Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ
Chương 57 : Đúng là da mặt dày!
Làm thế nào để bổ sung chỗ trống đây?
Trong tay hiện tại còn không có quá năm trăm lượng bạc.
Vấn đề là, số tiền thiếu không đơn giản là mười lượng một trăm lượng, đó là bốn vạn lượng bạc!
Chẳng lẽ phải đi bán đồ cầm cố sao?
Nhưng lão phu nhân đang phái người trông chừng, một khi phái người ra ngoài, bên kia lập tức sẽ biết!
Lão phu nhân còn đang tức giận, nếu biết thêm chuyện này sẽ càng nổi nóng.
"Phu nhân, bên phía lão phu nhân không thể kéo dài nữa, chi bằng chúng ta đi mượn cữu phu nhân đi." Hương Lăng đề nghị.
"Không được." Kỷ thị lắc đầu.
"Hay là kêu hai vị thiếu gia nghĩ cách?"
"Cũng không được!" Kỷ thị bác bỏ, nhi tử của bà làm gì có nhiều tiền như vậy? Huống hồ cho vay nặng lãi là công việc bị triều đình cấm! "Ngươi tiếp tục cho người tìm bọn chúng xem."
Sao ngay thời điểm mấu chốt lại không thấy người? Chẳng lẽ... Kỷ thị càng nghĩ, trái tim càng nguội lạnh.
Hương Lăng gật đầu, lại nói: "Phu nhân, có cần đi mượn Ngũ tiểu thư không?"
Kỷ thị đưa mắt nhìn trời chiều bên ngoài cửa sổ, trầm tư một lát, quyết định: "Được, ngày mai ngươi đi xin chỉ thị của lão phu nhân, cứ nói..." Kỷ thị đột nhiên dừng lại, lắc đầu, "Tạm thời đừng quấy rầy lão phu nhân."
Hôm sau, Kỷ thị thay y phục, từ cửa sổ trong phòng men theo dãy nhà sau rời khỏi Tễ Huy viện.
Hải Đường uyển cách đây khá xa, hơn nữa thời tiết lại lạnh, trên đường cơ hồ không đụng phải người. Kỷ thị chờ bên ngoài, qua một lúc lâu mới thấy Dung Hoa, liền cười đi tới: "Dung Nhi!"
Dung Hoa giả bộ kinh ngạc mở to hai mắt: "Đại bá mẫu, người không phải đang bị bệnh sao?"
Kỷ thị nuốt lời định nói xuống, kiêng kị đưa mắt nhìn Túy Đồng và Lưu Tô, sau đó mới nói: "Chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, không đáng ngại... Dung Nhi, ta có chuyện muốn nói riêng với con."
"Đại bá mẫu, Túy Đồng và Lưu Tô không phải người ngoài." Nàng khẽ cười.
Cái gì là không phải người ngoài!
Kỷ thị kiềm nén cơn giận trong lòng, thở dài một tiếng: "Hiện tại cũng chỉ có Dung Nhi mới giúp được bá mẫu."
"Nếu bá mẫu có khó khăn, tốt nhất là đi tìm tổ mẫu thương nghị, Dung Nhi không thể giúp được gì cả."
"Sao lại không thể?" Kỷ thị cười hòa ái, "Trước đây không lâu, ta không phải đã trả của hồi môn cho con rồi sao? Bá mẫu muốn mượn con chút bạc để giải quyết việc khẩn cấp, con đừng lo, ta sẽ lập tức trả lại."
"Nhiều hay ít?" Dung Hoa hỏi.
"Không nhiều lắm, chỉ là..." Kỷ thị nhìn nụ cười trên mặt của nàng, sung sướng đưa ngón tay ra dấu, "Sáu vạn lượng."
Dung Hoa khẽ cười: "Đại bá mẫu nghĩ con sẽ cho mượn sao?" Đúng là da mặt dày, đừng nói là sáu vạn, cho dù là sáu lượng nàng cũng không cho!
"Bốn vạn cũng được." Kỷ thị vội thu lại hai ngón tay, hiện tại bù vào chỗ trống trong sổ sách mới là quan trọng nhất.
"Không được!" Dung Hoa vẫn tươi cười, nhưng hai chữ nói ra lại lạnh như băng.
Kỷ thị như bị hất một chậu nước vào mặt, hy vọng thoáng chốc trở thành hư không, bà ta cả giận quát: "Ngươi... Trưởng bối đã cúi đầu mở lời với ngươi, ngươi sao có thể không vì chút tình cảm mà nể mặt chứ?"
"Tình cảm? Giữa bá mẫu và ta có tình cảm để nói sao?" Nụ cười trên mặt Dung Hoa chưa từng thay đổi, "Chẳng lẽ bá mẫu không nhớ trước đây từng đối xử với ta thế nào sao? Người không nhớ, nhưng ta lại nhớ rất kỹ."
Cả người Kỷ thị run lên, bàn tay nắm chặt khăn lụa, trên mặt phủ kín một tầng phẫn nộ mà nhìn chằm chằm Dung Hoa: "Đó đã là chuyện quá khứ, chẳng lẽ lúc này ngươi có thể giương mắt thấy chết mà không cứu hả?"
"Thấy chết mà không cứu?" Dung Hoa bật cười, "Lúc đó bá mẫu có từng nghĩ tới chuyện giơ cao đánh khẽ buông tha cho ta hay không?"
"Ngươi không phải đã trở về nguyên vẹn rồi sao? Chuyện quá khứ coi như là ta có lỗi với ngươi, ta ở đây dập đầu xin lỗi." Kỷ thị không muốn kéo dài chuyện xưa, vội nói, "Bá mẫu biết ngươi thiện tâm, lần này bá mẫu thật sự có chuyện rất gấp, tương lai ta sẽ hoàn trả gấp bội."
"Bá mẫu, có câu này người đời nói rất đúng, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma!" Nói xong, nàng bỏ Kỷ thị ở đó, xoay người cùng Túy Đồng và Lưu Tô rời đi.
Kỷ thị trừng mắt nhìn theo bóng lưng của nàng, hận không thể xông tới giết nàng lập tức. Bà ta đứng nhìn nửa ngay, sau đó nhanh chóng xoay người trở về Tễ Huy viện. Đi được vài bước, bà ta lại quay đầu, dữ tợn nhìn Hải Đường uyển.
Cẩn thận nghĩ lại, trong lòng Kỷ thị càng khẳng định chuyện này...
Bên cạnh nha đầu chết tiệt kia lại có một nha đầu thân thủ bất phàm, chuyện này nàng ta chắc chắn không thoát khỏi quan hệ!
Nha đầu chết tiệt này!
Hai mắt Kỷ thị ửng đỏ, trong miệng áp chế vị tanh ngòn ngọt, duỗi tay đỡ trụ hành lang bên cạnh, qua một lúc lâu mới nâng bước tiếp tục trở về Tễ Huy viện.
Kỷ thị vào sân, không đi bằng cửa sổ mà trực tiếp vào phòng bằng cửa chính.
Sân viện im ắng, Kỷ thị không nghĩ nhiều, vừa vào phòng đã thấy vẻ mặt tức giận của Diệp lão phu nhân. Hương Lăng và mấy nha đầu đang run lẩy bẩy quỳ dưới đất.
"Ngươi tỉnh dậy lúc nào?" Diệp lão phu nhân lạnh giọng quát.
"Mẫu thân, sao người lại tới đây?" Kỷ thị hoảng sợ.
"Nếu không tới, ta thật sự không biết ngươi không có ở đây!"
"Con dâu trong lòng buồn bực nên mới ra sau viện đi dạo." Kỷ thị khom người đáp.
"Hừ!" Diệp lão phu nhân hừ một tiếng.
Kỷ thị vội vàng quỳ xuống: "Mẫu thân bớt giận."
Nhìn gương mặt không chút huyết sắc của bà ta, lời nói của Diệp lão phu nhân cũng hòa hoãn vài phần: "Bên ngoài giá rét, ngươi tốt nhất là ở trong phòng nghỉ ngơi đi. Nếu ta đã tới, vậy thuận tiện mang lệnh bài và sổ sách về luôn."
"Mẫu thân, sổ sách còn phải đối chiếu thêm mấy ngày." Kỷ thị vội nói.
Diệp lão phu nhân mất hứng: "Mấy ngày rồi còn chưa xong sao? Diệp Châu, Hỉ Châu, hai người ở lại hỗ trợ phu nhân đi."
"Bên phía con dâu đã có Hương Lăng là đủ, hơn nữa mẫu thân cũng không thể thiếu bọn họ."
Diệp lão phu nhân nhíu mày: "Đi, đem sổ sách tới cho ta! Hiện tại đi ngay!"
Kỷ thị hoảng loạn: "Mẫu thân..."
Diệp lão phu nhân trừng mắt nhìn bà ta.
Kỷ thị đương nhiên hiểu tình cảnh lúc này, lập tức té xỉu hôn mê.
.....................
"Lão phu nhân đã qua đó." Lưu Tô bẩm báo.
Dung Hoa ừ một tiếng, sau đó gia chồng ngân phiếu đã chuẩn bị sẵn cùng một phong thơ cho nàng: "Giao cái này cho công tử."
Hai người rời kinh thành, mỗi người một vạn lượng bạc, nàng được mười bốn vạn, mười vạn nàng để lại, bốn vạn dùng để đầu tư Cẩm Tú sơn trang.
Lưu Tô nhận lấy, xoay người rời đi.
........................
"Quay về nói với Ngũ cô nương, tranh thủ tìm thời gian ra ngoài tới thôn trang một chuyến." Chu Hành đã xem thư xong, nhưng lại không duỗi tay nhận ngân phiếu từ Lưu Tô.
Sắp tới năm mới, Chiêu Vương cũng nên "hồi kinh" rồi.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
6 chương
90 chương
243 chương
3 chương