Bùi Thiệu Trạch đã quen giải quyết vấn đề nhanh gọn. Nếu có thể kết thúc cuộc nói chuyện trong mười phút, anh tuyệt đối không kéo dài lên 15 phút. Anh không muốn lãng phí thêm thời gian với Triệu Văn Tu, cho nên mới dứt khoát đưa video cho đối phương. Để điều tra chuyện này thực ra không khó. Dù sao Triệu Văn Tu cũng không phải tội phạm chuyên nghiệp gì, khả năng che giấu không mạnh, hội nghị thường niên của công ty có camera, có thể chứng minh lúc đó Triệu Văn Tu đã đưa nước ép cho Trình Hạ. Camera dưới hầm để xe và camera hành trình trên xe, tất cả đều có thể chứng minh gã và lái xe Lưu Thụy cùng nhau dìu Trình Hạ đã hôn me bất tỉnh lên xe. Triệu Văn Tu xem xong camera giám sát, mặt mày xám tro. Vốn dĩ hắn định giả bộ mình hoàn toàn không biết gì, nếu Bùi tổng hỏi thì nói là Trình Hạ tự mình dâng tới cửa. Kết quả Bùi Thiệu Trạch đưa video ra, khiến kế hoạch giả vờ không biết gì của Triệu Văn Tu bị ngâm nước nóng. Gã ta đảo mắt, nghĩ cách xoay chuyển tình thế, vội vàng giải thích: “Bùi tổng, tôi sai rồi, tôi không nên dùng loại thủ đoạn như vậy, đưa nghệ sĩ lên giường của ngài. Nhưng mà chuyện này không thể hoàn toàn trách tôi được, đây là chủ ý của Trình Hạ.” Bùi Thiệu Trạch hơi nheo mắt: “Vậy sao?” Triệu Văn Tu nhanh chóng giải thích: “Trình Hạ một mực sùng bái ngài, cậu ta tự mình đến bệnh viện mua thuốc kích thích rồi lén lút đưa cho tôi, để tôi bỏ thuốc vào nước ép của cậu ta, đưa cậu ta đến phòng ngài…” Bùi Thiệu Trạch không muốn nghe gã nói hươu nói vượn, trực tiếp ngắt lời: “Tối qua tôi mới tra tư liệu, thuốc kích thích tin tức tố là thuốc được quản chế, nhất định phải là Omega cùng bạn đời đích thân ký tên mới có thể mua. Tự mình mua còn giả mạo chứng nhận mua hàng, đây là hành vi trái pháp luật, gây hậu quả nghiêm trọng sẽ bị tuyên án, anh nói lại một lần nữa, Trình Hạ mua thuốc ở bệnh viện nào?” Triệu Văn Tu: “…” Thật không ngờ đến chuyện này mà Bùi tổng cũng biết. Triệu Văn Tu càng thêm hoảng loạn, ánh mắt trốn tránh, hiển nhiên là gã không thể tiếp tục bịa chuyện được nữa. Bùi Thiệu Trạch lạnh lùng nhìn vào mắt gã: “Không bằng đến cục cảnh sát ngồi một lát, để phía cảnh sát đích thân nhập cuộc điều tra.” Hai chân Triệu Văn Tu mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ hẳn xuống. Không có sự đồng ý của Omega mà sử dụng thuốc kích thích cưỡng ép Omega bị đánh dấu, đây quả thực là hành vi phạm pháp, nếu thực bị đưa đến cảnh sát, không những Triệu Văn Tu và Lưu Thụy bị giam, ngay cả người bạn học bác sĩ mà gã tìm để mua thuốc “kích thích tin tức tố” kia cũng sẽ bị thu hồi và hủy giấy phép hành nghề. Nhận ra Bùi tổng có ý định làm thật, Triệu Văn Tu mặt cắt không còn giọt máu, gã thở sâu một hơi, nắm chặt tay, giọng nói run rẩy: “Bùi, Bùi tổng, tôi thật sự sai rồi… Ngài đừng báo cảnh sát, tôi chỉ nhất thời bị ma xui quỷ khiến, muốn thông qua cách này để ngài chú ý đến Trình Hạ nhiều hơn, tôi cũng là vì để nghệ sĩ tôi dẫn dắt có nhiều tài nguyên hơn thôi…” Bùi Thiệu Trạch cau mày: “Vì Trình Hạ? Anh có hỏi ý kiến của cậu ấy chưa?” Sắc mặt Triệu Văn Tu ngày càng khó coi: “Tôi…” Bùi Thiệu Trạch sầm mặt nói: “May mà tối đó bạn tôi đến, kịp thời tiêm thuốc ức chế cho Trình Hạ, không để xảy ra chuyện không thể cứu vãn nổi. Thấy ông là nhân viên lâu năm của Thiên Toàn, tôi có thể không báo cảnh sát, để ông ngồi tù cũng chẳng có lợi gì với uy tín của Thiên Toàn. Thế nhưng… Video mà camera ghi lại tôi sẽ giữ, nếu như việc này truyền ra ngoài, chắc là anh cũng biết hậu quả rồi chứ?” Bùi Thiệu Trạch không muốn để Triệu Văn Tu thật sự  ngồi tù, một khi gã ngồi tù, Trình Hạ là người bị hại sẽ bị cảnh sát mời đến, vậy thì việc Trình Hạ bò lên giường của Bùi tổng  cũng sẽ bị mọi người biết. Âm thầm giải quyết riêng, không để mọi chuyện đồn xa mới là cách giải quyết tốt nhất. Triệu Văn Tu cũng hiểu rõ ý của Bùi tổng, nơm nớp lo sợ gật đầu: “Cảm ơn Bùi tổng, ngài, ngài đại nhân đại lượng không tính toán với kẻ tiểu nhân như tôi, tôi cam đoan sẽ không nói với ai hết.” Lòng gã thở phào một hơi, kết quả Bùi Thiệu Trạch chuyển hướng cuộc nói chuyện: “Lát nữa đến phòng tài vụ thanh toán lương tháng này, về sau không cần đi làm nữa. Còn nữa, nói với người anh họ Lưu Thụy kia của anh, tôi không cần lái xe như gã.” Triệu Văn Tu biết Bùi tổng muốn đuổi việc hai người bọn họ, gấp gáp lao qua, hai tay nắm lấy cạnh bàn làm việc, đỏ mắt khẩn cầu: “Bùi tổng, tôi ở Thiên Toàn đã nhiều năm như vậy, ngài cho tôi thêm một cơ hội đi!” Ánh mặt Bùi Thiệu Trạch lạnh nhạt: “Quay về viết đơn từ chức, dựa theo thủ tục xin thôi việc mà viết. Nếu trước giờ tan làm hôm nay tôi không nhận được đơn từ chức, tôi sẽ để phòng nhân sự lấy lý do đạo đức suy đồi đuổi việc anh, anh tự xem mà làm đi.” Triệu Văn Tu: “…” Bùi Thiệu Trạch vậy mà lại nghiêm túc. Triệu Văn Tu gần như muốn cắn nát cả hàm răng. Dùng quy tắc ngầm trong giới là chuyện thường thấy, cho dù Trình Hạ không hợp sở thích của hắn, hắn cũng không cần phải làm đến mức này đi? Sao cứ cố tình đá vào sắt như vậy?! [Độ hảo cảm của Triệu Văn Tu với bạn -100] Bùi Thiệu Trạch: “…” Như vậy xem ra, Trình Hạ vẫn còn dịu dàng chán, độ hảo cảm chỉ trừ 1 2 điểm. Triệu Văn Tu trực tiếp trừ 100. Mở menu hệ thống, quả nhiên nhìn thấy độ hảo cảm của [Triệu Văn Tu] trong danh sách biến thành -100, quan hệ cũng từ [Cấp dưới] biến thành [Kẻ thù]. Bùi Thiệu Trạch chẳng hề quan tâm đến sự biến hóa này. Người có ý đồ bất chính, giữ lại bên cạnh hậu hoạn khôn lường, không bằng giải quyết dứt khoát. Khi Triệu Văn Tu ra khỏi văn phòng hai mắt đầy tơ máu, gã hoàn toàn không thể tin nổi bản thân lại bị đuổi ra khỏi Thiên Toàn. Gã trì độn mở cửa thang máy, thiếu chút nữa đâm vào người trước mặt. Là một người phụ nữ vóc dáng mảnh khảnh, đi giày cao gót, mặc áo khoác dài, mỗi bước đi còn lất phất gió. Sau khi nhìn thấy Triệu Văn Tu, cô hơi sủng sốt, cười chào hỏi: “Lão Triệu, đã lâu không gặp.” Triệu Văn Tu tâm tình phiền muộn, trả lời qua loa: “Ừ, cô trở lại làm việc rồi à.” “Đúng vậy, tôi đến gặp ông chủ đây.” Người phụ nữ tên Chu Nhan, là một người đại diện Beta sấm rền gió cuốn, gia nhập Thiên Toàn cùng năm với Triệu Văn Tu. Vài nghệ sĩ trước đây cô dẫn dắt đều không chìm cũng không nổi, sau đó mang thai nên xin nghỉ phép nửa năm, Triệu Văn Tu cũng sắp quên mất sự tồn tại của người này rồi. Hai người chào hỏi đơn giản trước cửa thanh máy rồi lướt qua nhau. Trong lòng Chu Nhan rất nghi hoặc, sau khi kỳ nghỉ kết thúc cô đã đến phòng nhân sự báo danh rồi, vị sếp mới Bùi Thiệu Trạch này cô tiếp xúc không nhiều, sao hôm nay trợ lý Chương lại đột nhiên gọi cô đến phòng sếp? Chu Nhan đến phòng làm việc, mỉm cười chào hỏi: “Bùi tổng, ngài tìm tôi?” Bùi Thiệu Trạch đang đọc tài liệu, thấy cô tiến vào thì đặt tài liệu xuống, nói: “Chu tiểu thư, bởi vì trước kia cô nghỉ sinh, những nghệ sĩ mà cô dẫn dắt đều đã chuyển cho người đại diện khác, hiện tại cô không dẫn ai đúng không?” Chu Nhan giật mình, không ngờ Bùi tổng vậy mà lại biết rõ hoàn cảnh của cô. Đối diện ánh mắt của người đàn ông, cô lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy Bùi tổng, mấy ngày trước tôi vừa quay lại làm việc, hiện tại còn đang chờ thông báo.” “Không cần đợi nữa, tôi sắp xếp cho cô một nghệ sĩ, sau này cô dẫn dắt cậu ấy.” Bùi Thiệu Trạch đưa tài liệu đến trước mặt Chu Nhan: “Cậu ấy tên Trình Hạ, là người mới của công ty.” Trong lòng Chu Nhan nghi hoặc không thôi, ngón tay tiếp nhận tài liệu đều hơi cứng đờ. Bùi Thiệu Trạch nói: “Gần đây Thiên Toàn sẽ có chút thay đổi, cô có thể đọc thông tin của Trình Hạ trước, đừng vội gặp cậu ấy, tôi sẽ sắp xếp để Trình Hạ theo cô, hiểu chưa?” Trong đầu Chu Nhan đều là dấu chấm hỏi… Để cô dẫn người mới là có ý gì? Trình Hạ? Chưa nghe qua bao giờ! Nhưng cô không dám công khai phản đối quyết định của sếp, cho dù vị sếp này là kẻ bất tài trong miệng các đồng nghiệp, cô vẫn cung kính gật đầu: “Tôi đã hiểu, Bùi tổng.” Chu Nhan vừa mới bước ra khỏi văn phòng thì quản lý bộ phận Người đại diện đã gõ cửa. Trợ lý Chương Phàm bận rộn như con quay. Sáng hôm nay Bùi tổng liên tục hẹn gặp riêng sáu người. Đầu tiên là người đại diện Triệu Văn Tu, sau đó là Chu Nhan mới nghỉ sinh quay lại làm việc, tiếp đó là quản lý bộ phận Người đại diện Trần Lộ, tổng giám bộ Tài vụ Lưu Cường, quản lý bộ phận Bản quyền Chu Kiến An, quản lý bộ phận Pháp lý Hứa Khả Hân… Lúc Chương Phàm dẫn mọi người vào văn phòng mặt ai nấy đều rất nghi hoặc, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên Bùi Thiệu Trạch “gặp gỡ” những quản lý tầm trung như bọn họ. Cửa văn phòng đóng lại, cũng không biết Bùi tổng nói với họ những gì. Chương Phàm chỉ thấy lúc bọn họ bước ra khỏi văn phòng, không ai trong số đó có sắc mặt tốt. Lẽ nào hôm nay tâm trạng của Bùi tổng kém, gọi tất cả quản lý của công ty đến mắng một trận? Chính vào lúc Chương Phàm đang nghi hoặc, Bùi Thiệu Trạch bước ra từ văn phòng. Thời gian vừa đúng chín rưỡi. Chương Phàm nhanh chân đến đón, chỉ nghe người đàn ông này nói: “Tiểu Chương, chuẩn bị phòng hội nghị số 1, xác nhận xem thiết bị máy chiếu có sử dụng được không, 10 giờ sáng hôm nay có hội nghị quan trọng.” Hội nghị quan trọng? Chương Phàm gấp rút nhận thẻ phòng mà Bùi Thiệu Trạch đưa: “Tôi biết rồi, Bùi tổng.” Bùi Thiệu Trạch quay người tiến vào phòng chủ tịch. Bùi Thăng đang pha trà, ngay lúc Bùi Thiệu Trạch gõ cửa tiến vào, ông đã dồn ánh mắt lên con trai mình. Hôm nay con trai ông mặc một bộ âu phục, sơ mi được là thẳng thớm chỉnh tề, cà vạt cũng được thắt ngay ngắn. Có câu “người đẹp vì lụa”, Bùi Thiệu Trạch vốn dĩ anh tuấn, thay một bộ quần áo, cuối cùng cũng ra dáng quản lý cấp cao của công ty. Bùi Thăng vui mừng nói: “Xem ra lần này con thực sự nghiêm túc? Đã chuẩn bị tốt xem lát nữa nên nói những gì chưa?” Bùi Thiệu Trạch điềm tĩnh: “Ba yên tâm, con sẽ có cách thuyết phục họ.” Thời gian bắt đầu hội nghị là 10 giờ. 9 giờ 50 cổ đông công ty lục tục đến phòng họp, một đám người đều mang theo vẻ mặt nghi hoặc, nhỏ giọng thảo luận: “Bùi đổng đột nhiên gọi mọi người đến họp, là có việc gì nhỉ?” “Cũng không rõ lắm…” Đúng 10 giờ, tất cả các cổ đông đã đến. Lúc của phòng hội nghị sắp bị đẩy ra, Bùi Thăng năm nay đã hơn năm mươi tuổi dẫn theo Bùi Thiệu Trạch chầm rãi tiến vào. Bùi Thăng đi ở phía trước, năm nay ông hơn 50 tuổi, tóc đã hoa râm nhưng tinh thần vẫn phấn chấn, mọi người đương nhiên không xa lạ gì ông. Chỉ là, khi nhìn thấy Bùi Thiệu Trạch đi theo phía sau, mọi người đều cảm thấy giật mình. Bùi Thiệu Trạch của hôm nay rất ra hình ra dạng, xém chút nữa thì không nhận ra. Trước đây, tại cuộc họp cấp cao đầu tiên sau khi Bùi Thiệu Trạch nhậm chức CEO Thiên Toàn, Alpha trẻ tuổi cà lơ phất phơ, nửa nằm trên ghế dựa, trong suốt thời gian diễn ra hội nghị không ngừng mất kiên nhẫn xoay bút, ngay cả báo cáo của các bộ phận cũng lười không muốn nghe, về sau cuộc họp hắn thậm chí còn ngáp ngủ, các cổ đông và quản lý cấp cao hoàn toàn không chút nào thiện cảm với hắn. Thế nhưng hôm nay anh một thân tây trang, dáng đi mạnh mẽ đoan chính, sắc mặt nghiêm túc, quả thực so với Bùi Thiệu Trạch trước kia thì như hai người khác nhau! Đợi sau khi Bùi Thăng ngồi vào vị trí chủ trì, Bùi Thiệu Trạch cũng tự nhiên ngồi xuống vị trí còn trống phía bên trái ba anh, mở laptop ra. “Mọi người đều đến đông đủ rồi, bắt đầu hội nghị thôi.” Bùi Thăng thẳng thắn nói: “Hôm nay triệu tập mọi người đến đây là do Thiệu Trạch có vài điều muốn trưng cầu ý kiến mọi người. Dù sao nó cũng còn trẻ, phương án đề xuất có ổn hay không, vẫn cần mọi người bàn bạc thêm.” Bùi đổng trực tiếp vào vẫn đề chính, nói đến đây thì quay sang gật đầu với con trai, tỏ ý anhcó thể bắt đầu. Bùi Thiệu Trạch đứng dậy, mang laptop đến trước máy chiếu. Trên màn hình HD rộng lớn, một slide với phong cách đơn giản được trình chiếu trước mắt mọi người. Các cổ đông: “???” Hắn vậy mà làm PPT tới diễn thuyết! Hắn có bị kích thích gì không vậy?