Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 310 : Hoàng thái nữ

Một tháng chớp mắt trôi qua, rất nhanh đã tới đầy tháng của A Bảo, thời tiết tháng ba, trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây, tuy không có trưởng bối giúp đỡ, nhưng có Chu Hành, Túy Đồng Lưu Tô cùng cung nữ hầu hạ không dám cho Dung Hoa tắm rửa gội đầu, vì thế tới đầy tháng của A Bảo, Dung Hoa liền tỉ mỉ gột rửa toàn thân, từ tịnh phòng đi ra, nàng cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm. Lau khô tóc, mặc y phục, Túy Đồng mỉm cười đeo đai lưng cho nàng: "Vòng eo của nương nương vẫn gầy như trước kia." Dung Hoa cười cười, đưa tay sờ vòng eo mềm mại. Sao có thể giống trước kia chứ? Chỗ đó đã là khối thịt. Chờ đeo trang sức xong, thời điểm Lưu Tô và Túy Đồng chải tóc cho Dung Hoa, Chu Hành sải bước đi vào, mọi người liền vội hành lễ: "Tham kiến Hoàng Thượng." Chu Hành nhìn Dung Hoa, nhàn nhạt nói: "Đều lui xuống đi." "Vâng, bệ hạ." Mọi người hành lễ, nhanh chóng lui ra ngoài. Dung Hoa đứng dậy xoay người đón y, cười nói: "Lúc này sao lại tới đây? Không phải nên đi gặp đại thần sao?" Hôm nay là đầy tháng của A Bảo, chắc chắn sẽ có đại thần tới sớm, y là phụ thân lại tới đây đón nàng. "Anh Anh." Chu Hành không trả lời câu hỏi của Dung Hoa, chỉ ôn hòa gọi một tiếng, ánh mắt sáng lên khóa chặt Dung Hoa, duỗi tay bế ngang nàng. Nhìn ánh mắt y, Dung Hoa nào không hiểu ý? Nàng duỗi tay ôm lấy cổ y, nhẹ giọng: "Văn võ bá quan và gia quyến chắc đã tới rồi." Một tháng qua, nàng ở cữ không thể tắm rửa gội đầu, mà y không sợ mùi nặng, mỗi đêm đều ngủ với nàng, hơn nữa mấy tháng mang thai y cũng không thể chạm vào người nàng, thời gian này y phải nhịn rất nhiều. Dung Hoa cũng đau lòng thay y. Chỉ là hôm nay là đầy tháng của A Bảo, người tới khẳng định đều không ít. "Để bọn họ chờ đi!" Chu Hành cúi đầu hôn lên cánh môi nàng, trằn trọc một phen lại bỏ thêm một câu, "Có hai người Tiểu Lục rồi!" Cho dù bọn họ không tới, ai dám nhiều lời? Huống chi còn có Đoan Vương và Đoan Vương Phi ở đó. Dung Hoa mỉm cười, ôm lấy y sắc mặt như ánh bình minh nở rộ. Chu Hành đăng cơ không bao lâu liền phong Lục hoàng tử là Đoan Vương, vì chuyện của nhiều năm trước, Lục hoàng tử tinh thần sa sút một đoạn thời gian, nhưng sau khi suy nghĩ thông suốt, hắn đối với Chu Hành càng kính ngưỡng và sùng bái, có hắn và Tằng Mính, khẳng định có thể tiếp đón mọi người chu toàn. Chu Hành ôm nàng đặt lên giường, sau đó chính mình cũng leo lên, nhiệt độ nóng rực cơ hồ thiêu cháy hai người bọn họ. Cấm dục mấy tháng, hai người đều có vài phần gấp gáp. ..................... Đang là tháng ba mùa hoa đua nở, tiệc đầy tháng tổ chức ở Ngự Hoa Viên. Đế hậu không xuất hiện, việc tiếp đãi huân quý đại quan đương nhiên do Đoan Vương và Đoan vương phi Tằng Mính lo liệu. Nhìn đám nữ quyến oanh oanh yến yến, trong mắt Đoan Vương hiện lên một mạt cười nhạt. Đám quý tộc này đều mang khuê nữ trong nhà tới, biến hoa trong Ngự Hoa Viên cũng ảm đạm đi vài phần, thật là lạy ông tôi ở bụi này (1)! A Bảo muội muội của hắn mới một tháng, đám người này liền bắt đầu đánh chủ ý! Hắn nhất định phải giúp hoàng thúc ném những kẻ tâm tư đen tối ra khỏi kinh thành! (1) Lạy ông tôi ở bụi này: Chuyện che giấu lại vô tình làm cho người khác phát hiện. Đoan vương phi Tằng Mính tiếp đón đám người nịnh bợ lấy lòng mình cũng cười lạnh trong lòng. Mục đích của họ thật quá rõ ràng. Không thể tiến cung, vào Đoan Vương phủ làm một trắc phi cũng là không tồi! Người cười lạnh còn có Từ Lưu Quang. Nàng là bạn thân của Hoàng Hậu, khác với Đổng Ngọc Lan đang gần sản kỳ không thể tới tham dự. Còn về Diệp gia? Diệp Di Nguyệt tuy hành thích vua, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng sự tình không truyền ra ngoài, mà Dung Hoa cũng không giận chó đánh mèo lên Diệp gia, huống hồ chuyện của phòng Diệp Thế Lâm Dung Hoa cũng không muốn quản, nàng chỉ hỏi thăm Diệp Cẩm Cần vài câu, vốn chờ hắn sau khi rèn luyện bên ngoài vài năm liền điều hắn trở về, có điều sau khi Diệp lão phu nhân biết được sự tình, lại biết chuyện Chu Hành đăng cơ xưng đế, Dung Hoa được phong là Hoàng Hậu, lúc đó tức giận tới tắt thở. Sau khi Diệp lão phu nhân qua đời, Kỷ thị cũng ra đi, cho nên Diệp gia hiện tại đang ở trong hiếu kỳ, tuy Diệp Thế Lâm không cam lòng, nhưng Diệp Cẩm Cần và Diệp Cẩm Hoằng đều rõ ràng, Cổ thị và thê tử của Diệp Cẩm Cần Văn thị cũng tâm tư trong sáng, Diệp Cẩm Bạc không biết thế nào lại mê kinh Phật, Kỷ thị không còn nữa, hắn không còn tâm trạng quản sự đời, cứ hai ba ngày lại chạy và chùa. Cho nên, mọi người đều đánh chủ ý lên Đoan Vương Phi và Từ Lưu Quang. Tằng Mính và Từ Lưu Quang nhìn nhau, thành thạo tiếp chuyện với chúng phu nhân. ........................ Sau mộng xuân, hai người đều vui sướng tràn trề, ngay cả ngón tay Dung Hoa cũng không muốn cử động. Nhưng khách khứa còn đang chờ. Cũng không thể trong tiệc đầy tháng của A Bảo, nàng và Chu Hành đều không trưởng thành? Chờ hài tử trưởng thành, nàng phải giải thích với nó sao đây? "Dậy đi." Dung Hoa chọc chọc Chu Hành, thanh âm lười nhác đặc biệt mê người. Thân mình Chu Hành lại căng chặt Dung Hoa vội bắt lấy tay y, đưa mắt nhìn ra cửa sổ: "Muộn rồi." Chu Hành ôm nàng một phen, thở dài: "Nếu không phải là tiệc đầy tháng của A Bảo..." Tiệc đầy tháng của nữ nhi, phu thê bọn họ đương nhiên không thể vắng mặt! Cắn lên vành tai Dung Hoa, y thấp giọng: "Lát nữa chúng ta lại tiếp tục." Dung Hoa đỏ mặt, vội ngồi dậy. Chu Hành duỗi tay trực tiếp ôm nàng rời khỏi tẩm điện tới tịnh phòng, tẩy rửa xong liền trở về. Túy Đồng và Lưu Tô sớm đã chuẩn bị y phục cho hai người, thấy bọn họ quay lại liền cùng hạ nhân tiến lên hầu hạ. Mặc y phục xong, Thạch ma ma và Ánh cô cô dẫn theo nhũ mẫu ôm A Bảo tới, hiện tại Ánh cô cô là đệ nhất nữ thái y của Thái Y Viện Đại Chu, chuyên phụ trách thân thể mẹ con Dung Hoa và A Bảo. Đoàn người cuồn cuộn tới Ngự Hoa Viên. Mọi người quỳ lạy đế hậu, yến hội chính thức bắt đầu. A Bảo đầy tháng gương mặt phấn nộn, trông có nhiều nét giống với Chu Hành, đôi mắt đen như hai viên đá quý, mọi người không khỏi khen ngợi một phen. Ở ngoài trời một lúc, Dung Hoa liền kêu đám người Thạch ma ma đưa A Bảo trở về. Yến hội cử hành ở Ngự Hoa Viên, sau yến hội không thiếu màn ngắm hoa đi dạo, chúng phu nhân tận dụng cơ hội giới thiệu nữ nhi của mình với Dung Hoa. Ôn nhu, vũ mị, kiều diễm, hiền thục, đủ loại kiểu dáng. Dung Hoa khẽ cười. Nhưng trong lòng chúng phu nhân lại không hề vui vẻ. Trước kia Hoàng Thượng nói không nạp phi, đó là vì khi đó y là vương gia, trước khác nay khác, tình hình hiện tại hoàn toàn thay đổi, y đã là vua một nước, là hoàng đế Đại Chu của bọn họ, chẳng lẽ còn thủ mình vì Hoàng Hậu sao? Yến hội tan, trở về Nguyệt Hoa Cung, thấy Dung Hoa không vui, Chu Hành nghiêm túc nói: "Anh Anh, ta sẽ không nuốt lời." Là lo nàng biết ý đồ của mấy phu nhân đó nên không vui! Dung Hoa mỉm cười: "Thiếp tin chàng." Chu Hành cầm tay nàng, hôn lên trán nàng một cái, sau đó quay đầu gọi người tiến vào: "Ôm công chúa lại đây." Lúc ở cữ, A Bảo ngủ trong tẩm điện của hai người, có điều hôm nay Thạch ma ma và nhũ mẫu đều có mắt, chờ dùng bữa tối xong liền ôm A Bảo đi. Đêm nay, hai người đều tận hứng. Hôm sau, thời điểm Chu Hành lên triều sớm Dung Hoa vẫn chưa tỉnh. Hôm qua là tiệc đầy tháng của A Bảo, tâm tư của mọi người rõ như ban ngày, hôm nay lúc thượng triều, lập tức có người dâng tấu thỉnh Chu Hành nạp thêm phi tần lấp đầy hậu cung. "Nạp phi tần, thêm con nối dõi?" Chu Hành hỏi lại một câu, lạnh nhạt trên mặt lộ rõ uy nghi. Đám người không khỏi sợ hãi, chỉ là vẫn trăm miệng một lời cúi đầu trả lời: "Đúng vậy, bệ hạ." Lệ Bộ Thị Lang khom người nói một tràng nạp thêm cung phi là vì kéo dài con nối dõi cho hoàng thất Đại Chu, đây không chỉ là trách nhiệm của vua một nước, còn là để củng cố giang sơn. Lời vừa dứt, Chu Hành còn chưa mở miệng, Đoan Vương đã cởi giày ném vào ông ta, quát: "Trách nhiệm chó má gì hả! Chuyện của Chu gia ta khi nào tới phiên người ngoài nói chuyện? Cái gì là vua một nước quân vô hí ngôn ngươi biết không? Chẳng lẽ Lục đại nhân quên rằng hoàng thúc từng nói đời này chỉ cưới một mình hoàng thẩm sao?" Ánh mắt của tiểu hoàng thúc hắn vừa nhìn liền hiểu ý, "Cái gì là củng cố giang sơn xã tắc? Chẳng qua là cái cớ để các ngươi đưa người vào cung! Các ngươi ai muốn đưa nữ nhi vào cung thì lấy ra của hồi môn như Đông Lăng xem!" Ai có thể có năng lực và quyết đoán như Yến tướng gia? Có thể lấy Đông Lăng làm của hồi môn cho nữ nhi mình? Dù có năng lực lấy được một phần giang sơn, ai có thể quyết đoán từ bỏ mà tặng cho nữ nhi làm của hồi môn như vậy? Lục đại nhân bị Đoan Vương chỉnh đốn tới ngẩn ra, không dám mở miệng phản bác, chỉ biết vội vàng quỳ xuống: "Vi thần đáng chết!" Mấy người kia cũng đồng loạt quỳ theo. Chu Hành nhìn lướt qua đám người, nâng tay, nội thị tổng quản Lý công công đứng sau y tiến lên một bước, đem thánh chỉ phong A Bảo làm hoàng thái nữ sáng sớm y đã viết đọc lớn. Lý công công đọc xong, mọi người đều sợ ngây người, trong điện nhất thời im ắng không một tiếng động. Đoan Vương là người đầu tiên hoàn hồn, vui mừng quỳ xuống. A Bảo là muội muội hắn, nó được phong làm hoàng thái nữ hắn đương nhiên cao hứng và nguyện ý hỗ trợ! Đám đại thần còn lại lập tức phản ứng lại, có ủng hộ, có duy trì trầm mặc, đương nhiên cũng có người quỳ xuống, dập đầu: "Bệ hạ, không thể!" "Quân vô hí ngôn!" Chu Hành lạnh giọng nói ra bốn chữ, sau đó đưa mắt nhìn đám đại thần. Sự tình đã bị Chu Hành nhìn thấu, đám người kia không khỏi hoảng hốt, vội dập đầu xin tha. Chu Hành trực tiếp đem sự tình giao cho Đại Lý Tự, dặn dò thêm vài câu rồi cho bãi triều. Rõ ràng là muốn xử lý vài người, giết gà dọa khỉ. Đám người không khỏi sắc mặt trắng bệch, ngã xuống đất. Tin tức A Bảo được phong làm hoàng thái nữ truyền tới Nguyệt Hoa Cung, Dung Hoa nghe xong không khỏi kinh ngạc, sau đó chậm rãi nở nụ cười. Đây là cách Chu Hành dùng để nói nàng biết, cho dù bọn họ chỉ có một nữ nhi là A Bảo, y vẫn sẽ bảo vệ giữ trọn khi xưa! Sau hai ngày, triều đình như muốn nổ tung. Có người dâng tấu xin hoàng đế thu hồi ý chỉ phong A Bảo làm hoàng thái nữ, tất cả đều bị Chu Hành quyết đoán xử lý, lúc này, quần thần mới chấp nhận sự thật.