ không khỏi giật mình, nháy mắt nhớ lại lời mà Phương Tử Nghị nói với cậu. “Gần đây cẩn thận một chút, vụ án này tôi không có nhiều trợ thủ, lần trước cậu đi với tôi chắc chắn đã bị nhìn thấy, tự mình cẩn thận.” Mình chém không phải chớ! Mình xui tới vậy hả? Mục Liên Hạ quả thực khóc không ra nước mắt. Nhưng trong mắt người khác cậu vẫn khá bình tĩnh, tuy mắt trừng lớn, nhưng trên mặt không có gì là hoảng sợ. Người nọ nhìn cậu, nụ cười vặn vẹo gia tăng: “Thằng nhóc mày coi như không tệ, không sợ à?” Mục Liên Hạ lại ho khan một tiếng: “Tôi không rõ vì sao mấy người muốn đưa tôi tới đây? Mục Khả Kiệt đâu? Mục Khả Kiệt có quan hệ gì với mấy người?” Người đó xoay người trở về. “Mày nói thằng đó tên Mục Khả Kiệt? À nó từ Xuyên Nam tới đây, trả tiền theo kỳ hạn. Nó nói cho nó chút thời gian, kết quả vừa lúc xuất hiện khi chúng tao đang xem video, chỉ vào mày nói là có thể đưa mày tới.” Mục Liên Hạ lập tức hiểu rõ. Phương Tử Nghị bảo cậu cẩn thận, chỉ có vụ án đó. Vụ án giữa Thiên Thuần và Hán Thực. Vụ án này rất bất lợi với Hán Thực, tất cả chứng cứ đều có lợi với Thiên Thuần. Hơn nữa theo chính sách nâng đỡ, lần này Hán Thực không thua một đường thì chắc chắn là Phương Tử Nghị phát huy thất thường. Một khi phán quyết… tiền mà Hán Thực phải bồi thường có lẽ sẽ khá lớn. Mà bối cảnh của Hán Thực do Mục Liên Hạ không phải người Song Hòe nên cũng không tiếp xúc qua, cậu chỉ mơ hồ biết bối cảnh của Hán Thực có liên quan đến xã hội đen, nhưng cụ thể thì không rõ. Bây giờ xem ra quả thật là vậy. Mà thế lực bối cảnh xã hội đen này đã duỗi tới Xuyên Nam. Nguồn để Mục Khả Kiệt buôn lậu thuốc phiện… Có lẽ là từ họ. Mục Liên Hạ cảm thấy đầu mình đau rần. Người như vậy… Cậu thấy sợ trong lòng. “Vậy mấy người đưa tôi tới làm gì?” Mục Liên Hạ mím môi, nhẹ giọng mở miệng. “Đây không phải là chuyện rất rõ rồi à? Mày không biết?” Người đó một lần nữa ngồi xuống ghế, giọng vẫn như vậy, “Tao cho mày một cơ hội, tự mày nói.” Mục Liên Hạ không tự chủ được mà bắt đầu thấy căn thẳng trong lòng, ngoài miệng lại khẳng định không thể nói gì cả: “Tôi thật sự không biết.” “Mày không phải đi theo Phương Tử Nghị à? Mày không biết?” Người đó cao giọng, “Làm trợ thủ của Phương Tử Nghị, tao cảm thấy có một số việc không cần tao nói thẳng ra như vậy.” Mục Liên Hạ đã dịch người, dựa vào vách tường chậm rãi ngồi dậy. Tay bị trói khó chịu, bây giờ tê rần đau xót đủ loại cảm giác đều có. Mục Liên Hạ giật giật giảm bớt chút khó chịu truyền đến từ tay, cười khổ một tiếng: “Anh cũng biết tôi chỉ là trợ thủ, tôi có thể biết cái gì?” Người đó a một tiếng, một người khác bên cạnh mắng một tiếng: “Em đã nói là vô dụng mà, lão đại anh còn tin cái thằng đó. Em phải tìm nó dạy dỗ nó một trận mới được!” Người được gọi là lão đại đó, gã giơ tay ngăn cản tên đàn em có chút nóng nảy kia, trong thanh âm có loại cảm giác không chút để ý: “Ban đầu cũng đã không nghĩ tới là có thể có thu hoạch được gì rồi.” Thuộc hạ bị nghẹn họng, căm giận ngồi xuống lại. Người được gọi là lão đại đó liếc nhìn cậu: “Cha nuôi nói gần đây đừng gây chuyện, tao cũng không tính làm gì, mày cũng đừng chọc phiền toái cho tao.” Thuộc hạ đó yếu ớt gật đầu. Mục Liên Hạ cảm thấy đoạn đối thoại này có thể là người này cố ý nói với cậu. Cậu mím môi, tuy rằng vẫn thấy không yên nhưng tóm lại cũng không sợ như lúc ban đầu nữa. Ba người đó nói thêm mấy câu có không, Mục Liên Hạ thấy có chút không rõ cho lắm, nhưng cậu rất lý trí mà không nói chen vào. Sau một lúc lâu, người đó lại mở miệng với cậu: “Mày nói mày cái gì cũng không biết?” “Những gì tôi biết không khác những gì mấy người biết, ” Mục Liên Hạ có chút căng thẳng, châm chước nói, “Vụ án của Phương Tử Nghị là giữa Thiên Thuần và Hán Thực… mấy người là Hán Thực đúng không?” Không có ai trả lời cậu. Mục Liên Hạ nuốt một miếng: “Chứng cớ đã được giao sắp xong rồi, nhưng nội dung cụ thể thì tôi không rõ, Phương Tử Nghị cũng sẽ không nói ra suy nghĩ với tôi, còn chứng cứ nào khác không thì tôi cũng không biết.” “A, ” Người đó kéo dài giọng, “Mày đúng là vô dụng.” Mục Liên Hạ cứng người, không biết có thể nói gì nữa. “Thôi, ” Người đó đứng lên, lại chậm rãi đi tới, “Dù sao tao cũng không mong đợi biết được điều gì thông qua mày, mày phải cám ơn cha nuôi tao gần đây bảo tao bớt chuyện, nếu không thì không chỉ là cảnh cáo thôi đâu. Ừm, nhìn xem Phương Tử Nghị có để ý mày không.” Nói xong, gã hung hăng đá một cước vào ngực Mục Liên Hạ. Mục Liên Hạ vốn đang tựa vào tường, lực của một cước này cậu chịu mười phần mười, cánh tay bị trói ở sau người cũng bởi vậy mà bị thương. Cả người cậu như bị tê liệt, ngã xuống đất, nôn vài tiếng, chỉ là đồ ăn lúc trước đã tiêu hóa, trừ nước, cái gì cũng không nôn ra được. Đau, thật sự rất đau, cả người không có nơi nào mà không đau. “Tụi tao đi, mày chờ ở đây đi, tự cầu nhiều phúc. Về phần Mục… Mục gì đó?” Lão đại đó dùng đầu nhọn của chiếc giày da nâng cằm Mục Liên Hạ, “Tao giúp mày xử lý một chút? Xem như nhận lỗi vậy.” Nói xong, lưu loát thu chân lại, Mục Liên Hạ vô cùng chật vật lại té xuống đất, cả người vẫn lờ mờ như trước, cảm giác đau đớn vẫn duy trì trên người. Cậu khó khăn ngẩng đầu, nhìn ba người đó từng bước đi ra ngoài. Cậu thấy ánh sáng đến từ tự nhiên, xuất hiện từ trần nhà bên kia. Chỗ đó có một cái thang, ba người đó theo cái thang rời khỏi đây. … Nơi này có lẽ là một tầng hầm… Mục Liên Hạ hoảng hốt nghĩ. Cửa ra đó bị đóng lại, trong không gian tĩnh lặng chỉ còn ánh đèn màu tối đó. Không biết qua bao lâu, bóng đèn đó lóe lóe, bụp một tiếng, tắt. Mục Liên Hạ quỳ rạp trên mặt đất, cả người có chút ngẩn ngơ. Ai tới… cứu tôi… An…