Đánh dấu ngoài ý muốn
Chương 41
Các nhân viên rời khỏi phòng họp, Bùi Thiệu Trạch cau mày.
Mối quan hệ cá nhân của Trình Hạ không hề phức tạp, không đắc tội ai, Trình Hạ mới ra mắt không lâu, trong giới cũng không gây thù chuốc oán với ai, là ai hận Trình Hạ đến vậy?
Nếu là thời kỳ sau của nguyên tác, người hiềm nghi đầu tiên chắc chắn là Lâm Thiên Thụ. Nhưng bây giờ cốt truyện khác rồi, Bùi Thiệu Trạch đã vạch rõ giới hạn với cậu ta, cậu ta và Lục Hiên cũng chưa chia tay, vả lại khả năng rất lớn là Lâm Thiên Thụ không biết đến sự tồn tại của Trình Hạ.
Còn ai nữa đây?
Bùi Thiệu Trạch nhanh chóng tìm kiếm trong trí nhớ những người có liên quan với Trình Hạ, đột nhiên anh nghĩ đến một cái tên… Khi câu chuyện mới bắt đầu, người tiêm thuốc giải phóng tin tức tố cho Trình Hạ rồi đưa lên giường ông chủ, kết quả ông chủ không những không đánh dấu Trình Hạ, ngược lại còn đuổi gã ra khỏi Thiên Toàn.
Triệu Văn Tu.
Nhìn thấy sắc mặt u ám của anh trai, Bùi Thiệu Ngạn không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Anh, ai muốn hại Trình Hạ, trong lòng anh có đối tượng nghi ngờ không?”
Bùi Thiệu Trạch khẽ nhắm mắt lại, giọng nói lộ ra chút khàn khàn: “Là sơ suất của anh. Vốn cho rằng chỉ cần không giữ những người có ý đồ đen tối đó lại bên mình thì sẽ không có uy hiếp gì với Trình Hạ. Không ngờ con chuột trong cống ngầm vẫn có thể làm mưa làm gió.”
Nghe thấy câu nói này, Bùi Thiệu Ngạn lập tức vểnh tai hóng: “Anh biết là ai làm chuyện này?”
Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Ừm, người đại diện đầu tiên của Trình Hạ, Triệu Văn Tu. Ngoài gã ra anh không nghĩ được ai khác có mối hận lớn như thế với Trình Hạ, đến mức muốn hủy hoại tương lai của em ấy!”
Một lúc sau, đạo diễn dẫn Chu Bằng đến phòng họp.
Hai tay Bùi Thiệu Trạch khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn đối phương: “Trình Hạ không thù không oán với cậu, vì sao lại muốn đâm cậu ấy?”
Tên Chu Bằng này vừa nhìn đã biết không phải học sinh nghiêm túc, mái tóc đỏ dựng lên trời, trên tai còn đeo hai hàng khuyên tai sáng lấp lánh, giống như những tên côn đồ bất cần đời trong xã hội vậy, ngược lại rất phù hợp với cảnh quay Lục Phong Dương bị côn đồ bao vây. Bùi Thiệu Ngạn phát hiện hình như trước đây mình cũng theo phong cách này, không khỏi gượng gạo chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Vẻ mặt Chu Bằng oan ức nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao, thực sự không liên quan gì đến tôi hết! Dao của tổ đạo cụ các anh đưa tôi, buổi chiều lúc tôi luyện tập con dao đó sẽ tự động co lại mỗi khi tôi đâm ra, có lò xo, không làm người khác bị thương được. Đạo diễn yêu cầu tôi phải dùng sức đâm mạnh, có vậy thì mới giống thật, cho nên tôi mới dùng sức đâm mạnh, ai mà biết dao trong lúc quay lại biến thành dao thật chứ!”
Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh nhìn hắn ta diễn.
Chờ đến khi hắn ta nói xong, Bùi Thiệu Trạch mới hỏi: “Đạo diễn yêu cầu cậu rạch mặt Trình Hạ à?”
“…” Trong lòng Chu Bằng chấn động, ánh mắt hiện rõ nỗi sợ hãi.
Bùi Thiệu Trạch dốc sức bao nhiêu năm trong giới giải trí, có loại người nào mà chưa từng gặp? Ngày ngày tiếp xúc với các ảnh đế ảnh hậu, một tên lưu manh nhỏ bé không thể lừa gạt được anh. Đạo diễn Lưu phán đoán là “tai nạn” vì anh ta căn bản không biết Trình Hạ sẽ có kẻ thù như vậy, cũng không dám tin lại có người mang dao vào đoàn phim cố ý đâm diễn viên bị thương.”
Nhưng Bùi Thiệu Trạch biết rõ người đứng sau hắn ta là ai.
Bùi Thiệu Trạch hỏi thẳng: “Triệu Văn Tu cho cậu bao nhiêu tiền?”
Lúc này ngay cả ngón tay Chu Bằng cũng bắt đầu run rẩy: “Cái, cái gì chứ? Người mà anh nói tôi hoàn toàn không biết!”
Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh nói: “Cậu quá ngây thơ rồi, cầm dao cố ý đâm thương người là phải chịu án đấy. Có phải Triệu Văn Tu nói với cậu, chỉ cần rạch mặt Trình Hạ, sau đó đẩy trách nhiệm cho tổ đạo cụ là xong? Cái này cậu cũng tin?”
Sắc mặt Chu Bằng dần trở nên khó coi.
“Tổ đạo cụ nhiều lần xác nhận dao không có vấn đề, thành viên trong tổ làm chứng cho nhau, hiện trường chỉ có cậu có thể lén lút đổi con dao này. Trên dao có dấu vân tay của cậu, chúng tôi còn quay được toàn bộ video cậu đâm Trình Hạ, phía cảnh sát rất dễ dàng tra ra ghi chép số tiền lớn cậu đã nhận, nếu cậu cố chấp không chịu khai ra kẻ chủ mưu phía sau, vậy thì cậu chính là hung thủ, đủ để ngồi tù.”
Bùi Thiệu Trạch nói những lời này vô cùng bình tĩnh. Nhưng càng bình tĩnh thì càng khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Chu Bằng khiếp sợ đến mức hai chân mềm nhũn, trợn to hai mắt: “Ngồi, ngồi tù?”
Ước chừng tên lưu manh kia cùng không ngờ được mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy, trước ánh mắt lạnh lùng của Bùi Thiệu Trạch, hắn ta cảm thấy mình như con mồi đang bị thợ săn theo dõi, Chu Bằng lập tức run cầm cập khai báo: “Tôi, tôi không phải chủ mưu, tôi chỉ nhận tiền giúp người ta làm việc thôi! Triệu Văn Tu cho tôi một, một trăm nghìn tệ, bảo tôi rạch mặt một diễn viên, gã sẽ nghĩ cách đẩy trách nhiệm cho tổ đạo cụ, tôi không biết gì hết! Tôi, tôi cũng là nhất thời tham tiền…”
Bùi Thiệu Trạch đứng dậy: “Theo tôi đến Cục cảnh sát, cố gắng khai báo rõ ràng.”
Chu Bằng nuốt nước miếng, mặt như tro tàn.
Bùi Thiệu Trạch đến đồn cảnh sát Dung thành, giao nộp chứng cứ.
Ngoài hung khí và đoạn video tại hiện trường, anh còn khai báo thêm một loạt chứng cứ trước đây của Triệu Văn Tu như cho thuốc vào đồ uống của Trình Hạ, đưa Trình Hạ hôn mê lên xe, mua thuốc giải phóng tin tức tố và ngụy tạo hồ sơ mua hàng của Trình Hạ, lại thêm lời khai của Chu Bằng, rằng Triệu Văn Tu ôm hận trong lòng, rắp tâm trả thù, sự thật về việc mua chuộc diễn viên quần chúng trà trộn vào đoàn phim hại Trình Hạ cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng.
Bên phía cảnh sát chưa bao giờ xử lý một vụ án thoải mái như này, người báo án trực tiếp áp giải hung thủ đến tận cửa, còn đưa ra hàng loạt chứng cứ, dựa theo manh mối mà suy luận, nhanh chóng tra ra kẻ đầu sỏ.
Ba giờ sáng, tiếng còi xe cảnh sát phá tan sự im lặng của màn đêm.
Triệu Văn Tu đang ngủ thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ “thùng thùng”, gã bực bội bật dậy, còn tưởng là hàng xóm có việc gì, kết quả vừa mở cửa đã trông thấy hai cảnh sát nghiêm túc đứng đó.
Một tin nhắn được gửi đến điện thoại, là số lạ gửi đến: “Tôi giữ lại đường sống cho anh, anh lại khăng khăng muốn đụng vào giới hạn của tôi. Yên tâm, tôi sẽ mời luật sư giỏi nhất, kiện hết các tội, để anh ngồi trong tù vài năm, cố gắng hối lỗi! Bùi Thiệu Trạch.”
Triệu Văn Tu: “…”
Lúc này đã là 4 giờ 30 sáng, Bùi Thiệu Trạch đứng trước cửa sổ ở biệt thự Tân Giang, không chút buồn ngủ.
Cảnh sát đã tìm được đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Trình Hạ và Triệu Văn Tu, trong đó có một câu: “Tao tuyệt đối sẽ không để mày sống nổi ở trong cái giới giải trí này!”
Vốn tưởng rằng chỉ là lời đe dọa trong lúc tức giận, không ngờ người này nham hiểm gian xảo, bản tính không thay đổi, lại dùng loại thủ đoạn mua chuộc côn đồ này, đem dao đến đoàn phim muốn hãm hại Trình Hạ!
Trong nguyên tác Triệu Văn Tu không có nhiều đất diễn, sau khi “Bùi Thiệu Trạch” đánh dấu Trình Hạ thì nuôi cậu bên người như thú cưng, Trình Hạ không làm diễn viên nữa, Triệu Văn Tu đương nhiên sẽ dẫn dắt ngôi sao khác, từ đó về sau không bao giờ xuất hiện lại trước mắt Trình Hạ.
Thế nhưng bây giờ Bùi Thiệu Trạch đã thay đổi cốt truyện, không đánh dấu Trình Hạ, còn đuổi Triệu Văn Tu ra khỏi Thiên Toàn, cũng vì vậy mà để lại một tai họa ngầm.
Thay đổi một sự việc nhỏ cũng sẽ ảnh hướng đến toàn cục, đây chính là “hiệu ứng bươm bướm”.
Mỗi lần anh thay đổi cốt truyện thì các nhân vật xung quanh đều có thể bị ảnh hưởng, hoặc là trở nên tốt hơn, hoặc là trở thành kẻ xấu. Tình tiết của thế giới này đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát ban đầu, Trước đây Bùi Thiệu Trạch quá tự tin, cảm thấy mình đến từ thế giới khác, còn điều hành công ty giải trí nhiều năm, dẫn dắt Trình Hạ nổi lên há chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng mọi thứ không hề đơn giản như anh nghĩ.
Sau này anh phải thận trọng hơn, dè dặt hơn, người bên cạnh Trình Hạ nhất định phải điều tra thật rõ ràng, mỗi lần Trình Hạ vào đoàn quay phim cũng phải tìm hiểu chi tiết tất cả các nhân viên, không thể để loại bất trắc này xảy ra thêm lần nào nữa…
Bên ngoài trời lại bắt đầu có tuyết rơi. Cả thành phố đều bị bao phủ bởi bông tuyết dày đặc, Bùi Thiệu Trạch nhớ lại cảm giác chấn động lòng người đêm qua, anh vẫn không thể nào bình tĩnh lại được, chỉ cách vài centimet như thế! Nếu khi đó Trình Hạ không vô thức đưa tay đỡ dao, mặt em ấy sẽ bị rạch nát trong chớp mắt, để lại một vết sẹo sâu dài mười centimet.
Bùi Thiệu Trạch vừa nghĩ đến khả năng này, trái tim quặn thắt.
Là do anh tự ý thay đổi cốt truyện, quên mất chuyện Triệu Văn Tu có thể trả thù, khi đoàn phim đang quay cảnh đánh nhau quan trọng nhất thì anh lại đến Á An công tác… Anh quá sơ suất.
Bùi Thiệu Trạch không nhịn được mà tự trách.
Anh mất ngủ cả đêm, sáng sớm hôm sau đã bảo chú Chung đưa đến bệnh viện.
Trình Hạ tỉnh rồi, cũng đã nghe người đại diện Chu Nhan kể về chuyện đêm qua. Cậu hoàn toàn không ngờ Bùi Thiệu Trạch lại sấm rền gió cuốn như vậy, vội vàng trở lại Trường trung học số 17 ngay trong đêm để điều tra trực tiếp, còn nhanh chóng tra được kẻ chủ mưu phía sau, đưa tên đồng lõa kia và bằng chứng đến Cục cảnh sát.
Là Triệu Văn Tu.
Thực ra Trình Hạ cũng lờ mờ đoán được một chút, chỉ là không dám tin lòng hận thù của người này đối với mình lại điên cuồng đến như vậy, rõ ràng ngay từ đầu chính Triệu Văn Tu tiêm thuốc kích thích cho nghệ sĩ Omega, là Triệu Văn Tu tự mình phạm sai trước mới bị Bùi tổng đuổi ra khỏi Thiên Toàn. Thế nhưng có một số người, luôn luôn thích đổ lỗi cho người khác.
Chu Nhan nhẹ giọng nói: “Mặc dù chị không biết em với Triệu Văn Tu đã xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng… Bùi tổng đã tìm rõ chân tướng, Triệu Văn Tu cũng bị bắt rồi, Trình Hạ em đừng nghĩ nhiều nữa, hãy cứ để chuyện này trôi qua đi.”
Dù đã đến nước này nhưng Bùi tổng vẫn chú ý thể diện của Trình Hạ, không để lộ chuyện cậu mất kiểm soát tin tức tố rồi bò lên giường ông chủ ra ngoài, rõ ràng là bên phía cảnh sát đã xử lý một cách bí mật.
Tâm trạng Trình Hạ rối bời.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Chu Nhan nói một tiếng “Vào đi”, Bùi Thiệu Trạch đẩy cửa tiến vào, bắt gặp ánh mắt trong veo của Trình Hạ.
Ngay lúc hai người nhìn nhau, vành mắt Trình Hạ bỗng nhiên nóng ran, sống mũi cay cay.
Trên thế giới này sao lại có Alpha tốt như thế?!
Chăm sóc cậu chu đáo, tôn trọng quan tâm, khi cậu bị tai nạn ngay lập tức đổi vé bay về trong đêm, thậm chí để tìm ra sự thật còn cả đêm không nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau lại vội vàng đến bệnh viện thăm cậu…
Trình Hạ nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay ở trong chăn.
Nếu không phải Chu Nhan đang ở đây, cậu thực sự rất muốn nhào tới ôm Alpha trước mặt, nói một tiếng “cảm ơn Bùi tổng”. Có thể quen biết anh, em thực sự rất may mắn.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
81 chương
14 chương
32 chương
92 chương