Danh Nghĩa
Chương 50
Trên đường về Lương Ngư vẫn cứ lấn cấn chuyện “chòm sao Bắc Đẩu”.
Hứa Kinh Trập hoài nghi sau khi nhận được kịch bản, có lẽ việc đầu tiên hắn làm là đánh dấu chú âm tất cả các chữ mình không biết cùng những chữ có nhiều cách phát âm khác nhau.
Tất nhiên Hứa Kinh Trập sẽ không vì điểm này mà xem thường đối phương.
Trong nhận thức của anh, cách làm ấy hoàn toàn không có vấn đề gì, còn thể hiện sự yêu nghề nữa.
Vả lại Lương Ngư không hề ngốc, hắn ngược lại còn rất thông minh.
Hứa Kinh Trập thậm chí vẫn nhớ hồi Lương Ngư ra nước ngoài nhận giải từng trả lời phỏng vấn hoàn toàn bằng tiếng Anh, khi ấy không thể nhìn ra được trình độ học vấn của hắn chỉ dừng ở bậc trung học cơ sở.
“Danh sách phỏng vấn có đủ cả.
Chuẩn bị sẵn sàng đáp án từ trước, luyện phát âm thật tốt rồi học thuộc là được thôi.” Lương Ngư chẳng hề tránh né sự thật trình độ văn hóa của bản thân không cao.
Hắn rất vô tư, “Con người anh chịu khổ được, hơn nữa còn rất chăm chỉ.”
Lúc này đây khi Hứa Kinh Trập nghe thấy ba chữ “chịu khổ được” thì lòng dạ có chút rối bời.
Anh đôi khi sẽ nhớ lại những chuyện đã qua.
Vụ scandal, chuyện thỏa thuận, trói buộc hợp tác, từ ngày đầu tiên Lương Ngư chê anh “tất xấu” tới khi hắn dẫn anh về nhà, anh cầm chiếc xẻng cán dài nhìn hắn nói câu “chôn nơi tôi này”.
Ngày trẻ có lẽ chỉ cần một chút dũng cảm là ta có thể nói “yêu”, nói “thích”.
Nhưng sau này khi lớn lên rồi, sẽ luôn có những thứ quan trọng hơn sự dũng cảm ấy, chặn ngang trong tim, ngăn cản ta tiến về phía trước.
Bác sĩ Trần từng bảo anh rằng phải tìm một người để sẻ chia cùng mình những bí mật.
Hiện tại cuối cùng Hứa Kinh Trập đã rõ, người ấy không thể là ai khác, chỉ có thể là Lương Ngư.
Có lẽ bọn họ thật sự đã qua rồi cái thời dũng cảm một mình.
Họ sẽ mãi mãi cùng nhau chia sẻ, cả linh hồn và thể xác.
Lương Ngư xem ra rất thích nhân vật Hứa Kinh Trập đóng trong “Du mục”.
Lúc quay về, hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn Hứa Kinh Trập cưỡi con ngựa còn lại, bảo: “Chắc em không biết lúc ấy em đẹp tới nhường nào đâu.”
Hứa Kinh Trập cười.
Anh đang rất thả lỏng: “Giờ em nhiều tuổi rồi, không diễn được cảm giác khi ấy nữa.”
Lương Ngư: “Bây giờ đẹp theo kiểu bây giờ.” Hắn ngừng một chốc rồi tiếp, “Chỉ là có lúc anh đã nghĩ nếu ngày đó quen em thì không biết sẽ như thế nào.”
Hứa Kinh Trập ngẫm thử, hỏi: “Hồi đó anh có diễn show thời trang nhỉ?”
Lương Ngư: “Trước lúc đóng phim điện ảnh, anh đã là người mẫu nam thuộc hàng Top trong nước đấy.” Lòng tự hào trong hắn đột nhiên dâng trào, bảo, “Cũng không phải không xứng được với em.”
Quá trình tổ chương trình tìm được nhóm La Dao Duệ thật sự là thừa tư liệu để làm một tập riêng biệt.
Người thì lạc đường, kẻ thì mất ngựa.
Đợi tới lúc cuối tìm được người rồi, ngọc nữ Hồng Kông La Dao Duệ chẳng còn có thể gọi là ngọc nữ nữa, trông cô hệt như La Sát mặt ngọc.
Cô sao chẳng ngắm được, CP chẳng đu được, cuối cùng ôm bụng đói về chỗ cắm trại thì thấy Hứa Kinh Trập và Lương Ngư đang nấu lẩu.
“……” La Dao Duệ thều thào hỏi, “Hai người đi ngắm sao rồi hả?”
Hứa Kinh Trập sau khi về tới lều mới lại đeo mic lên.
Anh nháy mắt ra hiệu với La Dao Duệ, để cô giữ hình tượng ngọc nữ: “Có muốn anh nấu lẩu chay cho em không?”
La Dao Duệ ai oán nhìn anh: “Giờ ngay cả lẩu em cũng chỉ xứng ăn lẩu chay thôi sao?”
Nói thì nói vậy, nhưng có người cực kỳ chuyên nghiệp như Hứa Kinh Trập ở đây, La Dao Duệ cũng không dám vứt bỏ hình tượng để ăn thùng uống vại.
Nghệ sĩ nữ chú trọng nhất là thân hình và khuôn mặt, cho dù thế nào cũng không thể thua kém ở mặt này.
Khi Hứa Kinh Trập đang nấu lẩu chay thì Thái Tâm Nhị và Giản Chung Linhcũng về tới nơi.
Hai người họ là nhóm lạc đường, đi vòng xa tới mức đủ khiến ngựa sụt mất mấy ký.
Triệu Hán cảm thấy rất có lỗi với La Dao Duệ, ngồi một mình ở bên cạnh yên lặng nhặt rau để bù đắp cho tội nghiệt của bản thân.
La Dao Duệ vẫn còn nhớ chuyện ngắm sao, vô cùng tiếc nuối tới hỏi Lương Ngư và Hứa Kinh Trập: “Sao có đẹp không?”
Hứa Kinh Trập: “Đẹp lắm.
Anh dùng gopro quay lại được không ít cảnh, chờ khi chương trình lên sóng là em có thể xem rồi.”
La Dao Duệ: “Ngoài ngắm sao ra, hai anh còn làm gì nữa?”
Hứa Kinh Trập: “…..
Thì ngắm sao thôi, còn thấy cả chòm sao Đại Hùng và Tiểu Hùng.
Em biết chòm sao Đại Hùng và Tiểu Hùng chứ?”
La Dao Duệ thộn mặt: “Là chi vậy?”
Lương Ngư đột nhiên ghé lại, nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, nói: “Là chòm sao Bắc Đẩu ấy.
Ngay cả cái này mà cô cũng không biết sao?”
La Dao Duệ: “??” Cô không tin Lương Ngư biết! Nhất định là Hứa Kinh Trập dạy hắn.
Lều của ba nhóm quây lại thành một vòng tròn vừa tiện cản gió đêm.
Ở giữa tạm thời đặt một chiếc bàn để bày bếp điện từ cùng nồi lẩu.
Tổ chương trình có mang theo máy phát điện.
Lương Ngư cũng chẳng khách sáo, lấy ổ điện dùng luôn.
La Dao Duệ nhìn nồi lẩu dầu cay của Lương Ngư mà phát thèm.
Cô cứ đảo mắt qua đó mấy bận, làm Hứa Kinh Trập cũng không nhẫn tâm nổi: “Em muốn ăn một chút không?”
La Dao Duệ không chịu.
Cô làu bàu: “Thầy Hứa cũng không ăn.”
Hứa Kinh Trập cũng không hẳn là không thể ăn.
Chẳng qua bao năm vậy đã thành thói quen trong anh, không thể thay đổi ngay trong chốc lát được.
Theo nghiệp diễn viên thật ra đều phải ăn uống tương đối thanh đạm.
Ngay cả ca sĩ xuất thân idol như Giản Chung Linh cũng rất kiểm soát bản thân.
“Tôi bước ra từ chương trình sống còn mà.” Lúc trò chuyện Giản Chung Linh nói cũng rất lắm, “Khi ấy vừa hát vừa nhảy lượng vận động cao thì còn dám ăn một chút, giờ thay đổi phong cách rồi chẳng dám ăn uống thoải mái luôn.”
Thái Tâm Nhị cũng chỉ ăn lẩu chay.
Cô là sinh viên tốt nghiệp Học viện múa Bắc Kinh, học múa từ khi còn bé, về phương diện ăn uống có khi còn nghiêm khắc hơn cả Hứa Kinh Trập.
Lương Ngư “hư” một tiếng, bảo: “Lúc tôi làm người mẫu còn đói hơn mấy người nhiều, so sánh cái gì chứ?”
Hắn vừa nói vậy, mọi người thấy cũng rất có lý, ánh mắt nhìn hắn đầy sùng bái.
Giản Chung Linh là người hâm mộ hàng đầu của Lương Ngư, chỉ hận không thể bắt chuyện mỗi giây mỗi phút: “Thầy Lương à, video hồi anh còn là người mẫu catwalk trên sàn diễn thời trang tôi có lưu cả đấy.”
Hứa Kinh Trập “ồ” lên.
Anh nhổm người về phía trước, kinh ngạc hỏi: “Có bao nhiêu thế? Tôi xem được không?”
Lương Ngư duỗi tay ra, túm lấy gáy Hứa Kinh Trập kéo anh về: “Có gì hay mà xem, ăn lẩu của em đi.”
Lúc hai người họ làm hành động này trông rất thân mật, như thể đó là lẽ dĩ nhiên, không ai cảm thấy có vấn đề gì cả.
Những người khác đều lộ biểu cảm “Ôi ~~~~~”, La Dao Duệ còn làm rớt cả đũa.
Cô ré lên: “Tôi đang chờ cái này này! Ông trời hiểu tôi tới tận đây để làm gì mà! Để đớp được miếng thính này tôi dễ dàng lắm sao?!”
Thái Tâm Nhị ở bên cạnh cũng kích động vô cùng, chỉ muốn ôm đầu gào khóc cùng chị em.
La Dao Duệ vẫn còn tiếp tục khiếu nại: “Hai người trong chương trình hôn hít liên tục, sao bọn tôi tới lại chẳng hôn cái nào vậy?”
Lương Ngư nhìn cô như đang nhìn một đứa ngu: “Khán giả người ta trả phí xem đấy, cô có chi được đồng nào không?”
La Dao Duệ nghẹn lời, theo bản năng quay qua nhìn Hứa Kinh Trập.
Hứa Kinh Trập che mặt, giả bộ không nghe thấy gì.
La Dao Duệ nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
Cô kiêu căng nhìn xuống Lương Ngư và Hứa Kinh Trập, lôi điện thoại ra, mặt không cảm xúc, giọng nói lạnh lùng: “Nói đi, hôn một cái bao nhiêu tiền, tôi có táng gia bại sản cũng phải cho hai người hôn tới khi mặt trời ngày mai mọc.”
Tối đó lúc chuẩn bị đóng máy, tất cả mọi người đều quay video quảng bá.
PD chờ tới sau khi kết thúc, thu lại mic và gopro của khách mời rồi rất thấu hiểu mà thông báo: “Toàn bộ chi phí cắm trại đã được tổ chương trình đã chi trả rồi nhé, các vị có thể ở tới hết trưa mai.
Lều bạt bọn tôi sẽ phụ trách thu dọn, mọi người cứ vui vẻ là được.”
La Dao Duệ và Thái Tâm Nhị ôm chầm lấy nhau reo hò.
Triệu Hán muốn học cưỡi ngựa, đặt trước dịch vụ thuê ngựa cho sáng sớm mai rồi hỏi cả nhóm xem có ai tham gia cùng không.
Tới cuối chỉ có Hứa Kinh Trập từ chối.
“Thầy Lương quen ngủ nướng.” Anh giải thích, “Mọi người cứ đi chơi đi.”
La Dao Duệ tỏ vẻ “tôi biết cả rồi”, mập mờ nói: “Nơi màn trời chiếu đất thế này, lều cách nhau cũng không xa, hai người tối nay đừng dữ dội quá nhé.
Thầy Lương nhớ chú ý đừng để ảnh hưởng mọi người nhé.”
Lương Ngư cũng không tức giận.
Hắn lia mắt nhìn mọi người rồi chợt mỉm cười: “Thế tối nay đừng ai ngủ cả.
Vừa hay tôi có mang mạt chược tới, một quân 20 tệ, chúng ta cùng nhau làm mấy ván?”
Mọi người: “….”.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
72 chương
134 chương
198 chương
8 chương
6 chương
32 chương
283 chương