Danh Nghĩa
Chương 69
Buổi tối mùa hè tại Mạc Hà vô cùng ngắn, về cơ bản thì tầm hơn ba giờ sáng là trời đã bắt đầu chuyển màu xanh lá.
Vì thế một khi có cảnh quay tối là diễn viên sẽ phải làm việc thâu đêm, sáng ngủ bù sau.
Hứa Kinh Trập yên lặng ngồi phía ngoài khu vực quay phim, bên cạnh đạo diễn Lâm Chước Dự.
Bọn họ rất hiếm khi nói chuyện.
Lâm Chước Dự lúc quay phim thì như nhà tăng ngồi thiền, thậm chí còn tự độc thoại với vị trí máy quay trước mặt.
Nhân vật “Lão Chu” không nói tiếng địa phương.
Từ những tình tiết đang dần dần được hé mở về ông ta thì có thể thấy được “Lão Chu” không phải người bản địa, là một người đã tốt nghiệp đại học, một cán bộ miền Nam có văn hóa và tín ngưỡng.
Vì để bảo vệ môi trường sinh thái của nơi núi rừng, khi còn trẻ ông đã tới nơi đây, cùng vợ mình trở thành người gác núi.
Diễn xuất của Chu Cửu Lâm vô cùng tốt, chân thật và tự nhiên.
Dù ông không biết Lương Ngư sẽ có phản ứng như thế này nhưng mọi lần đều đối đáp chuẩn xác.
Hai người ở trong vọng gác nói chuyện, còn có thêm vài thanh niên địa phương.
Lâm Chước Dực phân thành hai góc quay, một quay cảnh bên ngoài, một quay người bên trong.
Lương Ngư tiếp tục đọc thoại bằng tiếng địa phương.
Hắn là thằng em “Lão Chu” mới thu nhận, vừa được tuyển đến, không hiểu gì về quy định mà cũng chẳng hề hứng thú với việc bảo vệ núi rừng.
“Trần Lương Sinh” chỉ thuần tùy vì đã lớn mà ở nhà chơi bời lêu lổng quá lâu nên bị ép nhét tới đây, tìm một công việc để làm.
“Lương Sinh,” Lời thoại này của Chu Cửu Lâm phải nói hết trong một hơi, “Trong núi không được hút thuốc, cũng không được uống rượu.
Cậu không được mang mấy thứ hầm bà lằng này vào đây.
Buổi sáng cũng không được chạy đi lung tung.
Tối nay vợ tôi nấu cơm, sao cậu không tới ăn? Đã xem quyển sách hôm qua tôi bảo cậu xem chưa?”
“Trần Lương Sinh” vốn đang cúi đầu nghịch dây rút áo bông của hắn, nghe “Lão Chu” dạy bảo xong mới ngẩng lên.
Hắn là một tên đàn ông chất phác, không có chí lớn, như thể dù là chuyện gì thì cũng lười nghĩ nhiều.
Khuôn mặt Lương Ngư qua ống kính có một vẻ chân chất và ngờ nghệch không hợp với tuổi.
Hắn gật đầu, đáp: “Biết rồi ạ.”
“Lão Chu” hơi khựng lại.
Hứa Kinh Trập cũng không rõ đây có phải phản ứng ghi trong kịch bản không, nhưng Lâm Chước Dự không hô cắt.
“Trần Lương Sinh” vẫn đang nhìn “Lão Chu”, trông có vẻ ngoan ngoãn nhưng lại rất ngốc nghếch.
“Lão Chu” nở nụ cười bất đắc dĩ, mắng: “Cậu thì biết gì chứ, cái thằng ranh này!”
Lâm Chước Dự hô lên: “Rất tốt!” Có thể thấy anh ta đang hưng phấn tới tột độ, còn cố ý trêu Chu Cửu Lâm, “Chú bị cuốn theo à nha!”
Chu Cửu Lâm đỡ trán lắc đầu.
Ông cũng không biết phải nói sao nữa.
Phản ứng vừa nãy nếu là bình thường thì ông nhất định sẽ không chịu thua mà đòi quay lại, nhưng xem ý đạo diện thì rõ ràng đây là điều anh ta muốn.
Hơn nữa Chu Cửu Lâm cũng không cảm thấy quay thêm vài lần thì mình có thể diễn hay hơn, tự nhiên hơn vừa rồi.
Lương Ngư đã thoát vai.
Hắn cũng không nói chuyện với người khác, chỉ ngồi bên cạnh Hứa Kinh Trập, nghịch đầu ngón tay anh.
“Anh diễn hay thật đấy.” Hứa Kinh Trập không nhịn được mà cảm thán.
Anh nói thật lòng, “Muốn được diễn cùng anh ghê.”
Lương Ngư: “Thế để Lâm Chước Dự thêm một vai cho em.”
Hứa Kinh Trập thấy hơi ngại.
Anh không phải dạng người không có chừng mực, cũng không muốn khiến mọi người phải thêm phiền.
Anh còn đang lấn cấn thì Lâm Chước Dự đã gọi Lương Ngư qua để bàn với hắn về mấy cảnh chuẩn bị quay tiếp đây.
Hứa Kinh Trập nhìn điện thoại, nhận ra đã hơn một giờ sáng.
Tính ra đây là lần thứ hai anh thức khuya thế này, vậy mà lại không chút buồn ngủ.
Có điều để phòng ngộ nhỡ, anh vẫn quay về dán mặt nạ mắt cho mình, nhân tiện lấy đồ ăn và nước ép mâm xôi mang qua.
Đồ ăn là bánh bao và sủi cảo do chính nhà em gái nhỏ làm, thấy bảo có nhân thịt heo hành tây và nhân thịt dê.
Cô nhỏ còn hỏi Hứa Kinh Trập xem có muốn bánh rán dẻo[1] không.
“Bánh rán dẻo nhà bọn em ngon cực kỳ ấy, vừa ngọt lại vừa mềm.” Cô nhỏ tự khen bản thân.
Hứa Kinh Trập dứt khoát mỗi loại đều lấy thật nhiều.
Anh hỏi cô nhỏ: “Sao em còn chưa ngủ?”
Em gái nhỏ trả lời: “Em thấy mọi người vẫn chưa về, chắc là vẫn đang làm việc, tối kiểu gì cũng đói.”
Hứa Minh Trập cười cảm ơn cô, bảo cô đi ngủ sớm đi, đừng chờ.
Anh bê một cái khay to quay lại địa điểm quay phim.
Chu Cửu Lâm đang học thuộc lời thoại nhìn thấy anh trước tiên.
“Thầy Chu.” Hứa Kinh Trập chào ông.
Chu Cửu Lâm khịt khịt mũi.
Ông quả thực đã đói rồi, hỏi: “Món gì vậy?”
Hứa Kinh Trập lấy bánh bao và sủi cảo ra.
Chu Cửu Lâm rất muốn ăn loại nhân thịt heo hành tây nhưng lại sợ có mùi.
“Chú ăn một ít đi ạ.” Hứa Kinh Trập mỉm cười, “Lúc nói chuyện không áp sát là được.”
Chu Cửu Lâm nghĩ thấy cũng có lý, bèn lấy một bát.
Nhân viên công tác ngửi thấy mùi lũ lượt kéo tới.
Có rất nhiều sủi cảo, Hứa Kinh Trập chia được quá nửa thì Lâm Chước Dự và Lương Ngư mới nói chuyện xong và đi tới.
Lâm Chước Dự muốn bánh bao, vừa ngẩng đầu lên thấy mặt Hứa Kinh Trập thì sững người.
“Mặt nạ mắt?” Anh ta hỏi, hình như cảm thấy rất thần kỳ, “Chăm sóc thế sao?”
Hứa Kinh Trập nói: “Tôi quen rồi, sợ thức đêm xong trạng thái không được tốt.”
Lâm Chước Dự như có chút đăm chiêu gật đầu.
Anh ta lại nhìn Hứa Kinh Trập thêm một lúc, càng nhìn càng thấy ổn: “Cậu rất được đấy.
Thật ra cậu rất nối tiếng trong giới bọn tôi.
Ba lần vinh danh Thị Đế, không phải cứ nam diễn viên nào đẹp trai là có thể tùy tiện giành được đâu.
Tôi từng xem phim cậu đóng rồi.
Kỹ năng diễn xuất của cậu rất tốt, rất hợp với những đoàn phim nhiều kinh nghiệm.” Lâm Chước Dự ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Tôi thấy Lương Ngư bảo cậu ta dẫn cậu tới gặp Kiều Chân Khiêu, ông ta không nhận cậu?”
Hứa Kinh Trập không ngờ Lâm Chước Dự lại thẳng thừng như vậy.
Anh cũng không tiện nói người ta không coi trọng anh, chỉ có thể khéo léo trả lời rằng: “Đạo diễn Kiều bảo chú ấy không có kịch bản nào phù hợp với tôi cả.”
Lâm Chước Dực cười mỉa.
Anh ta có vẻ như rất hiểu về Kiều Chân Khiêu, nói với thái độ xem thường: “Dựa vào con mắt nát đấy của anh ta, lúc ban đầu còn chướng mắt Lương Ngư cơ.
Cái tên xấu tính.”
Hứa Kinh Trập: “……”
Lâm Chước Dự lấy mấy cái bánh bao nhân thịt heo hành tây.
Anh ta thích xé ra rồi ăn.
Bánh bao thịt heo nhiều dầu mỡ, khi xé ra còn có thể nhìn thấy phần nước súp béo ngậy, mùi hành tây thoát ra phả vào mặt.
“Woah.” Anh ta suýt chút thì bỏng lưỡi, quay đầu lại gọi Lương Ngư, “Cậu mau qua ăn đi.”
Lương Ngư dường như đang chờ hai người bọn họ nói chuyện xong thì mới đi tới.
Hứa Kinh Trập mỉm cười hỏi xem hắn muốn nhân loại nào.
“Mỗi thứ một ít.” Lương Ngư đáp.
Có điều sau khi hắn thấy bảo có hành tây thì lại không muốn nữa, “Chỉ lấy bánh nhân thịt dê thôi.”
Lâm Chước Dự: “Hành tây thì làm sao mà cậu chê!”
Lương Ngư liếc mắt qua anh ta, lạnh lùng nói: “Có mùi.”
“Cậu tiểu thư quá đấy.” Lâm Chước Dự khịa hắn, “Lớn đầu rồi mà còn chê bai cái gì.”
Hứa Kinh Trập xếp ngay ngắn cho một đĩa sủi cảo nhân thịt dê, rồi còn lấy bát bánh rán dẻo chưa ai động vào, mở ra đặt cạnh tay hắn.
Lương Ngư nhướn mày, dùng mắt hỏi anh xem đây là cái gì.
“Đồ ngọt.” Hứa Kinh Trập cười híp mắt, “Phần anh ăn đấy.”
Bên trong bánh rán dẻo cũng có nhân vừng hoặc nhân đậu đỏ, bên ngoài thì được bọc bởi lớp bánh dẻo được nhào nặn từ nếp kê vàng.
Nó không giống bánh chiên dầu ở chỗ sau khi nướng xong lớp vỏ ngoài sẽ có vài mảng cứng vàng giòn.
Lương Ngư ăn một mạch bốn, năm cái bánh.
Chỗ sủi cảo nhân thịt dê thì hắn lại không ăn được mấy, ợ một tiếng rồi lẩm bẩm nói: “Ăn không nổi nửa rồi.”
Hứa Kinh Trập chờ hắn ăn xong thì mới thu dọn chén bát.
Đợi tới khi dọn dẹp xong hết tất cả, Lương Ngư vẫn chờ bên cạnh anh.
“Anh cứ kệ em.” Hứa Kinh Trập bảo, “Đi làm việc đi.”
Lương Ngư gật đầu.
Hắn nhìn ra phía sau, thấy Lâm Chước Dự vẫn đang nói với Chu Cửu Lâm về phần nội dung tiếp theo, nhân viên thu dọn trường quay thì đang dọn dẹp, còn mấy người quay phim đang chỉnh ánh sáng và ống kính máy quay.
Hai người họ cách những người khác cũng phải một khoảng.
Trong rừng khá tối, nếu không nhìn kỹ sẽ không biết bọn họ đang làm gì.
Hứa Kinh Trập nhìn Lương Ngư một chút rồi chủ động lại gần hôn hắn.
Nụ hôn kết thúc rồi, Lương Ngư mới hỏi: “Có mùi không?”
Hứa Kinh Trập nhịn cười, bảo: “Anh có ăn hành tây đâu.”
Tất cả những người phía sau đều đã trở vào trong vọng gác để quay cảnh tiếp theo.
Lời thoại của Chu Cửu Lâm lại là một đoạn thuyết giáo dài.
Kết quả ông nói được một nửa, cảm xúc quá dâng trào, bỗng ợ một cái.
Tất cả mọi người: “…….”
Lâm Chức Dự còn vừa tính trêu ông thì bản thân cũng không nhịn được mà ợ một cái.
Lần này thì tèo rồi, cả cái vọng gác nhỏ đều là mùi hành tây.
Lương Ngư đứng bên cạnh bịt mũi, lạnh lùng nhìn đám người đang cuống cuồng mở cửa sổ để thông gió, mỉa mai nói: “Không phải anh bảo lớn đầu rồi mà còn chê bai cái gì sao, giờ chê chưa?”
Lâm Chước Dự: “…….”
—.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
72 chương
134 chương
198 chương
8 chương
6 chương
32 chương
283 chương