Lâm Thanh Uyển vừa đi tới cửa chính phòng đã nhìn thấy cục diện bên trong như khai đường mở hội thẩm. Hà thị ngồi ở trên kháng trừng nàng, Dương đại tỷ đang ngồi bên cạnh lau nước mắt, Dương Nhị Muội ngồi phía sau Hà thị. Vương thị đứng ở cửa Đông phòng tò mò nhìn sang bên này, biểu tình trên mặt tràn đầy hả hê, miệng còn không ngừng cắn hạt dưa. Lâm Thanh Uyển thẳng lưng đi vào. “Mẹ, ngài tìm ta?” Hà thị vỗ mạnh bàn: “Lúc trước cha các ngươi đã nói thế nào hả? Bảo các ngươi làm tẩu tử, đệ muội đều nhường Đại Muội một chút, ngươi làm thế nào?” Lâm Thanh Uyển cảm thấy thái dương mình giật kinh khủng, nàng hít sâu một hơi, tận lực chậm lại âm điệu. “Mẹ, xin hỏi ta đã làm gì rồi?” “Ngươi còn hỏi ta ngươi làm gì hả?” Hà thị chỉ vào mũi Lâm Thanh Uyển, nước miếng bay loạn khắp nơi: “Đại Muội bảo ngươi vá giúp quần áo, sao ngươi không chịu vá hả?” Quả nhiên! Dương đại tỷ, ngày nào mà ngươi không làm cái yêu thiêu thân là không được phải không? Lâm Thanh Uyển kiên nhẫn nói: “Mẹ, bộ quần áo kia căn bản là không thể vá được nữa, vải giãn nát hết rồi, chỗ nào cũng không đặt được kim vào được.” “Làm sao lại không đặt kim được chứ? Ngươi không muốn làm cứ việc nói thẳng! Ngươi có công phu làm quần áo cho chính ngươi vậy mà lại không có công phu vá quần áo giúp chị ngươi hả?” Hà thị coi trời bằng vung, đổ ập xuống chỉ toàn tiếng quở trách: “Có người làm em dâu như ngươi sao? Ngươi chính là cái bất kính!” Diêu thị không yên lòng cũng theo lại đây, đứng bên cửa nhìn vào bên trong nhìn. Nghe đến đó nàng không nhịn được chen miệng: “Mẹ, bộ quần áo kia ta cũng xem rồi, thật sự không vá được nữa. Nhị tẩu là người như thế nào ngài cũng rõ ràng, có thể vá nàng có thể không giúp sao?!” Có thể giúp Lâm Thanh Uyển nói chuyện như vậy, đối với Diêu thị mà nói đúng là khó có được. Bình thường tại trước mặt Hà thị, nàng đều sắm vai trầm mặc vô hình, chỉ làm việc không nói lời nào. Mắt tam giác Hà thị một phen trừng qua: “Liên quan gì tới ngươi, đi làm việc cho ta. Ngươi xem qua cái rắm ấy, nếu ngươi biết chuyện thì cũng không tới mức bây giờ còn không sinh được cái trứng?” Một phát trúng ngay, Diêu thị lập tức choáng váng, miệng run run muốn nói cái gì đó, nhưng không nói nên lời, bộ dáng thoạt nhìn rất đáng thương. Lâm Thanh Uyển quay đầu lại nháy mắt với Diêu thị, ý tứ bảo nàng không cần quản chuyện này, miễn cho nàng ăn phải ‘Liên lụy’. Diêu thị đành phải tránh ra, trong lòng vội ghê gớm muốn tìm người tới hỗ trợ, nhưng sáng sớm Dương Thiết Trụ đã đi chặt củi cùng nam nhân nhà nàng rồi. Cuối cùng vẫn là không yên lòng về Lâm Thanh Uyển, đành phải đi đến cạnh giếng múc nước, thuận tiện nhìn động tĩnh trong nhà chính. Hà thị thu thập xong Diêu thị, lại xoay đầu tiếp tục thu thập Lâm Thanh Uyển. “Ngươi không nói tới quần áo rách ta còn chưa nhớ tới. Ngươi mang quần áo Đại Hổ đi giặt rách, không bắt ngươi đền một bộ là tốt lắm rồi, bảo ngươi vá lại thì đã làm sao?” Nói xong quăng bộ quần áo rách mướp kia tới, đập thẳng vào mặt Lâm Thanh Uyển. “Ngươi cầm về vá cho ta, không vá được thì đền một bộ khác cho ta!” Y phục rách rưới từ mặt rơi xuống đất, Lâm Thanh Uyển từ từ nhắm hai mắt, tức giận đến cả người run lập cập. Lúc này thanh âm Dương đại tỷ truyền lại đây: “Không cần, không cần nhị đệ muội đền, giặt hỏng rồi thì thôi, đều là thân thích…” Trong thanh âm còn làm bộ khóc thút thít: “… Chỉ là Đại Hổ không có quần áo mặc rồi… hu hu hu…” “Như vậy sao được? Nàng giặt hỏng thì phải để nàng sửa cho Đại Hổ.” Hà thị đảm nhiệm nhiều việc vung tay lên nói: “Thôi, ngươi không cần vá nữa, trực tiếp làm bộ mới đi. Bây giờ trời trở lạnh, không cần làm áo mỏng, làm bộ áo bông đi.” Nghe đến những lời này, Lâm Thanh Uyển lập tức tức cười. Đúng là người kì ba nơi nào cũng có, Dương gia đặc biệt nhiều nha. Nàng là đương sự còn chưa nói câu nào đâu mà bọn họ đã đặt tội danh cho nàng. Bên này một kẻ nói không vá được thì làm bộ mới, bên kia một vị trực tiếp tuyệt hơn, nói tới nói lui đều là giặt hỏng rồi thôi không cần đền, trực tiếp nói cho nàng biết tình cảnh. Hà thị càng thêm khôi hài, trực tiếp nói không cần vá, làm bộ mới, còn cái gì mà trời lạnh rồi không cần áo mỏng muốn áo bông. Nàng ha hả trong lòng, thì ra ầm ĩ đi ầm ĩ lại thì trọng điểm là ở chỗ này — Nhưng là, nhưng là vì sao các ngươi không hỏi ý kiến của người trong cuộc ta đây hả? Lâm Thanh Uyển mặt không thay đổi ném bộ y phục kia lên bàn, mở miệng nói với Hà thị: “Mẹ, nếu là không có chuyện gì ta trở về phòng đây. Về phần quần áo của Đại Hổ, ta cảm thấy nếu Đại Hổ là con đại tỷ vẫn là nên để đại tỷ làm mới tốt.” “Vậy cũng được, ngươi mang vải dệt và bông đến cho đại tỷ ngươi.” Hà thị cho rằng Lâm Thanh Uyển đáp ứng, thấy mục đích đã đạt được nên cũng rất dễ nói chuyện. Kỳ thật Hà thị cũng rất không nguyện ý chống lại người con dâu này, một là sợ chọc giận Dương Thiết Trụ, hai là chống đối với người con dâu này luôn không thắng được, thường xuyên mảnh vụn không tìm được còn bị tức nổ mắt. Lần này không phải khuê nữ bà chạy tới khóc kể lể, Lâm Thanh Uyển mang quần áo của Đại Hổ giặt rách bảo bà đi hỗ trợ, bảo bà nhăn mặt cho nàng xem, bà cũng sẽ không tìm tới Lâm Thanh Uyển. Lâm Thanh Uyển phiêu mắt nhìn bọn họ, nghĩ, sau đó biểu hiện ra ngoài một bộ dáng phi thường nghiêm túc. “Vải dệt và bông chỗ ta không có nhiều, ta cảm thấy vẫn là đại tỷ tự mình lên trấn mua mới tốt.” “Vậy cũng được, ngươi lấy bạc tới đi.” Hà thị cảm thấy chính mình biểu hiện tương đối thiện giải nhân ý. Cũng chính là đối đãi với Lâm Thanh Uyển bà mới dễ nói chuyện như vậy, đổi thành Diêu thị sớm đã bị bà mắng cho một trận hận không thể cắm đầu xuống sông chết đuối. “Bạc?” Lâm Thanh Uyển vẻ mặt nghi hoặc: “Làm sao lại lấy bạc của ta? Đại Hổ muốn làm quần áo mới, không phải đại tỷ tự mình bỏ tiền sao?” Hà thị rốt cuộc hiểu được ý tứ Lâm Thanh Uyển, Dương đại tỷ ở bên cạnh réo rắt thảm thiết khóc lên… “Giỏi lắm, thì ra ngươi đang đùa lão nương!” Thì ra bây giờ ngươi mới biết được? Lâm Thanh Uyển giả bộ ủy khuất: “Mẹ, ngài ngàn vạn không cần nói như vậy, con dâu không có ý tứ này.” “Ngươi không có ý tứ này, ngươi nói những lời này cho người nào nghe? Bảo ngươi làm bộ y phục, ngươi liền nháo yêu thiêu thân nhiều như vậy.” Hà thị tức giận vỗ bàn, cũng lười cùng nàng vô nghĩa: “Thôi, ngươi cũng đừng giải thích nữa, nói thẳng đi, bảo ngươi làm cho Đại Hổ bộ đồ mới. Ngươi làm hay không làm?” “Vì sao ta phải làm quần áo mới cho Đại Hổ nha?” “Ngươi giặt hỏng quần áo của Đại Hổ, ngươi không bù cho nó một bộ hả?” Hà thị không phiền không chán nói. “Khi nào thì ta đem quần áo Đại Hổ giặt hỏng?” Lúc này Lâm Thanh Uyển thực trấn định, vừa rồi tức ác, lúc này lại không tức giận. “Quần áo Đại Hổ không phải hai ngày trước là ngươi giặt sao?” “Ai nói là ta giặt?” “Đại tỷ ngươi hai ngày trước bảo ngươi giúp nàng giặt quần áo, ngươi không nhớ rõ?” Lâm Thanh Uyển gật đầu: “Ah ——.” Hà thị lộ ra nụ cười thỏa mãn, cuối cùng được câu nói của con dâu. “Đúng là ta giặt, nhưng không phải ta giặt hỏng.” Lời nói Lâm Thanh Uyển trấn định uyển chuyển. Hà thị vừa nghe lời này lập tức bị con dâu này không da không mặt làm tức giận một cái té ngửa. Nhạc đệm tiếng khóc lại thê ai vang lênở trong phòng… Vương thị ở bên cạnh vẫn xem trò vui, lập tức cười phun hết cả hạt dưa trong miệng ra ngoài, cười ha ha ha vỗ bắp đùi của mình. Lâm Thanh Uyển cũng lười ở trong này phí sức cùng bọn họ, nàng vỗ vỗ quần áo chính mình, mặt mày đạm nhạt. “Thứ nhất, quần áo không phải là ta giặt hỏng, lúc đi giặt ta đã nói với đại tỷ rồi, quần áo rách không giặt được. Lúc ấy đại tỷ trả lời ta như vậy…” Nàng học làn điệu Dương đại tỷ: “Không sao, nhị đệ muội cứ giặt đi, dù sao cũng đã hỏng rồi.” “Thứ hai, không phải ta làm, chậu nước bẩn đó đừng hắt lên đầu ta.” Lâm Thanh Uyển ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng mấy người trên kháng kia. Hà thị nhìn bộ dáng con dâu thứ hai này có cảm giác mình không xuống đài được, con dâu không cho bà xuống đài, bà lập tức thẹn quá thành giận bắt đầu khóc lóc om sòm. “… Làm con dâu chửi mẹ chồng kìa, mắng chị kìa… Sẽ bị trời phạt đấy…” Lâm Thanh Uyển không nhìn Hà thị đùa giỡn, kéo cao thanh âm của mình, nói tiếp lời nói chưa nói hết: “Thứ ba, ta thật không biết — ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo đại tỷ — “ Dương đại tỷ dừng khóc, ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn Lâm Thanh Uyển. Lâm Thanh Uyển hài lòng gật đầu, lỗ tai tự động che chắn Hà thị khóc lóc om sòm. “Đại tỷ, ngươi là khuê nữ xuất giá đúng không?” Dương đại tỷ lập tức có cảm giác không tốt, không có lên tiếng, Hà thị cũng dừng lại khóc lóc om sòm. Hai người đều nhìn Lâm Thanh Uyển, nhìn nàng chuẩn bị nói cái gì. Nhưng vì sao trong lòng lại có một loại dự cảm bất thường đâu? “Không trả lời, là đúng.” Lại không phải chỉ có các ngươi mới có thể tự quyết định. Sinh ra ở thế kỷ 21 nữ tính thời đại mới, xuất thân cô nhi từ nhỏ, có thể trưởng thành tới 28 tuổi, luôn luôn tôn thờ tôn chỉ không phải bị đánh không đánh lại mà là trừng mắt tất báo. Cãi nhau cũng chưa bao giờ chỉ biết khóc lóc om sòm, mắng người không phun ngôn ngữ ô uế, mà là chọc đúng chỗ đau, đâm ngươi máu tươi đầm đìa mà không nói được câu nào. Nếu các ngươi không cho nàng thư thái, vừa hắt chậu nước bẩn lại lừa bịp tống tiền, lại là khóc lóc om sòm. Như vậy, xin lỗi — “Đệ muội ta tài sơ học thiển, chưa hiểu chuyện đời. Nhưng đệ muội ta vẫn là hiểu một chút —” trên mặt tràn đầy tươi cười, tươi cười thân thiết dịu dàng. Nhưng nói ra lời lại là đánh thẳng mặt người, “Đó chính là —— tới nhà người ta làm khách thì phải giữ đứng bổn phận của mình. Ngàn vạn lần không nên lên bàn ăn cơm, xuống mặt bàn chửi mẹ nó. Ai — ta không hiểu, đại tỷ thông minh như vậy sao lại không hiểu đạo lý này chứ? Ta nghĩ đại tỷ nhất định hiểu được đạo lý này đúng không?” Dương đại tỷ không phải không hiểu đạo lý này, mà là ả luôn luôn tin tưởng bản thân có thể ăn được mấy người tẩu tử đệ muội này. Cho dù ả không ăn được thì vẫn còn có mẹ ả Hà thị. Ai biết đâu lại đụng phải một cái không muốn lật bài nay lại lật bài. Dương đại tỷ không nói gì, chưa bao giờ biết mặt đỏ là gì vậy mà bây giờ lại đỏ mặt. Cũng không biết là đỏ bừng hay là tức đỏ. Lâm Thanh Uyển không nhìn sắc mặt khó coi Dương đại tỷ và Hà thị, tiếp tục cười nói: “Đại tỷ có thể về nhà mẹ đẻ, mấy người chị em dâu chúng ta đều là nhiệt liệt hoan nghênh, bình thường cũng đều là phục dịch ăn ngon uống ngọt. Việc nhà chưa bao giờ để đại tỷ đụng, dù sao cũng là khuê nữ xuất giá trở lại nhà mẹ đẻ sao có thể khiến ngài làm việc đâu? Ngươi nói phải không, đại tẩu?” Nàng quay đầu nhìn về phía Vương thị. Nếu ngươi muốn nhìn diễn, vậy phải có chuẩn bị bị dụ dỗ. Vương thị nhìn thấy cảnh này thật buồn cười lại hết giận, bị Lâm Thanh Uyển hỏi lập tức ngây ngẩn cả người. Nhưng ả vẫn thành thật gật đầu, quang minh đại nghĩa nói: “Đúng vậy, mấy cái chị em dâu chúng ta luôn làm không chê vào đâu được.” Lâm Thanh Uyển rất hài lòng Vương thị ‘Hiểu chuyện’, tiếp tục mở miệng: “Cho dù không có đạo lý tẩu tử đệ muội giặt quần áo cho chị cháu trai cháu gái, nhưng nếu đại tỷ lên tiếng, chúng ta cũng chưa từng không nể mặt đại tỷ, chung quy ngài là đại tỷ ——” làn điệu nàng lại chuyển: “Nhưng y phục này bản thân nó đã rách còn cứng rắn đổ lên đầu người khác. Làm như vậy, có phải là có chút không tốt hay không?”