Danh Nghĩa

Chương 5

Hôm sau Chu Hiểu Hiểu tới từ rất sớm. Cô thức thâu đêm xem xong hết tất cả tài liệu chi tiết về sinh hoạt của Hứa Kinh Trập. Không thể không nói, người ta có thể nổi tiếng lâu tới vậy, địa vị trong giới cao đến thế cũng là có lý do. Tuy cô mới tiếp xúc với showbiz nhưng cũng biết không có ngôi sao nào là “hoàn hảo”. Mấy thứ như hình tượng, lâu rồi cũng thành thói quen. Vì thế khi xem xong ghi chép đời sống cá nhân của Hứa Kinh Trập sẽ nảy sinh cảm giác không hề chân thực. Không phải Hứa Kinh Trập quá mức hoàn hảo mà vì cách anh thể hiện cực kỳ bình thường. Anh giống dạng người không nhanh nhạy cũng không nhiều ham muốn, cứ thường thường, nhạt nhạt, như thể hào quang minh tinh không tồn tại trong cuộc sống hằng ngày của anh. Càng hiếm hơn là Hứa Kinh Trập lại có thể giữ nguyên khả năng tự định vị và tự nhận thức của “một người bình thường” trong cái vòng tròn quái gở, đầy thấp thỏm lo âu này. Điểm này trong mắt người ngoài thật sự là ngoài sức tưởng tượng. Lúc Chu Hiểu Hiểu tới biệt thự, dì giúp việc còn đang nấu bữa sáng. Dì ấy hình như đã biết tin đổi trợ lý mới nên rất lịch sự mời cô vào, còn giúp lấy dép đi trong nhà cho. “Cậu Hứa mới vừa dậy.” Dì giúp việc bảo, “Cô ăn sáng chưa?” Chu Hiểu Hiểu lập tức bảo đã ăn rồi. Cô còn không dám ngồi hẳn lên sofa, chỉ để hờ nửa mông, một lúc sau thì thấy Hứa Kinh Trập từ trên tầng đi xuống. Anh hình như mới rửa mặt, mái tóc hơi dài được cột lại sau đầu. Hứa Kinh Trập mặc bộ đồ ở nhà màu trắng phau trông rất khoan thai, nhìn có vẻ như mới chăm sóc da xong nên sắc mặt cực tốt, không có chút khuyết điểm nào do thức đêm cả. Anh chủ động chào Chu Hiểu Hiểu: “Chào buổi sáng.” Chu Hiểu Hiểu vội vàng đứng dậy, cúi khom người: “Chào buổi sáng thưa thầy.” “……” Hứa Kinh Trập tỏ vẻ “không cần thế, thật sự không cần thế đâu” rồi hỏi cô, “Có muốn uống chút gì không?” Chu Hiểu Hiểu: “Nước lọc là được rồi ạ. Thầy cứ mặc em, thầy nhanh dùng bữa sáng đi ạ.” Hứa Kinh Trập ngồi vào bàn ăn, dì giúp việc đã chuẩn bị cho anh bánh mì nướng và nước cam mới ép. Chu Hiểu Hiểu không rõ những diễn viên nam khác thế nào nhưng mỗi bữa của Hứa Kinh Trập đều theo kế hoạch ăn uống. Anh tuyệt đối sẽ không ăn linh tinh ngoài kế hoạch, tránh gây ảnh hưởng tới da dẻ và vóc dáng. “10 giờ bắt đầu vào hội trường, trang phục đã để trên xe bảo mẫu rồi ạ. Chị Mạn đã kiểm tra, không có vấn đề gì. Tạo hình sẽ do thầy NEO mà thầy đã quen thuộc phụ trách.” Chu Hiểu Hiểu tranh thủ lúc Hứa Kinh Trập ăn sáng thông báo lịch trình với anh, “Tầm tám rưỡi chúng ta tới đó là được ạ.” Hứa Kinh Trập gật đầu. Anh ăn uống từ tốn, nhai nuốt rất cẩn thận, chờ nuốt hết đồ trong miệng mới nói chuyện: “Dì ơi, chờ lát Lương Ngư dậy thì dì nhớ chuẩn bị bữa trưa nhé.” Dì giúp việc cười bảo: “Vâng, cậu Lương thích ăn gì nhỉ?” Chu Hiểu Hiểu lập tức nhìn về phía Hứa Kinh Trập. Anh chỉ hơi ngẩn ra một chút rồi tùy tiện nói: “Anh ấy không thích ăn hải sản nên dì nấu ít canh gà, hớt bỏ mỡ, đừng cho thêm muối. Tôi nhớ trong tủ lạnh còn cải ngồng, dì đem đi xào đi, anh ấy thích vậy.” Dì giúp việc đáp “Được” rồi quay vào bếp làm việc. Chu Hiểu Hiểu có chút sửng sốt, ngơ ngác nhìn Hứa Kinh Trập. Hứa Kinh Trập uống xong nước cam rồi đứng lên như thể không có chuyện gì xảy ra, hơi nghiêng đầu bảo: “Em ngẩn ngơ gì vậy? Đi thôi, phải tới hội trường.” Khu biệt thự khá vắng vẻ, khoảng cách giữa các căn cũng rất xa. Chu Hiểu Hiểu gọi bảo tài xế lái xe bảo mẫu tới, qua một lúc thì thấy còn một chiếc khác theo sau. Hứa Kinh Trập đại khái nhận ra đây là xe bảo mẫu của Lương Ngư. Anh đứng im trước cửa xe mình, chờ chiếc xe kia đi vào sân, có một cô nhỏ từ trên xe bước xuống. Tiểu Lạc không ngờ Hứa Kinh Trập sẽ đích thân ra tận cửa đón mình như vậy, biểu cảm khá hoảng hốt vì được quan tâm. Hai người chào hỏi lẫn nhau, Hứa Kinh Trập gật đầu với cô: “Thầy Lương còn đang ngủ. Nếu em muốn chờ anh ấy thì có thể thoải mái đi dạo xung quanh.” Tiểu Lạc vội vàng: “Cảm ơn thầy Hứa, vậy em cũng không khách sáo nhé.” Hứa Kinh Trập lại gật đầu, sải đôi chân dài bước lên xe. Chu Hiểu Hiểu đi theo sau anh, chờ tới lúc xe rời khỏi khu biệt thự mới không kìm được nhỏ giọng hỏi: “Trợ lý của thầy Lương…. Cô ấy có biết thầy với thầy Lương…..” “Biết.” Hứa Kinh Trập không chờ cô nói xong đã đáp luôn, “Nhưng dì giúp việc không biết.” Chu Hiểu Hiểu: “Vậy sao…..” Hứa Kinh Trập: “Nhân viên trực thuộc đội ngũ hai bên chắc chắn đều biết cả, nhưng người ngoài thì biết càng ít càng tốt.” Anh nói xong, nhìn qua Chu Hiểu Hiểu, có chút áy náy nói, “Mấy em đều vất vả rồi.” Chu Hiểu Hiểu có cảm giác hoảng sợ kiểu “Ông chủ khách sáo với tôi thế này có phải tính khất lương không đây”. Cô sợ sệt đáp: “Đây đều là việc em nên làm mà thầy Hứa. Thầy có việc gì cứ giao cho em, xin đừng khách sáo với em như vậy.” Hứa Kinh Trập thật sự không xây dựng hình tượng “không cần chăm sóc gì nhiều”, anh chỉ là có chút không thích làm phiền người khác. Tới địa điểm, thay xong quần áo, ban tổ chức còn cố ý chuẩn bị cho anh một phòng trang điểm riêng. NEO đang chờ trong đó, thấy anh thì mỉm cười đầy mờ ám. “Thầy Hứa đúng là thâm tàng bất lộ nhớ.” NEO vừa tán nền vừa trêu, “Nếu sớm biết anh là người trong giới bọn tôi thì đám chị em sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh được.” Hứa Kinh Trập bật cười: “Cậu tha cho tôi đi mà.” NEO có chút hâm mộ: “Ôi Lương Ảnh đế. Thầy Hứa cũng thật là, bình thường khiêm tốn thế nhưng hóa ra là giả hết nhớ, tẩm ngẩm tầm ngầm mà làm hẳn một cuộc tình thế kỷ luôn.” Hứa Kinh Trập cũng không cáu, thoải mái đáp: “Tối nay về tôi nhất định sẽ bảo thầy Lương là cậu rất thích anh ấy.” NEO kêu “ái chà chà” mấy tiếng, một chốc sau khi trang điểm xong còn không quên chòng ghẹo Hứa Kinh Trập: “Khi nào hai người chia tay thì đừng quên call tôi nhé.” Cậu ta nháy mắt, “Hai người thoải mái ai cũng được hết.” Việc nhận được lời mời của thương hiệu cao cấp phụ thuộc vào thực lực toàn diện của từ nghệ sĩ tới ekip. Như sáu thương hiệu lam huyết, tám thương hiệu hồng huyết đều rất ít khi chọn những gương mặt mang nét Á Đông làm người đại diện, đại sứ thì được vài người. (Sáu thương hiệu lam huyết gồm: Chanel, Dior, LV, Gucci, Prada, CK Tám thương hiệu hồng huyết gồm: Givenchy, Giorgio Armani, Saint Laurent, Valentino, Versace, Lanvin, Burberry) Ekip của Hứa Kinh Trập đối với mảng thời trang trước giờ vẫn theo chủ trương “ít mà chất”. Trương Mạn xem thường cấp đại sứ, chỉ một lòng muốn Hứa Kinh Trập chiếm được hợp đồng người đại diện. (Đại diện, đại sứ đều là những danh hiệu mà bên thương hiệu cao cấp trao cho nghệ sĩ ký hợp đồng quảng cáo với hãng. Phân theo cấp bậc thì: Người đại diện > Đại sứ > Bạn thân Trong một mức người đại diện còn có thể phân thành nhiều bậc: Xét từ góc độ khu vực thì có Đại diện toàn cầu > Đại diện Khu vực Châu Á – Thái Bình Dương > Đại diện khu vực Đại Trung Quốc > Đại diện khu vực Trung Quốc; Xét từ góc độ sản phẩm thì có Đại diện thương hiệu ≥ Đại diện toàn dòng > Đại diện dòng > Đại diện một series sản phẩm > Đại diện một loại sản phẩm) “Lương Ngư có thì sao em lại không thể có.” Trương Mạn có chút không chịu thua kém, “Danh tiếng của cậu ta ở thị trường quốc tế có thể hơn em chứ trong nước á, từ tám tuổi tới tám mươi tuổi có ai không chết mê chết mệt vì em. Chúng ta muốn một chức đại diện khu vực Trung Quốc cũng đâu có quá đáng?” Hứa Kinh Trập cười bảo: “Mấy cái này chị nói trước mặt em thì được, ra ngoài đừng nói lung tung.” Trương Mạn thở dài: “Em chẳng chịu tranh giành gì cả.” Hứa Kinh Trập: “Nếu em thật sự không tranh giành thì liệu có mở nổi phòng làm việc không? Liệu em có trả nổi tiền lương cho mấy chục mạng rồi cả tiền thưởng cuối năm cho chị không?” Trương Mạn: “Lấy được hợp đồng đại diện thì em có thể thưởng nhiều thêm nữa. Cầu xin sếp đó, chị còn muốn mua nhà mà.” Hứa Kinh Trập đang đứng ký tên lên biển quảng cáo đặt trước quầy triển lãm, phía dưới quầy bị phóng viên và ống kính máy quay vây kín. Đây là lần đầu tiên anh chính thức đối mặt với các đơn vị truyền thông sau khi công bố “chuyện tình cảm”, ai ai cũng nóng lòng muốn thử. Thậm chí lúc anh bước vào quầy còn có người cầm đầu hô vang “Tân hôn vui vẻ”. Hứa Kinh Trập bình thản trả lại bút, chọn một góc nhìn rõ mặt, cười bảo: “Còn chưa kết hôn mà, mọi người đừng gấp gáp vậy chứ.” Bên dưới có phóng viên tiếp lời anh: “Kết hôn rồi có phát kẹo cưới cho bọn tôi không?” Hứa Kinh Trập trả lời anh ta: “Anh gửi phong bì là tôi sẽ phát kẹo cưới cho anh.” Chỉ cần anh không đơ mặt thì cánh truyền thông lúc nào cũng thích. EQ cao, biết ăn nói còn đối đáp được những câu hỏi khó, rất hiếm nam nghệ sĩ có địa vị trong giới cao như vậy mà lại không làm giá. Trong giới có câu rằng, nghệ sĩ nổi tiếng là nghệ sĩ nổi tiếng, Hứa Kinh Trập là Hứa Kinh Trập; nghệ sĩ nổi tiếng năm nào cũng đổi còn Hứa Kinh Trập sẽ luôn ở đó. Tới quầy triển lãm chủ yếu là để chụp ảnh, có không ít người bên nhãn hàng tới, đều muốn chụp chung. Trương Mạn quyết tâm giành được hợp đồng đại diện lần này nên sau khi lễ giới thiệu kết thúc còn đứng trò chuyện với người ta. Chu Hiểu Hiểu theo Hứa Kinh Trập đi nhận phỏng vấn. Trương Mạn kêu cô theo dõi sát, có câu hỏi nào không tiện trả lời thì giúp Hứa Kinh Trập đổi chủ đề. “Chúng ta đã đưa danh sách câu hỏi rồi nhưng trong những tình huống như này, thường sẽ có vài phóng viên vì lượng tương tác mà tự tiện đặt câu hỏi.” Trương Mạn dặn dò, “Em kiểu gì cũng phải quan sát sắc mặt thầy Hứa. Nếu cậu ấy khó xử thì em phải từ chối thay cậu ấy.” Chu Hiểu Hiểu có chút không rõ lắm: “Sắc mặt thầy Hứa lúc khó xử sẽ như thế nào ạ?” Trương Mạn vậy mà lại bị cô hỏi cứng họng, suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể đáp là: “Em cứ tùy cơ ứng biến thôi.” Chu Hiểu Hiểu: “………” Hứa Kinh Trập giữ được trạng thái rất ổn. Anh biết ánh đèn hôm nay sẽ chói gắt nên chỉ đánh một lớp nền cực mỏng, cho dù ánh sáng trắng rọi lên mặt cũng không thấy bóng dầu. “Có phải thầy Hứa gầy đi rồi không?” Có nữ phóng viên coi bộ là fan của anh, quan tâm anh rất chân thành. Hứa Kinh Trập cười với cô: “Hình tượng nhân vật trong bộ phim tới đây có hơi gầy nên tôi đang chuẩn bị trước.” Lập tức có anh chàng thợ ảnh ở bên cạnh khen thầy Hứa chuyên nghiệp. Hứa Kinh Trập: “Anh trai kia, anh chụp phía trái của tôi nhé, nửa mặt bên trái của tôi đẹp hơn.” Hôm nay anh thật sự quá dẻo miệng. Mấy cô cậu phóng viên đều có chút hoảng hốt vì được quan tâm, sau đó có người to gan, cố ý hỏi: “Tâm trạng thầy Hứa hôm nay tốt đến vậy, xem ra chuyện tình cảm thật sự rất ngọt ngào.” Hứa Kinh Trập hình như hơi sững người một chút. Chu Hiểu Hiểu thấy, tưởng anh đang bối rối, vừa tính qua ngăn cản thì lại thấy Hứa Kinh Trập đáp: “Rõ ràng vậy sao?” Anh giả bộ, vờ như trong vô thức sờ tay lên mặt, như thể có chút ngượng ngùng. Ở cái tuổi của anh, thể hiện những cử chỉ như vậy sẽ khiến người ta nghi rằng đang cố ý làm trò, cưa sừng làm nghé. Nhưng cũng không rõ là diễn xuất của Hứa Kinh Trập quá đỉnh hay là thể hiện tình cảm thật một cách quá đỗi tự nhiên, sau khi anh khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh còn cố ý tự giễu: “Đoạn vừa rồi mọi người không được đăng lên đâu nhé. Thầy Lương thấy lại cười tôi.” Chu Hiểu Hiểu ở bên cạnh đến thở cũng không dám thở mạnh. Cô không nhịn được nhìn thử những người khác, nét mặt từng người đều hiện rõ những từ cảm thán không thể nói khỏi miệng. Chu Hiểu Hiểu quá thấu hiểu, nếu không phải cô biết là giả thì lúc này “du thuyền tình yêu” của ông chủ và bà chủ (giả) đã lướt thẳng vào tim cô rồi. Vì biểu hiện trước đó của Hứa Kinh Trập làm mọi người quá kích động nên mấy phóng viên sau đấy hình như đều choáng váng cả rồi, rất nhiều câu hỏi tiếp theo toàn kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia. Nữ phóng viên lúc đầu tới cuối thậm chí còn thể hiện lòng trung thành: “Thầy với thầy Lương thật sự quá xứng đôi, em sẽ ủng hộ hai thầy mãi mãi. Chúc hai thầy luôn ngọt ngào đằm thắm, tới đầu bạc răng long.” Hứa Kinh Trập cười cảm ơn cô mấy lần liền. Chu Hiểu Hiểu đứng chờ bên cạnh, biểu cảm cực phức tạp. Sau về cô có kể lại chuyện này cho Trương Mạn nghe. Vị quản lý tiếng tăm không chút bất ngờ: “Thầy Hứa là thế đó. Em không cần phải lo cậu ấy có chỗ nào làm không tốt, em chỉ cần quan tâm xem mình có xứng được với cậu ấy không thôi.” Chu Hiểu Hiểu muốn rớt nước mắt: “Nhỡ em không xứng thì sao ạ?” “Tự tin lên” Trương Mạn an ủi cô: “Đến Lương Ngư còn xứng thì nhẽ nào em lại không xứng chứ?” Chu Hiểu Hiểu: “……”.