Danh Sách Ước Nguyện

Chương 45 : Thân thiết

Lần trước khi Tống An Hoài uống say Mục Liên Hạ còn nhớ rõ. Hắn uống rượu coi như tốt, sau khi uống say sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng lần này hắn hình như có chút hưng phấn, nỉ non nói thích Mục Liên Hạ khiến Mục Liên Hạ cảm thấy mặt mình đang nóng lên. Mục Liên Hạ là một người hay xấu hổ, nhất là ở phương diện tình cảm, một khi có thể sẽ có người khác nhìn thấy thì cậu liền xấu hổ. Cậu đẩy Tống An Hoài cọ qua: “Mình về nhà trước được không?” Tống An Hoài ánh mắt mê mang. Hắn bị đẩy có chút lay động, không dễ dàng đứng vững rồi mới phản ứng lại hẳn nên trả lời Mục Liên Hạ: “Về nhà? Được… được đó…” Mục Liên Hạ cảm thấy lòng có chút xao động. May mà chỗ tiệm cơm có chỗ đỗ xe, Tống An Hoài lái xe tới có thể đỗ ở đây một buổi tối, sau đó kêu xe taxi. Tống An Hoài còn có chút thanh tỉnh, nhưng Mục Liên Hạ không dám sai hắn sợ hắn ngay cả bản thân cũng khống chế không được, cho nên Hồ Dược Nhiên được ông chủ và tài xế cùng nhau đưa lên ghế lái phụ, Mục Liên Hạ thì vẫn cẩn thận ôm Tư Tư để bé ngủ. Rất may là gặp được một tài xế tốt bụng. Đến tiểu khu có thể cho xe vào, nhưng đến dưới lầu thì phải tự mình lên. Mục Liên Hạ rối rắm nửa giây, chỉ huy Tống An Hoài còn có chút mơ hồ đi vác Hồ Dược Nhiên đã sớm gáy khò khè, mình thì ôm Tư Tư lên thang máy. Cân nặng của nhóc con Tư Tư này cũng không nhỏ a… Cậu cũng sắp ôm không nổi. Mở cửa, dàn xếp Tư Tư trước, sau đó cùng Tống An Hoài ném Hồ Dược Nhiên vào phòng sách, cuối cùng đi tắm một cái, lúc này đã qua rạng sáng. Mục Liên Hạ ngáp một cái, khi muốn ngủ thì bị Tống An Hoài bởi vì mùi rượu mà khiến trên người mình giống như một lò hấp ôm lấy. Hơi ấm trong phòng rất đủ, hai người cũng không quen mặc đồ ngủ quá kín, hơn nữa vừa tắm rửa xong, cả người còn có chút mệt mỏi, hai người trừ mặc quần thì gì cũng không mặc, sau khi bị lò lửa ôm lấy chỉ chốc lát sau Mục Liên Hạ liền đổ mồ hôi. Cậu muốn xoay người cứu vớt bản thân mình một chút, kết quả bị Tống An Hoài quấn chặt, động cũng không động được. “An Hoài, anh buông em ra được không?” Buồn ngủ lúc nãy đã bị hơi nóng bốc hơi đi mất, hiện tại một chút cũng không. Tống An Hoài cũng buồn ngủ, nhưng khi mơ màng hắn cũng không buông ra, ngược lại ôm chặt hơn chút, trong miệng là nỉ non không quá rõ ràng: “… Không…” Kết quả sau khi không thể từ chối Mục Liên Hạ ngủ trong hoàn cảnh như vậy, vừa cảm thấy trời hửng sáng. Ngày hôm sau mọi người đều ngủ quên, trừ Tư Tư. Nhưng Tư Tư đã ăn đồ ăn của mình đang ở trong phòng chơi đồ chơi rất vui vẻ. Ngược lại là Hồ Dược Nhiên, sau khi tỉnh thì thét to “cạnh” một tiếng đẩy cửa ra rồi lại “Á” một tiếng che mắt đóng cửa lại: “A a a ngượng ngùng quấy rầy hai người!” Mục Liên Hạ bị đánh thức còn có chút mơ hồ theo bản năng cúi đầu mắt nhìn mình, sau đó nháy mắt lại đỏ mặt. Khó trách Hồ Dược Nhiên la to, gần như cả người cậu đều chen trong lòng Tống An Hoài, tứ chi giao nhau. Mà Tống An Hoài lại chôn đầu ở cổ Mục Liên Hạ, thanh âm mơ hồ không rõ: “Chào buổi sáng.” “… Chào buổi sáng.” *** Ngày nghỉ Mục Liên Hạ rõ ràng bận hơn một ít, cậu bắt đầu chạy cùng Hàn Bân cả ngày. Ngày đầu tiên từ ngày nghỉ trở về Hàn Bân còn cho cậu một phong bì nhỏ, số lượng tiền giấy không nhiều bên trong là tiền lương cho Mục Liên Hạ trong quãng thời gian thực tập này, ngược lại là niềm vui ngoài ý muốn. Nhưng khoảng thời gian đó cậu đều đi cùng Hàn Bân, cũng học được không ít thứ. Hàn Bân gần đây nhận một vụ án bồi thường tai nạn lao động, Mục Liên Hạ đi theo toàn bộ, còn thêm ít tác dụng, khiến Mục Liên Hạ rất thỏa mãn. Hàn Bân cũng vừa lòng với Mục Liên Hạ. Hắn còn khen Mục Liên Hạ một trận khi Phương Tử Nghị đến. Phương Tử Nghị khá vui vẻ, vỗ vai Mục Liên Hạ: “Làm không tệ.” Mục Liên Hạ cười đến mi mắt cong cong: “Cám ơn anh Phương, cám ơn anh Hàn.” Thời gian qua nhanh, vậy mà chỉ chớp mắt đã sắp đến tết. Mục Liên Hạ thấy mình sợ là phải một mình ăn tết, kết quả không nghĩ tới, Tống An Hoài nói với cậu, ăn tết cùng hắn. Mục Liên Hạ rất kinh ngạc. Thật ra cậu không nói chuyện này ra, dù sao cách ngày tết còn chút thời gian. Nhưng hôm đó khi đang đọc sách trong phòng sách của Tống An Hoài, Tống An Hoài đi vào vỗ vỗ vai cậu: “Lúc nào đi mua đồ tết? Có nên trữ lại vài thứ không?” Mục Liên Hạ sửng sốt: “Anh muốn ăn tết với em?” Tống An Hoài lúc trước từng hỏi qua Mục Liên Hạ có muốn về nhà hay không, Mục Liên Hạ trực tiếp nói cậu đã không còn cái gọi là nhà nữa, còn không bằng ăn tết ở Song Hòe thì tốt hơn. Cậu nói vậy cũng không sai, dù sao dì Lục cũng có gọi điện thoại qua bảo cậu đến qua năm mới, nhưng Tống An Hoài vậy mà tự nhiên gật đầu, tươi cười còn treo ở trên mặt: “Không ăn tết với em thì với ai?” “Anh, còn ba mẹ anh trai của anh…” Mục Liên Hạ nháy mắt mấy cái. Tống An Hoài cười nhạt chút: “Cha mẹ và chị anh đều không ở đây. Năm nay cũng không đi tìm anh trai của anh, ở cùng em.” Mục Liên Hạ nháy mắt có chút đau lòng, nhưng lại có loại vui vẻ nhàn nhạt: “Vậy được, chúng ta cùng nhau ăn tết.” Ngày tết trong lòng người trong nước vẫn tương đối đặc biệt, với Mục Liên Hạ mà nói thì càng hơn thế. Cậu đã lâu không có ăn tết. Trước khi rời khỏi nhà cậu luôn ăn tết ở nhà chú, còn sẽ có được quần áo mới và tiền mừng tuổi từ chú, nhưng sau khi cậu rời khỏi đó, cũng không ăn tết nữa. Khi Mục Liên Hạ ở cùng Lô Quảng Hằng, đối phương ăn tết chắc chắn phải về nhà, hắn nhiều lắm chỉ là nhắn tin nhắn gọi điện thoại. Mà đợi khi cậu rời Song Hòe đến Đàm Giang, càng chỉ có một mình một người, ngày tết chỉ có một mình thì cả một bữa ăn phong phú cậu cũng lười làm. Lần này, cậu rất chờ mong. Cậu đã hoàn thành công việc thực tập tháng này, Phương Tử Nghị và Hàn Bân chẳng những cho cậu một phần tiền lương, còn cho cậu một tờ lì xì, quả thực khiến cậu được sủng mà lo sợ, dưới đáy lòng càng quyết tâm hơn. Mục Liên Hạ vốn đã muốn cố gắng trở thành một luật sư, lần này càng quyết định mục tiêu cho mình, nhất định phải tới Chính Lộ, mặc kệ là bởi vì gì. Dù sao cũng là sở luật sư lớn, Mục Liên Hạ còn theo mấy vụ án, số tiền này tốt hơn mong muốn của Mục Liên Hạ rất nhiều, cũng phía trước tốt, Mục Liên Hạ tính toán kế hoạch, cảm thấy mỹ mãn mà làm danh sách mua sắm. Sở luật sư vào ngày hai mươi tháng chạp đã cho Mục Liên Hạ nghỉ, thời gian của Tống An Hoài là hai mươi ba tháng chạp, lúc này nếu không đi mua đồ thì sẽ không còn kịp nữa. Kết quả khi mang theo Tư Tư đi mua sắm, Mục Liên Hạ đến cửa hàng tổng hợp lần đầu tiên nhìn thấy Tư Tư. Khi đẩy xe dạo ở trong, Mục Liên Hạ cảm thán: “Đảo mắt đã hơn nửa năm, thời gian trôi qua thật nhanh.” “Sau khi anh nhìn thấy Tư Tư thì ánh mắt đầu tiên anh liền thấy được em, ” Tống An Hoài bỏ tay vào túi đi theo sau Mục Liên Hạ, “Lúc nhìn thấy em anh liền nghĩ, rốt cuộc cũng gặp lại em.” Mục Liên Hạ ho nhẹ một tiếng: “Anh nói mấy lời lãng mạn càng ngày càng lưu loát.” “Anh không nói lời lãng mạn gì cả, anh thật sự nghĩ như vậy, ” Tống An Hoài cười với Mục Liên Hạ quay đầu lại, “Đều nói, ăn ngay nói thật mới tốt.” Tư Tư liếm kẹo que, nhìn người này nhìn người kia, tiếp tục liếm. Ừm, vị chanh, thật ngọt.