Danh Nghĩa
Chương 59
Lương Ngư không chỉ đặt máy quay mini trong nhà mình mà thậm chí sau khi thật sự xây lại nhà lớn cho Trương Phúc Đồn còn đặt cả trong nhà lớn.
Ban đầu Trương Phúc Đồn tin tưởng hắn, thật sự không lập tức đem bán Lương Trầm nhưng rồi người trong dòng họ không đồng ý.
Tại cái chốn này phụ nữ không được coi là con người.
Lương Ngư cũng rất rõ, Lương Trầm có thể kéo dài tới hơn hai mươi tuổi vẫn chưa kết hôn đều là nhớ vào tiền hắn mang về nhà mỗi năm.
Trương Phúc Đồn dựa vào chuyện đó để ép Lương Ngư phải mang về nhiều tiền hơn nữa.
Lão ta thật ra cũng hơi sợ thằng con cả đã hai mươi tuổi này.
Lương Ngư rất mau lớn.
Từ năm mười sáu tới năm hai mươi tuổi, bốn năm thiếu niên gần như không để lại chút dấu tích gì trên cơ thể hắn, hắn không hề có chút điểm đặc trưng nào của bạn bè cùng trang lứa.
Khi người khác còn đang đi học trong tháp ngà thì hắn đã sải bước trên hết sàn catwalk này tới sàn catwalk khác.
Phòng ngủ của hắn là xe bus người mẫu, bên người luôn mang theo các vật dụng vệ sinh, mở mắt ra là phải lên sàn diễn.
Ngày nào Lương Ngư cũng sẽ xem lại máy quay trong nhà.
Sau khi hắn kiếm được càng ngày càng nhiều tiền, Trương Phúc Đồn cuối cùng không dám cứng đối cứng với con trai nữa, cũng không tiếp tục đánh đập mọi người nữa.
Hơn nữa nếu có lúc Trương Phúc Đồn lại ra tay thì Tiểu Lạc sẽ cố ý để cảnh mình bị đánh lọt vào trong ống kính máy quay.
Người biết việc trong nhà có cài máy quay còn có Lương Trầm.
Hai chị em đều rất thông minh, chỉ cần có xung đột với Trương Phúc Đồn thì sẽ tìm mọi cách có thể để kéo người tới trước máy quay, cho dù là để bị ghi hình lại hay là để Lương Ngư nhìn thấy.
Lương Ngư có uy hiếp Trương Phúc Đồn nếu còn tiếp tục động thủ thì sẽ không đưa tiền hoặc bớt đưa tiền nhưng Trương Phúc Đồn cũng sẽ lấy Lương Trầm để uy hiếp hắn.
Hơn nữa khi tuổi tác của Tiểu Lạc ngày một lớn, trong tay Trương Phúc Đồn lại có thêm một quân cờ.
Lão ta không hề lo lắng chuyện Lương Ngư chạy mất hay không về nhà.
Lão thừa hiểu thằng con trai này rồi.
Trong số các video chứng cứ Lương Ngư đưa ra thì phần Trương Phúc Đồn bạo hành gia đình chiếm nhiều nhất, hành vi đáng ghê tởm tới mức không có mấy người có thể kiên trì xem hết.
Dương Kiệt Thụy chỉ cắt lấy một phần quan trọng nhất, để bên kỹ thuật làm mờ mặt người nhà Lương Như nhưng âm thanh thì vẫn giữ nguyên.
Về sau Lương Trầm vẫn gặp chuyện.
Khi Lương Ngư hai mươi lăm tuổi, vừa quay xong bộ phim điện ảnh đầu tay, chị gái hắn vào một đêm đi mua rượu giúp Trương Phúc Đồn, trên đường về đã bị Ngưu Binh cùng làng cưỡng bức.
Chuyện này Dương Kiệt Thụy cũng có chút ấn tượng.
Anh ta hồi ấy đã ký hợp đồng quản lý với Lương Ngư, nhưng không nắm rõ tình hình thực tế của gia đình hắn, chỉ biết khi vụ việc đó xảy ra, Lương Ngư đã quay về xử lý rất lâu.
Sau khi báo án với công án địa phương thì lại bị dẹp bỏ.
Trương Phúc Đồn là cha ruột Lương Trầm.
Lão ta nói tất cả đều là hiểu nhầm, Ngưu Binh là con rể lão, đang hẹn hò với Lương Trầm, cặp tình nhân mâu thuẫn chút thôi.
Lương Ngư tới tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt kẻ tung người hứng của Trương Phúc Đồn và Ngưu Binh, có lẽ cả đời này hắn cũng sao quên nổi.
Hắn đã muốn dẫn mẹ và chị em gái rời đi vào ngay lúc ấy nhưng Lương Trầm lại không đồng ý.
“Còn chưa tới lúc.” Lương Trầm đứng trước cửa nhà ôm lấy Lương Ngư.
Cô dựa vào người em trai, đau lòng vuốt vuốt sống lưng gầy gò của Lương Ngư.
Chính chiếc lưng này đang gánh vác niềm hy vọng của tất cả bọn cô, “Chị có thể giả vờ tổ chức tiệc rượu với Ngưu Binh.
Trước tiên không đăng ký kết hôn nhưng lại có thể khiến Trương Phúc Đồn giao ra giấy tờ tùy thân của chị.
Tiểu Lạc đã biết sổ hộ khẩu của mẹ bị Trương Phúc Đồn giấu ở đâu rồi.
Bọn chị sẽ trì hoãn thời gian nửa năm này rồi em hãy tới đón mọi người.”
Lương Ngư nhìn Lương Trầm.
Chị gái vẫn luôn biết mí mắt em trai rất mỏng nhưng khi Trương Phúc Đồn đánh hắn, Lương Ngư trước giờ chưa từng nhỏ một giọt lệ.
Mắt hắn ửng đỏ, nói với Lương Trầm: “Em đưa tiền, chị đi mua máy quay đặt trong nhà.
Nếu Ngưu Binh đánh chị thì chị tới báo em.”
Quả nhiên ngay đêm tổ chức tiệc rượu, Ngưu Binh đã xuống tay đánh Lương Trầm vì cô không chịu cho gã ta động vào.
Lương Ngư khi ấy đang bận rộn với việc quảng bá phim điện ảnh của đạo diễn Kiều.
Hắn là người mới, vì để làm thật tốt ngay từ bước đi đầu nên tất cả mọi công việc đều dùng tới 120% tinh thần.
Hắn không thể xin nghỉ cũng không có ai để nhờ cậy, chỉ có thể sau khi xuống sân khấu một mình gọi điện cho Lương Trầm.
“Em cứ mặc kệ chị.” Lương Trầm nói, “Chút khổ cực này với chị có là gì.
Hơn nữa chỉ cần chị không bằng lòng thì là hắn đang cưỡng dâm.
Chị gái em đâu có ngốc.”
Trong số video chứng cứ, phần chứa những cảnh Lương Trầm bị cưỡng bức trong vòng nửa năm hoàn toàn không thể bị đưa ra các phương tiện truyền thông đại chúng, Lương Ngư trực tiếp giao nộp cho bên cảnh sát.
Hắn dùng không tới nửa năm, thông qua một bộ phim điện ảnh mà giành được Tam Kim trong nước, các suất chiếu bán sạch vé.
Mọi người đều nói hắn may mắn nhưng chỉ có bản thân Lương Ngư biết, hắn cuối cùng đã nắm giữ được cơ hội sống sót duy nhất dưới lưỡi đao vô tình của vận mệnh.
Khi Lương Ngư trở về làng chài, không ai biết hắn là “Lương Ngư”.
Ở cái làng này, hắn cũng không được gọi bằng tên đó.
Cái nơi ăn thịt người, biệt lập như vũng nước tù này luôn ngạo mạn mà khinh thường hắn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn vĩnh viễn không thể bước chân ra ngoài.
Hắn phải ở lại đây, đất vàng chôn xác, đời đời kiếp kiếp.
Trương Phúc Đồn thấy tiền hắn mang về thì rất phấn khởi, cố ý gọi con gái và con rể về để đánh chén một bữa.
Lão ta đắc chí vô cùng, báo với Lương Ngư rằng Lương Trầm có thai rồi, thêm nửa năm nữa là lão được lên chức ông.
“Mày cũng đừng đi làm người mẫu gì gì đó nữa.” Trương Phúc Đồn tưởng hắn vẫn còn đang hoạt động trên sàn catwalk, “Lớn đầu rồi, nên quay về lấy vợ sinh con đi, trong dòng họ vẫn hỏi mãi đấy.
Tên mày vẫn còn trong gia phả dòng họ, phải có trách nhiệm nối dõi tông đường.”
Lương Ngư rót rượu cho Trương Phúc Đồn và Ngưu Binh.
Hắn mang về rượu ngon, hiếm khi cười được một cái: “Tôi chưa muốn kết hôn.” Hắn nói.
Trương Phúc Đồn nghe thấy vậy thì nổi cơn lôi đình.
Lão ta uống cạn rượu rồi vung tay ném chén.
Mảnh vỡ sượt qua mặt Lương Ngư, tạo thành một vết thương nhỏ nhưng Lương Ngư không hề nhúc nhích: “Mày không lấy vợ thì muốn làm cái gì?! Có phải trải đời rồi nên nhìn trúng mấy con phụ nữ ngoài kia không?! Mày có phải muốn tìm cái giống như mẹ mày không hả?!”
Ngưu Binh vẫn còn đang uống, cười hì hì giả bộ khuyên can: “Aigo, em rể đúng là khác biệt, con người từng được nhìn ngắm thế giới rộng lớn đây mà.” Gã ta lại tiếp: “Đàn bà bên ngoài cũng được.
Mang về không? Cũng như nhau thôi, xích lại trên giường là không chạy đi đâu được.”
Lương Ngư nhìn gã ta một cái rồi lại đưa mắt về phía Trương Phúc Đồn.
Hắn vẫn như trước, không cúi đầu trước bất kỳ ai.
Ánh mắt thẳng tắp, như ngọn lửa thiêu cháy người khác.
Lương Ngư bỗng bật cười, bình tĩnh nói: “Tôi vẫn quên không nói cho mấy người biết.
Thật ra tôi không thích phụ nữ, tôi thích đàn ông.”
Tương Phúc Đồn trợn tròn mắt.
Ngưu Binh thì có lẽ lần đầu tiên được nghe lời nói kinh hãi thế tục như vậy.
Gã ợ một cái, đầu óc váng vất.
“Mày, mày nói cái gì?” Trương Phúc Đồn dường như muốn đứng lên đánh hắn nhưng lại ngã sõng soài.
Lão ta tưởng mình uống say, còn muốn leo lên.
Lương Ngư đứng dậy.
Hắn mở chai rượu còn lại, như không cần tiền mà đổ toàn bộ lên mặt, lên người của Trương Phúc Đồn và Ngưu Binh, vừa đổ vừa từ tốn nói: “Trương Phúc Đồn, tôi sẽ không chạm vào phụ nữ cũng sẽ không sinh con.
Ông về nói với đám người trong dòng họ, tôi muốn bọn họ tuyệt tử tuyệt tôn.”
Trong rượu có bỏ thuốc, Trương Phúc Đồn và Ngưu Binh đã sớm ngất đi.
Lương Ngư ném bỏ chai rượu, chầm chậm thở ra một hơi thật dài.
Hắn đi vào phòng Trương Phúc Đồn, thả Lương Sơ từ trên giường xuống.
Mẹ hắn lúc này đã gần như mất khả năng đi lại.
Lương Ngư cõng bà, Lương Trầm bế Lương Nhạn còn Lương Lạc nhanh chóng lấy đi tất cả đồ đạc đã thu dọn từ trước.
“Trước cổng làng có xe chờ sẵn.
Sau khi đặt chân tới Bắc Kinh thì mọi người sẽ thay đổi tên họ, có người sẽ hỗ trợ việc đăng ký hộ khẩu.
Anh để lại rất nhiều tiền.
Dương Kiệt Thụy là người quản lý của anh, anh ta biết tiền để nơi nào.” Lương Ngư vừa dặn dò vừa tắt hết tất cả đèn đóm trong nhà.
Bọn họ phải mò mẫm đoạn dài đường núi trong bóng tối, tốt nhất là không để bị bất kỳ ai phát hiện.
Lương Lạc cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Lương Ngư quay đầu lại.
Hắn đứng trong bóng tối, cả người đều sẫm màu: “Anh phải giết chết hai tên khốn nạn kia và cả mấy người trong dòng họ.
Anh chuẩn bị đủ xăng rồi.
Chỉ cần một mồi lửa thôi, ngày mai tất cả sẽ không còn.”
Lương Trầm bật khóc.
Cô run rẩy tóm lấy Lương Ngư, van nài: “Em không thể làm như vậy được.
Em còn mọi người mà.
Em vừa đóng phim điện ảnh nữa.
Em xem, tốt đẹp biết bao.
Em không thể bị hủy hoại ở đây được.”
Lương Ngư không nói gì.
Hắn lặng thinh hồi lâu rồi mới khẽ hỏi: “Em tốt chỗ nào chứ? Tương lai em có thể có gì được đây? Trong bụng chị còn đang mang đứa nghiệt chủng này.
Đều do em vô dụng, khiến mọi người phải chờ đợi lâu như vậy, chịu đựng biết bao đau khổ.
Chị nói xem em còn có thể có gì nữa? Em không giết chết lũ người đó thì chúng sớm muộn gì cũng tìm đến rồi đòi tiền chúng ta, uy hiếp chúng ta.
Em không có tương lai.
Chị cả, em chỉ có những thứ này thôi.”
Lương Trầm vẫn đang khóc.
Cô cũng hận Trương Phúc Đồn và Ngưu Bình, cũng muốn giết bọn họ nhưng cô biết loại chuyện như này Lương Ngư không thể thực hiện.
Đứa em trai duy nhất của cô, đứa em trai tốt đẹp của khốn khổ cô, không thể bị hủy hoại trong tay hạng người như Trương Phúc Đồn và Ngưu Bình được.
Tiểu Lạc cũng không chịu, nói: “Anh ơi, mọi người đi đi.
Để em đi thiêu chết lũ đó, cùng lắm thì bị nhốt mấy năm.”
Mấy chị em ôm nhau khóc nức nở, mãi tới khi mẹ bọn họ, Lương Sơ, run rẩy đứng dậy.
Bà bị xích lại quá lâu nên người gầy xọp, rối loạn dinh dưỡng nặng, nói một câu cũng phải hổn hển mấy đợt.
Bà nằm trên lưng Lương Ngư, khẽ gọi tên ngày bé của hắn: “Cu Ngư à, không còn con thì mẹ với các chị em phải làm sao đây? Bắc Kinh rộng lớn như vậy, út Nhạn còn đang bệnh, mẹ với mọi người phải nuôi sống bản thân bằng cách nào đây? Con đã nghĩ tới chưa?”
Tới cuối Lương Ngư không giết một ai.
Hắn để mấy thùng xăng lại cổng làng, đưa mẹ và các chị em rời khỏi nơi địa ngục trần gian này ngay trong đêm.
Lương Trầm đã mang thai được gần nửa năm, sau khi tới Bắc Kinh chỉ có thể phá thai bằng thúc chuyển dạ.
Lương Ngư đứng ngoài phòng phẫu thuật ký giấy xác nhận.
Khi ấy tuy hắn mới giành giải Ảnh đế nhưng ở ngoài vẫn chưa có mấy người nhận ra.
Lúc hắn gọi điện kêu Dương Kiệt Thụy tới, Dương Kiệt Thụy – năm ấy chưa thể coi là người quản lý có tiếng tăm – sợ gần chết, đeo khẩu trang lén la lén lút, còn tưởng hắn làm to bụng nữ minh tinh nào rồi muốn anh ta tới chùi đít cho.
“Đó là chị gái tôi.” Lương Ngư đã không ngủ mấy đêm, đang cực kỳ cáu kỉnh, “Anh không thể làm chút chuyện có ích được à?”
Dương Kiệt Thụy câm nín: “Chuyện có ích gì đây? Tìm anh rể giúp cậu à?”
Lương Ngư cười lạnh, không giống như đang nói đùa: “Anh rể tôi chết rồi biết chưa? Đã xuống dưới mười tám tầng địa ngục rồi.”
Dương Kiệt Thụy: “…….”
Cuộc phẫu thuật phá thai của Lương Trầm diễn ra thuận lợi.
Tuy cơ thể chịu một vài tổn thương nhẹ nhưng chú ý một chút thì vẫn có thể khôi phục lại được.
Lương Ngư kêu Dương Kiệt Thụy lưu trữ cẩn thận cuống rốn, Dương Kiệt Thụy cảm thấy khó hiểu: “Vì sao?”
Lương Ngư mất kiên nhẫn bảo: “Kêu anh lưu trữ thì lưu trữ đi, nói nhảm cái gì?”
“…….” Trong khoảnh khắc ấy Dương Kiệt Thụy như bừng tỉnh ngộ mà nhận ra, tương lai anh ta chắc chắn không thể quản được bất cứ chuyện gì của Lương Ngư.
Chuyện Trương Phù Đồn và Ngưu Binh cùng nhau tìm tới đã nằm trong dự liệu từ đầu của Lương Ngư.
Đây chỉ là vấn đề sớm muộn.
Năm ấy khi hắn vừa tự mình tiết kiệm tiền vừa gửi tiền về nhà, Trương Phúc Đồn đã bị hắn nuôi tới ngu rồi.
Cả dòng họ đều sống dựa vào tiền Lương Ngư, không trồng trọt, không đánh bắt, miệng ăn núi lở thì sao có thể còn tiền.
Nửa chỗ chứng cứ còn lại đa phần đều là video và ghi âm cảnh Trương Phúc Đồn tới đòi tiền.
Bọn họ coi như còn thông minh, biết Trương Phù Đồn có cái thân phận “cha ruột” tiện mở lời.
Ngưu Binh thì không lộ mặt, ở phía sau bày mưu tính kế là được rồi.
Ban đầu mới chỉ vài chục nghìn, về sau phát hiện Lương Ngư vừa nổi tiếng lại thật sự hot thì càng lúc càng tham lam, từ mấy trăm nghìn tệ tới mấy triệu tệ.
Lần cuối là lúc ở khách sạn đó, Trương Phúc Đồn há mồm đòi Lương Ngư 30 triệu tệ.
(30 triệu tệ: xấp xỉ 108 tỷ VND)
Đoạn video này được quay từ một góc khác, từ đầu tới cuối không cắt chỉnh chút nào.
Dương Kiệt Thụy biết được là vì người quay do anh ta sắp xếp.
Lương Ngư không cho anh ta biết tại sao lại muốn quay, chỉ bảo anh ta đi làm, hiện tại mới coi như đã rõ chân tướng.
Dự tính ban đầu của Lương Ngư là lần này hắn giả vờ từ chối, với đầu óc của Trương Phúc Đồn thì chắc chắn không thể nghĩ ra được biện pháp nào khác, chỉ có thể để con rể hiền của mình, Ngưu Binh, ra trận.
Chó cùng rứt giậu, nói không chừng Ngưu Binh sẽ làm ra loại chuyện ngu xuẩn như bắt cóc Lương Trầm.
Lương Ngư chỉ chờ khoảnh khắc này.
Kết quả không ai có thể ngờ được, hôm đấy tại khách sạn lại nổ ra vụ scandal sex tập thể, trực tiếp cuốn Lương Ngư vào trong.
Chưa tới lúc thu lưới cuối cùng, Lương Ngư tuyệt nhiên không thể vì để thoát khỏi vụ scandal sex mà phơi bày trước thời hạn, khiến việc này xôi hỏng bỏng không.
Hắn không chỉ muốn Trương Phúc Đồn chết, hắn còn muốn cả Ngưu Binh cũng phải chết.
Hắn nhẫn nhịn bao năm như vậy, tất cả mục tiêu và hy vọng đều nhắm tới giây phút cuối cùng có thể triển để khiến hai kẻ đó phải chết.
Video chứng cứ được cắt ghép theo mạch thời gian rõ ràng, qua nhiều lần rút gọn chỉ còn lại tầm hơn một tiếng.
Đoạn video giống như “phim tài liệu” này, về sau được giới giải trí gọi bằng những chiếc tên đao to búa lớn mang tính cột mốc như “Lịch sử trưởng thành của Lương Ngư”, “Nhật ký báo thù của Ảnh đế”, “Người đàn ông như núi lớn được nuôi dạy như thế nào”… Đương nhiên về sau người hâm mộ cũng tôn đoạn video này và cả Lương Ngư lên thành hình mẫu trụ cột, thậm chí còn có đạo diễn đem chính Lương Ngư quay thành phim tiểu sử.
Đó đều là chuyện của sau này.
Song khi Dương Kiệt Thụy post đoạn video này lên tài khoản Weibo chính thức của phòng làm việc, theo lẽ tự nhiên đã dấy lên một đợt sóng chấn động, khiến tất cả các phương tiện truyền thông đều tê liệt.
Nội dung tin tức chính bỗng chốc chuyển từ giới giải trí sang pháp luật, nhóm phóng viên nhất thời không biết nên viết bài như thế nào.
Câu nói khi ấy của Lương Ngư: “Nếu tôi đã đưa bọn họ đi rồi thì sẽ không để họ quay về.
Mấy người là cái thá gì, còn có mặt mũi cầu xin tôi? Cái loại người như ông có chết sớm mới là tốt cho bọn tôi.” bỗng chốc được truyền tụng như thánh kinh.
Đa số đều cảm thấy anh nói nhẹ lời, nếu đổi lại là bọn họ thì đã ở trong video ấy đánh mấy kẻ kia thành tàn phế rồi ném từ trên lầu xuống rồi.
Hứa Kinh Trập xem xong hết toàn bộ đoạn video.
Anh biết đây chỉ là một góc của tảng băng chìm, nhưng chính vì biết vậy nên mới càng cảm thấy ngột ngạt.
Trương Mạn kêu anh gỡ hết các app mạng xã hội rồi tự mình vào tài khoản của anh để hỗ trợ chia sẻ bài.
Kết quả cô không khống chế nổi cảm xúc, lúc mắng người dùng từ ngữ hơi thô tục, bình luận phía dưới liền biến thành: “Chị Mạn đi chơi với mấy cậu người mẫu trẻ đi, đừng vào tài khoản của thầy Hứa nữa.
Thầy Hứa của bọn em cùng lắm cũng chỉ biết chửi “con x nó”, chị học không nổi đâu.”
Trương Mạn: “…….”
—.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
95 chương
19 chương