Đánh dấu ngoài ý muốn
Chương 57
Trình Hạ cũng biết muốn giành được vai cảnh sát hình sự thực tập thì khó hơn so với vai Tần Niên nhiều, “Gấp giấy” tuy do Thiên Toàn đầu tư, nhưng chung quy cũng là phim vườn trường chiếu trên mạng, những ngôi sao có chút tiếng tăm trong giới giải trí sẽ không đóng loại web drama thanh xuân thần tượng này.
Nhưng “Dấu vết biến mất” thì khác, đội ngũ chính của bộ phim này là đội sản xuất phim truyền hình kịch tính vô cùng có tiếng tăm trong giới, một số bộ phim mà đạo diễn Chu quay trước đây đã tạo được danh tiếng cực kỳ tốt, trong lòng khán giả yêu thích dòng phim kịch tính này, đạo diễn Chu chính là biểu tượng đảm bảo chất lượng.
Bởi vì bộ phim “Dấu vết biến mất” này có những tình tiết đẫm máu bạo lực nên không thể qua được kiểm duyệt đài truyền hình, cũng đi theo con đường phim truyền hình chiếu mạng. Các ngôi sao hạng nhất sẽ không vì vai chính phim điều tra tội phạm nhỏ lẻ mà chen lấn bể đầu, nhưng đối với các ngôi sao hạng hai, hạng ba mà nói, loại phim này chính là bàn đạp tốt nhất cho quá trình chuyển đổi từ phái thần tượng sang phái thực lực. Có thể tưởng tượng được, địa điểm thử vai khi đó nhất định là có vô số người, tranh đấu kịch liệt.
Lòng Chu Nhan không thể yên tâm nổi, cô nghiến răng, thấp thỏm hỏi: “Bùi tổng, lần này Trình Hạ không phải cạnh tranh với Omega, mà là cạnh tranh với vô số diễn viên Alpha… Lợi thế của cậu ấy không nhiều mà?”
Bùi Thiệu Trạch nghĩ thầm, tôi chính là ưu thế của em ấy.
Đương nhiên lời này không thể nói thẳng ra, Bùi Thiệu Trạch điềm tĩnh đáp: “Tác phong của đạo diễn Chu Chính nghiêm chỉnh, rất có chủ kiến, ông ấy không quan tâm tới danh tiếng hay địa vị của diễn viên, chỉ xem họ có phù hợp với hình tượng vai chính trong lòng ông ấy hay không. Bộ ba tác phẩm “Hồ sơ điều tra tội phạm” quay lúc trước đều sử dụng diễn viên mới, hiệu quả không tệ chút nào, cho nên Trình Hạ của chúng ta không phải hoàn toàn không có cơ hội. Hơn nữa, tham gia thử vai nhiều cũng có lợi với Trình Hạ. Có thể được chọn là tin vui bất ngờ, không được chọn thì coi như một lần rèn luyện.”
Chu Nhan lập tức gật đầu: “Bùi tổng nói đúng, vậy tôi quay về sẽ lập tức chuẩn bị thật tốt.”
Bùi Thiệu Trạch “ừm” một tiếng, đưa lịch trình cho cô: “Ngày mùng 1 tháng 6 thử vai, các diễn viên tham gia thử vai phải gửi mail đăng ký trước, làm một hồ sơ giới thiệu cá nhân cho Trình Hạ, gửi đến hòm thư của đoàn phim.”
Chu Nhan nhanh chóng nhận lấy bảng lịch trình, dẫn Trình Hạ rời khỏi văn phòng.
Trong lòng cô rất nghi hoặc, thật ra bộ phim đầu tiên của Trình Hạ còn chưa phát sóng, trước mắt vẫn là “người vô danh”, Bùi tổng để Trình Hạ thử vai bộ phim thứ hai có phải quá gấp rồi không? Đoán chừng là muốn để Trình Hạ có trải nghiệm phong phú? Dù thế nào đi nữa, sắp xếp của Bùi tổng vẫn phải nghe theo, Chu Nhan quay về bắt đầu chuẩn bị tài liệu, nghe ngóng tin tức khắp nơi, đồng thời dặn dò Trình Hạ nghiêm túc đọc kịch bản.
Sau khi Trình Hạ về nhà cũng bắt đầu đọc kịch bản.
Đây là kịch bản cuối cùng đã được sửa lại xong, đoàn phim vốn muốn mời Thư Việt đóng vai nam chính Lâm Kỳ nên đã gửi kịch bản cho người quản lý của Thư Việt, hợp đồng cũng sắp được ký rồi, kết quả Thư Việt giải nghệ, người quản lý Hứa Tư Đồng vừa vội vã xin lỗi với đoàn phim, vừa làm báo cáo gửi cho Bùi Thiệu Trạch, cũng chính vì lý do này nên Bùi Thiệu Trạch mới vô tình phát hiện ra đoàn phim này, muốn để Trình Hạ đi thử vai nam phụ trong phim.
Kịch bản anh cũng đã đọc rồi, có tiềm năng bùng nổ. Nếu được quay tốt, thậm chí còn có thể biến thành tác phẩm kiểu mẫu trong dòng phim kịch tính.
Tuyến chính của bộ phim “Dấu vết biến mất” này xoay quanh quá trình điều tra một vụ án diệt môn chưa được giải quyết.
Cảnh sát hình sự trẻ tuổi Hứa Tử Dương mới tốt nghiệp, đang thực tập ở đội cảnh sát, cuối tuần này vì chúc mừng sinh nhật đã về nhà chú ăn tối, chú bảo cậu ngủ lại tối nay, nhưng vì mấy anh em tốt ở học viện gọi cậu ra ngoài tụ họp nên cậu không ở nhà lúc nửa đêm. Kết quả đêm đó gia đình bốn người của chú Hứa Tử Dương đều bị sát hại, diệt môn tàn bạo, hiện trường phá án không hề để lại chút dấu vết nào.
Khi Hứa Tử Dương còn rất nhỏ, cha mẹ cậu xảy ra tai nạn xe, là chú nuôi dưỡng cậu khôn lớn, cậu cực kỳ hối hận, tự trách, muốn đích thân bắt được hung thủ, nhưng cậu chỉ là một cảnh sát hình sự đang thực tập, từ nguyên tắc “tránh hiềm nghi người thân”, đội cảnh sát đương nhiên không để cậu tham gia điều tra vụ án. Hứa Tử Dương chỉ đành lén lút điều tra manh mối, cũng chính vì vậy cậu đã quen biết với giáo sư khoa pháp y Lâm Kỳ sống đối diện nhà ch.
Cậu sinh viên học viện cảnh sát Hứa Tử Dương lạc quan chính trực, sôi nổi nhiệt huyết, giáo sư 30 tuổi khoa pháp y Lâm Kỳ văn nhã thanh tú, điềm đạm khôn ngoan, sự kết hợp của hai nhân vật chính vô cùng thú vị, vụ án chính cũng hết sức cân não, manh mối cuối cùng vậy mà lại có liên quan với con mèo Lâm Kỳ nuôi. Tên tội phạm IQ cao giết sạch cả nhà chú Hứa Tử Dương sống ngay trong tiểu khu đó, luôn đứng trong tối nhìn chằm chằm hai người…
Trình Hạ đọc mà sởn tóc gáy. Thầy biên kịch quá trâu bò, kẻ sát nhân cuối cùng của bộ phim này khiến người xem bất ngờ. Thiết lập “hung thủ ở bên cạnh mình” cũng khiến không khí của cả bộ phim trở nên vô cùng rùng rợn. Kẻ sát nhân IQ cao đã xóa hết tất cả dấu vết hiện trường, hai người không có bất cứ chứng cứ nào, nên làm thế nào để tìm ra hung thủ thực sự?
Tính cách của Hứa Tử Dương rất nổi bật, cậu có nhiệt huyết sôi nổi của cảnh sát trẻ, lại ôm một tấm lòng son “chân lý mãi mãi không biến mất”, cái chết thảm của gia đình người chú là một đả kích vô cùng nghiêm trọng với cậu, nhưng cậu vẫn dùng tốc độ nhanh nhất phấn chấn trở lại, tích cực phối hợp với nhân vật pháp y điều tra vụ án.
Trình Hạ đặc biệt thích vai Hứa Tử Dương này. Bầu không khí của cả bộ phim u ám rùng rợn, là một bộ phim kịch tính không có bất kỳ chút tình cảm nào, cho nên vai diễn là Alpha hay là Omega kỳ thực không quan trọng, cậu chỉ cần diễn tốt cá tính của cảnh sát trẻ tuổi chính nghĩa nghiêm túc, toả nắng nhiệt huyết là đủ rồi.
Trình Hạ đọc đi đọc lại kịch bản vài lần, tỉ mỉ nghiền ngẫm tâm lý nhân vật.
Chính vào lúc này, Bùi Thiệu Trạch đột nhiên gửi tin nhắn đến: “Đọc kịch bản thế nào rồi?”
Trình Hạ cầm điện thoại lên, nghiêm túc trả lời: “Đã đọc xong rồi, em rất thích vai diễn Hứa Tử Dương này, nhưng mà… Em không tự tin có thể diễn tốt lắm, cảm thấy mình không diễn được khí chất kiểu sinh viên cảnh sát kia?”
Bùi Thiệu Trạch nói: “Đừng vội nghi ngờ bản thân, ngày mai dẫn em đến một nơi.”
Trình Hạ nghi hoặc: “Đi đâu?”
Bùi Thiệu Trạch: “Học viện cảnh sát.”
Trình Hạ: “…”
Khi đóng vai nào đó, trước tiên phải hiểu hoàn cảnh sống của vai đó! Diễn một sinh viên cảnh sát vừa tốt nghiệp không lâu thì đến học viện cảnh sát quan sát một chút, đây không phải là cách tốt nhất sao? Bùi tổng quả nhiên nhìn xa trông rộng!
Trình Hạ hưng phấn nhanh chóng gõ chữ: “Tuyệt vời, em vẫn luôn không biết nên diễn sinh viên học viện cảnh sát ra sao, cũng không có bạn bè nào như vậy, tới đó xem thử có lẽ sẽ tìm được rất nhiều linh cảm!”
Bùi Thiệu Trạch gửi đến một tin nhắn thoại: “Ừm, sắp 10 giờ rồi, đi ngủ trước đi. 9 giờ sáng mai ở dưới lầu đợi tôi, tôi đến đón em.”
Nghe giọng nam trầm thấp phát ra từ điện thoại di động, tâm trạng Trình Hạ vui vẻ chui vào trong chăn, nhắm mắt lại nghe thêm mấy lần… Để giọng nói của Alpha mình thích đi vào giấc ngủ cùng cậu, quả thật không gì có thể hạnh phúc hơn.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Thiệu Trạch bảo chú Chung dừng xe dưới gara của căn hộ nghệ sĩ, tiện tay gửi cho Trình Hạ một tin nhắn: “Xuống tầng hầm.”
Thời tiết Dung thành vào tháng 5 đã trở nên nóng nực, Trình Hạ mặc quần jean và áo phông trắng ngắn tay, đeo khẩu trang đội mũ, đi thang máy xuống tầng hầm, vừa nhìn đã thấy chiếc xe con màu đen của Bùi tổng.
Bùi Thiệu Trạch mở cửa xe: “Lên đi.”
Trình Hạ bước nhanh qua ngồi ở hàng ghế sau, Bùi Thiệu Trạch thả tấm ngăn cách âm với hàng ghế trước xuống, thuận tay đóng rèm cửa lại.
Không gian ở hàng ghế sau rất rộng rãi, nhưng mà ngồi đó chỉ có cậu và Bùi tổng hai người, hơn nữa rèm cửa vừa được kéo lại, trong xe vô cùng an tĩnh, ánh đèn ấm áp hắt xuống, không khí tương đối mờ ám. Mặc dù hiện tại Bùi tổng đã lịch sự xịt thuốc che dấu tin tức tố Alpha, song ở một mình cùng Alpha trong không gian kín mít, Trình Hạ vẫn nhịn không được mà cảm thấy căng thẳng.
Đối diện với ánh mắt đen như mực của Alpha, tim Trình Hạ đột nhiên nhảy dựng, không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Chỉ có hai người chúng ta đi à?”
Bùi Thiệu Trạch nhướng mày: “Cũng không phải đi dạo phố, em còn muốn gọi thêm vài người tới sao?”
Trình Hạ đỏ mặt: “Không không, em nghe Bùi tổng sắp xếp.”
Khóe môi Bùi Thiệu Trạch khẽ nhếch lên, giọng nói cũng ôn hòa lại: “Học viện cảnh sát không phải là nơi ai cũng có thể vào, tôi nhờ một người bạn thuở nhỏ giúp đỡ nên mới được dẫn em đến quan sát riêng. Hôm nay đi xem huấn luyện hàng ngày của sinh viên học viện cảnh sát trước, giúp em tìm cảm hứng diễn xuất.”
Trình Hạ nghiêm túc gật đầu: “Vâng, cảm ơn Bùi tổng.”
Chú Chung khởi động xe, chiếc xe con màu đen từ từ lái ra khỏi khu nhà nghệ sĩ, hòa vào dòng xe cộ trên phố.
Bởi vì kéo rèm che, Trình Hạ không nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ, ánh mắt không kiềm chế được bay đến trên người Bùi Thiệu Trạch. Trước chỗ ngồi có một cái bàn nhỏ, có thể đặt laptop, lúc này máy tính của Bùi Thiệu Trạch đang bật, người đàn ông hơi dựa vào lưng ghế, vẻ mặt ung dung, đôi tay gõ bàn phím laptop, hình như đang xử lý văn kiện gì đó.
Alpha nghiêm túc làm việc nhìn kiểu nào cũng thấy rất đẹp trai, Trình Hạ không dám làm phiền, bèn len lén nhìn anh. Bùi Thiệu Trạch nhận ra ánh mắt của thiếu niên bên cạnh thỉnh thoảng lại nhìn qua, chủ động mở miệng: “Em có biết tại sao anh để em thử vai cảnh sát Alpha như vậy không?”
Trình Hạ nghĩ nghĩ, hỏi: “Là muốn để em mở rộng đường diễn?”
Bùi Thiệu Trạch gật đầu, nghiêm túc nói: “Diễn viên nam Omega muốn leo lên đỉnh cao, phần lớn sẽ giống như Thư Việt, dùng một kiểu phong cách diễn giải đến trình độ cao nhất, khán giả nhớ đến cậu ta sẽ biết ngay cậu ta là một Omega khí chất văn nhã. Nhưng anh không muốn con đường của em chỉ có duy nhất một loại như thế, diễn viên thực sự xuất sắc nên đảm nhiệm nhiều vai diễn khác nhau, tôi luyện tốt kỹ năng diễn xuất, để người xem không chú ý em là Omega, ghi nhớ sâu sắc vai diễn kinh điển mà em đắp nặn. Như vậy tương lai phát triển sau này của em mới càng thêm rộng mở.”
Nghe giọng nói dịu dàng của anh, trái tim Trình Hạ như được một dòng suối ấm bao bọc xung quanh.
Trên thế giới này sẽ chẳng có ai vì ước muốn và sự nghiệp của cậu mà bận tâm nhiều đến thế, Bùi Thiệu Trạch quả thực là một Alpha thần tiên!
Phát hiện ánh mắt trong veo của thiếu niên đang nhìn mình, đôi mắt giống như mặt hồ thậm chí còn có cả ảnh chiếu của mình.
Lòng Bùi Thiệu Trạch dao động, ánh mắt càng trở nên dịu dàng: “Em là người mới, quả thực kinh nghiệm chưa đủ, nhưng tài năng và sự nỗ lực của em thì rất nhiều người không thể sánh bằng. Tự tin vào chính mình, nhé?”
Trình Hạ dùng sức gật đầu: “Vâng!”
Tối qua sau khi đọc kịch bản xong, trong lòng cậu có hơi nghi ngờ chính mình, dẫu sao cậu là người mới, bộ phim vừa diễn xong còn chưa phát sóng, cũng không biết kết quả thế nào, sao cậu có thể cạnh tranh vai cảnh sát thực tập Alpha với nhiều diễn viên hạng hai hạng ba như vậy được? Người khác nghe thấy đều sẽ cười đến rụng răng mất!
Nhưng bây giờ, chỉ mấy câu nói của Bùi Thiệu Trạch đã khiến đáy lòng Trình Hạ bỗng nhiên tràn đầy sức mạnh.
Bất luận cuối cùng có được chọn hay không, Alpha của cậu cũng sẽ cùng cậu đi quãng đường này, không phải chỉ có một mình cậu đang cố gắng!
Rất nhanh đã đến học viện cảnh sát, Bùi Thiệu Trạch dẫn Trình Hạ tiến vào cổng chính.
Cổng chính uy nghiêm trang trọng trước mắt khiến Trình Hạ cảm thấy hơi hồi hộp, Bùi Thiệu Trạch nhìn được sự bất an của cậu, nhẹ nhàng đưa tay nắm vai cậu, khẽ nói bên tai: “Đừng lo lắng, tôi đã liên hệ với giáo quan* của trường rồi, chúng ta đi sân tập luyện xem trước.”
*Giáo quan: Sĩ quan huấn luyện, giáo viên trong quân đội.
Sau khi đến sân tập, quả nhiên có một giáo quan bước nhanh tới, cười nói: “Ngài là Bùi tổng nhỉ? Tần Vũ đã nói với tôi rồi, không ngờ các cậu quay phim còn nghiêm túc thế này, còn muốn đến hiện trường khảo sát cơ đấy!”
Bùi Thiệu Trạch lịch sự bắt tay với anh ta: “Xin chào quản giáo Lâm.” Sau đó đẩy Trình Hạ đến trước mặt: “Đây là Trình Hạ mà tôi nói, một diễn viên mới vô cùng xuất sắc, vai em ấy muốn đóng là một sinh viên mới tốt nghiệp học viện cảnh sát, tôi dẫn em ấy đến tham quan một chút.”
Giáo quan Lâm nói: “Chuyện nhỏ, các cậu đi theo tôi.”
Giáo quan Beta trẻ tuổi, làn da rám nắng, nụ cười lại rất xán lạn đảm nhiệm vai trò làm hướng dẫn viên, dẫn hai người đi quanh học viện một vòng, giới thiệu cho họ về cuộc sống hàng ngày của học viện.
Trình Hạ vừa tò mò vừa hưng phấn nhìn khắp xung quanh.
Không giống như các trường học bình thường khắp nơi đều có học sinh ồn ào náo nhiệt, các cặp đôi tay trong tay đi dạo, bầu không khí của học viên cảnh sát vô cùng nghiêm cẩn, tất cả các sinh viên đều mặc đồng phục, tư thế khi đi thẳng tắp chỉnh tề, mắt không hề nhìn đi chỗ khác. Quanh năm huấn luyện tạo thành loại khí chất chính nghĩa nghiêm trang, giống như tản ra từ trong xương tủy. Đều là người cùng tuổi, Trình Hạ nhìn họ, không tránh khỏi tự thẹn kém người, lúc đi đường cũng vô thức thẳng lưng.
Sau khi giáo quan đưa họ đi một vòng quanh trường, đến một phòng huấn luyện bắn súng, hai mắt Trình Hạ phát sáng nhìn hàng súng ống màu đen, Bùi Thiệu Trạch tiến lại gần khẽ nói vài câu với giáo quan, giáo quan Lâm lập tức cười bước qua: “Trình Hạ, muốn thử một chút không?”
Trình Hạ ngẩn người, thụ sủng nhược kinh nói: “Em không biết dùng! Em chưa từng chạm vào súng…”
Giáo quan ha ha cười lớn: “Đừng sợ, súng này không có đạn thật, trang bị đều là đạn huấn luyện, để học viên luyện tập. Nào, thử xem.”
Anh ta đi đến phía sau Trình Hạ, làm mẫu một động tác bắn súng rất đơn giản cho Trình Hạ, dù sao cũng là lần đầu tiên cầm súng, ngón tay Trình Hạ không vững, viên đạn vừa bắn trực tiếp lệch khỏi hồng tâm, “pằng” một tiếng, cũng không biết bắn đi đâu rồi.
Trình Hạ có chút mờ mịt nhìn “0 điểm” hiển thị trên màn hình, nhỏ giọng hỏi: “Rõ ràng em bắn trúng rồi mà?”
Giáo quan bên cạnh cười không ngừng được: “Cậu nhóc này đáng yêu quá đi mất, cậu ngắm trúng phải mục tiêu ở bên cạnh rồi!”
Trình Hạ: “…”
Cậu bắn trúng mục tiêu bên cạnh sao?
Bùi Thiệu Trạch khẽ nhếch môi, nhận lấy súng từ trong tay Trình Hạ, hơi nheo mắt. Một tiếng “pằng” vang lên, viên đạn trúng chính giữa hồng tâm.
Vậy mà lại bắn được 9.8 điểm.
Vẻ mặt Trình Hạ không dám tin, giáo quan cũng sửng sốt: “Bùi tổng, cậu vậy mà cũng biết bắn súng à?”
Bùi Thiệu Trạch nhàn nhạt nói: “Sở thích nghiệp dư, khi gặp áp lực lớn tôi thường đến trường bắn để luyện tập.”
Đó là một trong những sở thích của anh trong thế giới thực, bên cạnh không có người tâm đầu ý hợp đồng hành, cũng không muốn có nhiều vướng mắc với các minh tinh muốn dựa vào anh để tiến thân, Bùi Thiệu Trạch độc thân nhiều năm, không biết đã yêu thích loại vận động bắn súng này từ bao giờ, khi phiền muộn trong công việc anh thường tới trường bắn bắn vài giờ, thư giãn giải tỏa áp lực.
Những năm qua, dù là động tác cầm súng hay độ chính xác khi bắn, anh đều sắp đạt đến trình độ chuyên nghiệp.
Trình Hạ nhìn Bùi Thiệu Trạch đầy ngưỡng mộ.
Bùi Thiệu Trạch rất thích thiếu niên nhỏ nhìn mình bằng loại ánh mắt sùng bái này, ánh mắt như vậy khiến trái tim anh không khỏi mềm nhũn. Bùi Thiệu Trạch đặt súng xuống, ghé vào tai Trình Hạ nói: “Học viện cảnh sát quản lý nghiêm ngặt, chúng ta không thể ở lại đây quá lâu. Nếu có hứng thú thì rảnh rỗi sẽ dẫn em tới trường bắn, tôi đích thân dạy em nhé?”
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
77 chương
78 chương
9 chương