Danh Nghĩa
Chương 53
Công ty phim ảnh của Lương Ngư nằm tại khu Triều Dương, thành phố Bắc Kinh.
Buổi sáng là thời gian cao điểm ùn tắc nhất, Tiểu Lạc thậm chí còn có thể đánh một giấc trên xe.
Lương Ngư không chớp, hắn rất bận rộn, mười ngón tay gõ gõ vẽ vẽ trên màn hình điện thoại.
Tiểu Lạc liếc hắn mấy lượt, không kìm được khuyên nhủ: “Anh à, đừng nhắn tin cho thầy Hứa suốt thế.
Người ta cũng bận mà.”
Lương Ngư nhìn cô rồi cất điện thoại đi, bảo: “Anh biết.”
Tiểu Lạc nghĩ thầm: Anh thì biết cái khỉ gì chứ.
Cô cảm thấy mình thật sự quá lao tâm khổ tứ rồi.
Vừa sợ tính chiếm hữu của anh trai quá mạnh mẽ khiến thầy Hứa chê phiền rồi vứt bỏ anh cô, vừa sợ Lương Ngư thật sự đi mua một hòn đảo, phí tiền lại còn phạm pháp.
Dương Kiệt Thụy thường tới công ty từ rất sớm.
Từ sau khi anh ta ký hợp đồng idol, quy mô địa điểm làm việc cũng bắt đầu tăng lên gấp mấy lần.
Đặc biệt lần này phim Tết của Lương Ngư có doanh thu vượt mốc 5 tỷ, sau khi phòng làm việc chia tiền được một con số siêu to khổng lồ, Dương Kiệt Thụy đi thuê phòng tập nhảy cũng không keo kiệt, rất “sang choảnh” thuê hẳn bốn phòng.
Xe Lương Ngư dừng lại trước cửa công ty, Tiểu Lạc bước xuống trước.
Cùng lúc ấy có mấy cậu idol tới công ty tập nhảy, Tiểu Lạc nhận ra hai người trong số họ, được debut từ chương trình “Chuang N” năm ngoái.
Cô nhớ mặt cậu chàng đạt vị trí center nên cố ý nhìn thêm một chút, là một cậu nhóc xinh xẻo còn rất trẻ.
(Chuang N: Biến tấu tên chương trình Chuang – Sáng tạo doanh, chương trình sống còn của Tencent)
Nhóm idol đương nhiên cũng nhận ra Lương Lạc, biết cô là trợ lý bên người của Lương Ngư.
Một hàng người đứng trước cửa như đang đón khách, chờ Lương Ngư bước xuống xe.
Tiểu Lạc: “…….”
Lương Ngư đeo kính râm, lia mắt nhìn một lượt, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, hỏi em gái: “Thuê nhân viên gác cửa từ khi nào vậy?”
Tiểu Lạc chỉ có thể khẽ đáp: “Gác cửa cái gì chứ…..
Là nhóm nhạc nam debut từ Chuang N.
Cậu ở giữa tên Đường Miên.”
Lương Ngư chẳng hề nghe rõ tên tuổi thế nào.
Hắn đi vào, nhóm idol đồng loạt khom lưng, hô lên thật to: “Chúng em chào thầy Lương ạ!”
Tiểu Lạc tươi cười niềm nở: “Chào các cậu, chào các cậu.”
Lương Ngư tháo kính râm xuống, quét mắt qua từng người, nhận thấy người ở giữa quả là ưu tú nhất, thầm nghĩ mắt nhìn của Dương Kiệt Thụy cũng tạm ổn.
Hắn khẽ gật đầu, coi như đã chào hỏi rồi nhấc chân vượt qua đám người đi thẳng vào trong.
Tiểu Lạc không dám cách qua xa, hỏi han mấy cậu nhỏ vài câu rồi vội vàng đuổi theo.
Nhóm người Đường Miên theo ở phía sau, như một chuỗi đuôi nhỏ.
Lương Ngư chân dài, đi nhanh, cũng không quan tâm có ai bám theo phía sau.
Lúc hắn đi qua phòng làm việc của Dương Kiệt Thụy cũng chỉ dừng lại trước cửa một chút, nghiêng người gõ cửa.
Dương Kiệt Thụy vừa thấy là hắn thì đương nhiên phải đích thân ra đón, kết quả lại thấy một đám người theo sau.
“……” Dương Kiệt Thụy cảm thấy bọn họ không hiểu chuyện cho lắm, “Không đi tập nhảy đi còn làm gì vậy? Thành viên trong nhóm cậu đâu rồi hả Đường Miên?”
Thật ra Đường Miên đã cùng mọi người debut từ chương trình Chuang N lập thành một nhóm nhạc có kỳ hạn.
Cậu ta có lịch trình riêng, bình thường chỉ tới công ty báo danh rồi trợ lý và xe bảo mẫu sẽ đưa bọn họ đi quay chương trình thực tế của nhóm.
Lương Ngư ở trước cửa không muốn nghe bọn họ bàn luận mấy chuyện này, bèn đi thẳng vào trong phòng làm việc của Dương Kiệt Thụy, ngồi xuống sofa, kêu Tiểu Lạc rót nước.
Mấy cậu nhóc idol vẫn còn đang thò đầu nghển cổ ở cửa đều bị Dương Kiệt Thụy đuổi về tập nhảy.
Tới cuối Đường Miên cũng rời đi, còn chào hỏi Tiểu Lạc mang nước tới.
“Chị Tiểu Lạc.” Giọng cậu ta rất ngọt ngào, mềm mại như bông, “Chị phải tới xem sân khấu debut của bọn em nhé.”
Tiểu Lạc khách sáo đáp: “Nếu có thời gian thì chị sẽ tới xem.”
Lương Ngư ở trong xem tạp chí, gọi cả họ cả tên Tiểu Lạc: “Lương Lạc!”
Tiểu Lạc “Ài” một tiếng, đi vào trong.
Dương Kiệt Thụy theo phía sau, cười hì hì: “Cậu thấy Đường Miên rồi chứ? Thế nào, bộ dạng được chứ hả, cậu thấy cậu ta đóng phim thế nào?”
Lương Ngư bảo Tiểu Lạc để nước xuống, gập quyển tạp chí lại, ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Cậu ta sinh viên chính quy hả? Từng học diễn xuất?”
Dương Kiệt Thụy khựng lại, bảo: “Cái này chắc chắn là không rồi.
Người ta là thực tập sinh, trước từng ở Hàn một năm, được tôi chiêu mộ về.”
Lương Ngư cười chế giễu: “Không phải chính quy cũng chưa từng học thì diễn cái gì? Đi đường còn chưa thạo đã muốn chạy rồi?”
Dương Kiệt Thụy không vui cho lắm: “Không phải cậu cũng đổi nghề giữa chừng sao? Cái này phải xem thiên phú.”
Lương Ngư lười nhiều lời với anh ta.
Anh tới là để bàn chuyện kịch bản, không muốn lãng phí thời gian: “Tôi chọn mấy kịch bản gửi vào hòm thư của anh đó.
Anh đi nói với đạo diễn là tôi không đóng nhưng tôi tiến cử Hứa Kinh Trập, hỏi xem bọn họ có muốn tiếp xúc không.”
Dương Kiệt Ngụy ngỡ mình nghe nhầm, nét mặt thảng thốt: “Cậu nói gì cơ? Cậu tiến cử ai?”
Lương Ngư cảm thấy khó hiểu: “Anh bao tuổi rồi, lãng tai à?”
Dương Kiệt Thụy: “……”
Tất cả mọi người quản lý đều rõ một sự thực, đó là miếng bánh màn ảnh rộng mỗi năm chỉ có ngần ấy, phát hết là không còn.
Đây là do Tổng cục phê duyệt, sẽ không đặc cách cho ai cả.
Thêm miếng cho bạn sao, nhân vật nào mà tai to mặt lớn được đến thế?
Bộ phim điện ảnh hướng tới giải Oscar trong năm nay của Lương Ngư là dự án lớn của nửa cuối năm, cũng tức là lịch trình của hắn chỉ đủ cho nhiều nhất là một bộ phim trong nước.
Thế nên việc lựa chọn kịch bản có thể nói là vô cùng kỹ lưỡng, tới được tay hắn toàn bộ đều là đoàn phim siêu hạng A.
Đặc biệt năm nay đạo diễn Kiều quay lại, người đầu tiên tìm tới cũng là hắn.
“Cậu muốn tiến cử Hứa Kinh Trập với đạo diễn Kiều?” Dương Kiệt Thụy cảm thấy tim mình như sắp bị khoét ra rồi, “Cậu điên à?! Là đạo diễn Kiều đấy!”
Kiều Chân Khiêu, đạo diễn duy nhất trong nước giành được giải Tam Kim nước ngoài, cũng là ân sư của Lương Ngư, là Bá Nhạc đã khai quật ra hắn.
Có thể chắp nối được với Kiều Chân Khiêu, nói không ngoa thì kiếp trước hẳn là đã thắp hương tám trăm năm trước chân Phật, để tàn hương hóa thành đất mới có thể tích góp được phần công đức to lớn tới vậy.
(Tam Kim nước ngoài: theo mình tìm hiểu thì khả năng cao là ba giải thưởng: Golden Lion, The Golden Leopard và The Golden Bear.
Đây là ba giải thưởng lớn nhất của ba liên hoan phim quốc tế danh giá nhất Châu Âu: Venice, Locarno và Berlin)
Vậy mà Lương Ngư nói cho là cho: “Tôi có nói trước với đạo diễn Kiều rồi, chú ấy cũng đồng ý gặp mặt.
Tôi chỉ lại báo cho anh biết thôi.”
“…….” Dương Kiệt Thụy hít thở thật chậm, nhắc bản thân phải bình tĩnh, “Không đúng.
Hứa Kinh Trập cho cậu lợi lộc gì mà cậu lại có thể nể mặt cậu ta đến như vậy? Tôi thấy ý của cậu ở đây là cậu còn tính đóng chung phim của đạo diễn Kiều với cậu ta.
Gì vậy chứ? Dẫn người mới sao?”
Lương Ngư nhìn anh ta một lúc rồi mới từ tốn nói: “Không, cậu ấy vai nam chính, tôi vai nam phụ.”
Dương Kiệt Thụy: “?” Anh ta cảm thấy chắc hôm nay Lương Ngư dậy sớm quá nên máu chưa lên tới não rồi.
Tiểu Lạc đứng bên cạnh nghe không nổi nữa, bèn làm sứ giả hòa bình: “Hai người tạm đừng nói chuyện này nữa được không, cũng chưa lấy gì làm chắc chắn mà.
Hãy giải quyết vấn đề trước mắt trước đã, Tinh Quang Thịnh Điển.” Cô đưa mắt ra hiệu với Dương Kiệt Thụy: “Quản lý Dương à, Tinh Quang Thịnh Điển!”
Dương Kiệt Thụy hít sâu một hơn.
Sáng nay anh ta đã nhận được thư mời tham dự Tinh Quang Thịnh Điển, thứ tự đi thảm đỏ của Lương Ngư cũng là tốt nhất, chẳng qua không đề cập tới chuyện hắn sẽ đi cùng ai.
Người phụ trách bên đó hình như vẫn còn bỏ ngỏ, tỏ ý hoàn toàn nghe theo phía Lương Ngư.
“Địa vị cậu cao nên cậu muốn là được.” Dương Kiệt Thụy nói, “Tôi là mong cậu có thể đi cùng các thành viên đoàn phim Tết, doanh thu 5 tỷ đấy, đi tới đâu là chết tới đó.” Anh ta ngừng lại một chốc rồi tiếp, “Còn nếu đi cùng Hứa Kinh Trập thì cậu ta cũng trong khung giờ đó.
Tôi hỏi thì đoàn phim “Nước biếc” không đi cùng cậu ta, cậu ta hoặc là đi một mình, hoặc là đi cùng cậu.
Cậu thấy sao?”
Lương Ngư suy nghĩ rồi bỗng hỏi sang chuyện khác: “Bọn tôi ngồi chung chứ hả?”
Dương Kiệt Thụy: “Tất nhiên là ngồi chung rồi.
Có cặp vợ chồng showbiz nào dám không ngồi chung, như thế chẳng phải lên tiêu đề sao.”
“Thế anh báo với Trương Mạn,” Lương Ngư vắt chéo chân, dựa lưng vào sofa, dáng vẻ như thể đang ngồi trên ngai vàng, ra lệnh.
“Tôi muốn đi thảm đỏ cùng thầy Hứa.”
Dương Kiệt Thụy: “…….”
Ông chủ đã nói vậy thì Dương Kiệt Thụy chỉ có thể gọi điện cho Trương Mạn.
Thật ra trong lòng anh ta cảm thấy quái quái nhưng lại không rõ quái ở chỗ nào, dò kiểu gì cũng thấy dò sai đường nên chỉ đành gọi Tiểu Lạc lại hỏi.
“Dạo này quan hệ giữa thầy Lương với thầy Hứa tốt chứ hả?” Dương Kiệt Thụy hỏi dò.
Tiểu Lạc gật đầu: “Quan hệ của bọn họ trước giờ luôn tốt.”
Dương Kiệt Thụy: “Hợp tác các thứ vẫn rất thuận lợi?”
Tiểu Lạc phì cười: “Quản lý Dương à, cái câu hỏi này của anh, có ai chuyên nghiệp bằng anh em với thầy Hứa chứ.”
Dương Kiệt Thụy thấy cũng có lý.
Anh ta còn đang nghiền ngẫm thì chợt Lương Lạc hỏi sang chuyện khác: “Mấy ngày nay bên đó không liên hệ gì hả?”
Dương Kiệt Thụy chớp chớp mắt, hình như mới nhớ ra chuyện gì đó, vỗ đầu kêu: “Em nói anh mới nhớ ra…… Show sống còn nhiều vấn đề quá nên anh cũng không để tâm.
Hình như có một lần, là sau khi thầy Hứa gửi văn bản luật sư.”
Lương Lạc nhíu mày, hỏi: “Bọn họ nói gì? Đòi tiền hả?”
Dương Kiệt Thụy: “Không có đòi tiền, chỉ hỏi chúng ta cái gì mà có phải muốn cá chết lưới rách không.
Ai biết bọn họ đang nói gì.
Tiếng phổ thông cũng chẳng chuẩn, tiếng địa phương thì anh nghe không hiểu.
Anh chỉ bảo tiêu hết tiền thì hẵng tới, bên kia cụp máy luôn.”
Lương Lạc cứ có dự cảm chẳng lành.
Cô đang suy nghĩ xem có nên nhắc nhở Lương Ngư không thì Dương Kiệt Thụy lại khuyên: “Gấp làm gì, chờ sau Tinh Quang Đại Điển đi.
Dù sao cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để trị mấy người đó rồi, chẳng ngại chờ thêm một thời gian.”.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
95 chương
19 chương