Đánh mất vàng, lại nhặt được kim cương!
Chương 6 : Tôi, tuyên bố nghỉ việc!
Tạ An không biết đã ngủ bao lâu, chỉ chìm đắp mãi trong giấc mơ mà không thể tỉnh dậy được. Cho đến lúc cô tỉnh dậy cũng đã là 6 giờ tối. Điều này chứng minh cô đã ngủ hơn mười hai tiếng. Con số đấy quả thật rất lớn. Bình thường cô không có buông thả bản thân như vậy. Dậy rất sớm, ăn uống theo chế độ dinh dưỡng, luyện tập sức khỏe thường xuyên, cố gắng trao dồi phát triển bản thân như thế ấy vậy mà chẳng bằng người sinh ra đã là con nhà quyền quý.
Cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, và rồi cô phát hiện, từ trước đến giờ cô chỉ như là con rối trong chuyện tình yêu của Lã Thừa Ân. Anh yêu ngươi khác, anh thân mật với người khác. Còn cô, có lẽ anh chỉ nuối tiếc chuyện tình cũ nên anh mới cố tình tiếp cận với cô mà thôi.
Hiện tại cô đang làm trưởng phòng tại công ty anh, một nhân viên mẫu mực nhất mà ai cũng trầm trồ khen ngợi, hôm nay cô đã chính thức nghỉ việc không xin phép mà ngủ từ sáng sớm cho đến sáu giờ tối như thế nà.
Mở điện thoại, bao nhiêu cuộc gọi của cấp trên gọi đến, nhưng chỉ có một cuộc gọi nhỡ của anh. Tạ An nhếch môi cười tự giễu, bây giờ anh đã chán cô đến mức, gọi điện cũng tiết kiệm rồi.
Không biết có phải là vì nhạy cảm hay không mà bản thân cô dễ dàng bị tổn thương từ những cái nhỏ nhặt. Và cô nghĩ mọi người đều như vậy, cô chạy theo cảm xúc của Thừa Ân, như vậy là đã đủ rồi.
Sáu giờ tối, cũng tan ca nên cô không cần đến công ty nữa, để dành sáng sớm mai đi lên nhận lỗi chứ giờ có gọi điện cũng bằng không.
***
Một xấy tài liệu rơi thẳng vào người cô, rồi sau đó theo gió mà mỗi tờ giấy nó bay theo mỗi hướng kèm với lời chửi mắng thậm tệ:
"Tạ An, cô còn mặt mũi đến đây hay sao? Có biết hôm qua công ty bị cô đảo lộn thế nào không? Bao nhiêu sản lượng sụt giảm, những công văn chưa được thông qua, cô hủy hoại như thế còn chưa đủ hả?"
Giám đốc bộ phận nhìn cô rất gay gắt, dù đã trạc tuổi trung niên nhưng vì tức giận nên khuôn mặt nhăn lại trông rất khó coi. Tạ An vì biết lỗi của mình nhưng ông nói cũng có phần quá đáng, cô mới nghỉ việc một ngày, những người như ông ít nhất cũng phải biết cách xoay sở và có phương án dự phòng, người mà lên được cái chức giám đốc bộ phận như vậy thì đâu phải là người dễ dàng đối phó.
Biết tin cô đã đi làm trở lại, An Nhã- Thư kí riêng của Lã Thừa Ân cũng đến tìm cô. Chắc là Thừa Ân tìm cô có việc. An Nhã đi xuống thấy một cảnh như vậy, nhìn qua cô một chút rồi đến bên giám đốc bộ phận, ngon ngọt nói:
"Dù sao Tạ An cũng là người đã có đóng góp nhiều cho công ty, cô ấy mắc lỗi lần đầu thì chỉ nhắc nhở nhẹ để cô ấy biết đường sửa chữa thôi, không cần làm quá lên như vậy đâu giám đốc"
Ông nhìn Tạ An một cách xem thường, thở mạnh nói:
"Cô ta thì làm được cái gì, có quen biết với Tổng giám đốc thì vịt cũng sẽ hóa thiên nga thôi"
Nghe đến đây, cô bỗng cảm thấy uất ức trong lòng. Đúng là cô quen biết với Lã Thừa Ân, dưới ánh mắt của mọi người thì hai người chính xác nhìn rất thân. Nhưng cô không bao giờ lấy mối quan hệ đó để đi lên. Mọi thứ đều là cô nỗ lực cố gắng. Không có cổ phần trong công ty nên cô chỉ có thể làm chức trưởng phòng chứ thật ra cô có thể làm nhiều hơn như thế.
Bao nhiêu công sức của cô, người đàn ông trước mặt này lấy hết, và chỉ một câu nói liền phủi sạch mối quan hệ, còn có hạ thấp cô xuống trước bao nhiêu người. Nếu như ông đủ khả năng lãnh đạo thì nếu cô nghỉ việc một ngày cũng sẽ không làm ông lo lắng đến như thế.
Cô quen Lã Thừa Ân, chịu biết bao nhiêu tai tiếng, bây giờ ông còn lấy điều này ra để phỉ báng cô, điều này làm cô không can tâm.
An Nhã thấy tình hình không ổn, dù sao tổng giám đốc cũng khá thân thiết với Tạ An, cô không muốn để cho hình tượng xấu đi, nên nói giải vây:
"Năng lực của Tạ An chúng tôi điều biết, chắc có lí do cô ấy mới làm thế thôi"
Tạ An liếc nhìn cô thư kí với vẻ mặt cảm kích, nhưng chưa được bao lâu thì cô lại nói tiếp khiến Tạ An cứng đờ:
"Nhưng quả thật cô ấy làm như vậy cũng thực quá đáng, làm mọi người lo lắng biết bao nhiêu, hay chi bằng để cô ấy đứng thử cảm giác của những người ở đây một lần để xem xem lần sau cô ấy còn như thế nữa không"
Nói như thế chính là gián tiếp thúc đẩy giám đốc bộ phận giáng chức cô. Thế mà giám đốc bộ phận liền gật gù. Kiểu như ông xem cô là cái đinh trong mắt giờ mới có cơ hội để gỡ. Tạ An thấy thế, nhanh chân nói:
"Không được, giám đốc, ông cũng biết tôi vì cái chức này đã cố gắng biết bao nhiêu, đêm không ngủ, ngày dậy sớm đến công ty, giờ ông vì lỗi nhỏ của tôi mà có ý định cách chức, việc này thật quá đáng"
"Chuyện này...." - ông có vẻ hơi lúng túng, An Nhã nghe thế, giọng nói ngọt ngào như chim vàng oanh hót lại lần nữa được cất lên:
" ở đây ai cũng dốc lòng vì công ty không chỉ riêng mình cô. Nhưng có lỗi là phải nhận, tôi nghĩ nếu là tổng giám đốc thì anh ấy cũng sẽ làm thế"
Nói đến tổng giám đốc, mọi người đều chắc chắn lời An Nhã nói là đúng. Lã Thừa Ân trước giờ công tư phân minh. Thư kí bên cạnh anh nói như thế, tất nhiên là mọi người nghĩ anh cũng có suy nghĩ như thế. Giám đốc bộ phận nghe thấy thế liền chắc chắn hơn, rồi gật đầu nhìn cô.
Tạ An nhìn hết thảy những con người ở đây quay lưng lại với cô, cô cố gắng bình tĩnh hỏi:
"Giams đốc, ông định giáng chức tôi thật ư?"
Ông gật đầu, nhìn cô rất nghiêm túc. Tạ An mất bình tĩnh, cười khẽ, gắn từng tiếng nói:
"Tôi , tuyên bố nghỉ việc"
Nói xong cô cần túi xách đi một mạch ra ngoài. Tiếng giày cao gót vang lên giữ dội. Mọi người nhìn bóng lưng của Tạ An, phút chốc bàng hoàng, không tin được vào những gì mình đang nghe..
Truyện khác cùng thể loại
842 chương
43 chương
131 chương
209 chương
61 chương
267 chương