Chắc có lẽ đây là đêm duy nhất nàng ngủ ngon từ khi nàng chuyển về kiếp này. Một giấc ngủ không gặp ác mộng, không gặp chém giết, không có những nuối tiếc cũng chẵng có suy nghĩ buồn lo gì. Tất cả chỉ yên bình, ánh sáng chiếu qua khung cửa, lọt qua màn che, lấp lánh trên khuôn mặt của nàng. Nàng hé mắt ra, ôm đầu nhức inh ỏi, khẽ nhìn qua người kế bên, nàng giật mình không ngậm nổi miệng “Hoàng thượng, hoàng thượng sao nằm ở trên giường của ta”- Nàng lắp bắp kinh hãi. Âm thanh ồn ào của nàng khiến cho người kế bên cũng phải giật mình tỉnh dậy “Ta nằm trên giường nàng có làm sao không”. Hắn ngồi dậy, nhìn nàng đôi mắt cực kì quyến rũ, Lương Ngọc đảo mắt nhìn sang một hướng khác  “Không sao, không sao, tại vì lâu lắm rồi Hoàng thượng mới ghé qua hậu cung của thiếp, thiếp hơi bất ngờ, hoàng thượng nếu đã nghỉ mệt xong, xin hãy dời cung, thiếp không muốn sáng nay mọi người lại bắt đầu bàn tán về chúng ta – than lạnh lại hồng”- Nàng tiếp tục nằm xuống, quay đầu về hướng khác, không dám đối diện với hắn.  Không thấy động tỉnh gì, nàng bắt đầu hồi hộp, chỉ thấy một hơi nóng phả vào gáy, hắn đang ghé sát tai của nàng, nói chuyện như thủ thỉ khiến cho cả họ hàng nhà con gà nhập vào nàng. “Ta và nàng than lạnh lại hồng thì làm sao, à với lại nàng đang nằm trên giường của ta, ở trong điện của ta a”. Câu nói chốt cuối cùng của hắn khiến nàng lạnh hết cả gáy, đầu nàng giựt giựt, nàng nhanh chóng ngồi dậy, nhìn xung quanh và nhận ra hóa ra nàng đã lầm. Từ đầu đến cuối người sai là nàng, không phải hắn. Nàng bước đi bước đầu tiên, kí ức đêm qua từ đâu tuồn trào như túi nước bị rách.  --- Dòng hồi ức của Lương Ngọc--- “Như Ý à, ta còn muốn uống nữa, ta muốn uống”- Nàng cười khanh khách, vừa hát vừa tiếp tục uống rượu  Không biết từ đâu hoàng thượng lại xuất hiện “Qủa thật là càn quấy, còn không mau hồi cung”- Hắn nhìn nàng đầy vẻ lạnh lùng.  “Chàng là ai mà kêu ta hồi cung là hồi cung, cung là cái gì, cung tên hã, nhà ta ở phủ không phải trong cung”- Nàng tiếp tục cười, bước đi lảo đảo  Bổng dưng nàng bị nhất bổng lên và đưa trở về cung theo lối cũ, Như Ý kinh ngạc, không ngờ ngay cả hoàng thượng cũng biết con đường này sao, hay nói cách khác ngay từ đầu hoàng thượng đã theo dõi hoàng hậu nương nương.  “Ta muốn đến Cam lộ điện” – Nàng ôm chặt cổ hắn. Hắn quát lại “Không được”. Nàng liền lấy tay bứt tóc hắn “có đi không hã”. Hắn bực mình, gắt lại “to gan”. Nhưng dường như hiện tại hắn đã không còn kí lô nào đối với nàng nữa, nàng tiếp tục giựt tóc “To gan này, to gan này, có đi không hã”. Hắn nhăn mắt la oai oái “Á á đau đau, đi đi ta dẫn nàng đi, đau đau, buông ra buông ra, ta xin nàng buông ra”.  --- Kết thúc dòng hồi ức Nàng run người nhìn về phía người đối diện nàng, cười trừ một cái bước đi bước nữa thì hồi ức lại tiếp tục hiện ra --- Dòng hồi ức ---  “Nàng coi cung ta xong rồi, có thể về được chưa”- Hắn nhăn mặt đẩy nàng ra, tự dưng nàng bắt đầu ôm chân hắn “ không, không ta không muốn về nữa, ta muốn ở lại”. Hắn lúng túng “nàng đi về đi, ở lại làm gì”. Nàng trừng mắt hắn “ Ngươi là ai mà đuổi ta về, ta muốn ở đây”. Hắn giờ đây bủn rủn hết tay chân, không nói nên lời ‘đây là cung của ta, không phải cung của nàng, nàng đi về cung nàng đi, Tiểu A Tử, đưa hoàng hậu về”. Lời chưa kịp cất xong thì có một vật thể gì đó bám chặt chân hắn khiến hắn không thể di chuyển được, hắn cố di chuyển thì vật thể đó lết theo sau. Đó không ai ngoài Lương Ngọc lương thiện của chúng ta.  “Nàng đừng kéo chân ta nữa được không”- Hắn bực tức nhìn nàng. Nàng đưa đôi mắt ngây thơ nhìn lại hắn, tim hắn bắt đầu có một chút dấu hiệu gì đó rung động “Chàng đừng đánh ta nữa, chàng đừng đánh ta nữa”- Tiểu A Tử vừa vào thấy cảnh tượng này bất chợt run người “Hoàng thượng, xin ngài nương tay cho hoàng hậu nương nương”. Đầu hắn xoay vong vòng, tai bị ù đi, cái chuyện gì đang xảy ra vậy, sao hắn lại trở thành kẻ hành hung rồi “Ngươi to gan, ngươi có thấy ta đánh hoàng hậu không”- Hoàng thượng trừng mắt thì nhận lại được một cặp mắt ngây thơ không thể nào hơn của Lương Ngọc “Thiếp biết lỗi rồi, ngài đừng đánh thiếp nữa, thiếp đau, đau quá, thiếp phải đi nghỉ đây”. Nói rồi nàng bay thẳng lên giường của hắn nằm. Để lại hắn cực kì khó xử với tên thái giám kia.  --- Kết thúc dòng hồi ức --- “Xong rồi, xong rồi, Lương Ngọc ơi Lương Ngọc, ngươi bị mất trí hay sao vậy, người ta khuyên không nên uống rượu nhiều mà ngươi không nghe, giờ phải làm sao đây, phải ăn nói làm sao đây  --Dòng hồi ức lại tiếp tục  Hắn đang ngủ thì bị giật mình bởi một âm thanh vô cùng lớn, hắn nhìn qua xém xíu lọt giường. “Nàng sao không ngủ mà thức làm gì vậy”. Nàng quay qua “ta đang mơ thấy ta đang chẻ củi, không ngờ tỉnh dậy thì ra không phải chẻ củi”. Nàng ngơ ngác nhìn hắn  “Với lại”. Lương Ngọc ra hiệu cho Hoàng Tuấn tiến gần lại. Hắn bắt đầu sát vào người nàng thì “ OEEEEEEEEEEEE”. Làm xong một hơi, nàng mới bắt đầu mở miệng nói “Ta muốn ói quá, dẫn ta đi ói”.