Vợ Dương Thiết Trụ sinh một đứa bé trai mập mạp. Ngày hôm sau toàn bộ thôn dân thôn Lạc Hạp đều biết tin tức này. Dương gia cũng nghe được tin tức này, Dương lão gia tử nghe xong rất cao hứng, cao hứng xong chính là hoàn toàn cô đơn. Cao hứng là lão nhị bây giờ đã có hậu, cô đơn là bây giờ quan hệ trong nhà với hai người con trai này còn không bằng người ngoài. Ông chưa lên tiếng có đi hay không nên người trong nhà không dám nói câu nào. Hiện tại không ai dám trước mặt Dương lão gia tử nhắc tới hai huynh đệ Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn, nhắc tới là lão gia tử sẽ nổi trận lôi đình, bình thường trầm mặc ít lời, đụng tới chuyện Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn như chọc phải nghịch lân. Dương gia bây giờ sống không tốt, trong nhà ngoại trừ Dương lão gia tử ra không còn ai làm việc thành thạo được. Tuy hiện tại Dương Học Chương có đi ra đồng nhưng đã mười mấy năm không phải làm việc nặng thì có thể làm được thành thạo sao. Dương Thiết Xuyên càng không cần nói, trước giờ làm việc có thể chối liền chối, có thể trốn liền trốn, bây giờ không thể trốn thì làm việc lề mề. Ngay cả nam nhân còn như vậy thì càng miễn bàn tới mấy con dâu. Dương lão gia tử cả ngày bận rộn đầy mồ hôi, lúc cày ruộng gieo cấy lúa làm như cướp mới hoàn thành. Suốt ngày làm cỏ tưới nước bón phân mà vẫn thấy không xong, nhà người ta đều chăm sóc tốt lắm, nhà bọn họ còn giằng co mấy ngày mới xong được. Mắt thấy không lâu sau là phải thu gặt, trong khoảng thời gian này hoa màu cần phải được chăm sóc cẩn thận, Dương lão gia tử quay đầu một cái là không có thời gian đi cảm thán cô đơn, ngày ngày lôi hai đứa con trai ra đồng. Điền Thúy Lan cũng nghe được từ miệng Mĩ Phương tin vợ Thiết Trụ ca sinh rồi, nghe nói sinh một đứa con béo núc. Ả miễn cưỡng cười ứng phó Mĩ Phương một cái, sau đó lại cúi thấp đầu xuống. Đại Hi triều này chú trọng việc sinh con xong làm lễ tắm ba ngày, nhưng thôn Lạc Hạp này nghèo, các thôn dân thường làm lễ tắm ba ngày chưa bao giờ bày tiệc mời khách, đều là mấy thân thích nhà mình làm lễ cho đứa nhỏ. Lúc làm tắm ba ngày, Lâm Thanh Uyển không đi nhìn xem. Bây giờ nàng còn đang ở cữ, Dương thị dặn dò mỗi ngày nàng không được ngồi lâu, không được nhìn cái gì lâu, tốt nhất chính là nằm ở trên giường ngủ, cho nên càng miễn bàn tới cho nàng đứng lên đi xem tắm ba ngày. Tắm ba ngày làm trong nhà chính, người tới cũng chỉ có cả nhà Dương thị, nhà Diêu thị, và cả nhà Dương nhị lão gia tử. Cả nhà Dương nhị lão gia tử thân cận với Dương thị, nên cũng thận cận luôn với đứa cháu này. Lâm Thanh Uyển cào tâm cào phế ở bên trong nghe động tĩnh bên ngoài, nghe phía ngoài tiếng cười tiếng nói chuyện, còn có tiếng bà mụ miệng lẩm bẩm làm lễ tắm ba ngày cho đứa bé, sau đó là đứa bé vang lên một trận tiếng khóc vang dội, mọi người ở bên ngoài khen ngợi thân thể đứa nhỏ khỏe mạnh tinh thần. Bên ngoài làm xong thì ôm đứa bé vào cho Lâm Thanh Uyển, Diêu thị Dương thị vội vàng vào phòng bếp nấu cơm, giữa trưa còn phải chiêu đãi mọi người ăn cơm. Mấy người con dâu của Dương nhị lão gia tử và Chu thị đều vào hỏi thăm Lâm Thanh Uyển. Nhìn nàng khí sắc tốt, họ nói nàng có phúc khí sinh được một đứa con trai mập mạp, sau này phúc khí càng lớn. Lâm Thanh Uyển vừa dụ dỗ con trai trong ngực vừa nói chuyện cùng bọn họ. Một lát sau bên ngoài bắt đầu mở tiệc ăn cơm. Mọi người đều đi ra ngoài ăn cơm, còn lại một mình Lâm Thanh Uyển ngồi ở trên giường với con trai, hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Mới ba ngày mắt bé cưng đã mở ra đen nhánh như quả nho thạch anh. Lâm Thanh Uyển biết con mình bây giờ chưa nhìn được gì, nhưng nàng vẫn nhìn ánh mắt của con, trong lòng phảng phất như được rót mật. Nhịn không được ôm hôn tới tấp, trong tay nhẹ nhàng đung đưa… Đợi đến khi bên ngoài ăn uống xong, Dương thị bưng một bát cháo tới cho nàng. Đây đã là bữa cơm thứ ba của buổi sáng hôm nay rồi, nửa đêm nàng đói bụng, lúc trời còn chưa sáng Dương Thiết Trụ đã dậy nấu cháo trứng gà cho nàng ăn, buổi sáng lại cùng mọi người ăn mì, bây giờ là một bát cháo. Nhìn Lâm Thanh Uyển bĩu môi ăn, Dương thị ở bên cạnh dỗ đứa nhỏ giúp nàng nói: “Được rồi, tối hôm nay làm cho cháu ăn ngon, đừng bĩu môi nữa. Cháu mới sinh không được ăn đồ có dầu mỡ ngay được.” Đừng nhìn Lâm Thanh Uyển bĩu môi, nàng cũng biết nàng hiện tại không thể ăn đồ nhiều mỡ. Tràng vị phụ nhân vừa sinh con xong sẽ suy yếu, phải từ từ thích ứng sau đó mới bồi bổ. Vì cho con bú sữa nên nàng một ngày ăn bốn năm bữa cơm. Mặc dù nhạt và vô vị nhưng vì đứa nhỏ nàng phải bịt mũi mà nuốt xuống. Nếu không tại sao người ta vẫn nói mẹ là vĩ đại nhất. Đầu tiên là 10 tháng mang thai, người không mang thai thì không biết cảm giác khó chịu như thế nào. Sau đó là đau đớn sinh con, đau đớn thôi thì không nói làm gì, Lâm Thanh Uyển thấy mình cũng là thần kinh cứng cỏi lại có Dương thị giúp nàng điều trị thoả đáng, mới sinh con nhanh không chịu khổ lâu, có rất ít người sinh thai đầu sẽ nhanh như vậy. Sau này là cho con bú sữa và chăm sóc con. Đứa nhỏ đói bụng không biết nói lạnh không biết gọi. May mà thường ngày có Dương thị và Diêu thị thay phiên tới giúp nàng một tay, bằng không chỉ bằng nàng không có kinh nghiệm thì đúng là không làm được. Mặt khác chính là nam nhân nàng thương nàng, sợ buổi tối con trai quấy nàng, đau lòng nàng một đêm dậy mấy lần cho bú sữa, hai ngày nay là hắn thay tã đêm cho con trai. Hán tử cao lớn như vậy, con trai thì bằng có nửa bàn tay, thế mà cầm cái tã nhỏ xíu rất thành thạo đấy. Hạnh phúc thế này nàng còn có cái gì phải oán giận đây? Không phải là đồ ăn thanh đạm sao, không phải là phải ở một tháng cữ sao, không được nhúc nhích, không được tắm rửa, không được gội đầu, cái này có tính là gì đâu! Người phải biết thấy đủ tiếc phúc, người thấy đủ tiếc phúc mới biết cái gì là hạnh phúc, biết cái gì là hạnh phúc mới có được hạnh phúc. Lâm Thanh Uyển cảm thấy mình này cả hai đời cộng lại, ưu điểm duy nhất chính là biết thấy đủ. Cho nên cho dù vận mệnh có khi nhấp nhô, nhưng nàng vẫn luôn tin tưởng mình hạnh phúc, cuối cùng sẽ có được hạnh phúc. Hạnh phúc không phải kiếm tìm, mà nó đang ở bên cạnh ngươi, ngươi chỉ cần mở mắt sẽ thấy. … Ngày ngày Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ lần đầu tiên làm cha mẹ luống cuống tay chân cứ như vậy đi qua. Tắm ba ngày không bãi rượu mời khách nhưng trăng tròn thì nhất định phải bãi rượu mời khách. Nhiều ngày nay Dương Thiết Trụ ngoại trừ giúp vợ chăm sóc Tiểu Nặc Nặc, thì là vội vàng chuyện bãi rượu trăng tròn cho con trai. Đúng vậy, là Tiểu Nặc Nặc, đây là Lâm Thanh Uyển đặt tên mụ cho con trai. Tên chính thức là Dương Nặc, tên mụ Nặc Nặc, đơn giản lại dễ nhớ. So với những đứa trẻ trong thôn gọi Ngưu Đản nhi, Cẩu Thặng gì đó, Lâm Thanh Uyển cảm thấy tên con trai mình phi thường hay. Lâm Thanh Uyển cho rằng đã được một tháng rồi nàng có thể xuống giường. Nhưng mà Dương thị không cho bắt nàng ở thêm mấy ngày, ở cữ nằm đủ 40 ngày mới thôi. Nói nàng là thai đầu phải dưỡng cho tốt, hiện tại trong nhà có điều kiện chứ không phải không có. Không thấy được mấy phụ nhân lớn tuổi trong thôn không phải chỗ này đau thì là chỗ kia ngứa sao. Vì sao bị như vậy, còn không phải là không ở cữ cho tốt sao. Dương Thiết Trụ bị Lâm Thanh Uyển nói động đã đồng ý ra tháng, khi nghe thấy những lời này lập tức đứng ở mặt trận thống nhất với Dương thị, nhất trí quyết định để Lâm Thanh Uyển ở cữ 40 ngày. Lâm Thanh Uyển thế đơn lực bạc đành phải ôm Tiểu Nặc Nặc ô ô a a duy trì nàng, chạy về kháng tiếp tục ở cữ. Cho nên hôm làm tiệc đầy tháng Tiểu Nặc Nặc, Lâm Thanh Uyển không tham dự. Người ta hỏi sao không thấy mẹ đứa nhỏ đâu, Dương thị đắc ý lại kiêu ngạo nói còn đang ở cữ, phải dưỡng cho tốt để sau này còn sinh mấy đứa mập mạp nữa. Mấy phụ nhân bên ngoài nghe được thì rất hâm mộ. Nhà nông nhiều việc, phụ nhân được ngồi một tháng cữ đã rất ít rồi, chớ nói chi là được ngồi nhiều hơn ít ngày. Mọi người hâm mộ xong bắt đầu uống tiệc rượu. Trải qua lần mời rượu nhà mới, các thôn dân đều biết nhà Dương Thiết Trụ làm tiệc rượu ngon lắm, cho nên lần này người tới còn nhiều hơn cả lần trước. Các nam nhân vây quanh Dương Thiết Trụ mời rượu chúc mừng hắn mới làm cha, bây giờ mọi người đều biết quan hệ giữa Dương gia và hai huynh đệ Dương Thiết Trụ, cho nên trong ngày vui vẻ này không có ai không có mắt nhìn đi nói sao không thấy nhà Dương lão gia tử, bọn họ phảng phất như quên mất nhóm người Dương gia kia. Hôm nay Điền Thúy Lan cùng người Điền gia tới đây uống rượu, vốn là ả không muốn đến lấy lí do người không thoải mái. Nhưng lâu lắm rồi không nhìn thấy Thiết Trụ ca, ký ức của ả tựa hồ lại bắt đầu mơ hồ, bằng vào mấy lời an ủi của Mĩ Phương không an ủi được ả, ả liền tới đây tận mắt nhìn. Điền thẩm tử thấy thần thái Điền Thúy Lan như thường, hơn nữa mấy ngày nay có người nhắc tới Dương Thiết Trụ, khuê nữ không có gì khác thường. Bà cho rằng khuê nữ đã buông chuyện cũ rồi, lần đó sở dĩ thất thố cũng là bởi vì ở đó quá đông đúc vui vẻ nên mang cả Điền Thúy Lan tới. Nông dân được ăn bữa thịt không dễ dàng, cho nên trong thôn có nhà nào bãi rượu mời khách chính là lúc thôn dân được bữa ăn ngon, thường sẽ mang cả nhà cùng đi. Điền Thúy Lan tới đây nhìn mới biết nhà Thiết Trụ ca quả nhiên thật tốt, kỳ thật Điền Thúy Lan cũng lấy cớ tới cuối thôn vài lần, nhưng mỗi lần đều nhìn thấy cổng đóng chặt. Nàng cũng nghe được Dương thẩm trả lời lời người khác, người nọ còn đang ở cữ? Thật tốt… … ồn ào cả một ngày mới dần dần yên tĩnh lại, Dương Thiết Trụ bị chúc say mèm, bây giờ bị người ta lôi vào nằm cạnh chân Lâm Thanh Uyển. Cũng may có nhà Dương thị và nhà Dương Thiết Căn hỗ trợ, bằng không Lâm Thanh Uyển thật đúng là không có cửa đâu. Khi Dương thị bận rộn thu dọn xong thì trời đã tối, Dương Thiết Trụ xoa đầu tỉnh lại. “Ơ vợ, ta uống nhiều quá à?” Nhìn hồi lâu mới phát hiện mình nằm cạnh chân vợ. Lâm Thanh Uyển vừa buồn cười lại đau lòng đạp hắn một cái: “Mau dậy giúp đại cô thu dọn đi, hai nhà đều giúp cả ngày rồi, buổi tối nhớ phải giữ bọn họ ở lại ăn cơm.” Dương Thiết Trụ lập tức nhảy dựng lên đi ra ngoài hỗ trợ. Mấy người Dương thị bận cả ngày chắc chắn sẽ không khách khí với Dương Thiết Trụ, buổi tối ở lại ăn cơm. Bọn họ bây giờ đi theo Dương Thiết Trụ cùng nhau làm sinh ý đồ sấy tiên, biết Dương Thiết Trụ kiếm được tiền cho nên không phải nghĩ tiết kiệm đồ ăn cho hắn. Chung quy bây giờ trời còn nóng, đồ ăn dư lại còn nhiều không ăn cũng hỏng mất. Ôm ý nghĩ như vậy, ăn xong Dương thị và Diêu thị lại đóng gói một ít đồ ăn về nhà ăn tiếp. Hạ Đại Thành cười vui đùa với mẹ hắn, nói Dương thị đây là ăn không hết gói về. Dương thị đảo mắt nói, cháu ta hiếu kính ta còn không được à. Dương Thiết Trụ ở bên cạnh nhanh chóng nói, ăn bao nhiêu cũng được, đại cô ở lại nhà hắn ăn cũng được. Những lời này bị những người bên cạnh cười ha hả lên, Dương thị nện hắn một cái, cháu dám lôi cả đại cô này ra vui đùa hả. Dương Thiết Trụ gãi đầu cười. Lúc này Dương Thiết Trụ tiễn cả nhà Dương thị ra cửa, đứng ở cổng trêu đùa. Dương thị vốn không cho cháu tiễn nhưng nghĩ tới Dương Thiết Trụ phải ra đóng cổng nên mặc hắn. Bên này một mảnh hài hòa đang cười đùa, đứng ở cách đó không xa Dương lão gia tử ánh mắt càng thêm ảm đạm. Cuối cùng nhân dịp nơi này không ai chú ý ông, ông lại còng lưng quay người đi. Cuối cùng ông vẫn không nhịn xuống, vẫn muốn đi nhìn cháu mình. Không phải nói ông tham miếng rượu thịt kia, ông thật sự muốn nhìn đứa bé có kháu khỉnh không, có khỏe mạnh không. Cho nên xoắn xuýt Dương lão gia tử buổi sáng không tới, giữa trưa không tới, buổi chiều cũng không tới, nhân dịp buổi tối trời mập mờ mới đi lại đây ngó ngó. Có thể là vì mặt mũi, ông sợ Thiết Trụ hận ông không cho ông vào nhìn cháu trai, nên chọn buổi tối không có người, đến lúc đó cho dù không cho hắn vào thì người ta cũng sẽ không biết mà cười nhạo. Ai ngờ sang đây lại nhìn thấy hình ảnh này, làm trong lòng ông đặc biệt không phải tư vị. Ông quả nhiên là không bình thường, tới nơi này làm gì chứ, ngoài gia tăng xấu hổ cho nhau thì đâu còn gì khác… Tội vạ gì đâu, vốn nên là phụ từ tử hiếu cộng hưởng thiên luân. Lại cố tình hình thành một cục diện lúng túng như vậy. Dương lão gia tử không biết nên trách ai, chung quy từ đầu sự kiện đó ông cũng tham dự. Cuối cùng là ông sai, sai quá nghiêm trọng, nhưng bây giờ tất cả đã muộn…