Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ
Chương 149 : Yến Xước đây là có ý gì?
"Hài tử đáng thương, mấy năm nay con chịu khổ rồi." Dung Hoa vừa vào cửa, Ninh thị liền kích động đứng dậy, trực tiếp bắt lấy tay nàng, đánh giá một phen, "Hài tử đáng thương của ta, con chịu khổ rồi..." Nước mắt trong khóe chớp động, lã chã như mưa.
"Phu nhân..." Dung Hoa nhìn không quen mắt.
"Nha đầu con sao lại khách khí với ta như thế?" Ninh thị cắt ngang, nhẹ nhàng hòa ái nắm tay, "Đừng nói chuyện khác, mẫu thân con gọi ta là biểu muội, con gọi ta một tiếng dì cũng là hợp lý, huống chi hiện tại con là nữ nhi thân sinh của tướng gia, gọi phu nhân thật sự là quá khách khí."
Dung Hoa mỉm cười, gọi: "Dì."
Biểu tỷ, biểu muội? Ninh thị là thân biểu muội của thân mẫu nàng sao? Dung mạo phụ thân tới giờ vẫn phong hoa tuấn lãng, nho nhã quý phái, khi trẻ ông ấy khẳng định làm nam tử phong độ nhẹ nhàng của thế gian, không phải Dung Hoa nghĩ nhiều, nhưng mẫu thân bị người ta đuổi giết, sau đó Ninh thị gả cho phụ thân, mà Yến Phi chỉ nhỏ hơn nàng một tuổi...
Chuyện năm đó cùng Ninh thị trước mắt không có liên quan sao? Dung Hoa mỉm cười nhìn bà ta, tươi cười hòa ái, nhìn thế nào cũng không nhận ra tia khác thường.
Nhưng Dung Hoa vẫn duy trì cảnh giác.
"Ngoan." Ninh thị cao hứng gật đầu, nhưng trong lòng lại không vui. Bà là thê tử của Yến Xước, nha đầu trước mặt này gọi mình một tiếng mẫu thân cũng không quá. Nàng vậy mà kêu bà là dì! Lệ quang chớp động, Ninh thị nói, "Trở về thì tốt, trở về thì tốt... Có cha con ở đây, có ta ở đây, khẳng định sẽ không để con chịu nửa phần ủy khuất, sau này về nhà, có yêu cầu gì, có gì không quen cứ nói với dì, biết không?"
"Vâng, đa tạ dì." Dung Hoa cảm tạ một câu, mời bà ta nhập tọa.
Yến Phi vẻ mặt cao hứng nắm tay còn lại của nàng: "Ngày đó muội còn nói tỷ tỷ trông vô cùng quen thuộc, thì ra chúng ta thật là thân tỷ muội."
"Đúng vậy, ta cũng thấy muội rất quen." Dung Hoa cười nói, "Đúng là không nghĩ tới."
"Tỷ tỷ, tỷ không biết đâu." Yến Phi thân thiết kéo tay Dung Hoa, nói, "Lâu ca ca là nam tử, cho nên trong nhà chỉ mình muội, không có lấy một tỷ tỷ hay muội muội, từ nhỏ muội đã hâm mộ những nhà có nhiều tỷ muội làm bạn. Giờ thì tốt rồi, muội cũng có tỷ tỷ, có thể cùng tỷ tỷ trò chuyện, cùng tỷ tỷ thêu thùa, cùng tỷ tỷ ra ngoài chơi."
"Nha đầu này, đừng dọa tỷ tỷ mình chứ? Đã là đại cô nương rồi mà cả ngày chỉ muốn đi chơi." Ninh thị cười mắng một câu, sau đó nói với Dung Hoa, "Nha đầu nó chính là tính tình này, cũng chỉ có trước mặt người nhà mới tùy hứng thế thôi."
"Hiện tại có tỷ tỷ rồi, mẫu thân không thương nữ nhi nữa." Yến Phi dậm chân hờn dỗi
"Con xem, con xem." Ninh thị chỉ vào Yến Phi, cười ha ha với Dung Hoa.
Dung Hoa cũng cười.
Yến Phi cũng khanh khách cười duyên.
"Ngồi đi." Dung Hoa thuận thế mới hai người ngồi, Túy Đồng và Lưu Tô dâng trà cho ba người xong liền lui ra đứng cạnh nàng.
"Cả đêm qua đã thu dọn xong chỗ ở, hôm nay ta và muội muội con tới đón con về nhà." Uống ngụm trà, Ninh thị nói ra mục đích.
Thì ra là tới đón nàng về tướng phủ. Dung Hoa cười nói: "Kỳ thật cũng không vội, đêm qua thật là vất vả cho dì và mọi người rồi."
Ninh thị chắc chắn biết chuyện của mẫu thân và phụ thân của nàng, cũng biết mình là vợ kế.
Đây là chuyện Chu Hành phái người hỏi thăm cũng không điều tra ra.
Còn về Yến Phi thì hơi khó nói, có lẽ nàng ta không biết rõ sự tình.
Ninh thị không thể không có chuyện gì mà đi nói cho nữ nhi nghe, bản thân là vợ kế, mà mẫu thân đã chết, bà ta đương nhiên không còn gì để nói. Cho nên ít nhất tới ngày hôm qua Yến Phi không biết chuyện gì.
Hôm qua tương nhận với phụ thân, từ chỗ này trở về, ông ấy khẳng định đã nói chuyện với các nàng, chỉ mới một buổi tối, khả năng chấp nhận sự thật của hai người này thật sự quá mạnh, hay là quá mức thiện lương?
Hoặc chỉ là làm bộ bên ngoài mà thôi?
"Con là nữ nhi Yến gia ta, đương nhiên nên phải nhanh chóng dọn về, chẳng lẽ chúng ta để con sống bên ngoài vậy sao?" Ninh thị vất vả, "Ta có làm gì đâu mà vất vả, chỉ là động chút mồm mép mà thôi."
"Đúng vậy, muội và mẫu thân cố ý tới đón tỷ về, tỷ tỷ mau cùng chúng ta về nhà đi!" Trong mắt Yến Phi lộ vẻ mong đợi, "Mấy ngày nữa muội mời bằng hữu về nhà chơi, khi đó sẽ giới thiệu tỷ tỷ với các nàng."
"Hiện tại lập tức dọn qua chỉ sợ không kịp, tuy vừa tới Đông Lăng nhưng hành lý mang theo cũng không ít." Dung Hoa cười nói.
Thấy nàng kiên trì, không có nửa phần dao động, ánh mắt Ninh thị thâm sâu nhìn Dung Hoa, cười gật đầu: "Vậy cũng được."
Nàng và Chu Hành vừa tới Lệ Kinh, nhưng Yến Xước là dạng người gì, bọn họ khẳng định đã tìm hiểu trước đó.
Có một người cha hô mưa gọi gió như vậy, chính mình cùng nữ nhi cố ý tới đón nàng trở về, nha đầu này vẫn bình tĩnh như thế.
Là nha đầu này đủ thông minh, hay là Yến Xước sớm đã nói gì đó với nàng?
Khẳng định là Yến Xước đã dặn dò trước.
Nơi ở, người hầu hạ, tất cả đều do ông ta an bài.
Không tin bà như vậy, Yến Xước đương nhiên cũng nghĩ tới chuyện bà qua đón, cho nên đã nói rõ với nha đầu này trước, hôm qua ông ấy cũng nói, sau khi hạ triều ông ấy sẽ tự mình tới đón nàng hồi phủ.
Chẳng qua là một nha đầu chưa mười sáu tuổi, có thể có kiến thức gì?
"Chờ thu dọn xong rồi về nhà." Sắc mặt Ninh thị càng hòa ái, "Vương gia và Tứ công tử đâu? Là định cùng dọn qua? Hay vẫn ở chỗ này?"
Không đợi Dung Hoa trả lời, Ninh thị liền cười nói: "Khó có dịp tới Đông Lăng, vậy thì cùng nhau dọn qua đi, Vương gia thân phận tôn quý, hơn nữa lại đính hôn với con, cũng không thể để ngài ấy ở chỗ này, còn có Tứ công tử, nó gọi con một tiếng tỷ tỷ, vậy cũng là người trong nhà."
"Đa tạ dì, phụ thân nói đều dọn qua tướng phủ."
"Ừ, tướng phủ lớn nhưng chủ tử lại thiếu, các con qua đó, tướng phủ cũng có thể náo nhiệt một chút." Ninh thị gật đầu, quan tâm hỏi, "Mấy năm con sống như thế nào? Con tốt như vậy, hẳn biểu tỷ cũng khỏe mạnh đúng không? Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, dưỡng phụ con có từng nhắc với con hay không?"
"Mấy năm nay con sống rất khá, cảm ơn dì quan tâm." Dung Hoa nói, "Về chuyện năm đó, còn cả mẫu thân, con đều không rõ lắm, phụ thân khi đó coi con như nữ nhi thân sinh."
Cho nên chưa từng nhắc tới? Ninh thị lộ vẻ thất vọng, cầm khăn xoa xoa khóe mắt: "Nếu biểu tỷ vẫn còn thì tốt quá."
Dung Hoa cũng lộ vẻ thương tâm.
Nhưng trong lòng lại sáng như gương.
Nếu mẫu thân thật sự còn sống, thật sự trở về, Ninh thị còn có thể tình ý chân thành thế này không?
"Được rồi, biết con về nhà, nếu mẫu thân con biết khẳng định sẽ rất vui." Khóe mắt Ninh thị ươn ướt, cười nói.
"Vâng." Dung Hoa gật đầu.
Yến Phi bên cạnh hữu hảo nói: "Tỷ tỷ, có cần muội dẫn thêm người tới giúp tỷ thu dọn hay không? Tỷ ngàn dặm xa xôi tới đây, khẳng định là không mang theo nhiều người, có thêm người không phải thêm một đôi tay sao?"
"Sao có thể làm phiền muội?" Dung Hoa khách khí từ chối.
Ninh thị nhìn Yến Phi, nói: "Được rồi, con đừng tìm thêm phiền phức cho tỷ tỷ mình nữa, sau này có rất nhiều cơ hội gần gũi với tỷ tỷ mà."
"Vâng." Yến Phi mang bộ dáng thỏa hiệp, lại nhìn Dung Hoa, nói: "Vậy muội ở nhà chờ tỷ tỷ."
Dung Hoa mỉm cười.
"Nha đầu này bị tướng gia sủng tới hư, Dung Nhi sau này phải dạy dỗ nó nhiều." Ninh thị nói với Dung Hoa một câu, sau đó lại quan tâm hỏi tình hình của nàng ở Đại Chu.
Dung Hoa đương nhiên sẽ không kể tỉ mỉ như với Yến Xước tối qua, mỗi câu trả lời đều rất đơn giản.
Ninh thị cũng không để bụng, chuyện từ lớn tới nhỏ đều hỏi vô cùng tỉ mỉ, thỉnh thoảng Yến Phi cũng lên tiếng nói vài câu.
Nội viện, Chu Hành đang dạy Kiều Vũ Thần đọc sách.
Một đường dẫn theo Kiều Vũ Thần, Chu Hành phát hiện hài tử vô cùng thông minh, trí nhớ kinh người, hơn nữa tuổi nhỏ học một có thể suy ra ba.
Cho nên, chỉ cần có thời gian y sẽ tự mình dạy nó.
Lúc này, Kiều Vũ Thần lại không có tâm trạng đọc sách, ngẩng đầu nhìn Chu Hành, hỏi: "Vương gia tỷ phu, các nàng có khi dễ tỷ tỷ không?"
"Sao lại hỏi như vậy?" Chu Hành ngước mắt nhìn nó.
"Đệ không thích Yến phu nhân và Yến cô nương kia, hai người bọn họ thoạt nhìn rất giống Nhị tỷ tỷ của đệ." Kiều Vũ Thần nghiêm túc trả lời. Lần đó, nó thiếu chút bị lừa bán, tuy không ai nói rõ với nó, mẫu thân và phụ thân càng không nhắc với nó về chuyện này nhưng hài tử ít nhiều cũng biết suy luận.
"Đây là nhà của chúng ta, tỷ tỷ đệ sẽ không sao." Chu Hành nói, "Đệ phải tin tưởng tỷ tỷ, nàng ấy không phải ai cũng có thể khi dễ, hơn nữa còn có ta ở đây."
Kiều Vũ Thần gật đầu, sau đó ngồi thẳng lưng, nghiêm túc vỗ ngực: "Đệ sẽ luyện võ thật tốt, trưởng thành sẽ bảo vệ tỷ tỷ."
"Ngoại trừ luyện võ, đệ cũng phải đọc sách cho tốt." Chu Hành bổ sung một câu.
Kiều Vũ Thần ra sức gật đầu: "Vâng, Vương gia tỷ phu, đệ nhất định sẽ đọc sách thật tốt, luyện võ thật tốt."
Chu Hành duỗi tay sờ đầu hài tử.
Trong lòng có vài phần thương hại.
Sau khi trưởng thành, điều nó cần đối mặt thật sự quá nhiều.
Mẫu thân mưu sát thân phu, phụ thân mưu sát vợ cả, Nhan thị và Tây Ninh Hầu tui đã chết nhưng nghiệt của hai người không vì cái chết mà biến mất, mà thế nhân quân đi, tương lai hài tử của họ chắc chắn phải đối mặt với rất nhiều chuyện.
"Điện hạ." Lâm Hạ đẩy cửa vào, nháy mắt với Chu Hành.
Chu Hành gật đầu một cái, sau đó nói với Kiều Vũ Thần: "Đệ đọc trước đi, lát nữa ta quay lại kiểm tra."
Kiều Vũ Thần xua tay, đáp: "Vâng, Vương gia tỷ phu đi đi."
Chu Hành đứng dậy.
....................
Ba người Dung Hoa ở đại sảnh đang nói chuyện, liền có người tiến vào bẩm báo, nói tướng gia tới.
Đáy mắt Ninh thị vừa kinh lại vừa giận.
Kinh ngạc Yến Xước hạ triều sớm như vậy, phẫn nộ ông ấy mấy năm nay chưa từng quan tâm bà và Yến Phi như thế.
"Dì, hai người cứ ngồi đây." Dung Hoa cười nói với Ninh thị và Yến Phi một câu, sau đó đứng dậy ra ngoài nghênh đón Yến Xước.
Vừa ra khỏi cửa, nàng liền đụng phải ông.
"Phụ thân." Dung Hoa mỉm cười.
Vừa thấy Dung Hoa, cả người Yến Xước đều trở nên nhu hòa, cười gật đầu: "Ừ, ta tới đón các con về nhà, đã thu dọn hết chưa? Nếu chưa xong..."
Ngẩng đầu liền thấy Ninh thị và Yến Phi theo sau đi tới, ông thoáng nhíu mày.
"Tướng gia."
"Phụ thân."
Ninh thị và Yến Phi cười hành lễ.
"Ừ, đứng lên đi." Yến Xước nói rồi nâng bước đi vào.
Tuy Yến Xước không tới phòng của bà nhưng dù sao cũng chung sống dưới một mái hiên mười mấy năm, Ninh thị vẫn hiểu con người của Yến Xước, lập tức nhận ra ông ấy không vui, vừa ngồi xuống liền cười giải thích: "Thiếp là sốt ruột gặp Dung Nhi, lại lo nàng mới tới Đông Lăng chưa quen, vì thế mới gấp chờ không nổi mà tới đây." Hôm qua ông ấy cố ý nói bà không tới, hôm nay bà lại dẫn nữ nhi theo, khẳng định chọc ông ấy tức giận.
Tự mình tới, đầu tiên là hư hư thật thật thăm nàng, thứ hai là để thế nhân lưu cái ấn tượng tốt.
Yến Phi cũng cười tủm tỉm: "Con muốn sớm gặp tỷ tỷ, thấy mẫu thân tới liền mắt trông mong mà đi theo."
"Ừ." Yến Xước gật đầu, không nói gì khác.
Chờ Ninh thị và Yến Phi đứng dậy cáo từ, Yến Xước lại phân phó Ninh thị một câu: "Kêu đầu bếp đừng quên làm chút đồ ăn Đại Chu, nếu người trong phủ không biết thì ra ngoài mời thêm đầu bếp." Sáng sớm ông đã phân phó, trước khi thượng triều cũng phân phó một lần, cũng không biết đầu bếp trong phủ có biết làm hay không.
Ninh thị cười gật đầu, lại nhìn Dung Hoa, nói: "Sớm về nhà." Sau bà ta liền cùng Yến Phi rời đi.
Các nàng đi rồi, Yến Xước liền quan tâm hỏi: "Bọn họ không nói gì với con chứ?"
Dung Hoa lắc đầu: "Không, chỉ là nói tới đón con, ngoài ra còn hỏi cuộc sống mấy năm nay của con ở Đại Chu."
Yến Xước cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ nói: "Thu dọn xong thì về nhà, nếu đồ nhiều thì chỉ cần mang theo những thứ thường dùng và trân quý là được, còn lại cứ từ từ, cha đã chuẩn bị đồ đầy đủ trong viện cho con rồi, Vương gia và Thần Nhi ta đã sai người dọn cho bọn họ một chỗ ở ngoại viện, cách phòng của con rất gần." Giữa nam nữ Đông Lăng không cần giữ quá nhiều quy củ, nhưng nữ nhi bảo bối còn chưa lấy chồng, hai người ở cùng một viện không dễ nghe cho lắm.
Trước mắt trong viện bọn họ không có trưởng bối, muốn ở thế nào đương nhiên tự bọn họ quyết định.
Nhưng trở về tướng phủ, cũng không thể để Chu Hành và nữ nhi bảo bối ở cùng.
Không chung sân viện nhưng vẫn cùng một phủ, muốn gặp không phải cũng dễ dàng sao? Dung Hoa cười gật đầu: "Vâng, nghe theo phụ thân an bài." Thấy trong mắt ông có chút tơ máu, giữa mày mang theo chút ủ rũ, nàng vội hỏi, "Phụ thân, tối qua người ngủ không ngon sao?"
"Vẫn tốt." Yến Xước cười lắc đầu, ông đã hai đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn rất tốt, bởi vì có nữ nhi bảo bối ở đây.
"Chúng ta ăn cơm trưa đi." Dung Hoa đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nói, "Phụ thân cứ nghỉ ngơi một lát, con sẽ tự mình xuống bếp."
"Tự mình xuống bếp?"
"Vâng, chỉ là làm vài món đơn giản thôi." Dung Hoa cười gật đầu, sau đó phân phó Túy Đồng, "Ngươi dẫn phụ thân đi nghỉ ngơi đi."
Trong mắt Yến Xước chứa đầy đau đớn, nữ nhi bảo bối của ông đáng lẽ nên cẩm y ngọc thực, từ bé phải được nuông chiều, cuộc sống tôn quý như công chúa, nhưng ngay cả việc nặng nhọc như xuống bếp nấu ăn nàng cũng biết làm.
Nữ nhi bảo bối của ông mấy năm nay khẳng định chịu không ít ủy khuất, càng nghĩ, trái tim của Yến Xước như thắt chặt.
Túy Đồng lên tiếng, hành lễ: "Tướng gia, mời theo nô tỳ."
"Được, vậy giữa trưa ta có thể thử đồ ăn nữ nhi bảo bối mình làm rồi." Yến Xước cố gắng che giấy lệ quang trong mắt, cao hứng cười đứng dậy cùng Túy Đồng rời đi.
Dung Hoa dẫn theo Lưu Tô xuống bếp.
...................
Hạ triều, sắc mặt Can Phong Đế âm trầm, oán giận trở về phòng luyện đan.
Vừa vào trong liền đá ngã lò luyện đan trước mắt, lửa bếp lò tung tóe khắp nơi, bắn lên hai tiểu thái giám đứng cạnh trông lửa.
Bọn họ đau tới nhe răng nhếch miệng nhưng không dám than vãn.
"Bệ hạ, cẩn thận bị thương chính mình." Tổng quản nội thị Uông công công vội nói.
Can Phong Đế nhấp môi, lại đá mấy cái phát tiết trong lòng.
Uông công công không dám ngăn cản, chỉ biết đứng bên cạnh nhìn.
Cái gì là tìm được nữ nhi thân sinh?
Chiêu vương phi tương lai của Đại Chu kia là nữ nhi thân sinh của Yến Xước?
Yến Xước đây là có ý gì?
Tìm được nữ nhi liền gióng trống khua chiêng đem lên triều nói sao?
Chỉ qua một lúc, toàn bộ phòng luyện đan trở nên hỗn độn, ngay cả nơi đặt chân cũng không có, Can Phong Đế mệt mỏi tới thở hồng hộc.
Uông công công vội sai người thu dọn, tự mình đỡ Can Phong Đế qua thiên điện.
Tới thiên điện rồi, lại sai người rót trà, Uông công công hầu hạ Can Phong Đế uống hai ngụm.
Can Phong Đế lúc này mới hòa hoãn một ít, phân phó: "Thừa tướng đại nhân tìm được nữ nhi lưu lạc bên ngoài mười mấy năm, là chuyện đại hỉ, Uông Nhâm, truyền chỉ, thưởng cho Đại tiểu thư Yến gia ngàn lượng vàng, tơ lụa năm mươi thất, phấn son năm mươi hộp, trân châu mười khắc, phỉ thúy..."
Uông công công vội cầm bút ghi.
Chờ Can Phong Đế không nói nữa, Uông công công mới buông tay, cúi đầu cẩn thận thổi mực, đưa cho Can Phong Đế xem, cung kính hỏi: "Bệ hạ, có cần tăng thêm không?"
Can Phong Đế đưa mắt nhìn, nói: "Cứ vậy đi, ngươi tự mình tới Thừa Tướng phủ tuyên chỉ."
"Vâng, nô tỳ lĩnh chỉ." Uông công công khom người đáp.
"Kêu Hoàng Hậu tới đây một chuyến." Uông công công vừa xoay người, Can Phong Đế lại phân phó một câu.
"Vâng, bệ hạ." Uông công công vội gật đầu, trước sai người đi mời Hoàng Hậu tới, sau mới cáo từ, phân phó cung nhân chuẩn bị đồ vật ban thưởng, tự mình xuất cung tới phủ Thừa Tướng.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
369 chương
39 chương