Thời gian tân hôn được ví như bôi mỡ vào mật, lại thêm ba ngày tân hôn không phải làm việc, cho nên hai ngày này ngoài lúc ăn cơm ra, Dương Thiết Trụ không đi đâu cả, cả ngày dính với Lâm Thanh Uyển ở trong phòng. Lâm Thanh Uyển bây giờ mới phát hiện thì ra hán tử trước đây thấy nàng liền đỏ mặt ấy lại quấn người như vậy. Nhưng hắn thật sự đối xử với nàng rất tốt, hận không thể đem nàng phủng trong lòng bàn tay, ngay cả nước rửa chân cũng luyến tiếc để nàng đi đổ. Hai ngày nay nàng bị hắn quấn phát sợ, liền giả bộ trên người đau, hắn cho dù có muốn cũng không chạm vào nàng một đầu ngón tay. Nàng thấy hắn nhịn tới mức khó chịu thì không nỡ, thế nên mỗi lần nàng giả bộ lại bị phá sản. Một hôm nhân dịp Dương Thiết Trụ không quấn nàng nữa, Lâm Thanh Uyển bắt đầu sắp xếp tủ quần áo và hòm xiểng trong phòng. Nàng lấy hết quần áo trong phòng ra, lúc này nàng mới biết quần áo của người này ít đến đáng thương, mỗi bộ y phục không rách thì cũng nứt ra rồi, chỉ có hai bộ quần áo nàng đưa cho kia coi như tinh tế. Lâm Thanh Uyển lấy châm tuyến khay đan từ giường lò ra, chuẩn bị vá sửa quần áo cho Dương Thiết Trụ. Vừa lấy khay đan châm tuyến ra thì Dương Thiết Trụ đang nằm nghiêng ở trên kháng bật dậy đoạt lấy khay đan châm tuyến trong tay nàng. “Nàng dâu tốt của ta, trăm ngàn lần đừng may quần áo cho ta.” Lâm Thanh Uyển kinh ngạc nhìn hắn: “Tại sao vậy?” “Tân nương trong ba ngày là không được làm gì cả, đặc biệt là không thể cầm kim.” Tục ngữ nói, tân nương châm tuyến sẽ lao lực một đời. Hắn không muốn vợ hắn lao lực một đời đâu! Lâm Thanh Uyển nghĩ trong đầu, có tục lệ như vậy sao?! Cuối cùng vẫn là thở dài nhét khay đan châm tuyến vào trong quầy giường lò. Nàng nhàm chán ngồi ở trên kháng trong chốc lát, đột nhiên lại nghĩ tới một việc. Nàng xuống giường lò, chạy đến cái hòm mở nó ra, sau đó lấy một cái hộp bên trong ra. Trở lại trên kháng ngồi mở hộp nhỏ ra, nói với Dương Thiết Trụ: “Lần trước chàng đưa cho ta 58 lượng bạc, chàng lấy 30 lượng làm hôn sự chúng ta, ta mua đồ cưới dùng mất mười hai lượng, còn dư…” Nàng bắt đầu đếm bạc: “Còn dư mười sáu lượng lẻ 235 văn tiền.” Dương Thiết Trụ sờ soạng trong lòng lấy ra hai khối bạc vụn đưa cho nàng: “Chỗ ta còn dư ba lượng…” Nói xong lại nhổm dậy vén chiếu ở giường lên, dưới giường lò giác lấy ra một tấm ván gỗ mỏng, lại rút ra một hòn gạch giường, móc từ trong đó ra một cái túi vải rách đưa cho nàng. “Nơi này còn có hai lượng.” Lâm Thanh Uyển kinh ngạc nhìn một phen động tác này của hắn, hắn giấu tiền riêng thật bí ẩn nha. Nhưng, nàng thích. Lâm Thanh Uyển lại gần nhìn cái động kia, có một khối gạch giường lò lớn như vậy, nàng lấy hộp nhỏ qua ướm thử thấy vừa vặn có thể bỏ vào. Trong lòng ngầm quyết định, về sau nàng sẽ giấu tiền ở nơi này. Cũng không phải nói nàng lòng dạ hẹp hòi chuyện bé xé ra to cái gì, mà là Lâm Thanh Uyển đã sớm phát hiện ở nông thôn này, gần như mỗi nhà ra cửa đều không khóa cửa, không chỉ không khóa cổng, ngay cả cửa phòng mình cũng không khóa. Như thế mà có tên trộm vặt tới thì chẳng cần phí sức cũng có thể vét sạch. Đương nhiên là ở nơi này làm vậy cũng có nguyên nhân, chính là mọi nhà nơi này đều quá nghèo không có gì đáng giá để trộm. Nhưng Lâm Thanh Uyển lại không nghĩ như vậy, phòng hoạn từ chưa xảy ra, đây là đạo lý bất kỳ một người hiện đại nào đều hiểu được, nàng cũng không ngoại lệ. Chung quy nàng đời trước từ nhỏ đã sống tại đô thị nơi mà đầy rẫy những tên trộm tinh vi, nên đã thành thói quen phòng chống trộm. Nàng hài lòng nhìn cái động giấu tiền sau đó quay đầu đi đếm bạc tính trướng. “Có thêm năm lượng của chàng, tổng cộng là 21 lượng lẻ 235 văn tiền.” Nàng lại lấy một cái hà bao nhỏ từ trong hộp: “Còn có tiền sính kim tám lượng tám chàng đưa… Chúng ta bây giờ tổng cộng có 30 lượng bạc.” Đếm xong, Lâm Thanh Uyển đưa ra một cái tổng kết. Dương Thiết Trụ nhìn vợ mình bộ dạng tiểu mê tài, trong lòng hiếm lạ ghê gớm, hào phóng vung tay lên. “Nàng dâu, số tiền này đều giao cho nàng bảo quản, về sau ta bán được tiền bạc cũng đều giao cho nàng.” Nghe nói như thế, Lâm Thanh Uyển cao hứng giận liếc mắt nhìn hắn, trong lòng thì ngọt tư tư. Ai nói nam nhân này trung hậu thành thật? Nàng thấy hắn ngày nào cũng dỗ nàng, mà dỗ rất tốt nữa đấy. Cất hết bạc vào trong hộp nhỏ, nghĩ một lát lại cầm một khối bạc vụn tiền hào và mấy tấm đồng ra, khóa kĩ hộp nhỏ, sau đó chỉ huy Dương Thiết Trụ cất hộp vào động, lắp gạch giường lò, sau đó hạ ván gỗ, chải tốt giường chiếu. Nàng lấy một ít tiền đồng bỏ vào cái túi rách kia của Dương Thiết Trụ, lúc bỏ tiền vào nàng còn nhíu mày, cái túi này quá khó coi, trên mặt vá chằng chịt. Vì thế trong lòng âm thầm nhớ kĩ về sau phải bớt chút thời gian làm cho hắn một cái hà bao. Còn lại tấm đồng và khối bạc vụn tiền hào nàng thu vào hà bao, đi đến hòm xiểng, mở ra hòm xiểng, nhét vào bên trong, dùng quần áo che đậy. Nàng đưa cái túi rách cho Dương Thiết Trụ: “Trên người nam nhân luôn phải mang chút tiền bạc.” Dương Thiết Trụ cầm tiền ‘tiêu vặt’ vợ hắn đưa cho, mừng rỡ không khép miệng. Hắn đột nhiên nghĩ tới một việc liền nói với Lâm Thanh Uyển: “Ngày mai là ngày lại mặt của nàng, ngày mai chúng ta đi tới chỗ đại cô nhé.” Chuyện này hắn đã sớm cân nhắc, chỗ Dương thị được coi là nhà mẹ đẻ của Uyển Uyển cơ khổ không chỗ nương tựa. Lâm Thanh Uyển nhíu mày. “Mẹ… Sẽ không nói cái gì chứ?” Khẩu khí của nàng rất do dự khó xử, nàng rất rõ ràng những mâu thuẫn giữa Hà thị và Dương thị. Dương thị đã nói hết với nàng không giấu diếm điều gì. Với lại hai ngày nay nàng cũng nhìn ra được Hà thị nhìn nàng không thuận mắt, chỉ là bọn họ đang trong ba ngày tân hôn không phải làm gì nên mới không tới chỗ nàng tìm tra. Dương Thiết Trụ suy nghĩ rồi mở miệng nói: “Nàng không về đó càng khó coi đấy, chỗ mẹ ta mặc kệ bà.” Sáng sớm ngày hôm sau hai người dậy thật sớm, Lâm Thanh Uyển thậm chí còn cố ý ăn diện. Nàng mặc là bộ xiêm y màu hồng đào kia. Ăn điểm tâm xong, hai người xách đồ ra ngoài trước cái mặt đen thui Hà thị. Tân nương lại mặt, con rể phải chuẩn bị lễ vật cho mẹ vợ. Những thứ đó thường là các loại đồ ăn, có thịt heo, hai túi trái cây, còn có một ít bột gạo. Những thứ này đều là do Dương Thiết Trụ tự mình mua sắm trước đó để ở trong phòng mình, lúc đi ra ngoài thì thì cầm đi. Con dâu Dương gia lại mặt muốn dùng gì đó thường thì đều lấy của công, muốn lấy đồ lại mặt phải đi lấy chỗ Hà thị. Nhưng Dương Thiết Trụ không trông mong có thể lấy được gì ở chỗ đó đi làm đồ lại mặt, đặc biệt là đi tới chỗ Dương thị. Hai người đi ra cửa đi thẳng tới đầu thôn tây. Dương thị ở cách Dương gia cũng không xa, đi mấy phút là đến. lúc này Dương thị nhìn thấy hai người quả thực mừng rỡ vô cùng, đặc biệt nhìn thấy trong tay hai người cầm những thứ mà tập tục dành cho người lại mặt mới có thì càng cao hứng lau nước mắt. Ba người cùng nhau vào phòng chính ngồi xuống trên kháng. Dương thị nhìn thấy hai người bộ dáng ngọt ngào kia, hơn nữa Lâm Thanh Uyển khí sắc rất tốt, không giống bộ dạng bị người giày vò thì đoán được hai ngày nay hai người ở Dương gia sống tốt nên càng vui mừng cười. “Tốt tốt tốt, thật tốt, hai người các cháu sống tốt thì đại cô cũng yên lòng…” Dương thị lầm bầm: “Về sau lại cho đại cô thêm một cái cháu trai đại cô càng vui vẻ…” Lâm Thanh Uyển thẹn nói: “Đại cô…” Dương Thiết Trụ lại ngây ngô cười ha hả lên. Một phen nhàn thoại sau, Dương thị chạy đi bố trí bàn tiệc trưa. Lâm Thanh Uyển muốn đi hỗ trợ, Dương thị liên tục đẩy nàng tới kháng ngồi xuống không cho nàng đi. Miệng vẫn lải nhải tân nương ba ngày đầu không thể làm việc, Lâm Thanh Uyển chỉ có thể từ bỏ. Dương thị cao hứng làm thịt một con gà mái làm đồ ăn trưa. Bàn tiệc buổi trưa thực phong phú, có gà có cá còn có thịt, đĩa lớn đĩa nhỏ bày một bàn đầy. Hai người Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển liên thanh thầm oán Dương thị quá mức khách khí, toàn người nhà mình cả không cần làm thịnh soạn như vậy, hơn nữa cũng chỉ có ba người thôi ăn không hết được. Dương thị cười trêu ghẹo nói đây là bàn tiệc theo tập tục phải có khi nàng dâu lại mặt, các cháu nếu đã coi nơi này xem như nhà mẹ đẻ Uyển Nhi mà đến thì cũng không cần khách khí. Khách chủ đều vui mừng cao hứng phấn chấn ăn, không khí hòa hợp, hoàn toàn bất đồng với không khí đè nén mỗi lần ăn cơm ở Dương gia kia. Cho nên hai người Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ ăn rất no nê. Cơm nước xong Dương Thiết Trụ thấy mình cảm thấy khó chịu, lại còn phải ở đây ngây ngốc một ngày, bèn nói với Dương thị muốn dẫn theo Đại Hắc Nhị Hắc đi ra ngoài dạo tiêu cơm. Lâm Thanh Uyển cũng bị no quá khó chịu nên cũng đòi đi theo. Dương thị nhìn hai người mặt mày hồng hào như thêm mỡ trong mật thì rất vui vẻ. Để bọn họ cứ tự nhiên đi chơi lát nữa nhớ về ăn cơm chiều là được, còn dặn dò thêm không được về trễ, nàng dâu mới lại mặt không thể về nhà muộn lúc mặt trời đã xuống núi. Dương Thiết Trụ nhảy hô lên khoát tay, hai con Hắc liền biết hắn muốn mang chúng nó đi ra ngoài chơi, thân hình lủi một cái bắn tới cổng luôn. Ra cổng, Dương Thiết Trụ dẫn theo Lâm Thanh Uyển đi hướng cuối thôn. Lúc này là sau trưa, trên con đường nhỏ không có người nào, thỉnh thoảng gặp phải một hai người, cũng chỉ chào hỏi bọn họ xong rồi vội vã đi. Hai người dần dần bước ra khỏi thôn. Hai con Hắc ở phía trước chạy như điên, hai người Dương Thiết Trụ cùng Lâm Thanh Uyển đi theo ở phía sau. Lúc này ánh nắng thật tốt, gió mát lùa vào mặt, không khí tươi mát, cây xanh thành ấm… Lâm Thanh Uyển say mê hít sâu một hơi, nhìn trước mặt một người hai chó, lại sinh ra một cảm giác nồng đậm thỏa mãn đến khó tả. Thật tốt… Đây là cuộc sống nàng sẽ sinh hoạt sau khi xuyên không… Người đàn ông này đối xử với nàng cũng rất tốt… Dương Thiết Trụ nhìn vợ mình vẻ mặt đầy say mê, trong mắt tràn đầy nhớ nhung. Hán tử trong núi này không biết dùng từ hoa lệ để nói về vợ mình, hắn chỉ thấy vợ mình rất tốt, rất tốt… Tính cách dễ nói chuyện, mặc quần áo đẹp, cười cũng đẹp… Điểm nào cũng đẹp…