Đánh dấu ngoài ý muốn
Chương 49
Khách sạn này nằm trên núi, cách trung tâm thành phố 2 giờ lái xe, giao thông cũng không tiện lợi nên trước khách sạn có siêu thị và hiệu thuốc để cung cấp cho khách nghỉ lại những nhu cầu thiết yếu hàng ngày. Trình Hạ mặc áo ngắn tay màu đen, đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, đi xuống hiệu thuốc mua thuốc cảm cúm, thuốc hạ sốt và nhiệt kế điện tử, lúc này mới vào thang máy lên tầng 20.
Bây giờ đã là 11 giờ tối, không gặp người quen trong thang máy.
Trình Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhấn chuông cửa phòng 01 tầng 20.
Bùi Thiệu Ngạn nhanh chóng mở cửa. Cậu nhóc thò đầu ra, nhìn quanh trái phải, thấy trên hành lang không có người thì mới yên lòng, thấp giọng nói với Trình Hạ: “Anh Trình Hạ, làm phiền anh chăm sóc Bùi tổng một lát, bây giờ nhà em có việc gấp, em ra ngoài nghe điện thoại.” Ẩn ý là, em sẽ không làm bóng đèn đâu, hai người cứ từ từ tán gẫu nha.
Trình Hạ nghĩ thầm, tiểu Nghiêm thân là trợ lý, vậy mà lúc Bùi tổng bị ốm lại tìm cớ ra ngoài nghe điện thoại, xem ra cậu ấy đã biết quan hệ giữa cậu và Bùi tổng, cho nên mới để cậu và Bùi tổng ở chung? Hay đây là ý của Bùi tổng?
Sau khi đã hiểu, Trình Hạ lập tức cười cười với Tiểu Nghiêm, gật đầu nói: “Cậu bận thì cứ đi đi, yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.”
Hai người vẫn cứ giao tiếp không chút chướng ngại.
Bùi Thiệu Ngạn xoay người chuồn mất, tốc độ kia quả thực giống như phạm nhân bị giam giữ quá lâu được cho ra ngoài hít thở không khí vậy. Dù sao bình thường sức khỏe anh mình tốt như vậy, cảm cúm chút xíu hẳn là không có vấn đề gì, giao anh mình cho Trình Hạ thì thật sự là tuyệt đối yên tâm.
Trình Hạ bước vào phòng.
Chỗ Bùi tổng ở theo kiểu căn hộ, có hai gian phòng ngủ và một phòng sách nhỏ. Lúc này trên bàn của phòng sách đặt song song hai cái laptop, đều ở trạng thái tắt máy, trong một phòng ngủ có vài bộ quần áo để trên giường, vừa nhìn đã biết là phong cách của tiểu Nghiêm, cậu xoay người đi đến một gian phòng ngủ khác.
Quả nhiên Bùi Thiệu Trạch đang nằm ở trên giường.
Người đàn ông mặc áo tắm màu trắng, dáng vẻ thoạt nhìn rất khó chịu. Bình thường Bùi tổng luôn cương nghị, đến lúc bị ốm lại là dáng vẻ này, Trình Hạ cảm thấy hơi đau lòng, lập tức rót một cốc nước rồi đi đến cạnh giường, đưa tay nâng đối phương dậy: “Bùi tổng, uống chút nước đi.”
Đầu Bùi Thiệu Trạch đau như muốn nứt ra, thấy có người đỡ mình thì cố mở mắt ra.
Người trước mắt trông quen quen? Bùi Thiệu Trạch nheo mắt nhìn thật lâu mới phát hiện người ngồi bên giường hơi giống Trình Hạ. Anh nghĩ chắc mình bị ảo giác, cau mày dùng sức day huyệt thái dương, nhưng một lúc sau bóng người trước mắt càng thêm rõ ràng. Quả thật là Trình Hạ.
Thấy thiếu niên vẻ mặt lo lắng nhìn mình, ánh mắt trong suốt ngập tràn sự đau lòng: “Bùi tổng? Anh sao rồi, có phải đang khó chịu lắm không?”
Bùi Thiệu Trạch khôi phục một chút ý thức, cố gắng ngồi dậy: “Trình Hạ?”
Trình Hạ gật đầu: “Vâng.”
Bùi Thiệu Trạch chau mày: “Sao em lại ở đây? Tiểu Nghiêm đâu?”
Trình Hạ nhỏ giọng giải thích: “Nhà tiểu Nghiêm có việc gấp, ra ngoài nghe điện thoại rồi, em tới chăm sóc anh.”
Bùi Thiệu Trạch vừa nghe đã hiểu. Chắc đứa em trai này nghĩ anh và Trình Hạ đang yêu đương nên mới bảo Trình Hạ sang chăm sóc anh. Cổ họng Bùi Thiệu Trạch khô khốc như thể sắp bốc khói, giọng nói khàn khàn: “Tôi không sao. Hôm nay ở phòng điều hòa gió lạnh cả ngày, cảm cúm chút thôi, em không cần lo đâu.”
Trình Hạ nghiêm túc nói: “Bị ốm thì không nên cậy mạnh, uống cốc nước trước đã rồi uống thuốc hạ sốt đi.”
Bùi Thiệu Trạch: “?”
Lần đầu tiên thấy Trình Hạ dùng ngữ khí đó nói chuyện với anh, Bùi Thiệu Trạch không kịp phản ứng. Đây không phải là ngữ khí của cấp dưới với cấp trên, cũng không có sự kính trọng của vãn bối với trưởng bối, ngược lại giống như dặn dò ngang hàng, còn kèm theo một chút trách cứ “sao anh cứ không nghe lời vậy”.
Bùi Thiệu Trạch cảm thấy hơi ngỡ ngàng, anh luôn xem Trình Hạ như trẻ con mà nuôi dưỡng, ngoan ngoãn nghe lời anh, chậm rãi đi cùng anh về phía trước, đã quen việc Trình Hạ dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, xưng hô cũng luôn là “anh” vô cùng kính trọng.
Nhưng hôm nay là có chuyện gì vậy? Do mình cảm cúm bị sốt nên đầu óc sinh ra ảo giác sao?
Trình Hạ thấy Bùi tổng bỗng nhiên không nói lời nào, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên trán anh kiểm tra nhiệt độ, cảm thấy rất nóng, cậu lấy nhiệt kế điện tử mới mua ở hiệu thuốc ra đo xem nhiệt độ cơ thể chuẩn xác là bao nhiêu.
38.5 độ, quả thực rất nóng. Nhưng Trình Hạ lấy kinh nghiệm từng bị sốt ra phán đoán, ở mức nhiệt độ này, chỉ cần ý thức vẫn còn tỉnh táo thì hẳn là không cần đến bệnh viện, dùng thuốc hạ sốt và làm mát cơ thể là được.
Trình Hạ dịu dàng nói: “Uống thuốc trước được không?”
Cậu nhét viên thuốc vào miệng Bùi Thiệu Trạch, sau đó đưa nước tới tận bên môi anh.
Lúc trước Bùi Thiệu Trạch rất ít khi bị ốm, về sau lớn lên lại có thói quen tự lập, mỗi lần ốm đều là anh tự chăm sóc mình, đây là lần đầu tiên được người gần gũi chăm sóc như vậy. Trong lòng anh cảm thấy là lạ, nhưng vẫn phối hợp uống thuốc.
Trình Hạ đứng dậy, đi vào phòng tắm lấy khăn lông lau mặt ngâm vào nước lạnh, vắt kiệt nước sau đó quay lại giường, đặt khăn lạnh lên trán Bùi Thiệu Trạch. Đỡ anh nằm xuống: “Bùi tổng, anh nằm xuống đi, cố gắng nghỉ ngơi nhé.”
Bùi Thiệu Trạch được cậu đỡ mà cơ thể cứng ngắc, sau đó lại thấy Trình Hạ ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng giúp anh sửa sang lại tóc.
Anh bị sốt, máu toàn thân như sôi trào rất khó chịu, cảm giác khi Trình Hạ đặt khăn ướt lên trán anh, giống như giữa ngày hè khô nóng bỗng nhiên được uống một ly nước chanh mát lạnh vậy, khiến người ta thoải mái nhẹ nhõm.
Bùi Thiệu Trạch khẽ nhắm mắt, giọng khàn khàn nói: “Cảm ơn, làm phiền em rồi.”
Trình Hạ cười nói: “Khách khí gì chứ, lúc trước khi em không khống chế được tin tức tố, anh cũng đã chăm sóc cho em mà.”
Bùi Thiệu Trạch nhớ lại, khi đó Trình Hạ không khống chế được tin tức tố, sau khi tiêm thuốc ức chế thì sốt cao cả ngày, anh cũng đã chăm sóc Trình Hạ như vậy. Anh kiên nhẫn chăm sóc Trình Hạ, hiện tại anh ốm rồi Trình Hạ cũng kiên nhẫn chăm sóc anh?
Đây là những gì anh nhận được sau khi trồng cây non sao?
Bùi Thiệu Trạch là người hiếu thắng, cũng không thích người khác nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình, trong thế giới hiện thực đều là anh tự mình nửa đêm dậy uống thuốc. Anh chưa bao giờ nghĩ đến, cảm giác được người khác chăm sóc lại là như thế này.
Không cần làm gì hết, chỉ cần nằm ở đó, Trình Hạ sẽ lo trước lo sau, giúp anh rót nước, qua vài phút lại đổi khăn chườm lạnh, còn giúp anh sửa sang quần áo, tóc tai, chăn, vô cùng tri kỷ.
Cơ thể Bùi Thiệu Trạch rất khó chịu, nhưng không hiểu sao trong lòng lại trở nên mềm mại.
Trình Hạ giúp anh thay thật nhiều khăn chườm lạnh, nhiệt độ cơ bản đã giảm xuống, có thể là thuốc hạ sốt đã bắt đầu có tác dụng. Trình Hạ nhẹ nhàng thở ra, khẽ hỏi: “Anh đã đỡ hơn chưa?”
Bùi Thiệu Trạch “Ừ” một tiếng, anh cảm thấy cơ thể đã thoải mái hơn, đầu óc mê man cũng dần dần tỉnh táo lại.
Lần cảm cúm này vốn cũng không nghiêm trọng, chỉ là anh đã đánh giá cao tố chất thân thể của bản thân, bị gió lạnh thổi cả ngày nên mới cảm lạnh. Nếu đã tốt hơn nhiều rồi, Bùi Thiệu Trạch liền chủ động nói: “Em trở về đi, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Trình Hạ trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: “Không được, chẳng may nửa đêm anh lại sốt thì sao? Em nhớ có một lần em mắc mưa bị cảm lạnh, vốn đã đỡ rồi, kết quả nửa đêm lại bỗng nhiên sốt cao, được ba em đưa đi bệnh viện. Cho nên không thể chủ quan đâu.”
Trình Hạ nói cũng có lý, thông thường bị sốt sẽ còn lặp lại, Bùi Thiệu Trạch trước kia đã từng trải qua. Anh nhất thời không có cách nào phản bác, đành sửa lời nói: “Nếu nửa đêm lại sốt thì còn có tiểu Nghiêm mà, em không cần lo lắng.”
Trình Hạ lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại cho tiểu Nghiêm, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Cậu hỏi: “Tiểu Nghiêm, cậu hết bận chưa? Đêm nay có thể quay về chăm sóc Bùi tổng không…”
Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói vô cùng lo lắng: “Anh Trình, thật ngại quá, nhà em xảy ra chuyện lớn rồi! Anh trai em bị đưa vào phòng cấp cứu, ngay ở bệnh viện nhân dân Á An, bác sĩ nói phải có người nhà ký tên, ba mẹ lại không ở đó, em phải qua đó xem! Có thể nhờ anh chăm sóc Bùi tổng được không? Cảm ơn nha.”
Điện thoại bị cúp.
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Thật đúng là trợn mắt nói dối mà. Nhưng anh không thể nói cho Trình Hạ biết nhãi con trốn đi này là em trai của mình được, tên nhãi Bùi Thiệu Ngạn này khẳng định lại đến quán net chơi game rồi, khoảng thời gian này bị anh trai quản quá nghiêm, đoán chừng là nghẹn muốn chết luôn.
Trình Hạ nghe đến đây thì quay đầu lại nhìn về phía Bùi Thiệu Trạch: “Nhà Tiểu Nghiêm có việc gấp, anh trai cậu ta vào viện, cậu ta phải qua đó xem rồi.”
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Anh trai nó ở ngay đây này!
Bùi Thiệu Trạch đau đầu day day thái dương, ngay sau đó nghe thấy giong nói mềm nhẹ của Trình Hạ: “Nếu không đêm nay để em ở lại chăm sóc anh đi. Anh yên tâm, sáng mai em sẽ trở về phòng sớm, không để người khác nhìn thấy đâu.”
Đôi mắt thiếu niên trong suốt, ánh mắt dịu dàng, gương mặt tràn ngập lo lắng.
Lý trí Bùi Thiệu Trạch nói mình không cần Trình Hạ ở lại chăm sóc, nhưng về mặt tình cảm, anh bỗng cảm thấy hơi lưu luyến cảm giác được người khác quan tâm này, vô thức gật đầu.
Trình Hạ lập tức nở nụ cười.
Nụ cười thuần khiết trên khuôn mặt thiếu niên khiến trái tim Bùi Thiệu Trạch khẽ nhảy lên, mất tự nhiên dời tầm mắt, bình tĩnh nói: “Thật ra cũng không quá cần thiết, cơn sốt của tôi đã đỡ rồi, thật sự không cần lo lắng.”
Trình Hạ nghiêm túc nói: “Chẳng may buổi tối lại sốt cao hơn thì sao, không có người khác bên cạnh thì sốt cao dễ xảy ra chuyện lắm, em ở lại cũng sẽ yên tâm hơn.”
Bùi Thiệu Trạch bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Trong lòng Trình Hạ cảm thấy hơi buồn cười, sao Bùi tổng cứ như đang mất tự nhiên vậy? Alpha khác bị ốm thì hận không thể giữ Omega lại bên cạnh, thậm chí có Alpha mặt dày còn nhân cơ hội làm nũng chiếm tiện nghi, nhưng Bùi tổng lại nghiêm túc muốn để cậu đi? Chẳng lẽ là lòng tự trọng quá mạnh mẽ, là xấu hổ khi để lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt cậu sao?
Trình Hạ nhẹ nhàng nắm tay Bùi Thiệu Trạch, khẽ nói: “Em đi lấy cho anh cốc nước.”
Bùi Thiệu Trạch: “???”
Tay anh vì sốt mà hơi nóng, tay Trình Hạ thì lạnh, khoảnh khắc bị nắm kia khiến tinh thần Bùi Thiệu Trạch chấn động, không biết tại sao trái tim dường như ngừng đập mất một nhịp, khi lấy lại tinh thần thì Trình Hạ đã nhanh chóng rót nước đưa đến cho anh.
Bùi Thiệu Trạch uống nước xong, cổ họng khô khốc đã đỡ hơn rất nhiều.
Trong phòng dần dần yên tĩnh lại, Trình Hạ vẫn dùng ánh mắt lo lắng nhìn anh.
Bùi Thiệu Trạch bị nhìn đến nỗi mất tự nhiên, đành nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Có thể vì cảm cúm nên đầu óc hơi mơ hồ, lần nhắm mắt lại này, anh thế mà ngủ mất.
Lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, dường như đã là nửa đêm, thấy Trình Hạ ngồi ở cạnh giường, cầm khăn lạnh đặt lên trán anh, anh mắt hai người giao nhau, Trình Hạ cười cười nói: “Anh lại sốt rồi, 38 độ, vẫn có thể kiểm soát được.”
Bùi Thiệu Trạch muốn ngồi dậy lại bị Trình Hạ giữ lại: “Đừng có lộn xộn, em đi lấy cho anh cốc nước.”
Bùi Thiệu Trạch chỉ cảm thấy cổ họng như bị lửa đốt, vừa rát vừa ngứa, đúng lúc này một cốc nước đưa tới bên môi. Bùi Thiệu Trạch một hơi uống hết, anh cau mày khẽ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Trình Hạ nói: “3 rưỡi rồi. Anh cứ yên tâm ngủ đi, em sẽ chăm sóc tốt cho anh.”
Bùi Thiệu Trạch cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình, có lẽ ốm đau khiến người ta trở nên cảm tính hơn, đầu óc cũng không tỉnh táo như bình thường? Lúc nửa đêm khó chịu tỉnh lại, Trình Hạ ở bên cạnh trông chừng anh, khi cổ họng anh khô khốc thì đưa cho anh một cốc nước…
Khoảnh khắc kia, anh cảm thấy cả trái tim mình như trở nên mềm mại.
Cảm giác có người chăm sóc thật là tốt.
Trước kia bị ốm đều là tự mình đi lấy nước uống, hôm nay có Trình Hạ chăm sóc mang nước đến tận giường, đầu óc vốn dĩ khó chịu vì bị sốt, bây giờ lại mát rượi thoải mái vì có khăn chườm lạnh.
Bùi Thiệu Trạch nhịn không được vươn tay, dịu dàng xoa xoa đầu Trình Hạ: “Khuya như vậy rồi còn không ngủ, em không buồn ngủ à?”
Trình Hạ cười nói: “Không buồn ngủ, em phải tỉnh táo để chăm sóc anh.”
Bùi Thiệu Trạch xốc một nửa chăn lên, nói bằng giọng mũi: “Ngày mai em còn phải quay phim, không thể thức đêm được. Mau lên đây ngủ một lát đi.”
Lời này của anh rất tự nhiên, sau khi Trình Hạ nghe thấy thì hai tai ửng hồng.
Alpha mời Omega “lên ngủ một lát”, thật đúng là muốn chết mà.
Bùi Thiệu Trạch cũng không nhận ra thiếu niên đang xấu hổ đỏ mặt, anh chỉ cảm thấy Trình Hạ chăm sóc anh lâu như vậy, đến 3 rưỡi đêm vẫn không ngủ, ngày mai không có tinh thần quay phim, nói không chừng sẽ bị đạo diễn mắng. Ít nhất cũng nên ngủ vài giờ.
Thấy Trình Hạ không phản ứng gì, Bùi Thiệu Trạch nói: “Ngủ đi, đừng thức đêm, nếu nửa đêm tôi lại sốt thì sẽ gọi em.”
Trình Hạ trầm mặc một lát, cẩn thận leo lên giường, nằm bên nửa còn lại, thuận tay tắt đèn ngủ trên bàn.
Không lâu sau Bùi Thiệu Trạch nằm bên cạnh đã hô hấp đều đều, lại một lần nữa ngủ say, cảm cúm khiến suy nghĩ của anh trở nên trì độn, ngủ cũng nhiều hơn so với bình thường. Trình Hạ lại trợn tròn mắt không ngủ được, sau một lúc lâu cậu nhẹ nhàng sờ tay Bùi Thiệu Trạch ở trong chăn, nắm lấy ngón tay đối phương.
Phát hiện Bùi Thiệu Trạch không cự tuyệt, lá gan của Trình Hạ cũng lớn hơn chút, hơi dịch sang bên cạnh.
Trong lúc ngủ Bùi Thiệu Trạch cảm giác như có một thân thể nhẹ nhàng dán qua, thân thể kia mềm mại thơm mát, sáp tới gần khiến anh cảm thấy cực kỳ thoải mái, theo bản năng vươn tay ôm chặt đối phương vào ngực.
Trình Hạ bị ôm khuôn mặt đỏ bừng, đầu chôn vào lồng ngực Alpha, lông mi run rẩy nhắm hai mắt lại.
Cha nói phải cách xa Alpha này một chút, chỉ là cậu không thể khống chế được bản thân, muốn gần Bùi Thiệu Trạch thêm chút nữa.
Được Bùi tổng ôm ngủ, trong lòng Trình Hạ rất ngọt ngào. Cậu nằm trong ngực Bùi Thiệu Trạch an tâm nhắm mắt lại, mơ thấy một giấc mơ rất đẹp.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
81 chương
14 chương
32 chương
92 chương