Danh họa

Chương 3 : Danh họa

Chương 3: Phải bị anh sờ hoa huyệt mỗi ngày?   Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?   Hơi nước mịt mù trong phòng tắm, Du Hoạ cầm vòi hoa sen ngồi trên bồn tắm rửa lại thân dưới của mình.   Ngón tay mang theo dòng nước ấm áp rửa hai cánh hoa mềm mại hồng hào một cách cứng nhắc, rửa sạch hết những thứ trơn trượt còn sót lại trong huyệt nhỏ.   Du Hoạ ngẩn người nhìn vào nơi nào đó trong phòng tắm, tâm trạng vẫn chưa thể bình phục được.   Hôm nay cô không chỉ thật sự gặp được người đó, cởi hết quần áo trước mặt anh, bị anh chạm vào hoa huyệt, lại còn bị xoa nắn đến cao trào…   Đầu ngón tay Du Hoạ vô thức chần chừ do dự bên trong cô bé, tìm đến hạt trân châu đưa cô đến cao trào lúc nãy, ấn một cái.   Kỳ lạ.   Rõ ràng lần nào trong mơ sau khi được anh mút ngực vân vê hạt trân châu xong, cô tỉnh dậy cũng sẽ vân vê nó giải tỏa sự nóng bức, thế nhưng trước giờ đều không đạt được khoái cảm bắn ra như lúc nãy.   Rõ ràng đều là một sự xoa nắn rất đơn giản, thế nhưng ngón tay anh thì hệt như có ma lực, mỗi lần chạm vào đều vô cùng chuẩn xác mà kích thích đến thần kinh nhạy cảm của cô, làm cho dâm thuỷ của cô cứ ra hết lần này đến lần khác, tê liệt ngồi đó rồi lên đến đỉnh điểm.   Du Hoạ cúi đầu, ngón tay thăm dò vào trong huyệt nhỏ rồi ra vào vài cái.   Cả cô bé hồng lên dưới làn nước ấm áp, lúc ngón tay đi vào bị hai lớp thịt trai ngậm lấy, lúc muốn rút ra thì ngón tay bị vách thịt bao lại rồi siết chặt, mang theo một chút thịt hồng hào.   Không có cảm giác.   Có điều cảnh tượng này, hình như cũng khá dụ dỗ người khác nhỉ?   Lúc nãy anh chạm vào cô, anh có nảy sinh dục vọng với cô không?   Cộc… cộc…   Phòng tắm bị gõ cửa.   “Đã một tiếng rồi, gặp vấn đề gì ở trong đó sao, biết đâu tôi có thể giúp được đó.”   Nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh từ ngoài cửa truyền đến, Du Hoạ giật mình một cái, vội vàng rút ngón tay trong miệng nhỏ ra rồi tắt vòi hoa sen.   “Không cần không cần, em không sao!”   Anh cười nhẹ, xem như không nghe ra được sự chột dạ của cô người mẫu nhỏ: “Không sao thì tốt, tôi ở phòng khách, có chuyện gì có thể gọi tôi.”   Du Hoạ tuỳ tiện gật đầu, nghĩ đến việc người ngoài cửa không nhìn thấy thì vội vã lên tiếng: “Cảm ơn, em biết rồi.”   Sau khi người ngoài cửa rời đi, Du Hoạ cũng không dám ở lâu nữa, lấy khăn tắm trên giá xuống lau khô cơ thể.   Lúc mặc quần áo, cô lại gặp phải chuyện khó khăn.   Quần lót đã ướt mất rồi, mặc lên người chắc chắn sẽ không thoải mái. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân, nếu không mặc thì cô sẽ phải chân không ra trận.   Nhớ đến một loạt những hành vi thăm dò vượt ranh giới vừa xảy ra lúc nãy, Du Hoạ quyết định không mặc.   Sờ cũng sờ qua rồi, cho dù có bị thấy không mặc quần lót cũng không sao đâu nhỉ.   Lúc Du Hoạ trở lại phòng khách, tất cả mọi dấu vết đều đã được xử lý sạch sẽ, chiếc sofa vải khó làm sạch kia cũng được phủ lên một tấm đệm lót mỏng để che lại.   Người đàn ông trước mặt đã thay một bộ quần áo thoải mái, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa đơn, khoé miệng cong lên như có như không, nhìn dễ gần hơn lúc nãy.   “Rất xin lỗi vì lúc nãy đã có hành vi như vậy.” Thấy Du Hoạ ngồi xuống, anh mở miệng trước: “Tôi chỉ là quá hưng phấn khi nhìn thấy một cơ thể đẹp thế này.”   “Nếu em không thể thông cảm và chọn lựa từ chối công việc người mẫu này, tôi xin lỗi lần nữa, mức thù lao khi phỏng vấn mà Ôn Lâm đã thương lượng với em, tôi sẽ bồi thường gấp ba cho em.”   “Em đồng ý, thầy Mặc Thư!” Du Hoạ gấp gáp đến mức la lên.   “Em biết tôi?” Ánh mắt Giản Mặc Thư loé lên tia kinh ngạc.   Anh phát triển ở nước ngoài lâu năm, trước giờ đều khiêm tốn, trừ những lúc cần thiết thì chưa bao giờ lộ diện ở nơi công cộng, vì thế nên độ nổi tiếng trong nước không cao. Vả lại anh còn đặc biệt dặn dò Ôn Lâm không được để lộ quá nhiều về thân phận của anh, vậy mà cô người mẫu nhỏ này lại gọi tên anh chính xác như vậy.   “Em và bố đều tất thích các tác phẩm của thầy Mặc Thư…”   Bố Du Hoạ vẫn luôn rất yêu thích những tác phẩm sơn dầu về phong cảnh của Giản Mặc Thư, lúc gia đình vẫn giàu có, ông còn đeo dụng cụ vẽ sau lưng rồi dẫn theo cô - người đang ở thời kỳ thiếu nữ - cùng đi đến những thắng cảnh trong tranh để tham quan và vẽ vật thực.   “Bảy năm trước bố dẫn em đến xem buổi triển lãm tranh của thầy Mặc Thư, lúc đó em còn gặp thầy Mặc Thư một lần.”   “Thì ra là vậy.” Giản Mặc Thư gật gật đầu, không ngờ cô người mẫu nhỏ này lại là fan của anh: “Nếu cô đã đồng ý, vậy thì không thể tốt hơn nữa rồi.”   “Để bảo đảm lúc tôi muốn vẽ có thể ngay lập tức tìm được người, em cần phải ở nhà tôi, một biệt thự hai tầng, không gian rất lớn, không cần lo lắng sẽ xảy ra tình huống ngại ngùng.”   “Vâng!” Du Hoạ mạnh mẽ gật đầu.   Vừa đúng lúc ở ký túc xá cũng không vui vẻ gì, dọn ra ngoài còn đỡ tốn tiền trọ nữa.   Thấy bộ dạng vui vẻ ghi rõ trên mặt Du Hoạ, Giản Mặc Thư nở nụ cười khó hiểu:    “Có điều tôi phải nhắc nhở em trước, gần đây tôi có chuẩn bị một loạt tác phẩm vẽ nhân thể liên quan đến “Dục”, nếu em nhận công việc người mẫu này, những việc như hôm nay… sẽ không ít.”   Những việc như hôm nay…?   Du Hoạ ngơ ngác hai giây, ý tứ trong lời nói của anh là: Nếu nhận công việc này, thì sẽ bị anh… sờ hoa huyệt đến lên đỉnh mỗi ngày?