Danh Nghĩa
Chương 42
“Con người anh trai tôi ấy hả, chỉ cần không nhắc tới chuyện yêu đương thì cái gì cũng tốt.
Biết kiếm tiền, biết chăm sóc gia đình, thông minh cần cù, không dễ bị gạt.” Tiểu Lạc nói tới đây, có lẽ cảm thấy mặt đau đau nên kìm nén sự xấu hổ rồi nói tiếp, “Nhưng chỉ cần yêu đương vào là đầu óc hơi có vấn đề.”
Hiện tại cô và Chu Hiểu Hiểu trên cơ bản là hoạt động cùng nhau.
Cũng chẳng còn cách nào khác, ông chủ hai người theo hầu có công việc y hệt nhau mà.
Chương trình thực tế đã ghi hình được quá nửa.
Từ thời điểm này trở đi, Đài Gia Cầm sẽ sắp xếp các cặp đôi nghệ sĩ tham gia vài hoạt động ngoài trời.
Hoạt động ngoài trời là phải có đoàn lớn đoàn nhỏ đi theo.
Tính ra Hứa Kinh Trập và Lương Ngư dẫn theo ít nhất, chỉ có một chiếc xe cùng hai trợ lý, thêm một tài xế kiêm phụ trách công việc nặng cần thể lực.
Hai nam nghệ sĩ đi quay cảnh ngoài trời, Tiểu Lạc và Chu Hiểu Hiểu ở trong xe chờ bọn họ.
Hai người rảnh rỗi bèn ngồi tán gẫu.
Chủ đề nói chuyện của Tiểu Lạc trên cơ bản đều là thầy Lương.
“Trong phương diện tình cảm, anh tôi không được bình tĩnh cho lắm.” Cô nói, “Rất dễ lên cơn, cô biết chứ?”
Chu Hiểu Hiểu nói: “Sao tôi biết được.
Tôi có yêu đương với thầy Lương đâu.”
Tiểu Lạc: “Dù sao cũng là nghĩa mặt chữ.
Tôi nói cô nghe, cô đừng kể với thầy Hứa nhé.
Anh tôi lúc trước từng có hai mối tình, đều là anh ấy bị đá.”
Chú lái xe đi mua kem, lúc về còn mua phần cho hai cô nhỏ, bản thân thì lên hàng ghế trước chợp mắt.
Chu Hiểu Hiểu múc một thìa kem cho vào miệng, có phần kinh ngạc: “Lại có thể đá thầy Lương?”
Tiểu Lạc: “Anh trai tôi là người có tính chiếm hữu cao.
Chính là kiểu tình cảm còn chưa sâu đậm nhưng trước tiên phải thiết lập các quy định cái đã.”
Chu Hiểu Hiểu hoảng sợ: “Thầy ấy đưa ra quy định với thầy Hứa sao?”
Tiểu Lạc: “Đây không phải đang hợp tác sao.
Ký hợp đồng không phải gần như là thiết lập quy định hả? Còn chuyện hai người bọn họ có quy định nào riêng không thì tôi không biết.”
Chu Hiểu Hiểu nghe xong vẫn còn cảm thấy quá đỗi khó tin, không kiềm chế nổi mà hỏi: “Thầy Lương….. thường đưa ra những quy định như nào?”
Tiểu Lạc: “Một ngày gọi bao nhiêu cuộc điện thoại; nhắn tin bao lâu phải trả lời lại; công việc gì có thể nhận, không thể nhận; mặc quần áo như nào; dùng đồ gì; đi gặp ai; quen biết bạn bè như nào.
Quản hết.
Hơn nữa anh tôi cô cũng biết đấy, tính tình không tốt, dễ cáu giận.
Chuyện mà anh ấy đã xác định rồi thì gần như không thể thương lượng.”
Chu Hiểu Hiểu: “……”
Tiểu Lạc nhìn cô đầy đồng cảm, nói: “Tôi hiểu, cô muốn nói anh ấy có bệnh phải không?”
Chu Hiểu Hiểu cảm thấy sụp đổ: “Mấy chuyện này thầy Hứa biết chứ?’
Tiểu Lạc: “Cô đừng có biểu cảm như vậy.
Nếu thầy Hứa không biết sao có thể chịu đựng anh trai tôi lâu như thế? Mà tôi nói thật,” Tiểu Lạc suy nghĩ một chốc, thành thật nói, “Tôi cảm thấy thầy Hứa thật ra cũng không phải rất bình thường.”
Nhiệm vụ ghi hình ngoài trời của chương trình thực tế cũng không quá nặng nề với Hứa Kinh Trập và Lương Ngư.
Quan trọng nhất là lần này Đài Gia Cầm cuối cùng cũng hoàn thành chỉ tiêu.
Sau khi hoạt động ngoài trời kết thúc, về tới biệt thự không cần quay tiếp nữa, mic cũng được nhóm PD thu về: “Hai thầy vất vả rồi.
Thời gian tới hai thầy có thể thư giãn.”
Hứa Kinh Trập: “Máy quay trong nhà vẫn quay tiếp hả?”
PD: “Cảnh không có âm thanh thì bọn tôi cũng không dùng tới đâu, thầy không phải bận tâm.” Anh ta nghĩ rồi tự cho là mình chu đáo mà nói thêm, “Bọn tôi đã tắt hết máy quay trong các phòng cùng với nhà vệ sinh giúp hai thầy rồi.
Hai thầy có thể làm việc mình muốn, không cần băn khoăn về bọn tôi.”
Ý của câu này dường như là “Tôi biết hai người muốn tận hưởng cuộc sống vợ chồng.
Tôi không làm phiền hai người”.
Hứa Kinh Trập lại không thể tỏ ra xấu hổ hay gượng gạo, chỉ đành phát huy khả năng diễn xuất, vô cùng cảm kích tiễn nhóm PD và camera-man rời đi.
Lương Ngư còn đang xử lý công việc, là điện thoại Dương Kiệt Thụy gọi tới.
Hắn không bật loa ngoài nhưng biểu cảm bên ngoài rõ ràng khá kích động, tiếng lớn tới mức Hứa Kinh Trập tiễn PD xong, đúng lúc đang đi lên lầu cũng nghe thấy.
“Tống Sâm có ý gì vậy?” Đối với những diễn viên nam có quan hệ cạnh tranh, thái độ của Dương Kiệt Thụy trước giờ đều chẳng hề khách khí.
Dù cho Tống Sâm ra mắt trước Lương Ngư tận vài năm, nhận được không ít giải thưởng, “Tôi biết Hứa Kinh Trập là đàn em của anh ta, nhưng tham gia chương trình cũng không biết giữ mồm giữ miệng quá rồi đó.
Cái gì mà trái một câu không được, phải lại một câu không được.
Hứa Kinh Trập đã nói gì với anh ta phải không? Cái này không có trong hợp đồng, chúng ta phải giữ bí mật.
Còn nữa, tôi cũng xem chương trình rồi.
Chuyện Hứa Kinh Trập không có phản ứng là sao vậy? Dị tính giả gay à? Cậu có biết giờ trên weibo đang bàn tán những gì không? Đài Gia Cầm cũng thật là, mấy thứ như vậy cũng chiếu cho được.
À đúng rồi, đôi bên cạnh còn chiếu cả cảnh cãi nhau mà.
Nhưng họ có thể giống chúng ta sao? Tôi chắc chắn không thể để như vậy được.
Tôi phải tìm bọn họ……”
“Được rồi.” Lương Ngư thấy Hứa Kinh Trập đi tới thì cắt ngang lời oán giận của Dương Kiệt Thụy.
Giọng điệu hắn có phần cứng rắn, “Chuyện này anh lên weibo đăng bài giải thích không phải là được rồi sao, không cần nói với tôi.”
Dương Kiệt Thụy: “Cậu nghĩ tôi viết bài giải thích dễ dàng lắm sao? Nội dung viết gì đây? Giải thích tường tận lý do vì sao cậu ta không có phản ứng? Cậu có biết không?”
Đương nhiên Lương Ngư không biết.
Lúc trước hắn đã tra cứu không ít trên Xban, có đủ loại lý giải, mà kiểu gì thì kết quả rút ra cuối cùng vẫn là “Chia tay đi, người đó không yêu bạn”.
Khi ấy hắn xem xong, tâm trạng liền bùng nổ.
Nếu không phải tối đó Hứa Kinh Trập ôm hắn hôn qua hôn lại rồi dùng đủ lời đường mật dỗ dành tới mức tai hắn nóng rần thì hắn nghĩ bản thân không tham gia ghi hình phần chương trình tiếp theo nổi.
Lương Ngư biết bản thân có cái tật xấu này.
Lúc hắn không yêu đương thì rất bình thường, nhưng một khi yêu đương vào thì bình thường là cái gì, hắn cũng không biết.
Hứa Kinh Trập đứng cách đó một khoảng, không làm phiền hắn.
Hẳn Trương Mạn cũng đã thấy hot search nhưng không dám gọi điện, chỉ nhắn tin Wechat hỏi anh.
“Chuyện này là thế nào vậy?” Cô không sốt ruột như Dương Kiệt Thụy, dù sao quan hệ giữa Tống Sâm và Hứa Kinh Trập không tệ, hiệu quả chương trình cũng rất tốt, không cần thiết phải trên Weibo vừa chộn rộn đã kinh hồn bạt vía, “Em với Lương Ngư không có vấn đề gì chứ?”
Hứa Kinh Trập trả lời cô: “Không có gì.
Trên Weibo giờ đang bàn tán những gì?”
Trương Mạn cũng không nói mấy lời thừa thãi với anh, gửi bài đăng của vài blog marketing đứng đầu cho anh xem.
Có kẻ dẫn dắt dư luận, cũng có người phân tích khách quan theo lý lẽ, không ngoài dự đoán đều chỉ coi câu “không được” của Tống Sâm là đang nói đùa.
Tuy nhiên câu “không có phản ứng” mà chương trình thu được lại rất gây xôn xao.
Hai câu này còn đều từ miệng Lương Ngư mà ra, không tránh được bị những kẻ có ý đồ lợi dụng đề cập nhiều lần để gây thu hút.
Đương nhiên quả thực có những người nói rất khó nghe.
Mắng bọn họ trói buộc diễn kịch lừa dối khán giá còn là nhẹ nhàng, nói Hứa Kinh Trập rõ ràng là người dị tính lại giả vờ là gay thì bản thân Hứa Kinh Trập cũng không quan tâm, chẳng qua có vài tài khoản clone không rõ nhận tiền của ai mà đặc biệt viết những bài đăng weibo dài ngoằng nói xấu nhằm vào Lương Ngư.
Mấu chốt ở chỗ không rõ bọn họ đào đâu ra những tin đồn tai tiếng, hơn nữa còn nói rất rõ ràng mạch lạc.
Kêu Lương Ngư là tên biến thái cuồng khống chế; người yêu cũ khi chia tay đều là đưa tài nguyên để bịt miệng; nhân phẩm thì siêu cấp thối tha, hồi đầu mới vào nghề chưa có nền tảng còn từng bán mông; trong đó thậm chí còn nhắc tới chuyện gia đình Lương Ngư, nói hắn không biết ơn sinh thành nuôi dưỡng, vứt bỏ gia đình, là tên vô ơn, qua cầu rút ván, máu lạnh ích kỷ.
Hứa Kinh Trập đọc hết cũng không tỏ vẻ gì.
Anh suy nghĩ một lúc, nhắn tin trả lời Trương Mạn: “Đăng bài làm rõ đi, kiện hết mấy người nói linh tinh đấy cho em.”
Trương Mạn: “………” Cô làm việc chung với Hứa Kinh Trập lâu như vậy, rất hiếm khi thấy ông chủ nhà mình quyết liệt như thế với bên truyền thông.
Lúc trước cũng không phải Hứa Kinh Trập chưa từng chịu những lời đồn đoán vô căn cứ như này nhưng đây là lần đầu tiên anh tức giận tới mức trực tiếp bảo kiện như thế.
“Muốn kiện chuyện gì?” Cô không nhịn được hỏi thêm một câu, “Kiện bọn họ mắng chửi em hay là kiện bọn họ nói hai người là diễn kịch?”
Hứa Kinh Trập: “Kiện lũ nói xấu Lương Ngư ấy.
Chị kiện chết đám đấy cho em.
Mấy tên đó mở bao nhiêu tài khoản clone để tát nước bẩn thì em sẽ kiện từng đó cái tài khoản của bọn họ, chị tìm hết cho em.”
Trương Mạn: “…..”
Lương Ngư bên này đã cúp máy.
Hứa Kinh Trập cũng không tiện hỏi hắn xem Dương Kiệt Thụy tính xử lý ra sao.
Anh bảo Trương Mạn đăng thông báo nói rõ tình cảm hai người họ ổn định.
Còn về chuyện kiện anti, phòng làm việc của Hứa Kinh Trập trước giờ luôn hành động như sấm rền gió cuốn, không thèm phí lời, trực tiếp gửi văn bản luật sư, vậy nên cần chuẩn bị đôi chút.
Anh đem hết những việc này nói cho Lương Ngư biết.
Lương Ngư nghe xong thì phì cười: “Sao em còn giận hơn cả anh vậy?”
Hứa Kinh Trập mặt không cảm xúc đáp: “Mồm bọn họ chẳng khác gì phân, phải rửa cho sạch.”
Lương Ngư ngẩn ra một chốc, cười càng vui vẻ hơn.
Hắn vẫy Hứa Kinh Trập, bảo: “Em qua đây.”
Hứa Kinh Trập đi tới.
Lương Ngư khẽ cúi đầu nhìn anh, ánh mắt hắn lướt một vòng theo đường nét khuôn mặt anh.
Lương Ngư là người rất biết giúp ánh mắt, đường nhìn của hắn như dòng chất lỏng có hình có dạng, lượn qua mỗi nơi hắn muốn nhìn thật kỹ.
“Anh đã từng nói chưa,” Lương Ngư chợt bảo, “Khuôn mặt này của em không làm tình có hơi đáng tiếc.”
Hứa Kinh Trập hơi nhíu mày.
Anh nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Nói linh tinh gì thế.” Anh ngừng lại một chút rồi tiếp, “Hơn nữa em cũng không cách nào làm tình được.”
Lương Ngư có vẻ khá bất ngờ.
Hắn cười cười, coi như Hứa Kinh Trập đang đùa: “Có ý gì vậy?”
“Ý mặt chữ ấy.” Hứa Kinh Trập hạ tầm mắt.
Anh không tiếp tục nhìn hắn, giọng điệu rất bình thản, “Em không thể làm tình với ai được, không phải đơn giản là chuyện nam hay nữ.”
Anh im lặng hồi lâu rồi mới lại đưa mắt nhìn Lương Ngư.
Hứa Kinh Trập hé miệng, cuối cùng anh nói, “Không phải em không có phản ứng với anh.
Là em không có cách nào cả.
Chứng ED do tâm lý, anh biết chứ? Em đã vậy nhiều năm nay rồi.”
Như bác sĩ Trần nói, có vài bí mật quả là cần phải chia sẻ.
Ngay khi Hứa Kinh Trập nói xong lời cuối, anh có cảm giác như chiếc dao cầu[1] treo trên đỉnh đầu cuối cùng cũng đã chém xuống.
Đương nhiên, giây phút ấy chẳng qua là đầu chạm đất, về sau anh vẫn còn phải mang cái cổ không đầu mà sống tiếp.
Nét mặt của Lương Ngư không thay đổi nhiều.
Hứa Kinh Trập cũng không rõ là hắn không hiểu hay như nào.
Người kia cứ nhìn anh chòng chòng như vậy, rất lâu sau mới hỏi lại như để xác nhận: “Ý em là em bị liệt dương hả?”
Hứa Kinh Trập: “…….” Cũng không cần nói thẳng vậy.
Lương Ngư quan sát nét mặt của anh một lúc rồi đưa tầm mắt xuống dưới, chĩa thẳng vào chỗ hông của anh.
Hứa Kinh Trập nhịn không nổi, có phần xấu hổ: “Có gì đẹp mà nhìn chứ?”
Ngoài miệng Lương Ngư nói là không có gì nhưng lại bước một bước về phía anh.
Hai người gần như sắp dán vào nhau.
Hứa Kinh Trập: “…..”
Lương Ngư: “Anh xem được không?”
“……..” Hứa Kinh Trập không hiểu gì cả, “Xem, xem cái gì?”
Lương Ngư: “Xem chỗ đó của em.”
Hứa Kinh Trập theo bản năng nhìn về phía máy quay trong hành lang.
Lương Ngư có lẽ cũng chú ý tới.
Hắn không chút do dự, đưa tay túm lấy cổ tay của Hứa Kinh Trập, kéo anh vào trong phòng thay đồ.
Hứa Kinh Trập hoảng hốt, có điều vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Lương Ngư mạnh một cách lạ kỳ.
Hắn không nói gì, trở tay khóa cửa phòng thay đồ lại, ánh mắt dán lấy nửa thân dưới của Hứa Kinh Trập.
Hứa Kinh Trập lùi về sau.
Phòng thay đồ cũng chỉ rộng có vậy, lùi tiếp sẽ đụng phải tủ đồ, chẳng có chỗ nào để anh có thể trốn.
“Anh chỉ muốn nhìn thôi.” Lương Ngư vẫn tiếp tục bước tới trước mặt anh.
Mãi tới lúc hắn ngồi xổm xuống, Hứa Kinh Trập muốn ngăn cản thì đã không kịp.
Quần thể thao bị tụt thẳng xuống đầu gối.
Hứa Kinh Trập để bảo vệ lớp quần lót cuối cùng chỉ có thể ngã nằm xuống nền đất.
Anh giãy dụa tới mặt đỏ bừng, cũng không biết là vì giận hay vì mệt.
Tóc mái dính trên vầng trán mướt mồ hôi.
Anh cả giận nói: “Anh đừng như vậy, Lương Ngư.
Em sẽ giận đấy!”
Lương Ngư có lẽ ngại tay anh vướng víu nên dứt khoát vắt chéo cổ tay Hứa Kinh Trập kéo lên đỉnh đầu.
Hắn cũng không chú ý khống chế sức mạnh, “roẹt” một tiếng, quần lót của Hứa Kinh Trập lập tức bị xé rách.
Hứa Kinh Trập: “……”
Giọng điệu Lương Ngư như thấy gì đó mới lạ: “Dưới này của em ít lông thật, màu sắc cũng nhạt nữa.”
Hứa Kinh Trập thật sự cảm thấy thẹn vô cùng.
Anh nhắm nghiền mắt, quờ loạn chân đá Lương Ngư, kẹp chặt đầu gối không cho hắn nhìn.
Lương Ngư “chậc” một tiếng rồi trực tiếp đè cả người xuống, thuận lợi ép Hứa Kinh Trập mở chân.
“Cũng không phải hoàn toàn không có phản ứng.” Lương Ngư khẽ lẩm bẩm.
Một tay còn lại của hắn nắm lấy phía dưới của Hứa Kinh Trập, động tác vuốt ve thật nhẹ nhàng.
“Em xem kìa.” Hắn vừa xoa nắn vừa cúi đầu xuống.
Hứa Kinh Trập thét lên một tiếng, cả người run rẩy.
“Được rồi, đừng tức giận.” Lương Ngư ngậm vật ấy vào miệng, nói có phần không rõ tiếng.
Hắn dỗ Hứa Kinh Trập, “Anh giúp em thơm nó, thơm thơm chút là ổn rồi.”
—
Bonus: Ăn bánh kem
Hứa Kinh Trập thật ra rất mê đồ ngọt, nhưng đây là bí mật mà cho tới nay đã rất lâu rồi không có người thứ hai biết tới.
Lương Ngư cũng chỉ vô tình phát hiện ra.
Nguyên do là vào một lần hắn quay phim, trong số các đạo cụ có một miếng bánh kem.
Khi ấy vì để tình tiết phim càng thêm chân thật với đời sống mà bọn họ chọn một tiệm bánh ngọt nổi tiếng trong khu vực quay, đặt bánh socola ngàn lớp đặc biệt của tiệm.
Hứa Kinh Trập tới thăm.
Sau khi Lương Ngư kết thúc phân đoạn của hắn bèn cầm một miếng bánh ngàn lớp trong số đó mang về khách sạn.
“Để tối ăn.” Ý của Lương Ngư là tối hắn xem kịch bản, nếu đói sẽ ăn.
Hắn biết Hứa Kinh Trập kiểm soát cân nặng rất chặt, tối đến trước giờ đều không động vào mấy món như này.
Hứa Kinh Trập nói “Ừ” rồi, kết quả chờ tới tối, anh đột nhiên hỏi, “Có thể ăn bánh kem rồi chứ?”
Lương Ngư đang nghiên cứu kịch bản.
Hắn cũng đã quên mất chuyện bánh kem, ngơ ngác nhìn Hứa Kinh Trập rồi mới chợt nhớ ra, theo bản năng nói: “Anh không đói.”
“À.” Hứa Kinh Trập không nhìn ra có vấn đề gì.
Anh ngồi cùng hắn chờ một lúc, lại hỏi, “Anh muốn ăn bánh kem không?”
Lương Ngư nhìn anh đăm đăm hồi lâu, dường như cuối cùng đã hiểu ra: “Em muốn ăn sao?”
Hứa Kinh Trập mím môi, bảo: “Đâu có, em sợ anh đói.”
Lương Ngư không nói gì.
Hắn cầm đĩa bánh kem qua, tự mình ăn một miếng.
Hứa Kinh Trập còn đang nhìn hắn chằm chằm.
“Một mình anh ăn không hết nổi.” Lương Ngư cố ý cho anh một bậc thang, “Em ăn giúp anh một chút nhé?”
Hứa Kinh Trập chớp chớp mắt.
Anh nhỏ giọng nói: “Em chỉ ăn một miếng thôi.”
Lương Ngư đưa bánh kem cho anh.
Qua một lúc, Hứa Kinh Trập lại bảo: “Em ăn thêm một miếng.”
Lương Ngư bật cười.
Hắn cúi xuống hôn lên môi Hứa Kinh Trập rồi đưa cả đĩa bánh kem cho anh.
“Em đáng yêu quá đi.” Lương Ngư không kiềm được thốt lên..
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
72 chương
134 chương
198 chương
8 chương
6 chương
32 chương
283 chương