Vệ Tân nhanh chóng nắm lấy tay Vị Vụ, dùng tốc độ nhanh chưa từng thấy nói: “Em không tin!” Vị Vụ quay đầu, đối diện với Vệ Tân vài giây, trình diễn tại chỗ cái gì gọi là một giây tắt lửa. Nhưng có lẽ ổng không ngờ tới, Vệ Tân ngồi trở lại, hai mắt sáng lấp lánh hỏi ổng: “Giữa hai người có chuyện gì vậy?” Vị Vụ: “…” Tôi và lão Trương cùng nhau nhịn cười. Vị Vụ hít sâu một hơi, đang chuẩn bị mở miệng, thì Vệ Tân lại bổ sung thêm yêu cầu: “Anh phải kể chi tiết một chút nhé!” Trong lòng tôi điên cuồng giơ ngón cái cho Vệ Tân. Vị Vụ bất đắc dĩ thấp giọng gọi hai tiếng “Bảo bối” để xin tha, đáng tiếc vô dụng. Giờ phút này, tâm hồn hóng hớt của Vệ Tân kiên định như bị Tuế Tuế nhập vô người. Tôi đoán, trong đầu Vị Vụ đang bay qua một trăm câu: Bạn trai muốn hít drama, tôi phải làm sao đây? Vị Vụ: “Sư muội, còn nhớ sư phụ của chúng ta không?” Tôi gật đầu liên tục: “Sư phụ tự dưng lại nghỉ game.” Sư phụ rời đi rất đột ngột. Không lâu trước khi sư phụ nghỉ game, tôi bởi vì việc học nên cũng tạm nghỉ, mỗi ngày dựa vào QQ gắn bó tình cảm với sư phụ. Tôi thậm chí còn nhớ rõ sư phụ tràn đầy phấn khởi nói với tôi rằng, sư phụ thích một người nọ, đối phương hình như cũng thích sư phụ, nên dưới sự cổ vũ của một người bạn, sư phụ chuẩn bị thổ lộ. Tôi tặng cho sư phụ một lời chúc tốt đẹp, nhưng nhận được lại không phải là kết cục hạnh phúc của sư phụ và đối phương, mà là tin sư phụ nghỉ game bởi vì cuộc sống hiện thực quá bận rộn. Sư phụ kèm theo một biểu cảm rất đáng yêu bảo với tôi: “Chờ sư phụ hết bận rồi sẽ trở lại thôi, giống như con bận làm bài tập ấy!” Tôi tưởng đó là thật. Nhưng tôi không ngờ tới, “Một người nọ” trong miệng của sư phụ lại chính là Vị Vụ, còn “Một người bạn” là Mộc Cẩn Hoa Khai. Càng không ngờ tới, lúc trước Vị Vụ đột nhiên tìm tôi come out, lại có quan hệ với chuyện sư phụ tụi tôi nghỉ game. Mộc Cẩn đã từng cực kỳ mãnh liệt theo đuổi Vị Vụ, cô ta si mê Vị Vụ đến gần như điên rồ. Lúc Vị Vụ với tôi còn chưa thân lắm, ổng cũng không có độc miệng, trái lại, kỹ năng của ổng rất sắc bén, nếu cần nhờ vả chuyện gì đó, có thời gian rảnh là ổng sẽ giúp, rất ít khi từ chối người khác; tuy Vị Vụ không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng có thể cảm nhận được học thức của ổng rất xuất sắc, giọng nói cũng cực kỳ êm tai. Sức hấp dẫn của Vị Vụ quả thật khiến người ta khó có thể chống đỡ. Có điều Vị Vụ từ xưa đến nay luôn từ chối một cách dứt khoát, không chừa đường lui, tôi may mắn được chứng kiến hai lần. Mộc Cẩn hình như luôn thuận buồm xuôi gió trong các mối quan hệ trai gái, nên sau khi bị Vị Vụ từ chối rất nhiều lần, cô ta tự cảm thấy mất mặt, càng ghi hận trong lòng. Thế là cô ta ra tay từ chỗ sư phụ tụi tôi, trở thành bạn bè của sư phụ, không ngừng tẩy não sư phụ rằng —— “Vị Vụ thật tốt” “Vị Vụ thích cậu”. Mà đối với quan hệ giữa sư phụ và Mộc Cẩn, Vị Vụ chỉ cảm thấy kết bạn với ai là quyền tự do của người khác, tựa như lúc trước lão Trương muốn bới drama từ chỗ Mộc Cẩn, Vị Vụ cũng chỉ là vì sợ dẫm vào vết xe đổ, nên mới nhắc nhở lão Trương thêm mấy câu. Kết quả, sư phụ của tụi tôi nhập bẫy —— Một người đàn ông ưu tú như vậy, mà bên tai lại còn có một cô bạn không ngừng thủ thỉ đối phương thích mình. Hai điều này hỗ trợ cho nhau, rất khó có ai đó không bị lay động. Sư phụ bởi vì thẹn thùng chỉ muốn đợi Vị Vụ bày tỏ, nhưng là Mộc Cẩn xúi giục sư phụ chủ động thổ lộ, còn xung phong nhận việc bày ra một màn tỏ tình lãng mạng. Mà tôi thì bận việc học nên bỏ lỡ màn tỏ tình này, đã biến thành kết cuộc cho câu chuyện trên. Sư phụ nghỉ game do bị Vị Vụ từ chối, mặc dù vậy, sư phụ cũng không hề nói xấu bất kỳ câu nào về Vị Vụ, che giấu sự thật, chỉ để lại cho tôi những hồi ức tốt đẹp. Sư phụ đúng là một người vô cùng dịu dàng. Sau khi xảy ra chuyện này, đại sư huynh nhất định cũng cảm thấy rất buồn, nếu không thì cũng sẽ không chọn một người bạn trong game như tôi để come out. Dường như là sau khi sư phụ rời đi, Vị Vụ mới thay đổi, vẫn mang tôi theo, dù tôi có gà có si đa đi chăng nữa, ổng cũng không bỏ tôi lại, nhưng cũng không có kết bạn với bất kỳ ai khác, trừ một ngoại lệ là lão Trương. Tôi nghi hoặc hỏi: “Vậy nên Mộc Cẩn trở về tìm lão Trương, là muốn làm gì?” Vệ Tân: “Nếu như em và lão Trương thật sự hoàn toàn trở mặt với nhau, là cô ta thành công rồi.” Tôi không hiểu. Vệ Tân: “Những người bạn Vị Vụ coi trọng nhất chính là em với lão Trương đó!” Lão Trương chủ động nhận sai: “Để cho lão đại với Vệ Tân lo lắng rồi, còn có Cầu Lông… Thật xin lỗi. Bà chưa bao giờ bắn pháo hoa cho người khác, nên khi tui nhìn thấy cái thông báo đó liền cảm thấy mất hết niềm tin, nhất thời kích động…” Vệ Tân ngắt lời lão Trương: “Được rồi!” Ảnh đứng dậy dắt Vị Vụ đi tới ngồi xuống một cái bàn cách tụi tôi rất xa, chỉ nhìn thấy được nhưng nghe không rõ, còn mỉm cười động viên tôi một chút. Tôi ngại ngùng nhìn lão Trương, cũng không biết hắn đang làm gì. Đợi tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng vào ánh mắt của hắn, tôi tựa như cảm thấy được mặt mình nóng lên, vì che giấu sự lúng túng, tôi mới nói: “Ông đỏ mặt cái gì!” Lão Trương kinh hoảng che mặt: “Mặt tui đỏ hết rồi?!” Phù! Thật dễ lừa! Phát hiện tôi cười trộm, lão Trương trong nháy mắt biết mình bị lừa, gào rú om xòm lên: “Bà học xấu rồi, lại đi gài tui!” Tôi không khỏi bật cười, lão Trương như vậy vẫn quen thấy thuộc nhất. Lão Trương một mặt nghiêm túc nhìn tôi nói: “Xin lỗi, bởi vì tui quá tự ti, làm bà buồn. Cảm ơn bà…” Tôi: “Cảm ơn tui cái gì?” Lão Trương gãi đầu: “Cảm ơn bà bằng lòng gặp tui…” Tôi: “Cũng không phải chỉ có một mình tui buồn, hơn nữa không phải ông buồn còn lâu hơn tui sao?” Lão Trương lộ ra nét mặt kinh ngạc: “Tuế Tuế… Nói cho bà biết rồi?” Tôi ngầm thừa nhận lời của hắn. Lão Trương: “A…” Tôi: “Cậu ấy kể cho tui nghe không được sao?” Lão Trương: “Cũng không phải, chính là cảm giác như mình đang lợi dụng sự thảm thương của bản thân để tranh thủ sự đồng tình ấy. Tui không muốn bởi vì bà thấy tui thảm nên mới đồng ý, tui càng hi vọng bà là vì cùng tui… Cùng tui…” Có thể là do lão Trương thẹn thùng, tôi lại đột nhiên dũng cảm, cũng có thể là do tôi bị Vị Vụ lây tính lưu manh. Nói chung, tôi xấu xa hỏi: “Cùng ông gì cơ?” Lão Trương tại thời khắc quan trọng vô cùng có tiền đồ nhìn thẳng vào tôi, hít sâu, nói: “Tui càng hi vọng bà là bởi vì cùng tui bên nhau, khiến bà cảm thấy vui vẻ. Mỗi lần bà cười, tui sẽ vui theo luôn.” Nói xong, hắn lại nhỏ giọng thì thầm thêm một câu: “Tui cũng không phải trời sinh thích diễn sâu như vậy…” Anh chỉ là vì muốn lấy lòng em. Tôi thay hắn bổ sung tiếp câu nói này. Tôi không khỏi nhớ tới Vị Vụ, cũng bởi vì Vệ Tân mà mở ra một cái chốt nào đó. Có lẽ, cuộc đời chính là sẽ trở nên khác đi bởi vì một ai đấy, vừa không giống bản thân vừa càng giống bản thân, vừa tùy theo ý mình vừa bó tay bó chân. Lão Trương nghiêm túc nói với tôi rằng: “Cầu Lông, anh thích em, từ thật lâu trước đây, không liên quan gì đến chuyện em gà mờ, không liên quan gì đến bề ngoài của em, không liên quan đến bất cứ thứ gì khác, chỉ liên quan đến chính em mà thôi. Em có nguyện ý thay đổi một thân phận khác ở bên anh hay không?” Tôi bụm mặt, không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ khóc thút thít của tôi. Vào cái năm mới vừa nhập học ấy, lần đầu tiên nghe từ trong miệng Tuế Tuế kể về Kiếm ca, tôi cũng thầm ước ao có một ngày, có thể đạt được một mối tình giống như Tuế Tuế và Kiếm ca, không liên quan gì đến giàu và nghèo, không liên quan gì đến xấu và đẹp, thậm chí không liên quan gì đến hứng thú, chỉ cần liên quan đến người ấy. Kiếm ca nói: “Bởi vì Tuế Tuế có hứng thú, nên anh cũng muốn bồi dưỡng một chút hứng thú.” Tuế Tuế nói: “Tuy rằng trông anh ấy không phải đặc biệt xuất chúng, thế nhưng dáng vẻ khi anh ấy nhìn về phía mình, lại vô cùng thu hút.” Mà hôm nay, tôi rốt cuộc nghe thấy người tôi thích nói với mình rằng: “Không liên quan đến bất cứ thứ gì khác, chỉ liên quan đến chính em.” Lão Trương đến gần tôi một chút, vừa dịu dàng vừa hoảng hốt hỏi: “Em nguyện ý chứ?” Tôi điên cuồng gật đầu, tay bụm càng chặt hơn —— Bởi vì bên dưới ngón tay là những giọt nước mắt không thể kìm chế. Lão Trương đứng dậy, nhẹ nhàng hạ xuống một chiếc hôn trên mu bàn tay tôi, sau đó kề vào bên tai tôi nói rằng: “Cảm ơn, anh rất vui! Tụi mình buổi tối gặp lại trên game nhé.” Hắn vừa đẹp trai vừa bình tĩnh nói xong câu này, qua giữa những kẽ tay, tôi nhìn thấy hắn cầm hóa đơn đến trước quầy tính tiền, rồi rời đi. Tinh tế như lão Trương, sợ rằng đã phát hiện tôi không muốn mất thể diện trước mặt hắn, nên mới rời khỏi. Chẳng hiểu vì sao, tôi đột nhiên cảm thấy tự hào —— Không hổ là người tôi thích, quả nhiên rất tri kỷ. Tôi nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh tìm kiếm bóng dáng của lão Trương, thì thấy bóng lưng của hắn bình tĩnh đi tới đường lớn đối diện, tiếp theo… Khoa chân múa tay như phát khùng! Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng. Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, là tin nhắn của Vị Vụ cùng Vệ Tân, nói có việc đi trước. Mà nước mắt đầy mặt tôi đây, không cần phải gặp ai cả. Editor lảm nhảm: A a a a a a không hiểu sao edit tới chương này mình lại thấy kích động hơn edit chương 23 nữa, cảm giác tự hào vì lão Trương, kiểu như nhà có con trai lớn trưởng thành có bạn gái rồi ấy! o(≧▽≦)o.