Tạ Tăng Minh không thể ngờ được, trong hoàng cung làm sao có thể truyền ý chỉ từ hôn xuống, vốn sự tình ầm ĩ tới mức này ông ta chỉ có con đường cáo ngự trạng mới có thể lật ngược thế cờ. Nhưng hôm nay một đạo thánh dụ truyền xuống, con đường này coi như đã bị cắt đứt. Hơn nữa, Hoàng thượng lại nói Võ An Hầu phủ đuối lý trước, kêu Diêu thị không cần trả lại sính lễ, như vậy sự việc hôm nay xem như bị Hoàng đế kết luận chắc chắn sự tình chân tướng chính là phu nhân nhà mình thông dâm, còn muốn hãm hại con dâu tương lai để từ hôn. Có thánh dụ của Hoàng đế, ông ta về sau đối với việc này muốn cãi thêm cũng là vô dụng, nói không đúng còn có thể bị người có tâm lấy đó làm cớ để bắt chẹt, nói ông ta tự cho mình có công mà kiêu ngạo, không phục thánh ý, đối với thánh thượng bất kính vân vân. Tạ Tăng Minh nghĩ vậy sao có thể dễ chịu? Rõ ràng nương nương hôm qua đưa tin xuống bảo ông ta không cần lo lắng, đã xin được hoàng thượng ân chuẩn sẽ làm chủ cho Võ An Hầu phủ nhưng sao tình huống hôm nay lại tương phản?! Kiều công công truyền xong thánh dụ, Tạ Tăng Minh nửa ngày cũng không có phản ứng, tiếp theo hắn mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Công công, thánh dụ có phải là đọc sai rồi?” Kiều công công nghe vậy, lúc này sắc mặt trầm xuống, hai mắt dựng thẳng, trầm giọng nói:“Võ An Hầu có phải đối với thánh ý không phục, tự mình lĩnh chỉ gặp mặt thánh thượng, tội danh giả truyền thánh ý ta không đảm đương nổi!” Kiều công công là thái giám bên người của Minh Hiếu đế, là người không thể đắc tội. Trong lúc tình thế cấp bách, Tạ Tăng Minh không suy nghĩ mà hỏi câu như thế khiến cho Kiều công công nổi giận, ông ta cũng không dám nói gì nữa, chỉ biết dập đầu nói:“Vi thần lĩnh chỉ tạ ơn.” Kiều công công thấy Võ An Hầu lĩnh ý chỉ, quay sang cùng Trấn quốc công phu nhân từ biệt, liền mang theo cung nhân rời đi. Có thánh dụ, lại bị dân chúng chửi mắng không ngớt, Tạ Tăng Minh tuy không cam lòng nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể phất tay áo chán nản vào Hầu phủ, một lát liền cho quản gia đem hôn thư cùng canh thiếp của Cẩm Sắt đi ra. Chỉ mất chút thời gian, Trấn quốc công phu nhân đã kêu bọn hạ nhân đem chuyện Cẩm Sắt ở Linh Âm tự cứu Bình Nhạc quận chúa cùng cứu em bé mới ra đời bị dị vật chặn hô hấp lan truyền cho dân chúng đang vây xem. Dân chúng nghe hết sự việc đều khen ngợi Cẩm Sắt tâm địa thiện lương, phẩm hạnh cao thượng, hơn nữa còn thông minh thánh thiện, sáng suốt cơ trí. Không ít dân chúng vì tin theo Võ An Hầu phủ dùng lời khó nghe chửi rủa Cẩm Sắt đều tỏ vẻ xin lỗi, còn bởi vậy lại thêm mắng chửi Võ An Hầu. Cẩm Sắt ngồi ở trên xe, nghe hết những lời của dân chúng ở bên ngoài thì vô cùng cảm khái, chỉ cảm thấy dân chúng tâm tư quá đơn thuần, gió chiều nào theo chiều ấy, quá dễ lừa gạt, nhưng cũng là đáng yêu và thẳng thắn nhất. Một khi biết mình đã sai lầm rồi, liền sảng khoái thản nhiên nhận lỗi, tốt hơn nhiều so với bọn người tuy đọc sách thánh hiền lại là tiểu nhân lừa đời đổi lấy thanh danh không biết là tốt hơn biết bao nhiêu lần. Cẩm Sắt cũng vô cùng cảm động và biết ơn ý tốt của Trấn quốc công phu nhân, nàng biết bà ấy kêu hạ nhân đem chuyện mình cứu người lan truyền ra ngoài là vì giúp nàng tạo thanh danh tốt, sau là cho tất cả mọi người biết được nàng có ơn đối Trấn quốc công phủ, tương lai nàng và Văn Thanh ở kinh thành cũng có chỗ dựa, không bị người ta quá mức khinh thường. Bên kia Võ An Hầu phủ đem hôn thư cùng canh thiếp trả lại, Diêu Trạch Thanh lúc này mới nói với Cẩm Sắc lấy thỉnh hôn thư trong tay Cẩm Sắc. Ông quay sang từ biệt Trấn quốc công phu nhân liền trực tiếp cầm hai phân hôn thư đi tới nơi lưu trữ hôn phối của Lễ bộ. Cẩm Sắt nghe được lời nói của Diêu Trạch Thanh, khóe môi nhếch lên đúng lúc rèm che của xe ngựa được vén lên, Cẩm Sắc chợt thấy Trấn quốc công phu nhân được Hạ ma ma nâng tay đi lên xe ngựa, môi nàng còn đang mỉm cười đôi mắt cong cong vừa vặn lọt vào trong đôi mắt đen trầm lắng của Trấn quốc công phu nhân. Hôm nay Trấn quốc công phu nhân mặc một thân áo dài màu mận chín phía trên được thêu những bông hoa mẫu đơn bằng tơ vàng rực rỡ, áo khoác mỏng bên ngoài màu vàng nhạt được thêu hoa văn chìm hình mây vô cùng tinh xảo, trên đầu đội Bát Bảo linh lung cùng đồ trang sức bằng vàng ròng quý hiếm, dây buộc đầu được thêu hoa văn tường vân chính giữa có viên ruby đỏ sậm, toàn thân phú quý bức người. Viên ruby giữa trán của bà thật lớn, phản chiếu ánh sáng chói mắt càng làm cho khuôn mặt được chăm sóc tỷ mỉ của bà càng thêm trẻ trung, nhưng đôi mắt kia lại là sự trầm ổn được lắng đọng lại qua nhiều năm tháng, như chiếu ra thứ ánh sáng có thể xuyên thấu lòng người. Cẩm Sắt vì thực hiện được mong muốn mà cười vui sướng, bất ngờ đối diện với đôi mắt sắc bén của Trấn quốc công phu nhân, trong lòng căng thẳng, vội điều chỉnh lại sắc mặt, nhẹ cúi người nói: “Hôm nay nếu không có phu nhân, tiểu nữ chỉ sợ thanh danh đã bị hủy, được phu nhân trượng nghĩa cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích.” Nàng vừa cúi đầu, tay đã bị Trấn quốc công phu nhân giữ chặt, Cẩm Sắt đứng dậy, liền thấy được Trấn quốc công phu nhân mỉm cười nhìn mình, nói: “Lớn lên càng ngày càng giống mẫu thân ngươi, mẫu thân ngươi năm đó khi còn ở khuê phòng, không chỉ có mỹ danh truyền xa, còn hiền thục dịu dàng, đoan trang, ở Kinh Thành là khuê tú (*) nổi tiếng số một số hai, không nghĩ tới nữ nhi của nàng ta cũng xuất chúng như vậy, thật là trò giỏi hơn thầy.” (*) Khuê tú: con gái nhà quyền quý. Cẩm Sắt nghe vậy mặt ửng hồng lên, vội nói: “Phu nhân chê cười tiểu nữ, tiểu nữ không kịp được mẫu thân chỉ dạy nhiều.” Trấn quốc công phu nhân ở trong xe ngồi xuống, kéo Cẩm Sắt tới bên người bà, cũng là cười lắc đầu, nói: “Ngươi ấy, thật là một đứa nhỏ khiêm tốn, nhưng ngươi nói vậy chẳng phải là nói bản phu nhân không có mắt nhìn người sao?” Cẩm Sắt nghe xong thì không biết trả lời như thế nào, sắc mặt thẹn thùng cúi thấp đầu, Trấn quốc công phu nhân liền vỗ tay nàng, nói: “Ngươi là đứa nhỏ tốt, so với mẫu thân ngươi càng nhạy bén, càng ung dung cũng càng cơ trí cùng trầm ổn, cũng nghĩ ra được nhiều chủ ý hơn mẫu thân ngươi...... Vừa rồi nếu ta không đến, ngươi cũng có thể giải quyết được. Lại nói, ta đến cũng là vì Trấn quốc công phủ, ngươi không cần cảm kích.” Cẩm Sắt cảm thấy Bình Nhạc quận chúa tính tình sảng khoái, cũng không ngờ rằng tính tình ấy lại là kế tục từ Trấn quốc công phu nhân, nghe xong lời nói của Trấn quốc công phu nhân, Cẩm Sắt lại càng không biết nên nói như thế nào cho phải. vẻ mặt nàng liền có chút thận trọng, Trấn quốc công phu nhân thấy vậy, cười nói:“Vân tỷ tỷ của ngươi nay đã ở trong Quốc công phủ, sau này năng đến Quốc công phủ đấy!.” Cẩm Sắt vội đáp ứng, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu rất vang. “Diêu tứ tiểu thư có phải ở phía trước?” Văn Thanh đang đứng ở bên cạnh xe ngựa, nghe tiếng quay lại nhìn, đã thấy Lưu quản sự dẫn hơn mười người đẩy ra đám người qua đường đang nhanh chóng đi sang bên này, trong giây lát những người này đã đến bên cạnh. Lưu quản sự vừa nhìn thấy Văn Thanh liền bước lên phía trước làm lễ, Văn Thanh biết được Lưu quản sự là người lớn tuổi, vội nghiêng người né qua. Lúc này mới nhìn mấy người phía sau, thấy mấy người trong tay đều nâng theo rổ còn có sọt, vô cùng kinh ngạc nói:“Lưu bá, có chuyện gì vậy?” Lưu quản sự nghe vậy lại lớn giọng nói:“Tiểu thiếu gia không biết đấy thôi, mấy người này đều là thôn dân ở Bạch gia thôn ngoại ô Phương Kinh, hai ngày trước Bạch gia thôn bị quan binh của Phượng Kinh phủ bao vây, nói thôn dân nhiễm ôn dịch, muốn đốt thôn. Trong thôn có một lão nhân nói rằng dùng Bạch Trục thảo có thể chữa khỏi bệnh của thôn dân. Lúc ấy lão nô trùng hợp nghe được chuyện này, cũng chỉ nghĩ giống như quan binh, thôn dân là vì thoát chết mới nói như vậy để lừa gạt quan binh để chạy khỏi thôn. Cho nên trong thư của lão nô gửi tiểu thư hỏi tiểu thư cùng thiếu gia khi nào thì vào kinh, nhân tiện đề cập với tiểu thư việc này, cố ý dặn tiểu thư trăm ngàn đừng đừng tới gần Bạch gia thôn, chính là sợ có thôn dân trốn tới, đụng phải tiểu thư làm tiểu thư cùng tiểu thiếu gia nhiễm bệnh. Không nghĩ tiểu thư nghe xong việc này,cho người hồi âm ngay trong đêm, cho lão nô đem Bạch Trục thảo tồn ở trong kho đều vận tới Bạch gia thôn tặng thôn dân cứu người.” Lưu quản sự giọng nói rất lớn, làm cho không ít dân chúng vây quanh, nghe xong lời nói của Lưu quản sự, bọn họ biết ngay dân chúng mang theo mấy đồ này tất nhiên là muốn cảm tạ Diêu gia tiểu thư. Chợt nghe Lưu quản sự lại nói: “Tiểu thư gởi thư có nói thà rằng ít kiếm chút tiền bạc, thà rằng tin là có, cũng muốn cho người đi điều tra mà nhất thời tổn hại mạng người nhiều như vậy. Lão nô phụng mệnh làm việc, ngày đó thôn dân dùng Bạch Trục thảo nấu thuốc nhưng lại thật sự chữa lành bệnh. Hiện tại quan binh đã rút lui. Sáng sớm hôm nay, các thôn dân này đều là vào thành nói lời cảm tạ, nghe lão nô nói đây đều là ý tứ tiểu thư, bọn họ nhất định xin lão nô mang theo bọn họ tới gặp mặt tiểu thư nói lời cảm tạ, tiểu thiếu gia, tiểu thư nàng có ở trong này không?” Văn Thanh đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả nên khi nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc. Mà Cẩm Sắt cùng Trấn quốc công phu nhân trong xe ngựa tự nhiên cũng nghe lời của Lưu quản sự ở bên ngoài. Trấn quốc công phu nhân nhìn chăm chú Cẩm Sắt cười nói: “Đi ra ngoài nhìn bọn họ đi, đây là chuyện tốt.” Thôn dân tiến đến nói lời cảm tạ, đều là do Cẩm Sắt cố ý an bài nên vẫn cảm thấy rất bình thường nhưng giờ bị Trấn quốc công phu nhân nói như vậy, Cẩm Sắt cảm thấy có chút ngượng ngùng, cảm thấy những việc mình làm hình như đều bị bà nhìn thấu, hai gò má nàng đỏ hồng mà đứng lên bước ra ngoài. Mà bên ngoài, thôn dân đang cố gắng năn nỉ Văn Thanh cho phép bọ họ được gặp mặt Cẩm Sắt. “Diêu tiểu thư không có ở nơi này sao? Diêu thiếu gia để chúng tôi trông thấy ân nhân cứu mạng đi, mười mấy người chúng tôi đại diện cho các thôn dân mà đến, nếu là gặp không được Diêu tiểu thư, trở về biết ăn nói như thế nào với các thôn dân trong thôn.” Bọn họ đang nói thì thấy một bên cửa của xe ngựa mở ra, từ bên trong có một tiểu thư ăn mặc đơn giản bước ra, tiểu thư đó tuổi có vẻ còn nhỏ nhưng lại đã lộ ra cực kì xinh đẹp, thanh cao thoát tục, vẻ mặt dịu dàng điềm tĩnh, đôi mắt trong suốt của nàng đang nhìn tới, dó là sự trong suốt dịu dàng, tản ra sự thân thiện cùng lo lắng.Cử chỉ của nàng thong dong mà tao nhã toát ra từ trong xương tủy như từ khi sinh ra đã có, cho dù trong bất kì tình huống nào chỉ cần nàng vừa xuất hiện liền làm cho người ta không thể bỏ qua. Mọi người sửng sốt, trực giác được vị tiểu thư như tiên nữ này nhất định chính là lương thiện lại nhiệt tâm, chính là Diêu tứ tiểu thư đã cứu toàn thôn của bọn họ, quả nhiên liền nghe thiếu gia Diêu gia nhìn thấy tiểu thư đó đi ra liền hô một tiếng tỷ tỷ. Mọi người nghe xong liền cùng nhau quỳ xuống, đi đầu là một lão hán tóc trắng xoá, ông ta dẫn hơn mười người quy xuống trước Cẩm Sắt, nhân tiện nói:“Diêu tiểu thư đã cứu Bạch Gia thôn gần tám trăm mạng người, xin nhận một lạy của chúng tôi!” Nói xong liền khấu đầu với Cẩm Sắt, Cẩm Sắt cứu người chủ yếu là xuất phát từ đồng tình, sau mới có thêm chút tâm tư, nay thấy thôn dân Bạch Gia thôn như thế, nàng xấu hổ sắc mặt ửng hồng, vội vàng để Văn Thanh giúp xuống xe ngựa, tránh đi khấu đầu của thôn dân, hoảng hốt nói với Văn Thanh: “Nhanh đi nâng lão gia gia đứng lên!” Văn Thanh nâng lão hán dậy, thôn dân cũng đều đứng lên theo, Cẩm Sắt mới tiến lên hai bước, ôn hòa quan tâm nói:“Lão gia gia cùng thôn dân đều đã tốt hết chưa ạ?” Lão hán vội vàng cười nói: “Đều tốt lắm, đều tốt lắm, nhờ Diêu tiểu thư đưa tới thảo dược cứu mạng, nay các thôn dân đều đã lành bệnh. Bạch Trục thảo là dược liệu quý trọng, quan sai căn bản sẽ không mua thốc cho thôn dân, các thôn dân đa số cũng đều không có tiền mua thuốc, huống chi lúc ấy thôn bị vây, cũng không mua được thuốc. Lúc này nếu không có Diêu tiểu thư, thôn chúng tôi đã bị quan phủ hỏa thiêu thành tro rồi, thôn dân chúng tôi đều đã trở thành cô hồn dã quỷ rồi, Diêu tiểu đúng là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn đó!” “Đúng vậy, nhà của tôi có cháu nhỏ mới ra đời chưa đầy ba tháng, còn có con dâu nữa lại đang mang thai, một nhà mấy mạng người suýt nữa thì bị thiêu sống, may mắn nhờ Diêu tiểu thư mà đều gặp dữ hóa lành. Diêu tiểu thư có ơn cứu mạng, chúng tôi cho dù có chết cũng không thể báo hết ơn này. Về sau nếu tiểu thư có cần dùng đến Bạch Gia thôn, chúng tôi dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng quyết không chối từ.” “Đúng vậy, tiểu thư nhất định phải cho chúng tôi cơ hội báo ân! Bằng không trong lòng chúng tôi không thể an tâm được.” “Diêu tiểu thư, những thứ này đều là thôn dân nhờ chúng tôi mang đến cho tiểu thư, tiểu thư nhất định phải nhận lấy đó.” ...... Mọi người nhao nhao nói, đều là lời cảm kích khôn kể, lão hán đi đầu lấy ra từ rong tay áo một gói to đưa tới cho Văn Thanh, nói: “Bạch Trục thảo quá quý trọng, chúng tôi không thể lấy không của tiểu thư được, Diêu tiểu thư vì cứu người mà bị tổn thất rất lớn, số ngân lượng này có thể chưa bằng một phần mười tiền thuốc Diêu tiểu thư bỏ ra, nhưng lại là các thôn dân tích góp cả đời, vạn mong Diêu thiếu gia nhận lấy trước, số bạc còn lại chúng tôi sẽ từ từ đưa tới.” Văn Thanh nghe vậy mang số bạc kia đẩy trở về, nói: “Số bạc bày ta cùng tỷ tỷ không thể lấy, nếu là lấy chẳng phải phụ đi tâm ý ngày đó tỷ tỷ một phen cứu người sao? Bạch Trục thảo cho dù có là dược liệu quý trọng thế nào đi chăng nữa, nếu không đi cứu người mà cứ để ở khố phòng thì cũng không khác gì một đống phế thải. Tỷ tỷ đem Bạch Trục thảo tặng cho Bạch Gia thôn cũng là để phát huy hết tác dụng của nó mà thôi.” Cẩm Sắt gặp Văn Thanh nói chuyện đạo lý rõ ràng, vô cùng khéo léo, ánh mắt hiện lên ý cười, cũng vội hỏi:“Trong thôn vừa mới xảy ra sự việc như vậy, coi như là gặp phải thiên tai, lão gia gia vẫn nên đem ngân lượng này về đi, trả lại cho mọi người, để mọi người dùng số bạc này mua chút đồ tẩm bổ cho người sinh bệnh trong nhà, để cho bọn nhỏ được ăn thức ăn mặn. Mấy đồ này mọi người mang đến ta đều nhận, tâm ý cũng đều lĩnh, sau này ta cùng đệ đệ nếu có việc nhờ vả, tất nhiên cũng sẽ không khách khí nhờ vả mọi người.” Thôn dân nghe vậy lại tiếp tục một trận cảm tạ, bọn họ bên này hàn huyên, dân chúng vây xem cũng nhìn tỷ đệ Cẩm Sắt đều lộ ra tán thưởng, ca ngợi hết lời. “Diêu gia tiểu thư rõ ràng là người có tâm từ bi, một vị tiểu thư tốt như vậy, suýt nữa liền bị một nhà Võ An Hầu làm hỏng!” “Nói phải đấy, một tiểu thư cao thượng lại thiện lương như vậy, may mà đã từ hôn, bằng không vào Võ An Hầu phủ toàn những kẻ gian tà còn không biết bị khi dễ đến như thế nào nữa đâu.” “Một nhà Võ An Hầu đúng là có mắt không tròng, Diêu tứ tiểu thư không chỉ con người lớn lên xinh đẹp, tấm lòng thiện lương, lại trí tuệ, tuổi còn nhỏ đã hơn người. Sau hai năm nữa sẽ trưởng thành không chắc chắn sẽ là tuyệt đại giai nhân đấy.” “Dĩ nhiên rồi, mẫu thân của Diêu tứ tiểu thư năm đó cũng là mỹ nhân đứng đầu kinh thành đó, Diêu tứ tiểu thư tất nhiên trò giỏi hơn thầy, chỉ không biết tương lai quý công tử nhà ai có thể có phúc khí cưới nàng làm vợ.” ...... Mọi người nghị luận sôi nổi, đều là những lời khen ngợi. Bên này Cẩm Sắt cùng thôn dân nói chuyện xong, để cho hạ nhân Diêu gia nhận lấy những thứ mà thôn dân mang tới, nàng biết thôn dân trở về phải mất mấy dặm đường xa liền cùng thôn dân nói lời tạm biệt. Nàng nhìn bọn họ đi xa ánh mắt tràn ngập ý cười, chỉ cảm thấy trọng sinh liền nên như thế, không phải vì báo thù, mà là vì làm cho càng nhiều người có được hạnh phúc. Văn Thanh gặp Cẩm Sắt nở nụ cười, liền cũng ha ha ngây ngô cười theo, chỉ vì hắn biết được mỹ danh cùng hiền danh của tỷ tỷ sau này, trí tuệ cùng cơ trí của tỷ tỷ sẽ được truyền khắp kinh thành.