Đánh dấu ngoài ý muốn
Chương 20
Buổi chiều, Bùi Thiệu Trạch trở lại công ty, ngay lập tức mở một cuộc họp nhỏ với bộ phận Tuyên truyền. Người của bộ phận Tuyên truyền Thiên Toàn khi nhận được tin họp thì sắc mặt đều không tốt, bởi vì chỉ thị của Bùi tổng dường như có nghĩa là: TĂNG CA.
Cảnh tượng tổ Bản quyền và tổ Pháp vụ bận rộn đến hói đầu lúc trước bọn họ đều nhìn thấy. Quan mới nhậm chức đốt lửa ba lần*, không biết lần này Bùi tổng lại định đốt lửa gì với bộ phận Tuyên truyền đây.
*Quan mới nhậm chức đốt lửa ba lần (新官上任三把火): Người mới lên chức thường làm những việc có tầm ảnh hưởng để thể hiện tài năng sự hiểu biết của bản thân.
Mọi người lòng dạ không yên bước vào phòng họp, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, thời gian họp lần này của Bùi Thiệu Trạch rất ngắn, nhiệm vụ được anh giải thích khá đơn giản: “Công ty quyết định quay “Gấp giấy”, tổng cục đã duyệt hồ sơ. Lát nữa mọi người hãy nhanh chóng viết một vài tin tức, đăng công khai trên các trang web lớn để tuyên truyền.”
Quản lý Lưu của bộ phận Tuyên truyền hỏi: “Chỉ đăng bài tuyên truyền trên các trang web lớn thôi sao? Có cần mua tiêu đề hay hot search không?”
Bùi Thiệu Trạch dứt khoát nói: “Không cần mua. Thử liên hệ với tác giả nguyên tác xem có muốn gia nhập chuyển thể kịch bản hay tham gia thử vai không, tốt nhất là có thể hợp tác với chúng ta đăng tin tức của đoàn phim, khiến người hâm mộ sách biết điều này là được.”
Quản lý Lưu hỏi: “Buổi thử vai này là tuyển chọn cả nước hay chỉ làm trong phạm vi nhỏ thôi?”
Bùi Thiệu Trạch đưa bản kế hoạch cho ông: “Không tuyển nhiều, thử vai chỉ chọn sáu nhân vật quan trọng thôi. Đăng thông báo tuyển người trên các trang web nghệ sĩ lớn, bộ phim này vẫn cần hơn hai mươi diễn viên nữa, hoan nghênh các diễn viên cảm thấy hứng thú gia nhập.”
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc trong vòng mười lăm phút, Bùi Thiệu Trạch giải thích rõ ràng về kế hoạch tuyên truyền, để mọi người theo đó mà làm việc. Các đồng nghiệp trong bộ phận Tuyên truyền sau cuộc họp cảm thấy hơi bối rối, dù ai cũng ngưỡng mộ phong cách làm việc lưu loát, gọn gàng của Bùi tổng, nhưng sự đầu tư tuyên truyền cho bộ phim này… Có phải hơi keo kiệt không?
Không mua hot search, không tìm bloger phim ảnh thổi phồng giới thiệu, ngay cả mua thủy quân* để xoát điểm cũng không. Đây quả thực giống như đăng một tin tức để thông báo với cư dân mạng rằng “Xin chào mọi người, tôi sắp quay phim”, sau đó lặng lẽ không một tiếng động bắt đầu quay?
*thủy quân: một nhóm người được tổ chức hoặc các nhân trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình.
Người của bộ phận Tuyên truyền nhanh chóng đưa ra kết luận: “Có thể Bùi tổng không đủ tiền.”
“Công ty quy định đầu tư cho mỗi tổ không được quá 10 triệu, nhưng 10 triệu quay một bộ phim vẫn dư dả mà? Bỏ chút tiền để tuyên truyền cũng không nỡ sao?”
“Rõ ràng là Bùi tổng muốn đầu tư một bộ phim để thử nghiệm, cái đề tài vườn vường trường vừa nghe đã thấy mùi hỏng bét này thực sự không cần tuyên truyền à?”
Bùi Thiệu Trạch cũng không sốt ruột.
Có không ít phim mua hot search, khởi động máy lên hot search một lần, định ngày chiếu phim thì lên hot search mỗi ngày, không phải cuối cùng lại thành rối tinh rối mù sao? Cho người xem quá nhiều cảm giác mong chờ, ngày ngày lên đủ loại tin tức spam* hot search, cuối cùng lúc quay phim không như ý thì chỉ gây phản tác dụng. Còn không bằng tập trung quay phim, trước tiên làm tốt chất lượng của bộ phim đã, chờ đến khi được công chiếu sẽ khiến mọi người ngạc nhiên.
*spam: từ này gốc là 刷屏 xoát bình, ai đu idol chắc từng nghe rồi, có nghĩa là trong một thời gian ngắn không ngừng đăng tải một lượng lớn các tin tức tương đồng, lặp đi lặp lại, tạm thời không nghĩ được từ nào khác.
Bùi Thiệu Trạch là nhà sản xuất, phải lập kế hoạch sử dụng tất cả các quỹ tài chính, cố gắng tiêu tiền ở những chỗ cần thiết. Không cần tốn quá nhiều chi phí cho giai đoạn tuyên truyền, chỉ cần thông báo cho mọi người một tiếng “Chúng tôi sắp quay bộ phim này” thế là đủ.
Sắp xếp tốt việc tuyên truyền, Bùi Thiệu Trạch lập tức tới bộ Tài vụ chi ngân sách, ngày hôm sau lại cùng Lưu Học Nghị và Hứa Mạc Nhiên gặp mặt để thảo luận chi tiết về các kế hoạch tiếp theo.
Lưu Học Nghị dẫn theo một đội đầy đủ bao gồm cả hóa trang, quay phim và chuyên gia ánh sáng, tất cả đều có thể trực tiếp hợp tác. Bùi Thiệu Trạch tự đảm nhiệm vai trò nhà sản xuất, lại tìm thêm vài staff trợ lý thì coi như đoàn phim của bọn họ đã được thành lập xong.
Hôm nay là cuộc họp của những người sáng tạo ra bộ phim, cho nên Lưu Học Nghị đều hỏi tỉ mỉ từng mục.
“Phương diện âm nhạc, Bùi tổng định chuẩn bị như thế nào? Trực tiếp tìm mấy bài hát hay rồi trả tiền bản quyền sao?” Hầu hết các bộ phim truyền hình kinh phí thấp đều không có nhạc gốc của riêng họ, chọn một số bài hát phù hợp cho phần mở đầu và kết thúc rồi trả tiền bản quyền là xong, như vậy tiết kiệm chi phí hơn.
“Nếu đi theo con đường cạnh tranh, vẫn nên sử dụng nhạc gốc đi.” Bùi Thiệu Trạch nghĩ nghĩ, lại nói: “Tôi sẽ bảo Trần Di Quân hỗ trợ viết ca khúc chủ đề, về phần nhạc đệm giữa phim, chúng ta có thể tìm các phòng thu âm nhạc chuyên nghiệp để điều chỉnh.”
“Dùng nhạc gốc phải tốn rất nhiều tiền, nhưng số tiền tiết kiệm được từ hoạt động tuyên truyền có thể chuyển sang dùng. Chẳng qua ca sĩ tên tuổi như Trần Di Quân không biết có đồng ý viết ca khúc chủ đề hay không?” Viết ca khúc chủ đề cho một bộ phim truyền hình nhỏ quay bởi diễn viên mới tuyến 18, chuyện này đối với nữ vương Trần Di Quân mà nói giống như lấy dao mổ trâu để giết gà? Lưu Học Nghị nghĩ như vậy cũng là bình thường.
“Yên tâm, tôi sẽ thuyết phục Trần Di Quân.”
Có sự cam đoan của Bùi tổng, Lưu Học Nghị đương nhiên không còn hoài nghi: “Vậy thì tốt quá, Trần Di Quân còn có thể kéo một số người hâm mộ đến!”
Bùi Thiệu Trạch gật đầu, nói tiếp: “Việc phân bổ tài chính của Thiên Toàn cần có thời gian, kinh phí đầu tư sẽ đến trong vòng nửa tháng nữa, đến lúc đó vừa đúng qua Tết âm lịch. Đạo diễn Lưu hãy chọn một ngày tốt, chính thức khởi động máy đi.”
Nửa tháng tiền đã đến tài khoản, đây là tốc độ nhanh nhất mà Lưu Học Nghị từng thấy.
Lưu Học Nghị bắt tay Bùi Thiệu Trạch: “Bùi tổng, hợp tác cùng ngài quả thực rất sảng khoái! Khi trở về tôi sẽ gọi cả đoàn đến để chuẩn bị sau Tết âm khởi động máy, hi vọng mọi việc đều thuận lợi.”
Lúc này, Trình Hạ đang ở phòng riêng của khách sạn Dung Hoa đối diện với trường Trung học số 17.
Sau một tuần quay MV, Trần Di Quân chủ động mời tất cả nhân viên đi ăn tối. Cô là người kín tiếng, không mắc bệnh ngôi sao, đối với Trình Hạ cũng vô cùng quan tâm, mấy ngày ở chung hai người đã rất thân thiết, quan hệ như chị em một nhà vậy.
Ăn được một nửa, Trần Di Quân đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Trình Hạ, em có weibo không?”
Trình Hạ lấy đi động ra, mở weibo cho cô xem: “Đây là weibo nhỏ của em, nhưng em thường không đăng gì nhiều, chỉ xem chút tin tức linh tinh thôi. Chị Nhan nói sẽ giúp bọn em tạo weibo mới và đăng ký chứng thực.”
Chu Nhan nghe thấy lập tức giải thích: “Đây là ý của Bùi tổng, công ty giúp những người mới đăng ký tài khoản weibo, tài khoản này sẽ giao cho người đại diện quản lý.”
Trần Di Quân cũng không khỏi kinh ngạc: “Weibo do người đại diện quản lý? Bùi tổng sợ người mới không có chừng mực, nói lung tung, bị người ta vịn vào đó bôi đen sao?”
Chu Nhan nói: “Đúng vậy, dù sao đã từng có tiền lệ như vậy rồi.”
Trần Di Quân cười nhìn Trình Hạ: “Sau khi có weibo mới nhớ nói cho chị biết, chị phải trở thành fan đầu tiên của em.”
Trình Hạ được chiều mà lo: “Chị Quân, chị đừng đùa, weibo của chị hơn một ngàn vạn fan, tự dưng follow em không tốt lắm đâu.”
Trần Di Quân thản nhiên xua tay: “Không sao, chị là ca sĩ ký hợp đồng với Thiên Toàn, follow người mới của Thiên Toàn cũng là bình thường. Qua vài ngày nữa MV được phát hành, diễn viên chính chắc chắn sẽ được mọi người chú ý, đến lúc đó chị sẽ giới thiệu với các fan, nói rằng anh đẹp trai trai trong MV này là Trình Hạ, là người mời của công ty chúng tôi. Em có weibo, chị cũng có thể kết nối với em.”
Trong lòng Chu Nhan kích động vô cùng, Trần Di Quân chủ động tuyên truyền giúp Trình Hạ, đây thật sự là một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống! Cô vội vàng lấy di động ra, mở weibo mới của Trình Hạ ra đưa cho Trần Di Quân xem: “Đây chính là weibo mới của Trình Hạ vừa mới được xác thực.”
Weibo nhỏ của Trình Hạ tên “Trái cam ngày hạ”, nội dung đều là tin tức thời sự và mấy mẩu chuyện cười hài hước do cậu đăng lên. ID weibo mới mà Chu Nhan đăng ký tên “Trình Hạ”, có tích V màu vàng được xác nhận là “Nghệ sĩ đã ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Toàn”, hình đại diện là ảnh chụp chính diện với nụ cười rạng rỡ, nhìn qua rất rạng rỡ đẹp trai.
Chuyện đăng ký weibo mới đều do người đại diện làm, cho nên mấy ngày nay Trình Hạ cũng không chú ý tới, bây giờ xem thì phát hiện weibo của mình cũng có người hâm mộ, không khỏi tò mò hỏi: “Weibo của em sao lại có người hâm mộ? Không phải chỉ mới vừa đăng ký sao?”
Chu Nhan cũng rất nghi hoặc, cô còn chưa kịp mua fan cho Trình Hạ mà, vậy fan ở đâu ra? Cô thuận tay nhấp vào người hâm mộ xem qua, thấy hình đại diện chữ “Bùi” quen thuộc và lời giới thiệu ngắn gọn khiến cô kinh ngạc “CEO của tập đoàn Thiên Toàn”.
Trình Hạ cũng thót tim: “Bùi tổng?”
Người đầu tiên theo dõi cậu vậy mà lại là Bùi tổng?
Tay của Chu Nhan run run ấn vào hình đại diện chữ “Bùi”, phát hiện Bùi tổng không chỉ theo dõi Trình Hạ, mà còn theo dõi tất cả các nghệ sĩ trong nhóm C của Thiên Toàn, cô hơi thở phào nhẹ nhõm nói: “Có lẽ Bùi tổng follow theo phép lịch sự đi.”
Trần Di Quân nghiêng người nhìn màn hình điện thoại của Chu Nhan, nhịn không được làu bàu: “Bùi tổng vậy mà lại âm thầm theo dõi các nghệ sĩ. Mà này, tại sao anh ta lại xóa hết weibo vậy? Tôi nhớ trước kia anh ta hay đăng nhiều ảnh tự chụp lắm cơ mà?” Cô dứt lời thì nhìn về phía người đại diện bên cạnh hỏi: “Chị Ngô, chị cũng từng xem qua weibo của Bùi tổng nhỉ, tất cả đâu đâu cũng đầy ảnh chụp.”
Người đại diện của Trần Di Quân tên là Ngô Hân, cả ngày trưng mặt than, Trình Hạ cũng không dám trò chuyện với cô. Nghe thấy những lời này của Trần Di Quân, cô mặt không biểu cảm nói: “Bùi tổng đã xóa hết weibo trước đây rồi, chắc là cảm thấy những thứ trước kia quá mức mất mặt.”
Mọi người: “…”
Vậy cũng đúng, trước kia weibo của Bùi Thiệu Trạch tất cả đều là ảnh tự chụp, không phải ở trên bãi biển thì chính là ở câu lạc bộ uống rượu, thật sự quá khác biệt với bộ dáng vẻ tây trang giày da của bây giờ.
Ngô Hân nói tiếp: “Mọi người có phát hiện Bùi tổng cứ hệt như hoán đổi linh hồn không? Dạo gần đây bỗng nhiên trở thành một người cuồng công việc.”
Trần Di Quân cũng có chút đăm chiêu: “Qủa thật anh ta đã thay đổi rất nhiều. Nghe nói anh ta vừa đi công tác về đã gọi bộ phận tuyên Truyền đi họp, thời gian trước còn gây sức ép cho bộ Pháp lý và Bản quyền nữa ấy.”
Đạo diễn Trương cũng chen vào nói: “Đúng vậy, trước kia nghe bọn họ nói Bùi Thiệu Trạch – ông chủ mới của Thiên Toàn rất không đáng tin cậy, lần trước cậu ta đến tham ban, tôi cảm thấy con người cậu ta cũng không tồi, có phải có sự hiểu nhầm gì hay không?”
Lúc mọi người thảo luận về Bùi tổng Trình Hạ cũng không chen vào nói.
Trình Hạ nghĩ thầm, dáng vẻ của Bùi Thiệu Trạch trước kia như thế nào cậu chưa từng tiếp xúc, cũng không tiện nhận xét. Cậu chỉ biết rằng cậu thích Bùi tổng của bây giờ, làm việc rõ ràng quyết đoán, có trách nhiệm, cho người ta cảm giác rất kiên định, rất an tâm. Nhớ buổi tối hôm đó nhìn thấy Bùi tổng tăng ca ở tòa nhà đối diện cách nhau một con phố, Trình Hạ cảm thấy, gặp được một ông chủ chuyên nghiệp như vậy, thật sự là may mắn cho nhóm nghệ sĩ của Thiên Toàn.
Đúng lúc này di động của Trần Di Quân đột nhiên vang lên, cô liếc nhìn rồi nói xin lỗi với mọi người, đi ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại cô đến bên cạnh người đại diện thì thầm vài câu, Chu Nhan tinh tường nhìn thấy trên di động của Trần Di Quân hiện lên tên “Bùi Thiệu Trạch”, cô đoán được là điện thoại của Bùi tổng, còn tưởng có liên quan đến MV chứ.
Không lâu sau, di động của cô cũng nhận được tin nhắn của Bùi tổng gửi tới: “Chín giờ sáng ngày 7 tháng 2, tầng 17 tòa nhà Thiên Toàn, chính thức thử vai bộ “Gấp giấy”, kịch bản diễn của buổi thử vai đã bảo Chương Phàm gửi vào mail cho cô, thông báo tới các nghệ sĩ của cô, bảo họ chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Chu Nhan lập tức trả lời: “Vâng, Bùi tổng, tôi đã biết.”
Bữa cơm này kết thúc vội vàng.
Trần Di Quân và người đại diện Ngô Hân lên xe trở về công ty, Chu Nhan cũng dẫn theo Trình Hạ lên một xe khác quay về công ty. Trên đường đi, Trình Hạ khẽ hỏi Chu Nhan: “Chị Nhan, weibo mới kia em có thể tự đăng nhập không? Hay vẫn do chị quản lý?”
Chu Nhan nghĩ một lúc rồi nói: “Weibo của em đương nhiên em có thể tự đăng nhập. Nhưng phải nhớ kỹ, đừng tự ý like, cũng đừng đăng gì đó tiêu cực hay bình luận lung tung trong giới giải trí. Từ giờ trở đi, em phải có tự giác người của công chúng, tốt nhất khi đăng weibo thì hãy suy nghĩ trước, đừng để bản thân gây chuyện, hiểu chưa?”
Trình Hạ lập tức giơ tay cam đoan: “Hiểu rồi ạ, em tuyệt đối không đăng lung tung, nhất định sẽ gửi cho chị xem trước.”
Cậu chỉ cảm thấy Bùi tổng follow tài khoản này của cậu, nên cậu muốn tự mình đăng nhập, mà không phải hoàn toàn giao cho Chu Nhan.
Chu Nhan gửi tên và mật khẩu đăng nhập weibo cho Trình Hạ, thuận tiện chuyển tiếp tin nhắn của Bùi tổng sang cho cậu.
Trình Hạ giật mình: “Buổi thử vai là ngày 7 tháng 2, nhanh như vậy sao?”
Chu Nhan hít sâu một hơi, nhìn về phía Trình Hạ nghiêm túc nói: “Bùi tổng nghiêm túc với bộ phim này hơn chị tưởng, cứ thế vội vàng thử vai, có khả năng sẽ bấm máy ngay sau Tết âm lịch.” Cô dừng lại một chút, lại dặn dò nói: “Trình Hạ, khi trở về hãy dành thời gian đọc tài liệu chị gửi cho em, nếu nắm chắc được cơ hội lần này, tương lai của em sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”
Trình Hạ gật đầu: “Chị Nhan cứ yên tâm, mấy ngày nay em đều đọc tài liệu, đến lúc đó em biết nên diễn như thế nào mà.”
Chu Nhan vỗ vai thiếu niên mà cổ vũ: “Cố lên.”
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
81 chương
14 chương
32 chương
92 chương