Đêm xuống, trong 1 ngôi nhà nhỏ ven biển.Phi Phương ngồi thu mình dười tán cây ngô đồng lặng lẽ ngắm bầu trời đêm.trong đầu không ngừng nghĩ về Danh Dương. Dù đã rời khỏi biệt thự, rời khỏi tầm mắt Danh Dương.Ở đây đã hơn 1 tuần qua nhưng Phi Phương nhận ra bản thân mình cố gắng quên anh bao nhiêu thì càng nghĩ về anh bấy nhiêu.càng nhớ lại càng hận. Hận vì sự vô tình của anh? Hận vì sự dối trá của anh? Nhưng hơn hết cô càng hận mình vì đã lỡ yêu anh quá nhiều. Ánh trăng chiếu sáng trên bầu trời, soi rõ khuôn mặt xinh đẹp đơn thuàn của cô ánh lên sự bi thương.đau khổ. Sau lưng vang lên tiếng nói nhỏ. - cô đang suy nghĩ chuyện gì vậy? Phi Phương vội lau nước mắt.Minh Hòa đem 1 túi màu đen đặt xuống bên cạnh cô rồi ngồi xuống. - đây là gì vậy? - bia.cô uống không? Minh Hoa lôi ra 2 lon bia.đưa cho Phi Phương 1 lon. Phi Phương nhìn anh khó hiểu. Minh Hòa cười hề hề. - làm gì mà cô dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi?hay cô sợ uống say không kìm lòng được mà đòi ngủ với tôi. Phi Phương phì cười.nhạn lấy lon bia rồi đấm anh 1 cái. - anh nói linh tinh gì vậy?tôi có như vậy sao? - tôi nói oan cho cô làm gì chứ?ngày trước trong quán nhậu cô sống chết đòi ngủ với tôi còn gì? Phi Phương đang uống bia thì phun ra.ho sặc sụa. - tôi...tôi ghê gớm như vậy à? - đúng thế?cô còn giám nói Danh Dương yếu sinh lí nữa,cô thật là.... Minh Hòa bỗng im bặt.anh biết mình lỡ lời.nhìn sắc mặt trầm buồn của cô anh áy náy. - xin lỗi....tôi không nên nhắc tới Danh Dương. Phi Phương uống cạn lon bia.cười buồn. - không sao?tôi không để tâm. Minh Hòa chuyển chủ đề. - à phải rồi.tay cô còn đau không? - hết đau rồi.dưới sự giúp đỡ của anh đã không còn đau nữa. Không hết đau sao được khi mà Minh Hòa đặc biệt mời bác sĩ riêng đến chăm sóc cô trong mấy ngày qua. Phi Phương nợ anh. - vậy thì tốt rồi...cô định ở đây mãi sao? - sao hả?muốn đuổi tôi rồi à. - đương nhiên không phải?chỉ là cô chọn cách tránh né như vậy cũng không phải là cách.còn đứa bé nữa.cô hãy suy nghĩ đi. Giọng Phi Phương chắc nịch. - tôi không tránh né.chỉ muốn dưỡng thương lành lặn hoàn toàn.lúc đó tôi sẽ quay về. - tôi đồng ý với cô? - cảm ơn anh.Minh Hòa. 2 người cụng bia 1 cái.cùng nhau uống cạn.uống hết lon này tới lon khác.Phi Phương thậm chí còn uống nhiều hơn cả Minh Hòa.hơi men làm cô chếnh choáng. Phi Phương gục đầu vào vai Minh Hòa khẽ thì thầm. - quên đi rồi tim sẽ không đau nữa...không đau nữa... Minh Hòa đỡ lấy Phi Phương thở dài. - cô sẽ vượt qua thôi Phi Phương.tôi tin là như vậy? Anh Đứng lên bế Phi Phương đi vào trong nhà... 1 đêm nữa lại trôi qua như vậy? Cũng đêm đó Danh Dương đứng trên ban công nhận điện thoại, trong điện thoại thư kí trung nói. - đã tìm được tung tích của cô Phi Phương?cô ấy đang ở tại 1 ngôi nhà bên bờ biển cùng cậu Minh Hòa. Nghe đến đó sắc mặt Danh Dương u tối.xám xịt ngay tức khắc.tay cuộn chặt lại thành nắm đấm.đôi mặt lộ rõ vẻ giận dữ điên cuồng. - Hoàng Phi Phương?uổng công tôi lo lắng cho em suốt những ngày qua.em lại chơi trò trốn tìm, đi chung sống cùng Minh Hòa.tôi cứ nghĩ tôi vốn hiểu sai về con người em nhưng hóa ra em vốn là con người như vậy?vậy thì...đừng trách tôi vô tình... Thư kí trung tiếp tục nói trong điện thoại. - tổng giám đốc.những tài liệu mật kia lúc nào chúng ta công khai ạ.lão già Hoàng Khanh đang muốn quay lại cắn ngược chúng ta rồi. Danh Dương cười bí hiểm. - thời cơ chín muồi.lão già kia ắt sẽ nếm đủ... Danh Dương tắt máy, trong đầu hiện lên hình ảnh Phi phương chung sống 1 nhà với Minh Hòa mà gen tuông đến mờ mắt... *** Danh Dương tìm đến ngôi nhà ven bờ biển ngay vào sáng hôm sau.anh dừng xe cách 1 quãng rồi ngồi yên trong xe rất lâu.hút thuốc hết điếu này đến điếu khác.sau khi hút xong điếu thuốc cuối cùng anh dập thuốc.quả quyết bước ra khỏi xe tiến về phía ngôi nhà nhỏ. Cái cổng thấp lè tè khiến Danh Dương phải khom người bước qua.bên trong là 1 mảnh sân nho nhỏ, 2 bên trồng mấy khóm hoa lưu ly.chúng đang đua nhau khoe sắc rực rỡ.Danh Dương tiến vào trong nhà.anh thoáng thấy bóng lưng quen thuộc của Phi phương đang bận rộn trong bếp, thỉnh thoảng cô còn hát khe khẽ. Rời khỏi biệt thự? Rời khỏi anh? Xem ra cô sống rất tốt.rất tự tại.? Danh Dương âm thầm đi tới đứng sát sau lưng cô.Phi Phương thấy có tiếng động đằng sau liền vừa nói vừa quay lại. - anh về rồi à? Nụ cười trên môi cô rất tươi nhưng khi nhìn rõ người trước mắt liền vụt tắt không chút dấu vết. Danh Dương nhìn biểu cảm của cô càng tức hơn nhưng cố kìm chế. - vui vẻ nhỉ? - sao lại là anh? - là tôi chứ không phải Minh Hòa nên cô mất hứng à? Qua mấy ngày này Phi phương hiểu rõ được rất nhiều chuyện.Đặc biệt là mối quan hệ giữa cô và Danh Dương.đã đến lúc kết thúc tất cả. Đó là cách duy nhất để cô không thể hận anh.cô không muốn hận người mình yêu. - đúng vậy?nhìn thấy anh tôi rất không vui.trong lòng tôi chỉ có Minh Hòa.anh ấy rất tốt với tôi, ở cùng anh ấy tôi rất vui vẻ. 2 mắt Danh dương toát lên sự nguy hiểm.anh từ từ ép cô tựa vào bàn bếp. - cô đang tự thừa nhận mối quan hệ giữa cô và cậu ta? Phi Phương cố gắng để bản thân bình tĩnh. - phải..tôi yêu Minh Hòa.tôi muốn ở bên anh ấy. - cô nói cô yêu cậu ta? Trong mắt Danh Dương hiện tại chứa đựng tia chết chóc, đáng sợ. Phi Phương không sợ chết mà đáp. - đúng vậy?anh có tình yêu của anh.tôi cũng muốn có tình yêu của tôi.giữa tôi và anh chỉ mãi là hai đường thẳng song song. Danh Dương cảm giác như mình muốn bóp chết cô lúc này.nhưng anh đang gắng sức kìm chế.kìm chế sự phẫn nộ.anh vì cô mà mất hết lí trí. - muốn có tình yêu?cô cũng nên hỏi qua tôi mới phải. Nói xong câu đó, anh nhẹ nhàng nắm lấy 1 chiếc cúc áo trước ngực cô giật mạnh 1 cái.chiếc cúc văng ra, cảnh xuân trước ngực cô lấp ló. Phi Phương hoảng hồn đẩy anh ra nhưng thân người anh giống như pho tượng đá. - anh làm gì vậy?tránh ra... - tôi sẽ khiến cô phải hối hận vì những gì cô đã nói. Danh Dương như nổi điên cúi xuống cưỡng hôn cô. Trong gian bếp nhỏ là cảnh tượng hỗn loạn.nam nữ giằng co nhau. Phi phương cố hết sức đẩy anh ra.nụ hôn cưỡng bức này nó khiến cô đau.cô kêu thét lên. - Mạc Danh Dương,bản lĩnh của anh cũng chỉ đến đó thôi.. Danh Dương ngừng động tác, anh buông cô ra.Nhìn đôi môi cô bị anh hôn đến sưng mọng lên mới có đôi chút hài lòng. - tôi sẽ cho cô thấy bản lĩnh của tôi không chỉ có vậy? - sao nào?định dùng sức chiếm đoạt tôi nữa sao? Giọng điệu cô hoàn toàn là sự khinh thường.Danh Dương không thích điều đó. - đừng dùng thái độ đó mỉa mai tôi.tôi sẽ khiến cho cô phải quỳ xuống cầu xin tôi. Không khí trong gian bếp nhỏ ngột ngạt bí bách vô cùng.Phi Phương hoàn toàn không hiẻu được ẩn ý trong từng câu nói của Danh Dương.cô chỉ nhanh chóng kết thúc. - cùng tôi trở về biệt thự. Anh tóm lấy tay cô lôi đi.vừa ra đến cửa liền bắt gặp Minh Hòa đang từ bên ngoài bước vào. Minh Hòa rất ngạc nhiên hết nhìn Danh Dương lại nhìn sang phi Phương.thấy quần áo cô xộc xệch.cổ áo mở bung ra thì lờ mờ hiểu ra.anh liền đứng chắn trước mặt Danh Dương. - Anh...bỏ tay cô ấy ra đi...cô ấy... "Bốp" Minh Hòa lãnh trọn 1 cú đấm vào mặt.anh lảo đảo ngã xuống đất.giọng Danh Dương giận dữ. - Giang Minh Hòa...cậu thừa biết cô ta là vợ tôi nhưng vẫn đâm sau lưng tôi.tôi coi như nhìn lầm cậu. Phi Phương giật tay ra khỏi Danh Dương.quay sang đỡ Minh Hòa. - Mạc Danh Dương?sao anh lại tùy tiện đánh người.. Minh Hòa ngăn cô lại. - em đừng lên tiếng.để anh giải quyết. Danh Dương thấy vậy càng giận.anh thô lỗ kéo Phi Phương. - khiến quan hệ của tôi và cậu ta thành ra như vậy?cô vui lắm phải không?mẹ kiếp... Phi Phương vì câu nói của anh mà chết trân tại chỗ. Phải rồi?cô vì bản thân mà kéo cả Minh hòa vào rắc rối này. - được...tôi về với anh.đừng làm khó anh ấy. Minh Hòa vội nói. - Phi Phương.hãy làm theo ý muốn của trái tim mình.ang luôn ủng hộ em... Danh Dương lạnh lùng kéo Phi Phương đi mất. Minh Hòa nhìn theo thở dài.ánh mắt chứa đựng sự lo lắng. Anh lo cho Phi Phương? *** Vừa về tới biệt thự, Phi Phương đã vội nói ngay. - Mạc Danh Dương?chúng ta li hôn đi. Danh Dương đang định bước vào nhà thì bước chân ngừng lại.2 mắt rực lửa nhìn cô.như muốn đốt cháy cô.cuối cùng ngọn lửa ấy biến mất không chút dấu vết.anh cười cười giống như đang nghe 1 câu chuyện cười nào đó. - không thể nào? Phi Phương đi vào biệt thự, lôi từ trong túi ra đơn ly hôn cô mới soạn mấy ngày trước đặt lên bàn. - tôi không có cách nào ở cùng với anh được nữa... Danh Dương nhàn nhã ngồi xuống ghế sô pha.nhìn cô không biểu lộ cảm xúc nào. - nôn nóng như vậy là muốn cùng cậu ta sao? - anh cứ nghĩ là như vậy đi? - bố mẹ cô sẽ đồng ý cho cô làm vậy sao? - tôi không quan tâm họ nghĩ gì nữa.đối với họ tôi đã hết giá trị rồi... Danh Dương chậm rãi rót trà vào chén.từ từ thưởng thức.ánh mắt nhìn cô đứng đó.như đang trêu chọc. - nếu như tôi khiến cho cô lại trở nên có giá trị với họ thì cô nghĩ sao? phi Phương nói 1 cách chắc chắn. - Danh Dương.vô dụng thôi.tôi đã quyết định rồi.dù cho có chuyện gì tôi cũng không thay đổi. - đó là cô nói đấy nhé. Danh Dương rút điện thoại trong túi ra gọi cho thư kí trung 1 cuộc.giọng anh lạnh lẽo. - lập tức công khai những tài liệu đó ra ngoài cho tôi.giao cho sở cảnh sát thì càng tốt. Phi Phương không hiểu anh đang muốn giở trò gì?cô chỉ 1 lòng muốn li hôn.muốn rời xa anh. - Hoàng Phi Phương.nếu xảy ra chuyện gì cô tốt nhất cũng đừng quay lại cầu xin tôi đấy.