Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 113 : Tiếng thét chói tai

"Không được, cái này là biện pháp tốt nhất gì chứ?" Lâm phu nhân kịch liệt phản đối, "Ta không đồng ý, có chết cũng không đồng ý. Luật Nhi, nương tuyệt đối không đồng ý chuyện con cưới công chúa! Con có khát vọng, có chí hướng, nếu cưới công chúa, con phải từ bỏ tất cả!" Nhi tử mang lý tưởng trên người, bản thân sao có thể cưới công chúa? Công chúa, cưới về còn không phải sẽ coi nàng ta như Bồ Tát sống sao? "Nương con nói đúng, đây không phải biện pháp, tương lai Lâm gia thuộc về con, phải dựa vào con mà phát dương quang đại." Thành Quốc Công dừng một chút, lại nói, "Hơn nữa bên phía Dương gia cũng sẽ cự tuyệt cửa thân này."  Nói tới đây, Thành Quốc Công đưa mắt nhìn Lâm Nhược. Để nhi tử cưới công chúa, Thành Quốc Công không tán đồng. Trong mắt ông ta, để nhi tử cưới công chúa không bằng gả nữ nhi cho Phương Húc. Nhi tử nữ nhi đều là bảo bối trong tay phu thê bọn họ, nếu mang ra so sánh, nhi tử đương nhiên sẽ quan trọng hơn nữ nhi. Nhi tử sau này phải tiếp quản Lâm gia. Mà nữ nhi sau khi xuất giá sẽ trở thành người của nhà khác. Trái phải đều phải gả, gả cho Phương Húc cũng không phải không tốt. Phương Húc không có học vấn không có chức quan, nhưng hắn là Định Quốc Công thế tử, tương lai chấp chưởng Định Quốc Công phủ, có Hoàng Hậu và Tứ hoàng tử đứng sau, địa vị của Phương gia vô cùng vững chắc, tuyệt đối không có biến hóa. Nữ nhi gả qua, tương lai sẽ là nữ chủ nhân của Quốc Công phủ, có gì không tốt? Đối diện với ánh mắt của Thành Quốc Công, sắc mặt Lâm Nhược lập tức trắng bệch, vội vàng cúi đầu, cố ép nước mắt trở về, ngẩng đầu cười nói: "Phụ thân nói đúng, không phải còn có Dương gia sao?" Nói tới hôn sự của mình, nàng ta không chút ngượng ngùng, "Hơn nữa cho dù là Phương Húc... Kỳ thật Phương Húc cũng không phải không tốt, con chỉ là nghĩ... Nghĩ tới chuyện trước đây nhà bọn họ muốn cưới Diệp Dung Hoa, trong lòng không thoải mái mà thôi." "Đúng vậy, Nhược Nhi nói không sai." "Nhược Nhi, hắn là loại người gì, ai ai trong kinh thành này đều biết." Lâm Luật nhìn Lâm Nhược, lại nói với Thành Quốc Công và Lâm phu nhân, "Muội muội tuổi còn nhỏ, ở nhà trước nay chưa từng chịu ủy khuất, việc liên hôn cứ để con là được, hơn nữa con là huynh trưởng, là đích trưởng tử của Lâm gia, trách nhiệm của Lâm gia hẳn phải do con gánh vác. Thanh Hà công chúa là nữ nhi của Quý phi nương nương... Như thế, chúng ta không cần đi cầu Phương gia và Dương gia." "Con im ngay, chuyện này ta và phụ thân con tuyệt đối không đồng ý." Lâm phu nhân nghiêm túc nói. "Phụ thân, mẫu thân." Lâm Luật quỳ xuống, "Phương gia và Dương gia sẽ không kết thân với chúng ta, chúng ta tội gì phải hạ mình cầu xin bọn họ? Nếu hạ mình để sự việc thành công, nhi tử cho dù có quỳ cũng sẽ quỳ xin bọn họ, nhưng trong lòng phụ thân và mẫu thân đều rõ, Phương gia và Dương gia rõ ràng không muốn đứng cùng chúng ta, chỉ sợ cho dù là thứ nữ, Phương gia cũng không đồng ý cùng chúng ta kết thân, mà Lâm gia chúng ta còn có cô mẫu trong cung, chuyện cưới Thanh Hà công chúa sẽ dễ dàng hơn." Lâm Luật dập đầu: "Thỉnh phụ thân và mẫu thân đồng ý, nhi tử cam tâm tình nguyện cưới Thanh Hà công chúa." Sắc mặt Thành Quốc Công trầm xuống. Nhi tử nói không sai, Định Quốc Công và An Quốc Công có lẽ sẽ mặc kệ Lâm gia, hơn nữa chỉ sợ sẽ đẩy bọn họ ra gánh tội. Lâm phu nhân ôm Lâm Luật và Lâm Nhược khóc lóc, tiếng nức nở chua xót lòng người. "Phụ thân." Lâm Luật nhìn Thành Quốc Công. Qua nửa ngày, Thành Quốc Công mới chậm rãi lên tiếng: "Luật Nhi nói không sai, chỉ là... Vẫn là tới Dương gia và Phương gia thăm hỏi trước." Nhi tử ông tự tay dạy dỗ, hiện tại sao có thể kêu hắn đi lấy công chúa? Lâm phu nhân vội gật đầu, nói với Lâm Luật: "Nghe lời phụ thân đi." "Vâng, trước cứ làm theo ý phụ thân." Lâm Luật gật đầu. Lâm phu nhân lau nước mắt, cười nói: "Ngày mai ta sẽ gửi thiệp qua Dương gia và Phương gia." Sự tình cứ quyết định như vậy. Lâm phu nhân gọi người vào dọn cơm. Cả nhà bốn người đều không ăn uống được gì, không khí bữa cơm vô cùng nặng nề. Ăn cơm xong, ngồi thêm một lúc, Lâm Nhược và Lâm Luật đứng dậy cáo từ. "Ca ca." Tới ngã rẽ, Lâm Nhược dừng bước, gọi Lâm Luật, "Ca ca không cần lo lắng cho muội, không phải còn có Dương Hựu sao? Muội cũng không nhất định phải gả tới Phương gia, hơn nữa có ca ca ở đây, cho dù gả cho Phương Húc, hắn sẽ không dám bạc đãi muội." "Được rồi, muội đừng nghĩ nhiều, chuyện trong nhà đã có ca ca." Lâm Luật cười nói, "Trở về nghỉ ngơi đi." "Vâng." Lâm Nhược gật đầu, dẫn nha đầu về viện của mình. Lâm Luật đứng đó bất động. Gió lạnh phất qua lại không sánh bằng đáy lòng rét run của hắn. Mặc Tuyết gả cho người khác. Còn... Đáy lòng Lâm Luật không khỏi chua xót. Trong khoảng thời gian này, hắn luôn chấp nhất muốn cưới Diệp Dung Hoa, người ngoài nhìn vào cũng khinh thường hắn. Hiện tại cưới ai có gì khác nhau? Chỉ cần Lâm gia có thể qua được lần này, với hắn mà nói cưới ai cũng không quan trọng. Thấy hắn bất động một lúc lâu, gã sai vặt phía sau tiến lên, gọi: "Thế tử." "Đi thôi." Lâm Luật thở dài, nâng bước rời đi. Lâm phu nhân ôm hi vọng phái người tới Định Quốc Công phủ và An Quốc Công phủ đưa thiệp, hai nhà cũng sảng khoái đồng ý mời bà ta qua. Đây là lần đầu tiên Lâm phu nhân tới An Quốc Công phủ Dương gia, khách sáo một phen, bà ta liền mịt mờ hỏi tới hôn sự của Dương Hựu. An Quốc Công phu nhân nhíu mày, cầm khăn che miệng nói An Quốc Công gia đã có nhà xem trọng, trước mắt đã mở lời với người ta, hiện tại chỉ là chưa thông báo ra ngoài mà thôi. Lâm phu nhân lập tức thu lại ý cười, cúi đầu uống trà, mới hỏi: "Không biết là thiên kim nhà ai?" "Chuyện còn chưa định, nói ra thì không tốt, tới lúc đó nếu không thành lại làm hỏng khuê danh của cô nương người ta." An Quốc Công phu nhân cười trả lời, "Tỷ tỷ của nàng ấy còn chưa đính hôn, vì thế tạm thời phải chờ một chút." "Lớn nhỏ có thứ tự, nên như vậy." Lâm phu nhân ngoài tuy miệng cười nói nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, "Tỷ tỷ còn chưa đính hôn, chẳng lẽ cô nương đó còn nhỏ? Tuổi nhỏ như thế, không lẽ bắt thế tử đợi sao?" "Cũng không phải quá nhỏ, năm nay nàng đã mười bốn, chẳng qua tỷ tỷ ở trên thân mình không tốt." An Quốc Công cười nói, "Cũng không dối gạt phu nhân, Quốc Công gia nhìn trúng cô nương Từ gia." Lâm phu nhân vừa nghĩ liền biết, người Dương gia nhìn trúng chính là đích nữ của Tam phòng Từ gia Bát cô nương Từ Hà Quang. Cô nương Từ gia đương nhiên rất tốt. Định Quốc Công phu nhân này từ Từ gia mà ra, có bà đứng giữa chu toàn, hôn sự tất nhiên là ván đã đóng thuyền. Xem ra Dương gia muốn đứng cùng chiến tuyến với Tứ hoàng tử. Tâm trạng Lâm phu nhân trầm xuống, bà ta bỏ qua chuyện này, ở lại dùng cơm trưa xong rồi cáo từ. Hôm sau bà ta lại tới Định Quốc Công phủ. Nhi tử nữ nhi Phương gia đương nhiên đều có thể nghị thân. Lâm phu nhân mờ mịt hỏi tới hôn sự của Phương Húc trước nhưng Định Quốc Công phu nhân lại u sầu trả lời: "Hài tử Húc Nhi này, ta không giấu gì phu nhân, cũng không sợ người chê cười, đứa nhỏ hoang đường này đã cầu xin ân điển của Hoàng Hậu nương nương, nói thê tử của nó phải vừa mắt nó mới được. Có nương nương che chở, thân là phụ mẫu như chúng ta không dám đánh mắng." Lâm phu nhân cứng đờ, lại thân thiết hỏi tới Phương Gia Nhu: "Gia Nhu đâu? Sao hôm nay không thấy nàng?" "Hai ngày nay thân mình lão phu nhân không tốt, nó dẫn theo đám muội muội qua chỗ lão phu nhân rồi." Định Quốc Công phu nhân cười nói. "Đứa nhỏ này vừa khiêm tốn lại hữu lễ, đoan trang hào phóng, ta nhìn liền thích, hận không thể thương nó như khuê nữ." "Phu nhân hậu ái nhưng nó không gánh nổi đâu." Định Quốc Công phu nhân uyển chuyển từ chối. Dùng cơm trưa xong, Lâm phu nhân mới cáo từ. Bà ta mang một bụng tức giận về nhà, quả nhiên như nhi tử nói, Phương gia và Dương gia sớm đã không có ý định giúp đỡ Lâm gia. Ngay cả thứ nữ cũng không muốn gả! Thật là tức chết mà! Buổi tối thương nghị với Thành Quốc Công, sang hôm sau, Lâm phu nhân đệ thiếp tiến cung. Lâm Thái Hậu đương nhiên gật đầu, kêu bà ta qua ngày thứ hai tiến cung yết kiến. Ngày thứ hai, Lâm phu nhân tới Thọ Nhân Cung thương nghị với Lâm Thái Hậu, Lâm Thái Hậu cau mày: "Ý kiến này không tệ, có điều bối phận của Thanh Hà công chúa và Luật Nhi không hợp, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ không đồng ý." Lâm phu nhân sửng sốt, bọn họ quả thật không nghĩ tới tầng quan hệ này, vì thế hốc mắt liền ửng đỏ: "Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Lâm gia gặp nạn như vậy? Thái Hậu nương nương, người phải cứu Lâm gia." "Ai gia là người Lâm gia, đương nhiên sẽ vì Lâm gia mà suy nghĩ." Lâm Thái Hậu gật đầu, trầm tư, "Tuy không hợp bối phận, có điều đó chỉ là danh nghĩa..." Lâm phu nhân không ngừng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, Thái Hậu nương nương nói đúng, chẳng qua là danh nghĩa mà thôi, chỉ cần Thanh Hà công chúa và Luật Nhi nên đôi thì đó chính là chuyện tốt, dù sao công chúa và Luật Nhi cũng là thanh mai trúc mã, quen biết từ nhỏ." "Ừ, ngươi yên tâm, bên phía Thanh Hà đã có ai gia." "Làm phiền Thái Hậu nương nương." Hiện tại chỉ là ủy khuất cho nhi tử, Lâm phu nhân thở dài trong lòng. "Có gì mà làm phiền?" Lâm Thái Hậu cười nói, "Lâm gia tốt, bổn cung đương nhiên mới có thể thoải mái một chút." ..................... Lâm phu nhân đi rồi, Lâm Thái Hậu liền sai cung nữ đi mời Tề Quý Phi tới Nhân Thọ Cung. Khách sáo một phen, Lâm Thái Hậu trực tiếp đi vào chủ đề: "Đứa nhỏ Thanh Hà này cũng tới tuổi rồi, phò mã đã chọn được chưa?" "Tạ Thái Hậu nương nương quan tâm, Hoàng Hậu nương nương đang giúp nó chọn." Tề Quý Phi cười trả lời. "Ai gia rất thích đứa nhỏ Thanh Hà này." Lâm Thái Hậu từ ái mỉm cười nhìn Tề Quý Phi, "Nói thẳng với Quý Phi, đứa cháu trai của ai gia vừa lúc hợp tuổi với nàng, bọn chúng từ nhỏ đã quen biết, thanh mai trúc mã, vô cùng xứng đôi." Tề Quý Phi sửng sốt, sau đó lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Thái Hậu: "Thái Hậu nương nương, bối phận của Thanh Hà thấp hơn thế tử, việc này sao có thể?" Sắc mặt Lâm Thái Hậu cứng đờ, sau đó liền cười nói: "Tuy kém bối phận nhưng đó đều là danh nghĩa, bọn chúng cũng không có cùng huyết thống gì, chỉ cần tốt cho đôi bên, không gì là không thể." Lâm Thái Hậu trước nay không hỏi thế sự, sao lại... Tề Quý Phi không khỏi hoài nghi, nghĩ tới mấy chuyện gần đây xảy ra trên triều đình, bà càng nghi ngờ mục đích của Lâm gia, liền nói: "Mỗi người trong hoàng gia chúng ta đều phải làm gương tốt để dân chúng nhìn vào, không thể rối loạn cương thường, hậu ái của Thái Hậu nương nương, thần thiếp thay Thanh Hà nhận lấy." Lâm Thái Hậu quả thật quá kỳ quái! Lâm Thái Hậu lập tức lạnh giọng: "Quý Phi ngươi chướng mắt Lâm gia chúng ta?" Tề Quý Phi vội đứng dậy, nói: "Thái Hậu nương nương quá lời, thần thiếp nào dám? Thế tử dáng vẻ đường đường, văn võ toàn tài, ngay cả Hoàng Thượng cũng khen ngợi, thần thiếp thích thế tử còn không kịp, chỉ là... Hai người bọn họ thật sự không hợp bối phận, Thanh Hà không phải còn gọi thế tử một tiếng biểu cữu cữu sao? Hơn nữa hôn sự của nó đã có Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương làm chủ." Ý tứ là nàng ta làm chủ không được? Hoàng Thượng sủng ái nàng ta, cũng sủng ái nha đầu Thanh Hà, phò mã của Thanh Hà phải cần Phương Hoàng Hậu làm chủ mới được sao? Sắc mặt càng lạnh hơn, Lâm Thái Hậu nói: "Chẳng qua là danh nghĩa, ngươi không cần để ý, trong hoàng cung này, còn cả huân hương thế gia, cô cô chất nữ hai người cùng thờ một chồng cũng có, hơn nữa ai gia không phải người mờ mịt, ai gia nói có thể thì có thể, chỉ cần công chúa đồng ý, quản nhiều lễ nghi như vậy làm gì? Chuyện này ngươi chuẩn bị đi, bên phía Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ai gia sẽ mở lời." Nói tới đây, bà ta bưng ly trà, nói, "Trở về đi." Tề Quý Phi vội cáo lui, vừa rời khỏi Nhân Thọ Cung liền hừ một tiếng: "Coi mình thật sự là Thái Hậu sao?" Ngại hiếu đạo, mọi người đều giả bộ đoan trang, bà ta thật sự coi rằng mình là Thái Hậu không ai bì nổi sao? Về điện của mình, thấy nhi tử và nữ nhi đều ở đây, Tề Quý Phi liền đem sự tình kể lại. "Cái gì?" Thanh Hà công chúa đứng lên, "Con không gả, Lâm Luật kia là thứ gì chứ? Trước đây còn bị người ta lui thân! Đồ người khác không cần, bản công chúa khinh thường." "Con nhỏ tiếng một chút, Thái Hậu nương nương chỉ mới mở lời với ta." Tề Quý Phi kéo nàng ngồi xuống, nói, "Con đừng gào to như thế, hơn nữa bối phận của con và Lâm Luật không hợp, phụ hoàng con hẳn sẽ không đồng ý, cho nên cứ yên tâm." "Hoàng tổ mẫu sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?" Thanh Hà công chúa bĩu môi, kéo tay năn nỉ Tề Quý Phi, "Mẫu phi, con không gả, con không gả cho người khác, mẫu phi người hiểu tâm sự của nữ nhi mà." "Được được, tiểu tổ tông con đừng lắc nữa, đầu ta đau tới sắp hôn mê rồi." Thanh Hà công chúa làm nũng với Tề Quý Phi: "Mẫu phi hứa rồi đấy." "Tiểu quỷ này." Tề Quý Phi điểm nhẹ lên trán nàng ta, "Được rồi, con lui xuống trước đi, ta có lời muốn nói với ca ca con." "Vâng." Thanh Hà công chúa tươi cười đứng lên. Cho mọi người lui xuống, Tề Quý Phi trực tiếp hỏi Thất hoàng tử: "Hôn sự Thái Hậu nương nương nhắc tới có liên quan tới chuyện của Diệp Thế Hiên trên triều mấy ngày nay sao?" Tuy là hỏi nhưng ngữ khí cực kỳ khẳng định. "Vâng." Thất hoàng tử trả lời, "Khẳng định là vậy, cho nên hoàng muội không thể gả vào Lâm gia, mẫu phi phải nói chuyện với phụ hoàng." "Bọn họ chắc là muốn dùng Thanh Hà làm tấm chắn, cũng may, đứa nhỏ này gọi Lâm Luật hắn một tiếng cữu cữu! Đúng là không biết xấu hổ, đồ da mặt dày." Tề Quý Phi lạnh giọng, "Yên tâm, phụ hoàng con sẽ không đồng ý." "Vâng." Thất hoàng tử gật đầu, "Phụ hoàng cũng đang rất quan tâm vụ án đó." Đại hôn sắp tới, Tề Quý Phi lại dặn dò một phen rồi mới cho Thất hoàng tử rời đi. ...................... Tề Quý Phi nhắc chuyện này với Chính Đức Đế để ông ta có chuẩn bị trong lòng. Sau, thời điểm Lâm Thái Hậu mở lời với Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu, Chính Đức Đế trực tiếp cự tuyệt. Hoàng Thượng đã từ chối, Phương Hoàng Hậu đương nhiên mỉm cười phụ họa. Chính Đức Đế là vì Tề Quý Phi đã nói với ông ta trước. Mà Phương Hoàng Hậu vốn cũng không muốn đồng ý, Lâm gia và Bạch gia có quan hệ với nhau, bà sao có thể để bọn họ đứng cùng chiến tuyến với Tề Quý Phi? Lâm Thái Hậu nghẹn một bụng lửa không có chỗ giải tỏa. Bà ta có thể giải tỏa ở đâu chứ? Cái ghế Thái Hậu này chỉ là danh nghĩa, bà càng không thể dùng hiếu đạo để ép buộc Hoàng Thượng và Hoàng Hậu. Trong lòng lại lo lắng cho Lâm gia, Lâm Thái Hậu vội phái người xuất cung đưa tin. Lâm phu nhân cảm thấy như trời sắp sập. "Không sao, Thái Hậu không giúp được, chúng ta vẫn còn cách khác." Lâm Luật nở nụ cười, sắc mặt lộ vẻ đắc thắng. "Luật Nhi, con không được xằng bậy, đó là công chúa." Lâm phu nhân hãi hùng khiếp sợ. Vẻ mặt Thành Quốc Công âm trầm, nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta vẫn còn Bạch gia." Lâm Luật cười gật đầu: "Mẫu thân yên tâm, con sẽ không làm chuyện xằng bậy." .................. Giữa tháng bảy, kinh thành đón cơn mưa đầu thu, mưa vừa xuống, không khí cũng mát mẻ hơn. Hôm nay, thấy trời đẹp, Thạch ma ma liền dẫn mấy người Lê Hoa đem y phục thu đông ra phơi nắng. Ăn cơm ngủ trưa xong, Lưu Tô nói Chu Hành tới. Dung Hoa thu thập một phen rồi ra đình hóng gió. Vừa thấy Chu Hành, Dung Hoa cau mày cẩn thận nhìn sắc mặt y: "Có phải độc tái phát không? Sắc mặt chàng tái nhợt không ít." Chu Hành một thân trường bào màu tím, gương mặt lạnh lùng mang theo nụ cười như gió xuân, màu da như ngọc: "Mấy năm ta ở Thương Châu, dầm mưa dãi nắng, hiện tại về kinh nên không cần phơi nắng, vì thế trắng ra." "Vậy sao?" Dung Hoa nhíu mày càng sâu. "Ừ, ta rất tốt, nàng đừng lo." Chu Hành vươn tay xoa trán nàng, sau đó chỉ chỉ vào bàn cờ bên cạnh, "Thời tiết tốt thế này, làm một ván được không?" "Được." Dung Hoa gật đầu. Hai người nhàn nhã đánh cờ, hương trà quanh quẩn, thập phần thích ý. "Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, còn cả Tề Quý Phi tuy đã cự tuyệt, nhưng ta nghĩ Lâm gia sẽ không từ bỏ Thanh Hà nhanh như vậy." Chu Hành đột nhiên lên tiếng. "Vậy sao?" Dung Hoa cười cười thả quân cờ xuống, bưng ly trà uống một ngụm, "Lâm Luật trên danh nghĩa là biểu cữu của Thanh Hà công chúa, Lâm gia này đúng là cái gì cũng mặc kệ, ngay cả việc bị thiên hạ chê cười cũng không quản." Dung Hoa cầm một quân cờ khác, tay còn lại chống cằm nhìn Chu Hành, hỏi: "Chàng nói xem, Lâm Luật sẽ làm gì?" "Làm gì là gì?" Chu Hành nhìn ngón tay thon dài của nàng, hỏi ngược lại, "Nàng nghĩ thế nào?" "Suy nghĩ của ta?" Dung Hoa thả quân cờ xuống, "Gần gũi da thịt, hoặc gạo nấu thành cơm, tới lúc đó cho dù Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và Tề Quý Phi không đồng ý cũng không còn cách nào khác." "Tuy không đứng đắn nhưng đó lại là cách hữu hiệu nhất, Lâm gia đều phải dùng hôn sự của nhi nữ để bảo toàn Lâm gia, việc này cũng không tính là gì." Dung Hoa mỉm cười rót trà cho y, "Hơn nữa trong cung còn có Thái Hậu, muốn được việc đương nhiên rất đơn giản." Chu Hành bưng ly trà uống một ngụm, gật đầu, nhìn ván cờ, khóe môi cong lên: "Không nói nữa, sắp thua rồi." "Ta biết." Dung Hoa không để bụng mà bĩu môi, nghĩ nghĩ lại nói: "Cái chết của phụ thân có liên quan tới Tây Ninh Hầu phu nhân không?" Mấy ngày nay, Nhan thị có dẫn Kiều Vũ Thần tới hai lần, quá mức thân thiết. Rõ ràng bà ta không muốn Kiều Vũ Thần thường xuyên tiếp xúc với nàng, nhưng chuyện của phụ thân vừa bị đào lại, bà ta liền vui vẻ dẫn Kiều Vũ Thần tới cửa, còn bày ra bộ dáng mong nàng và đứa nhỏ kia tỷ đệ thân thiết. Quá khác thường. Suy nghĩ Nhan thị mưu sát thân phu, nàng không ngăn lại được. Dung Hoa nhíu mày, đem sự khác thường của Nhan thị kể lại. "Đừng quá thân cận với bà ta." Chu Hành gật đầu. Một ván cờ kéo dài tới lúc mặt trời lặn, thấy sắc trời đã muộn, Dung Hoa dứt khoát kêu Túy Đồng dọn cơm chiều tới đây. Hai người ăn xong, Chu Hành mới rời đi. ....................... Nhoáng cái đã tới ngày đại hôn của Thất hoàng tử. Thanh Hà công chúa thân là muội muội của Thất hoàng tử, đương nhiên cũng xuất cung tham dự hôn lễ. Tân khách như mây, Thanh Hà công chúa cùng Đại hoàng tử phi, Tứ hoàng tử phi Dương Mặc Tuyết và Lục hoàng tử phi Tằng Mính tiếp đón nữ quyến. Ăn uống xong, Đại hoàng tử phi, Dương Mặc Tuyết và Tằng Mính cùng đa số nữ quyến ra sân xem kịch, những người còn lại ở trong vườn nói chuyện phiếm. Mà Thanh Hà công chúa tới tân phòng, cùng Bạch Nhứ hàn huyên, sau đó tươi cười đứng lên, rời khỏi tân phòng đi về hướng sân khấu. Thời điểm xuyên qua hành lang, nàng ta đột nhiên đụng phải cung nữ đang bưng chén canh, nước cánh rải đầy trên váy Thanh Hà công chúa. "Công chúa tha mạng." Thị nữ kia hoảng sợ, lập tức quỳ xuống. Thanh Hà công chúa giận tím mặt: "Nha đầu chết tiệt, ngươi không có mắt hả?" "Công chúa, hôm nay là ngày lành của Thất điện hạ." Cung nữ theo sau vội nhẹ giọng nhắc nhở. Thanh Hà công chúa hít một hơi thật sâu, quát: "Cút!" "Tạ công chúa tha mạng." Nha đầu kia vội vàng lui xuống. Thanh Hà công chúa đưa mắt nhìn xung quanh, phân phó cung nữ đi lấy y phục, sau đó dẫn cung nữ còn lại qua tiểu viện bên cạnh. Cung nữ rất nhanh cầm y phục tới, hai người nhanh chóng hầu hạ Thanh Hà công chúa thay đồ. Y phục trên người vừa tháo xuống, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Luật say khướt đi vào. "A!" Thanh Hà công chúa và hai cung nữ thét chói tai.