Danh Nghĩa
Chương 22
Tuy không cần tới sân bay đón người nhưng đạo diễn Lưu vẫn chuyển cảnh quay của Hứa Kinh Trập xuống buổi chiều.
Hôm nay anh quay cảnh du thuyền trên hồ trong mưa, thấy bảo chiều này có thể có mưa, vừa hay lợi dụng được.
La Dao Duệ có cảnh quay buổi sáng.
Sáng sớm, lúc cô đắp mặt nạ từ trong phòng bước ra thì vừa khéo chạm mặt Lương Ngư tay cầm khăn lông và cốc rửa mặt trên hành lang.
Người đàn ông dáng cao chân dài, sau một đêm không chăm sóc nên râu mọc lởm chởm hơi xanh xanh dưới cằm, tạo một đường càng thêm quyến rũ.
Cũng chẳng biết Lương Ngư lấy đâu ra sức lực, trông không có chút gì là mệt nhọc do thức thâu đêm cả.
La Dao Duệ luôn cảm thấy sống mũi và cung mày của đối phương là đẹp nhất.
Phần lòng trắng mắt có màu lót thiên về xanh cô-ban hiếm thấy, khiến người ta lập tức bị đôi mắt hắn hấp dẫn.
Lương Ngư từ trong phòng Hứa Kinh Trập đi ra.
Nét mặt La Dao Duệ lập tức trở nên mờ ám.
Cô lúc đầu có thể coi là fan hâm mộ của Lương Ngư, sau khi cùng chơi mạt chược một lần thì ảo tưởng vỡ tan, nhưng vẫn rất sợ hắn.
Dù sao bình thường cũng không cãi lại được người ta, chơi mạt chược còn nợ tiền nữa.
“Hờ hờ.” La Dao Duệ giữ mặt nạ, cười hỏi hắn, “Thầy Hứa đâu?”
Lương Ngư liếc qua cô, đi về phía trước: “Đang ngủ.”
La Dao Duệ: “Anh không ngủ cùng anh ấy à.”
Lương Ngư: “Tôi không buồn ngủ,” Hắn cầm dao cạo râu, “Đi cạo râu cái đã.”
La Dao Duệ vừa tính hỏi sao không để thầy Hứa cạo râu cho thì chợt nghe thấy Lương Ngư hỏi cô: “Cô cắt móng tay chưa?”
“………..!” La Dao Duệ sợ tới mức suýt làm rơi mặt nạ.
Lương Ngư nói với chất giọng đều đều: “Cắt móng tay đi, lát tôi kiểm tra.”
La Dao Duệ ngoài ngoan ngoãn gật đầu ra cũng không dám ho he dù chỉ một tiếng.
Sáng ra phòng tắm công cộng dành cho khách nam khá nhộn nhịp.
Lương Ngư đeo thẻ trên cổ tay, đi vào thay áo ngủ và dép tông.
Đạo diễn Lưu đang ngồi gội đầu ở bể nước gian ngoài, chợt cảm thấy bên cạnh có thêm một người, theo bản năng quay mặt qua nhìn.
“?” Đạo diễn Lưu còn tưởng mình đang nằm mơ.
Trên đầu ông đầy xà phòng, ngẩng “xoẹt” lên một cái là hắt hết lên mặt Lương Ngư.
Lương Ngư: “…….”
“Tiểu Lương!” Đạo diễn Lưu kích động tới suýt chết, “Sao sớm vậy cậu đã tới!”
Lương Ngư rửa mặt trước rồi mới xịt kem cạo râu vào lòng bàn tay, soi gương rồi từ tốn bôi lên mặt.
Có lẽ hắn không nhận ra cái thái độ không coi ai ra gì của mình gợi cảm tới mức nào.
Động tác cạo râu vừa chuyên tâm lại có phần hờ hững.
Hắn thuận miệng đáp lại đạo diễn Lưu một tiếng rồi rửa sạch dao cạo râu, chuẩn bị cạo nốt bên còn lại.
Đạo diễn Lưu lại hỏi hắn: “Kinh Trập đâu?”
Lương Ngư: “Em ấy còn đang ngủ.”
Đạo diễn Lưu thở dài: “Tối hôm trước hình như cậu ấy ngủ không được ngon giấc.”
Lương Ngư không nói gì.
Hắn đã cạo râu xong, bôi qua loa dung dịch sau khi cạo rồi hỏi: “Đạo diễn Lưu, cùng ăn bữa sáng chứ?”
Đạo diễn Lưu hào hứng: “Được.
Vừa hay để tôi giới thiệu cậu làm quen với mọi người trong đoàn.”.
Trong giới giải trí, trừ Hứa Kinh Trập ra, Lương Ngư cũng là một siêu sao hiếm thấy không hay dẫn trợ lý theo bên người.
Hắn gọi không ít đồ, có trứng có thịt, còn gọi thêm một phần cháo cho bản thân, vừa ăn vừa nhắn tin Wechat.
Không lâu sau, Chu Hiểu Hiểu chạy vào nhà ăn.
Cô chắc vừa mới rời giường, còn chưa thay quần áo ngủ, tóc tai bú xù tìm xem Lương Ngư ở chỗ nào.
“Bên này.” Lương Ngư vẫy tay với cô.
Chu Hiểu Hiểu cuống quít đi qua, cúi đầu khom lưng chào: “Chào buổi sáng, thầy Lương.”
Lương Ngư đẩy trứng và thịt cho cô: “Đưa qua phòng em ấy.”
Chu Hiểu Hiểu suýt chút nữa đã hỏi ai cơ, may tay chân nhanh hơn não, nhận đồ ăn sáng rồi đi tìm Hứa Kinh Trập.
“Cậu được đấy.” Đạo diễn Lưu dựng ngón cái với Lương Ngư, “Biết yêu thương người ta!”
Cả đường đi Chu Hiểu Hiểu như con chim báo hỷ, chạy tới trước cửa phòng Hứa Kinh Trập mới bình tĩnh lại, lấy khóa phòng ra rồi nhẹ nhàng mở cửa.
(Chim báo hỷ: chim khách hay còn gọi là chim hỉ thước, là loài chim báo tin vui theo dân gian tương truyền.
Đây cũng chính là chim bắc cầu cho Ngưu Lang – Chức Nữ gặp nhau nên còn được xem là biểu tượng của sự kết nối, tình yêu bền chặt)
Hứa Kinh Trập quả là còn đang ngủ.
Chu Hiểu Hiểu không biết diễn viên nam khác như nào, chứ sếp cô cho dù lúc ngủ thì tư thế ngủ cũng khiến người ta cảm thấy giống như đang cố ý diễn.
Cực kỳ có cảm giác ở trước ống kính, như thể bất cứ lúc nào cũng đang chuẩn bị quay quảng cáo cảnh thức giấc vậy.
Chu Hiểu Hiểu đặt bữa sáng lên bàn trà phía cuối chân giường, phát hiện chăn và đệm Hứa Kinh Trập đang dùng đều đã được thay.
Cô không cách nào tin nổi, nhìn chằm chằm hoạ tiết trên chiếc chăn mới tinh kia, trong não đang choảng nhau loạn xạ.
“Lương Ngư?” Hứa Kinh Trập hình như giật mình tỉnh giấc.
Anh nhấc nửa người lên, có chút mơ mơ màng màng.
Chu Hiểu Hiểu vội đáp: “Là em ạ.
Thầy Hứa dùng bữa sáng trước chứ ạ?”
Hứa Kinh Trập cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút, hỏi: “Em ăn chưa?”
Chu Hiểu Hiểu: “Đợi lát rồi em đi ăn.” Cô lại bổ sung, “Bữa sáng là thầy Lương mua cho thầy đấy ạ.”
Hứa Kinh Trập mỉm cười.
Anh bước xuống giường, đồ ngủ là một bộ quần dài áo dài rất bảo thủ.
Chu Hiểu Hiểu để ý thấy mấy vết thương trên cổ anh hẳn là đã được xử lý lại một lần.
Vài vết thương nhỏ còn được dán băng gạc rất trịnh trọng.
Sóc đất Macmot trong lòng Chu Hiểu Hiểu lại bắt đầu leo núi rồi.
Hứa Kinh Trập rất thích trứng gà hấp.
Lúc anh ăn có hỏi Chu Hiểu Hiểu: “Thầy Lương ở nhà ăn à?”
Chu Hiểu Hiểu gật đầu: “Ở đó ạ.
Hình như đang chuẩn bị dùng bữa sáng cùng đạo diễn Lưu.”
Hứa Kinh Trập gục gặc đầu.
Chu Hiểu Hiểu nhìn anh một lúc, không kìm được hỏi: “Thầy Hứa, mấy thứ chăn mền đều do thầy tự đổi sao ạ?”
“À……..” Hứa Kinh Trập ngậm miếng trứng gà hấp trong miệng, nhả chữ không được rõ cho lắm, “Cái đó do thầy Lương đổi đấy.”
“Dạ.” Chu Hiểu Hiểu mặt không đổi sắc.
Bỗng, cảm giác xấu hổ tới hơi chậm với Hứa Kinh Trập.
Anh giải thích thêm mà như vẽ rắn thêm chân: “Thầy Lương mang hơi nhiều đồ nên tiện tay thay ấy mà.”
Chu Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, ngăn anh lại: “Em biết rồi.
Em hiểu cả mà.
Hai thầy là đang chăm chỉ làm việc.
Thầy không cần giải thích nhiều với em đâu ạ.”
Hứa Kinh Trập: “……..”
Lương Ngư ở phòng ăn thong thả ăn cháo của hắn.
Đạo diễn Lưu ngồi phía đối diện, một lúc lại phải chủ động đối phó với đủ loại diễn viên nhỏ tới tìm.
Bộ phim “Nước biếc” rất dũng cảm trong việc dùng người.
Ngoại trừ nam – nữ chính ra thì gần như tất cả những vai còn lại đều do diễn viên mới đảm nhận.
Trong đó vai nam phụ và nữ phụ còn do hai đứa nhỏ mới tốt nghiệp từ Học viện Hý kịch Thượng Hải cùng Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, đất diễn cũng khá nặng.
Đạo diễn Lưu cố ý giới thiệu một người.
(Học viện Hý kịch Thượng Hải, Học viện Điện ảnh Bắc Kinh: là hai trường đào tạo nghệ thuật bậc nhất Trung Quốc)
“Giang Tiêu.” Đạo diễn Lưu vỗ lưng cậu trai, “Mới 18 tuổi, có thể tính là đàn em của Kinh Trập, Nhậm Thanh cũng từng dạy cậu ấy đấy.”
Giang Tiêu không theo phong cách trai trẻ xinh xẻo.
Tướng tá cậu ta rất có cảm giác phim chính kịch: lông mày rậm, sống mũi cao, vầng trán đầy đặn, hừng hực khí thế.
Trông cậu ta hơi căng thẳng, gọi Lương Ngư là “thầy Lương”.
(phim chính kịch: ý chỉ dòng phim tâm lý xã hội, nội dung thường nghiêm túc, thiên về lột tả hiện thực, các mặt của cuộc sống)
Đạo diễn Lưu: “Cảnh mưa hôm nay là cậu ấy diễn với Hứa Kinh Trập, đàn anh đàn em.” Ông cười nói với Giang Tiêu, “Để thầy Lương gặp cậu một chút, cũng coi như người nhà làm quen công việc.”
Lương Ngư ăn miếng cháo, ánh mắt rời khỏi mặt Giang Tiêu, cười bảo: “Thầy Hứa diễn thì tôi cũng không dám ở bên cạnh khoa tay múa chân đâu.”
Đạo diễn Lưu bật cười “ha ha”: “Cậu sợ cái gì.
So kỹ thuật diễn cậu có thể thua sao? Làm mẫu cho đám đàn em cái.
Không muốn đọ diễn xuất với Kinh Trập cho đã nghiền à?”
Trông bộ dạng Lương Ngư thì chẳng hề để tâm.
Hắn lại múc mấy thìa cháo, đột nhiên hỏi Giang Tiêu: “Cậu với đàn anh của cậu có cảnh tình cảm nào không?”
Giang Tiêu trong thoáng chốc còn chưa hiểu cảnh tình cảm kiểu gì, theo bản năng nhìn về phía đạo diễn Lưu.
Đạo diễn Lưu nói khoác không ngượng miệng: “Yêu nhau lắm cắn nhau đau đó, rất kích thích! Cậu có muốn thử không?”
Hứa Kinh Trập ngủ thẳng một giấc tới tận trưa mới bị tiếng mưa rơi đánh thức.
Anh tỉnh lại thì xem điện thoại, đúng lúc Chu Hiểu Hiểu nhắn tin hỏi anh muốn ăn gì.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Chắc là Lương Ngư còn chưa quay lại, không thấy điện thoại các thứ đâu cả, cũng không biết đi đâu.
Hứa Kinh Trập ngẩn người một lúc rồi mới nhắn tin trả lời Chu Hiểu Hiểu: “Tôi đi hóa trang.
Em mua gì cũng được, không gấp.”
Nếu là bình thường, với các cảnh quay buổi chiều thì việc hóa trang phải được hoàn thành xong từ sáng để đợi quay.
Hứa Kinh Trập coi như phá lệ một lần, nếu là lúc trước thì anh tuyệt đối sẽ không để chuyện như này xảy ra.
Có điều dựa vào địa vị hiện tại của anh trong giới thì dù anh tạm thời xin nghỉ, không quay phim một ngày cũng chẳng ai dám nói gì.
Hôm nay diễn cảnh trong mưa nên không hợp để dày phấn trên mặt.
Chuyên viên hóa trang chỉ đánh một lớp mỏng lên mặt Hứa Kinh Trập, nức nở khen: “Thầy Hứa hoàn toàn có thể để mặt mộc đấy ạ.”
Hứa Kinh Trập khiêm tốn: “Vậy còn cần chuyên gia ánh sáng nể mặt nữa.”
Chuyên viên hóa trang cười: “Hôm nay tôi còn hóa trang cho cả thầy Lương.
Thầy ấy cũng y như thầy, khuôn mặt quá đẹp làm đám hóa trang bọn tôi cảm thấy như đang vẽ lên một tác phẩm nghệ thuật vậy, chỉ sợ vẽ bị hỏng thôi.”
“Anh ấy hóa trang?” Hứa Kinh Trập có phần ngạc nhiên.
Lương Ngư không giống anh.
Bình thường không lên hình thì hắn chẳng quan tâm gì cả, ưu thế của dạng khuôn mặt góc cạnh được thể hiện vô cùng rõ ràng ở hắn.
Chuyên viên hóa trang: “Đúng vậy đó.
Thầy Lương còn thay trang phục mà.”
Hứa Kinh Trập càng thêm kinh ngạc.
Anh không rõ đạo diễn Lưu tính làm gì.
Lương Ngư không chỉ hóa trang còn thay phục trang của đoàn phim, nhẽ nào hắn tính đóng vai khách mời trong “Nước biếc”?
Hứa Kinh Trập suy nghĩ một lúc vẫn không quá chắc chắn.
Phòng làm việc bọn họ có đầu tư vào “Nước biếc”, theo lý mà nói nếu thật sự tính thêm vai diễn nào tại chỗ thì Hứa Kinh Trập với tư cách nhà sản xuất cũng có quyền được biết.
Vì thế anh nhắn tin cho Trương Mạn, hỏi cô xem nếu Lương Ngư tham gia đóng vai khách mời trong phim điện ảnh thì hợp đồng phải chi bao nhiêu tiền.
Trương Mạn lập tức gọi điện qua: “Em nói ai cơ? Lương Ngư? Vai khách mời? Phim truyền hình?”
Hứa Kinh Trập vội vã trấn an cô: “Em đang nói nếu như.”
Trương Mạn “ha” một tiếng.
Giọng điệu cô tỏ vẻ tuyệt đối không tin: “Không có cái nếu như đấy đâu.
Đầu óc em có vấn đề gì à?”
——-.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
10 chương
76 chương
58 chương
16 chương
5 chương