Tô Bạch đang than thở, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Mở cửa, Ngũ Hoàng Tử xuất hiện trước mắt nàng. “Ngũ Hoàng Tử ngọc thụ lâm phong, tự nhiên phóng khoáng sao sáng sớm đã đến đây, có chuyện gì sao?” Tô Bạch tức giận nhạo báng. Ngũ Hoàng Tử không giận, nheo mắt nhìn nàng: “Sửa soạn đi, hôm nay chúng ta đi.” Trong nháy mắt Tô Bạch sửng sốt: “Tại sao lại đi vội như vậy?” Ngũ Hoàng Tử cau mày: “Đêm hôm qua Bổn Vương bấm ngón tay tính, phát hiện…” “Chẳng lẽ lại phát hiện thiên nữ giáng trần có thể cứu vớt vạn dân đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng sao?” Tô Bạch nói tiếp. Ngũ Hoàng Tử liếc nàng một cái: “Phát hiện mười lăm ngày sau sẽ có nhật thực.” “Cho nên hoàng tử phải về Lăng quốc để thưởng thức?” “Không, chỉ là nếu có nhật thực, nguồn nước trong giếng sẽ phát huy tác dụng lớn nhất. Chúng ta không có nhiều cơ hội như vậy, thời gian cũng gấp gáp chi nên không thể làm gì ngoài việc hôm nay sẽ phải lên đường.” Ngũ Hoàng Tử tiếp tục nói. Tô Bạch lại nhìn hắn, không nói lời nào. Ngũ Hoàng Tử gãi gãi lỗ tai, híp mắt nhìn nàng: “Mới vừa rồi ngươi nói gì vậy?” Tô Bạch tiếp tục nhìn hắn, không nói lời nào. Ngũ Hoàng Tử dứt khoát tiến lại gần nàng: “Thính lực Bổn Vương không được tốt, nếu như ngươi nói cái gì thì nói lớn lên một chút, nếu không Bổn Vương sẽ không nghe rõ lắm.” Tô Bạch nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Mắt ngươi không dùng được, vậy làm sao quan sát được nhật thực?” Ngũ Hoàng Tử nghe vậy, cười một tiếng, nheo mắt nhìn nàng, giọng điệu hứng thú: “Quan sát hiện tượng thiên văn với mắt thường thì có quan hệ gì với nhau. Chỉ cần tâm ta sáng, tất cả biến hóa cũng có thể rõ như lòng bàn tay, đều hiện trong đầu.” Vẻ mặt còn như vậy, lúc này không hiểu sao mang theo vẻ mê hoặc. Tô Bạch sáng tỏ, gật đầu hỏi: “Ngũ Hoàng Tử, có phải lý tưởng của ngươi là thần linh số một?” Ngũ Hoàng Tử giật giật khóe mắt, có lẽ cảm thấy nói chuyện với Tô Bạch như đàn gãy tai trâu, xoay người đi thẳng. Tô Bạch là người luôn theo đuổi phong cách đơn giản, bọc quần áo thực sự rất ít, bây giờ cũng không phải sửa soạn gì nhiều. Nàng vỗ vỗ số bạc kiếm được từ bang Long Hổ và bạc hôm qua mình lấy được từ sòng bạc chồng chất thật nhiều ở trước ngực. Nhất thời bộ ngực liền thay đổi căng căng. Nàng thỏa mãn cười, vừa có thể tăng số cup, vừa có thể làm giảm không gian chiếm cứ, đúng là một công đôi việc! Tiền này nàng mang theo bên người phòng thân, chuẩn bị lúc nào cần. Chờ sau này nàng báo thù cho Vũ Mị thành công, nàng còn phải dựa vào số tiền này mua một mảnh ruộng trồng rau! Nàng con phải nuôi Cẩu Đản, phải nuôi Miêu Miêu, còn phải nuôi bạn gái của nó, tương lai Miêu Miêu còn có thể có tiểu bảo bảo (con *Phụt*)…. Đều là sói sống sờ sờ, từng miệng ăn đó đề phải dựa vào nàng, nàng sẽ tốn không ít bạc, từ bây giờ phải tiết kiệm một chút mới được! Tô Bạch cảm giác gánh nặng trên vai càng lớn, mặt ưu sầu đi từ hậu viện đến bên cạnh Miêu Miêu vẫn kiêu ngạo như cũ, đi cùng Ngũ Hoàng Tử chuyển sang hành trình về phía Lăng quốc. Hoàng Đế Tiểu Bạch lưu luyến không rời đưa tiễn Ngũ Hoàng Tử. Nói chúng là Hoàng Thượng dùng ánh mắt thâm thúy chân tình khó kìm nỗi thương cảm chứng minh tình nghĩa thâm hậu giữa hai nước vẫn không đổi. Phượng Vương Gia mặt không đổi đứng bên người Hoàng Đế tiểu Bạch, Tô Bạch lại nổi hứng ló đầu từ xe ngựa ra, hướng Phượng Vương Gia ném cái mị nhãn: “Phượng Vương Gia tà mị vĩ đại, người phải chờ ta, chờ đệ đệ ta tỉnh lại ta sẽ tới tìm người. Người cũng không thể phản bội ta…!” Lời còn chưa nói hết chợt cảm thấy cánh tay mình đau xót. Nghiêng đầu nhìn nàng phát hiện một con sói đang đăm đăm nhìn mình, đôi mắt có vẻ tức giận. Tô Bạch giật giật, từ lúc nào Miêu Miêu trở nên ngang ngược như vậy, chẳng lẽ nó tới kỳ động dục rồi sao? (haha… tỷ…tỷ….!!!) Nàng yên lặng lui về sau hai bước, cố gắng cách xa Miêu Miêu, không nên dây vào. Con sói nào đó hình như cảm thấy Tô Bạch không bình thường, thấy Tô Bạch cách mình hai bước, nó đuổi cùng giết tận đuổi theo hai bước. Tô Bạch lùi một bước, sói tiến một bước. Dù cho xe ngựa có cải tiến dài thêm, trang trí xa xỉ nhưng Tô Bạch cũng đã bị dồn vào trong góc. Nàng sao còn có thể nhớ được Phượng Vương Gia cái gì kia chứ, trước mắt Miêu Miêu đang vô cùng phẫn nộ, nàng run lên. Chẳng lẽ bản tính sói của Miêu Miêu bộc phát muốn ăn thịt nàng sao?! Miêu Miêu xông lên tấn công, Tô Bạch bị dọa sợ hai mắt lập tức nhắm nghiền. Ngay sau đó Tô Bạch cảm thấy ướt át, mở mắt ra mới phát hiện Miêu Miêu đang dùng đầu lưỡi liếm láp cái cổ của mình, cảm giác mát mẻ truyền đến hết sức thoải mái. Tô Bạch đưa tay ôm lấy nó, dùng đầu cọ không ngừng lên người nó, nói: “Miêu Miêu, tại sao mày không chải răng mà miệng lại có mùi vị thơm mát như vậy!” Con sói nào đó toàn thân cứng đờ, nhanh chóng thu hồi đầu lưỡi, rụt đầu vẻ ghét bỏ. Tô Bạch tiếp tục lăn qua lăn lại trên người nó: “Miêu Miêu, lông của mày thật thoải mái…” Sói nào đó ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo ra vẻ đương nhiên ‘còn phải nói sao’. Ngoài xe ngựa, Phượng Vương Gia thờ ơ lạnh nhạt với một kẻ xấu xí, trong mắt chợt lóe lên sát khí. Tô Bạch hồn nhiên không hay, tiếp tục lăn lộn trong ngực Miêu Miêu, mắt của chú sói nào đó dõi theo hắn, lướt qua ý lạnh. Rốt cuộc cũng từ biệt Hoàng Đế tiểu bạch, xe ngựa dần đi xa, Ngũ Hoàng Tử ngồi đối diện Tô Bạch, ngắm mắt ngủ gật. Bên cạnh hắn là Tô Hắc vẫn đang nhắm mắt trong trạng thái hôn mê như cũ. Tô Bạch nằm bên cạnh Tô Hắc, đưa tay sửa lại mái tóc của hắn, lo lắng nói: “Tiểu Hắc rốt cuộc bị làm sao vậy?” Ngũ Hoàng Tử nhắm mắt như cũ, không nhanh không chậm nói: “Đã không còn gì đáng lo, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể tỉnh.” Tô Bạch thả lỏng tinh thần một chút, ngồi lại vị trí của mình, kéo Miêu Miêu, vỗ vỗ lỗ tai sói của nói, lầm bầm lầu bầu: “Miêu Miêu, mày nói xem ta nên độc chết tên Phượng Vương Gia đó hay ám sát tên Phượng Vương Gia đó. Làm hay không làm thì phải dứt khoát, đã làm thì phải làm cho xong, trực tiếp thiến hắn!” Lỗ tai Miêu Miêu khẽ động, trong mắt có gì đó bắt đầu chuyển động. Tô Bạch nheo mắt lại, hai tay cầm lỗ tai Miêu Miêu, ngạc nhiên: “Miêu Miêu, lỗ tai của mày sao lại động đậy được?” Con sói nào đó cắn răng, run rẩy giãy giụa đôi tai bị nàng cầm liền vùi vào trong góc, nhắm mắt bắt đầu lim dim. Tô Bạch rảnh rỗi đến nỗi bị khùng, thật sự không có gì để làm, bên tai chỉ còn lại tiếng xe ngựa chuyển động. Nàng thì thầm trong miệng, đột nhiên hoài niệm về cuộc sống của dã nhân với Miêu Miêu trong sơn động kia. Nàng lấy tay nâng cằm, nhìn Miêu Miêu sững sờ. Rốt cuộc nên chọn bạn gái thế nào cho Miêu Miêu, lông trắng hay lông đen? Nếu là lông trắng, như vậy tiểu bảo bảo sinh ra sẽ là một tiểu Miêu Miêu, còn nếu là lông đen, tiểu bảo bảo sinh ra sẽ là…. Sói đốm? Nháy mắt một con sói con trắng và một con sói con đen xuất hiện trong đầu Tô Bạch, dáng vẻ kia nhìn thế nào cũng giống ngây ngốc. Tô Bạch lắc lắc đầu, xóa tan hình ảnh sói con trong đầu, từ từ chuyển đến bên cạnh Miêu Miêu, tựa đầu vào trong đám lông trắng của nó, nhắm mắt từ từ ngủ. Mà đợi đến lúc nàng thức dậy thì…. “A!!!!!!!!!!!!!” Chỉ thấy một lão nhân mắt gà chọi đầu tóc trắng phớ, trên mặt chi chít nếp nhăn nghiêm nghị mê mẩn ngắm nhìn nàng, mà nàng thế nhưng lại nằm trước ngực lão ta ngủ ngon! Tô Bạch vội vàng nhảy ra từ trong lòng lão ta, nhảy cao ba thước, nổi giận đùng đùng gào thét với lão: “Nhị cô gia nhà ngươi, mẹ nó, lão đầu háo sắc bỉ ổi! Tại sao lão nương lại nằm trong lòng của ngươi?!” Ai ngờ, tên mắt gà chọi không biết xấu hổ nhìn nàng cười, nhỏ giọng nói: “Bạch Bạch, ta đây, ta chính là Miêu Miêu. Nàng thích nhất là Miêu Miêu mà….” Dáng vẻ kia, nét mặt kia, thế nào cũng thấy là tên biến thái! Tô Bạch toàn thân chấn động, lùi lại một bước không dám tin: “Ngươi nói cái gì?! Ngươi là Miêu Miêu?! Không! Không không không! Ngươi gạt người! Miêu Miêu nhà ta sao lại có dáng vẻ thế này? Miêu Miêu nhà ta rõ ràng là một thiếu niên dũng cảm, sao có thể là một kẻ mắt gà chọi, tuổi già sức yếu như ngươi!” Tên mắt gà chọi nghe vậy, nhìn nàng, trong mắt chứa đầy bi thương và khổ sở: “Nhìn thấy dáng vẻ này của ta, nàng không cần ta nữa có phải không…..” Tô Bạch chặn ngang lời lão ta nói như đinh chém sắt: “Ngươi căn bản không phải là Miêu Miêu, Miêu Miêu căn bản không phải ngươi! Ta rảnh rỗi nhàm chán mới cần ngươi!” Tên kia nghe vậy, vô cùng bi thương, nhìn nàng thả từng chữ: “Được, ta đi, ta sẽ đi….”, Dứt lời thân thể từ từ trong suốt, từ hai chân đến cả cơ thể, dần biến thành vô số mảnh vụn sáng ngời, trôi lơ lửng trong không trung, từng điểm từng điểm biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa. Trong lòng Tô Bạch như có gì thắt lại, thật giống như nàng mất đi một cái gì đó vô cùng quan trọng, trái tim trống trải, nàng đột nhiên nghĩ rằng muốn ngăn cản, nhugnw lại không biết bắt đầu từ đâu. Nàng mắt thấy tên kia biến mất trong không trung, rốt cuộc lấy hết dũng khó hỏi dò: “Ngươi, ngươi thật sự là Miêu Miêu….?” Kẻ mắt gà chọi nhìn nàng, trong mắt ngập vẻ ưu thương, những sợi tóc trắng khô cằn, phay phiêu bạt trong không trung nói: “Ngươi đã nói muốn chúng ta ở cùng nhau, trồng đủ loại lúa nước trước sơn động….” Tô Bạch mở to mắt không dám tin, nghĩ về quá khứ. --- Miêu Miêu, mày nói xem chúng ta trồng một mảnh ruộng lúa nước trước sơn động có được không? --- Miêu Miêu, sao mày không nói gì cả vậy, trồng bắp, trồng lúa nước chúng ta ngày nào cũng sẽ có gạo ăn á! Chẳng lẽ lão thực sự là Miêu Miêu? Nhưng Tô Bạch khó có thể chấp nhận được, Miêu Miêu sống chung với mình đã lâu, tại sao lại là một lão già cỗi xấu xí như vậy! Nhưng Miêu Miêu cũng không nói nó năm nay bao nhiêu tuổi, cho rằng nó là một thiếu niên chỉ do bản tinh dâm của mình mà thôi…! Cho nên, Miêu Miêu thật sự là người này….? Tô Bạch hít thở sâu hai cái, từng bước đi về phía hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Miêu Miêu, ngươi đừng đi….” Tên mắt gà chọi sáng mắt, thái độ nháy mắt từ lo lắng chuyến sang vui mừng, không biết một âm thanh cực kỳ dễ nghe đầy tức giận từ đâu truyền tới cắt đứt. Chỉ nghe thấy âm thanh đó là: “Tử lão đầu, ngươi chán sống rồi sao?” Tô Bạch nháy mắt chưa kịp phản ứng đã cảm thấy mình bị một chưởng đánh ngất, nháy mắt mất dần ý thức. Trong một khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, trong lòng Tô Bạch nghĩ đến, mặc dù Miêu Miêu xấu xí, dù Miêu Miêu già yếu, nàng cũng không nên bỏ nó. Đúng như nó đã ở cùng nàng vào giai đoạn u ám nhất, toàn tâm toàn ý chăm sóc nàng, không chịu rời xa. Thế gian này, trong tất cả các tình cảm tồn tại một loại tình cảm không cần quan tâm đến dáng vẻ bề ngoài, không quan tâm đến số tuổi, càng không quan tâm đến chủng tộc. “Tỉnh, tỉnh dậy….” một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Tô Bạch. Tô Bạch đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình còn đang nằm trong xe ngựa, Miêu Miêu đang nằm bên cạnh, trước mắt là Ngũ Hoàng Tử với vẻ mặt đáng đánh đòn. Nàng đột nhiên ngồi dậy, giấc mộng vừa rồi thật sự rất chân thực, chân thực đến mức nàng cảm thấy Miêu Miêu dần dần biến mất trước mắt nàng…. Tô Bạch lấy lại tinh thần, quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Miêu Miêu, lại phát hiện Miêu Miêu cũng đang chăm chú nhìn mình với ánh mắt phức tạp. ……….. Chẳng lẽ giấc mộng này là thật? ……….. Miêu Miêu thật sự là kẻ mắt gà chọi vừa già vừa xấu đó…… Nàng nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch. Hiện tại đầu nàng còn vương vấn hình ảnh tên kia, ánh mắt bi thương nhìn nàng. Khó trách khi Miêu Miêu nghe thấy mình nói tìm bạn giá cho nó thì phản ứng như vậy. Thì ra là bởi vì nó không có năng lực để nói lời yêu thương, cho nên mới xúc cảnh sinh tình giận dỗi rời đi mà không phải do xấu hổ? Xem ra nàng không có duyên được chăm sóc tiểu bảo bảo của Miêu Miêu rồi, bởi vì Miêu Miêu cũng sớm không có khả năng sinh sản nữa rồi…. Ai!!!! *hứt hứt, sói ca mà nghe được tỷ chỉ có đường ăn cám* Tô Bạch hoàn hồn, từ từ đến bên cạnh Miêu Miêu, đưa tay ôm đầu nó, nhẹ giọng nói vào bên tai nó: “Miêu Miêu, mặc kệ mày có dáng vẻ thế nào, ta đều thích mày…. Dù mày là một kẻ mắt gà chọi, mặt đầy nếp nhăn, đầu tóc trắng phơ như rơm rạ, ta cũng đều thích mày….” Miêu Miêu giật giật lỗ tai, chỉ lúc này mắt sói của nó mới từ từ biến từ bất đắc dĩ sang vui mừng….. Ngũ Hoàng Tử nheo mắt, cố gắng nhìn nàng nói: “Ngươi lại đang nói chuyện hoang đường gì vậy?” Tô Bạch tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Lúc nào mới có thể đến Lăng quốc?! >