Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ
Chương 164 : Giao dịch
Trong khoảng thời gian này nữ nhi luôn theo khuôn phép, không còn qua lại với Chu Hành, đối với hôn sự của Yến Dung Hoa luôn tươi cười, cho nên bà tưởng rằng nữ nhi đã chết tâm
Thật không ngờ, thì ra nữ nhi đang ngầm trù tính một kế hoạch khác.
Nàng ta sao có thể nghĩ ra biện pháp thay Yến Dung Hoa gả cho Chu Hành?
Nàng ta coi Chu Hành là kẻ ngốc sao? Chu Hành không phải chưa gặp qua Yến Dung Hoa, hơn nữa bọn họ còn lưỡng tình tương duyệt, trong mắt chỉ có đối phương. Nữ nhi sao có thể ngu xuẩn như vậy?
Cho dù nữ nhi đã bái đường với y, thành thân, cho dù Chu Hành và nàng có làm lễ Chu Công, nhưng Chu Hành có thể vì vậy mà nuốt được cục tức, đồng ý cưới nàng làm vương phi sao?
Nữ nhi ngốc!
Nam nhân một khi tàn nhẫn sẽ làm ra chuyện gì? Đây là nữ nhi chính mình đưa tới cửa cho y ăn.
Chu Hành há là người để kẻ khác đoán được ý tứ của mình?
Bái đường cần đội khăn voan, không nhận ra là có khả năng, nhưng nàng ta sao có thể khẳng định Chu Hành sẽ động phòng với mình?
Nghĩ như vậy, Ninh thị nhịn không được mà cả người run lên.
Chẳng lẽ...
Tối hôm qua, không phải Tam hoàng tử uống quá nhiều, mà là nữ nhi đã làm gì hắn? Hắn trúng thuốc nàng ta chuẩn bị cho Chu Hành?
Ninh thị vừa khổ sở, lại phẫn nộ.
Khổ vì nữ nhi tự cầm cục đá đập chân mình, lại phẫn nộ không hiểu vì sao nữ nhi lại có thể lỗ mãng như thế, hiện tại phải trả bằng trong sạch của mình, còn bị Yến Xước truy cứu lỗi lầm!
Cũng tại hôm qua quá bận, bà nhất thời không để ý tới nữ nhi.
"Tướng gia, có phải có hiểu lầm không?" Ninh thị cười hỏi, "Phi Nhi tuy thường ngày ở trước mặt người nhà có chút tùy hứng nhưng vẫn có chừng mực, nó sao có thể làm ra chuyện này? Có phải đã có người khua môi múa mép trước mặt ngài không?"
"Ai sẽ vô duyên vô cớ hãm hại nó hả?" Yến Xước lạnh giọng, "Ninh thị, nữ nhi do ngươi tự mình dạy dỗ, tính tình nó thế nào, ngươi không phải rõ ràng lắm sao? Dạy không tốt, chỉ biết dạy nó làm chuyện bậy."
Còn trách mình không dạy dỗ nữ nhi tốt! Yến Xước nghĩ là bà ra chủ ý cho nữ nhi sao? Trời đất chứng giám! Ninh thị tức giận tới muốn hộc máu, lớn giọng tranh luận với ông: "Tướng gia, ngài... Thiếp biết ngài vì chuyện năm đó mà ghi hận thiếp, nhưng đứa nhỏ Phi Nhi này, ngài cũng nhìn nó trưởng thành từ nhỏ, cách nó làm người ngài còn không rõ sao? Nó sẽ không làm ra chuyện như vậy, tướng gia phải tin thiếp, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm."
"Hiểu lầm?" Ánh mắt Yến Xước lạnh như băng, "Ninh thị, có phải ngươi muốn đem nhân chứng vật chứng bày ra trước mắt ngươi mới tin hay không? Ngươi đừng tưởng rằng chút kỹ xảo này của Yến Phi ta không nhìn ra được! Nó dám tính kế Dung Nhi, hiện tại làm ra chuyện gièm pha như vậy, tự ngươi xử lý đi!"
"Tướng gia, đó cũng là nữ nhi của ngài mà, tuy nó có sai nhưng ngài cũng không thể nhẫn tâm đối xử với nàng như vậy." Ninh thị duỗi tay kéo vạt áo Yến Xước, "Ngài nhìn nó sinh ra, nhìn nó trưởng thành, hiện tại còn mấy tháng nữa nó mới mười lăm, nó cũng gọi ngài một tiếng phụ thân nhiều năm như vậy, ngài sao có thể nhẫn tâm như vậy? Tướng gia, cầu ngài tha cho nó, Dung nha đầu không phải không sao rồi sao? Nể tình Dung nha đầu và Vương gia mới tân hôn, ngài tha cho Phi Nhi đi, ngày đại hỉ này, đổ máu không phải chuyện may mắn."
Thái độ của tướng gia vô cùng rõ ràng, hiện tại chỉ hi vọng ông có thể nể mặt Yến Dung Hoa mà không truy cứu lỗi sai của nữ nhi.
Trong lòng Ninh thị đau như dao cắt, hiện tại phải nhờ mặt mũi của Yến Dung Hoa mới có thể cứu được nữ nhi của mình!
Đây không phải báo ứng sao?
"Đổ máu không may mắn? Ngươi có biết tối qua Yến Phi đánh hai bà tử tới đổ máu không?"
Nha đầu chết tiệt! Ninh thị nghiến răng giận tới không thể mở miệng nói gì, nàng ta sao có thể làm bậy như vậy?
"Phi Nhi nhất định là vô tâm." Ninh thị nhấp môi, vì nữ nhi giảo biện một câu. Yến Xước chẳng lẽ một chút tình cảm cũng không nói sao? Ninh thị hận ông vô tình, nhưng lại không thể làm càn, chỉ phẫn nộ nói, "Dung nha đầu lưu lạc mười mấy năm mới có thể cùng tướng gia ngài tương nhận, tướng gia đau lòng vì nàng là chuyện đương nhiên, nhưng tướng gia, Phi Nhi cũng gọi ngài là phụ thân, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ đối với Phi Nhi một chút tình cha con ngài cũng không có sao? Không chỉ có Dung nha đầu gọi ngài là phụ thân, Phi Nhi cũng gọi ngài như vậy mà."
Nếu thật không phải thân sinh, nhưng cho con một hồi, dưỡng dục nhiều năm như vậy, YẾn Xước sao có thể nói muốn xử tử nữ nhi liền đem nàng đi xử tử cơ chứ? Ông ấy thật có thể nhẫn tâm vậy sao?
Yến Xước lại bình tĩnh nhìn bà ta, một chút cũng không có ý mềm mại.
Ninh thị bất lực ngã ngồi xuống đất, gục đầu nửa ngày cũng không động, dường như mất hết sinh khí.
Yến Xước bưng ly trà nhấp một ngụm: "Ngươi còn gì để nói không?" Ông không có thời gian nháo nhào với bà ta!
"Có." Ninh thị bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Yến Xước, "Về chuyện của Tuyết biểu tỷ, ngài đồng ý với thiếp một điều kiện, chuyện của Phi Nhi, ngài vì chuyện cũ mà tha cho nó lần này đi."
"Còn muốn cò kè mặc cả với ta?" Yến Xước nhìn bà ta, bật cười, "Như Tuyết đã chết nhiều năm như vậy, nàng còn có lợi thế gì ở trong tay ngươi để ngươi có thể cùng ta nói điều kiện?"
Trong lòng ông lại co rụt lại, Ninh thị sẽ vì Yến Phi mà nói cái gì?
Đánh rắn phải đánh dập đầu, Yến Phi là mạng của Ninh thị, hôm nay ông đúng là muốn lợi dụng cơ hội này cạy miệng bà ta.
Rõ ràng mặt mày ôn nhã như họa, nhưng người đã không còn hơi thở nhẹ nhàng của ngày xưa, Ninh thị cảm thấy trên người ông toát ra cổ hơi thở lạnh băng trực tiếp ập vào mặt: "Không... Không phải lợi thế gì cả."
"Cho nên chuyện năm đó, ngươi hoặc người trong hầu phủ có nhúng tay vào?" Yến Xước nhìn bà ta, chậm rãi hỏi.
Ninh thị nắm chặt hai tay, theo bản năng lắc đầu biện giải: "Không... Không có, chuyện năm đó với thiếp và Ninh gia đều không có quan hệ."
"Vậy sao? Không có quan hệ?" Ánh mắt Yến Xước chợt tắt, "Vậy ngươi có điều kiện gì để cùng ta đổi cái mạng của Yến Phi về?"
Ninh thị quỳ tới đầu gối tê dại, hít một hơi thật sâu để cố lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Yến Xước: "Đương nhiên là có, chỉ là phải xem tướng gia ngài có đồng ý hay không, thiếp chỉ cần Phi Nhi bình an, sau đó từ tướng phủ lấy chồng, thuận lợi gả ra ngoài."
"Có đáng hay không, ta tự định đoạt."
"Ngài không đồng ý, ta không nói." Ninh thị ương ngạnh.
"Tùy ngươi." Yến Xước tỏ vẻ không để ý.
Đúng là không để ý? Ninh thị quan sát ông, thấy sắc mặt ông vẫn như thường, nắm chặt khăn lụa trong tay, nói: "Nếu tướng gia cảm thấy lời thiếp nói là vô dụng, vậy thì quên đi?" Ông sao có thể không để bụng? Chẳng qua là mấy năm nay hỉ nộ trên mặt Yến Xước đều không để lộ mà thôi.
Dứt lời, bà ta như muốn đứng dậy.
Yến Xước vẫn không có ý định mở miệng.
Ninh thị thất bại từ bỏ hành động của mình, ngẩng đầu nhìn Yến Xước, nghiêm túc nói: "Thiếp biết năm đó Tuyết biểu tỷ bị ai làm hại, biết Tuyết biểu tỷ ở trong lòng tướng gia vô cùng quan trọng, cho nên thiếp muốn dùng tin này trao đổi với ngài." Ông có thể không để tâm Vân Như Tuyết, không để tâm nữ nhi, nhưng bà lại không thể không quan tâm nữ nhi được!
"Thiếp biết năng lực của ngài, có lẽ sớm muộn gì cũng có một ngày điều tra ra, nhưng nếu hiện tại được biết, ngài không phải có thể sớm vì biểu tỷ báo thù rửa hận sao?"
Yến Xước trầm mặc một lát: "Là ai?"
Đây là đồng ý điều kiện của mình? Hai mắt Ninh thị sáng ngời, muốn xác nhận lại: "Tướng gia đồng ý điều kiện của thiếp rồi?"
"Ta đã nói, có đáng hay không do ta định đoạt."
"Tướng gia." Thanh âm của Ninh thị đột nhiên cao lên, "Phi Nhi là nữ nhi ngài dưỡng dục từ nhỏ, chẳng lẽ ngài không thể tha thứ cho nó sao?" Hơn nữa bà đã có thể đem chuyện Tuyết biểu tỷ nói cho ông, như vậy cũng không cầu được một lần ông khoan thứ hay sao?
"Can Phong Đế gặp Như Tuyết thế nào?" Yến Xước không trả lời câu hỏi của bà ta, chỉ lạnh giọng hỏi.
Như Tuyết chỉ tới Lệ Kinh một lần, nửa tháng đó lại ở hầu phủ, kỳ thật nàng vốn là cùng tổ mẫu tới muốn nhờ cậy bọn họ, không ngờ tổ tôn hai người chỉ ở đoạn thời gian ngắn liền cáo từ về nhà.
Nàng ở hầu phủ rốt cuộc đã gặp chuyện gì?
Hơn nữa, với cách làm những năm gần đây của Can Phong Đế, ông ta chắc hẳn từng gặp qua nàng.
Mà ông cũng đã điều tra, nửa tháng đó, chuyện Can Phong Đế xuất cung không ghi trong ký lục.
Nhưng cho dù là vậy, ông ta vẫn có thể lén xuất cung!
"Thiếp... Sao thiếp biết?" Ninh thị lập tức lắc đầu.
"Phải không?" Yến Xước nhìn bà ta, hỏi lại.
Thấy trong mắt Yến Xước không có một tia ấm áp, Ninh thị cúi đầu tránh đi cái nhìn của ông: "Làm sao bệ hạ quen biết Tuyết biểu tỷ, thiếp không rõ lắm, nhưng thiếp biết người hại Tuyết biểu tỷ là ai, sau khi Tuyết biểu tỷ hồi hương, Chương Hoàng Hậu liền thường xuyên triệu tổ mẫu vào cung yết kiến, còn trong tối ngoài sáng hỏi thăm chuyện của tỷ ấy, thậm chí còn ám chỉ với tổ mẫu kêu hầu phủ chúng ta đưa tỷ ấy vào cung, chỉ là khi đó biết Tuyết biểu tỷ đã thành thân với ngài, tổ mẫu lập tức cự tuyệt."
"Là Chương Hoàng Hậu?" Yến Xước vuốt ve ngọc ban chỉ trên ngón cái, nhàn nhạt hỏi.
"Đúng vậy." Ninh thị gật đầu, "Năm đó Huệ Phi nương nương và Trinh Phi nương nương được sủng ái, Hoàng Hậu nương nương lại vừa mới tang tử, cho nên muốn mượn người tới giúp đoạt thánh tâm. Biết các người sắp thành thân, Hoàng Hậu nương nương cũng không từ bỏ, sau đó lại biết Hoàng Thượng truyền ngài vào kinh, Hoàng Hậu lập tức phái người đi đón nàng, chỉ là không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, Tuyết biểu tỷ lại rơi xuống nước mà chết."
"Là đuổi giết!" Yến Xước nắm chặt hai tay.
Hiển nhiên, người liên quan xem ra không ít.
Là ai phái người đuổi giết một thai phụ sắp lâm bồn?
Can Phong Đế khẳng định đã gặp qua nàng.
Cho nên Chương Hoàng Hậu rất có khả năng, bởi vì bà ta biết tâm tư của Can Phong Đế.
Huệ Phi và Trinh Phi cũng vậy, bởi vì bọn họ khi đó được sủng ái, đương nhiên không hi vọng có người tiến cung chia sẻ sự sủng ái của Hoàng Thượng.
Can Phong Đế cũng có khả năng.
Còn nữa...
Yến Xước lạnh lùng nhìn Ninh thị.
Ninh thị cũng có khả năng.
Bởi vì Ninh thị mơ ước có được mình.
"Khi đó Huệ Phi nương nương và Trinh Phi nương nương được sủng ái, Hoàng Hậu có động tĩnh gì, các nàng đều biết." Ninh thị nói ra ngờ vực của mình, "Nhưng Huệ Phi nương nương xuất thân không hiển hách, hẳn không có năng lực phái người xuất cung đoạt người với Hoàng Hậu."
Nữ nhi đã là người của Lý Sướng, bà đương nhiên phải nghiêng về Huệ Phi.
"Đoạn thời gian Như Tuyết ở hầu phủ rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Ninh thị, ngươi đừng nói là không biết, cũng đừng tùy tiện tìm cái cớ lừa ta." Ánh mắt Yến Xước bén nhọn từ trên cao nhìn xuống, "Ta biết Như Tuyết và tổ mẫu của nàng năm đó tới nhờ cậy Ninh gia các ngươi, mà bọn họ chỉ ở nửa tháng đã rời đi."
Trong khoảng thời gian đó không phát sinh chuyện gì, ông không tin.
Năm đó ông chỉ cho rằng người Ninh gia mắt chó xem người thấp, khinh thường tổ mẫu Như Tuyết, sau Như Tuyết không còn, lại thấy Can Phong Đế ham mê như vậy, trong lòng mới sinh nghi, liền phái người tới hầu phủ điều tra. Đáng tiếc vật đổi sao dời, có điều tra cũng không phát hiện được gì.
Trong khoảng thời gian này, ông lại cho người cẩn thận tra xét, chỉ tiếc vẫn không có thu hoạch.
"Thật sự không có." Ninh thị lắc đầu phủ nhận, "Năm đó Tuyết biểu tỷ và biểu dì tổ mẫu rời đi vì bà ấy không quen khí hậu nơi này."
Yến Xước mặt trầm như nước nhìn bà ta.
Chuyện này ông đương nhiên biết, nhưng ông không tin.
Năm đó, nếu ông cẩn thận hỏi Như Tuyết một chút, mọi chuyện đã không phát sinh.
"Là thật, nếu tướng gia không tin, thiếp có thể mời tổ mẫu tới nói chuyện."
"Không cần." Nếu thật sự có gì, Ninh gia bọn họ sớm đã xóa sạch dấu vết, hiện tại có thể nói gì?
Trong lòng thở dài nhẹ nhõm, Ninh thị cau mày: "Đoạn thời gian đó Tuyết biểu tỷ có gặp các nữ quyến thế gia, cũng có ra ngoài dạo phố vài lần, có phải..." Bà ta ngẩng đầu nhìn Yến Xước, "Có phải trong những nữ quyến đó, hoặc thời điểm Tuyết biểu tỷ ra ngoài bị người có tâm nhìn trúng, sau đó nói với Hoàng Thượng."
Năm đó bà đối với Yến Xước nhất kiến chung tình, nhưng trong mắt ông chỉ có Tuyết biểu tỷ, vì thế bà trộm nói với huynh trưởng, Tuyết biểu tỷ này quốc sắc thiên tư, không tiến cung thật sự quá đáng tiếc.
Năm đó Can Phong Đế đăng cơ chưa quá hai năm, Ninh gia cũng không phải huân quý được Hoàng Thượng nể trọng, lời bà vừa nói, huynh trưởng đương nhiên để trong long.
Vì vậy huynh trưởng mở lời với Hoàng Thượng, sau đó mang theo bức họa cho Can Phong Đế xem, sau một buổi tối Can Phong Đế cải trang xuất cung tới hầu phủ, vô tình gặp bà và Vân Như Tuyết đang trong vườn ngắm trăng.
Cứ như vậy, tất cả đều thuận lý thành chương, không ngờ Tuyết biểu tỷ thông tuệ hơn người, rất nhanh liền phát hiện manh mối, cho nên lập tức cùng dì tổ mẫu cáo từ rời kinh.
Nếu ông biết chuyện năm đó, vậy Ninh gia không phải sẽ bị chôn cùng Tuyết biểu tỷ sao? Cho nên chuyện này tuyệt đối không thể để ông biết.
Vì vậy, bà chỉ có thể họa thủy đông dẫn, di dời lực chú ý của ông.
"Ninh thị, ngươi tốt nhất đừng nói dối, ngươi cũng đừng cho rằng nhiều năm như vậy ta không tra ra gì."
Sống lưng phủ một tầng mồ hôi lạnh, Ninh thị siết chặt hai tay: "Những lời thiếp nói đều là thật. Tướng gia, thiếp đã đem những mình biết nói ngài nghe, ngài biết rồi khẳng định sẽ tra ra chân tướng năm đó, có lời của thiếp, ngài không phải đã có mục tiêu rồi sao? Ngài tha thứ cho Phi Nhi đi, thiếp chắc chắn sẽ giáo huấn nó. Hơn nữa nếu Phi nhi xảy ra chuyện, người khác sẽ nghĩ thế nào? Dung nha đầu mới trở về, Phi Nhi liền mất mạng, người trong Lệ Kinh ai cũng biết Phi Nhi tri thư đạt lễ, nhàn nhã thục huệ, nếu nàng ấy đang êm đẹp đột nhiên chết đi, thế nhân chắc chắn sẽ hoài nghi Dung nha đầu."
Yến Xước trầm mặc: "Mạng có thể giữ, chỉ là sau này bất cứ chuyện gì của nó cũng không còn liên quan tới Yến gia ta."
Đây là muốn trục xuất nữ nhi? Vậy Lý Sướng kia sẽ đối xử với nàng thế nào? Cái hắn nhìn trúng không phải thế lực của Yến Xước sao?
Ninh thị ăn mật lại thấy đắng, nói: "Tướng gia, lời của ngài là có ý gì? Mặc kệ Phi Nhi sao? Ngài muốn đuổi nó ra ngoài? Đuổi nó ra ngoài có khác nào lấy mạng của nó? Hơn nữa, làm vậy chỉ sợ bên ngoài cũng sẽ nói Dung nha đầu không phải, bọn họ sẽ mắng nàng lòng dạ hẹp hòi không dung được muội muội ruột thịt, ngài vì Dung nha đầu mà nghĩ đi, lời đồn mạnh như hổ, mang tiếng tâm địa độc ác, lòng dạ hẹp hòi, sau này nếu trở về Đại Chu, mệnh phụ bên kia sẽ đối đãi với nàng sao đây? Đại Chu cách xa như vậy, tướng gia ngài cho dù muốn che chở nàng, sức lực cũng là hữu hạn."
Ninh thị dừng một chút, tiếp tục: "Lần này là Phi Nhi sai, là nó quỷ mê tâm hồn mới có thể làm ra chuyện hồ đồ này, tướng gia cũng hiểu cách làm người của nó, ngày thường nó không phải ngươi như vậy! Thiếp không cầu gì nhiều, chỉ cầu tướng gia tha cho nó lần này, để nó thuận lợi từ tướng phủ gả ra ngoài lấy chồng."
Thấy sắc mặt Yến Xước không thay đổi, Ninh thị nhắm hai mắt lại, nói: "Chờ Phi Nhi xuất giá, thiếp sẽ dọn tới Liên Tâm Am, ăn chay niệm Phật cầu phúc cho tướng gia ngài và Tuyết biểu tỷ ở nơi chín suối."
"Gả Yến Phi cho Lý Sướng, ngươi không hối hận?" Yến Xước mở miệng hỏi.
Nữ nhi đã là người của hắn, không gả cho hắn thì còn như thế nào? Ninh thị nhìn ông, kiên định lắc đầu: "Không hối hận."
"Được." Yến Xước uống ngụm trà, đứng dậy, "Vậy ngươi sớm chọn ngày đi." Dứt lời, ông ta không quay đầu mà nâng bước ra ngoài.
Ninh thị lập tức tê liệt ngã xuống đất, một thân mồ hôi lạnh.
Hai nha đầu đợi bên ngoài lập tức tiến vào: "Phu nhân." Các nàng nâng bà ta lên ghế, lập tức rót cho bà ta ly trà ấm, hỏi, "Phu nhân, người không sao chứ? Có cần mời thái y tới xem không?"
Ninh thị lắc đầu, uống hai ngụm trà, cơ thể như được sống lại, uống thêm hai ngụm, bà ta mới đứng dậy, để các nàng dìu mình tới Hội Nhã Uyển.
"Mẫu thân..." Yến Phi đã rửa mặt chải đầu xong, thấy Ninh thị tới liền vội đứng dậy, cẩn thận hỏi, "Mẫu thân, phụ thân nói thế nào?"
Ninh thị cắn chặt môi, nhìn dấu hôn trên cổ nàng ta cảm thấy đặc biệt chói mắt, tức giận tới đưa tay giáng một cái bạt tai qua.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
369 chương
39 chương