Nghiêm Học nghỉ ngơi một lát cảm thấy đỡ hơn nhiều, mọi người tiếp tục tiến lên. Nhưng không có hoa thì còn có sâu. Đang đi thì Tả Minh Vũ đưa tay ngăn lại mọi người. “Sao vậy?” Khâu Tử Dạ hỏi. Tả Minh Vũ phẩy tay, ý bảo mọi người đừng lên tiếng. Nghiêm Học nghiêng tai lắng nghe. Mọi người yên tĩnh nghe nhưng không nghe thấy gì hết. “Tiếng vỗ cánh?” Nghiêm Học hỏi. “Ưm, đại khái cách một trăm mét, nhưng xem tốc độ thì khoảng hai mươi phút sẽ đến.” Tả Minh Vũ bổ sung. “Là cái gì?” Trì Nham hỏi. “Ong mật.” Nghiêm Học nói. “Tôi cảm giác là nó.” “Ừ, rất giống.” Tả Minh Vũ nói. “Có bao nhiêu?” Tả Niệm hỏi ra vấn đề mấu chốt. “Không ít hơn năm vạn con.” Nghiêm Học nói. “Hơn nữa chắc thể tích không nhỏ.” Tả Minh Vũ bổ sung. “Vậy chúng ta nên làm sao đây?” Khâu Tử Lộ hỏi. “Đem súng đổi thành đao, mục tiêu di động quá nhanh, không dễ đánh trúng.” Tả Minh Vũ ngẫm nghĩ, nói tiếp. “Kiếm một ít thanh gỗ làm đuốc, nhanh chút đi, không còn nhiều thời gian!” “A Học, Tứ ca, hai người chờ tại đây, tôi đi xem coi.” Tả Minh Vũ nói xong thì đã biến mất bóng dáng. Tuy Nghiêm Học lo lắng cho anh nhưng không rảnh rỗi, chỉ có thể vừa kiếm gỗ vừa xem xung quanh coi anh đã về chưa. Mười mấy phút sau Tả Minh Vũ quay lại. Thì ra anh đi G thị mua vải và xăng, còn có bật lửa. Mọi người làm mười sáu cây đuốc, một người hai cây. Vừa đốt lên chỉ thấy có tiếng *Ong ong*, thanh âm dần lan rộng. Phía xa một mảnh đen vàng rậm rạp khiến người nhìn buồn nôn. “Một con to cỡ bàn tay!!! Con ong mật này ăn gì lớn lên vậy trời!!!” Đào Chân buồn nôn hét. “Tới rồi!” Tả Niệm hô to nhắc nhở mọi người. Ong mật ùa lên, tám người vung vẩy cây đuốc nhưng ong mật nhiều kinh khủng. “Mọi người tản ra, cố gắng dẫn đi ít ong mật, còn lại để tôi giải quyết! Nửa tiếng sau tập hợp tại chỗ!” Tả Minh Vũ hét. “Em ở lại với anh!” Nghiêm Học nói. “Được, em cẩn thận, nếu chịu đựng không nổi thì phải nói ra!” Tả Minh Vũ dặn dò. “Biết!” Mấy người còn lại đều tản ra chạy đi, ong mật theo sau. Tả Minh Vũ và Nghiêm Học tắt lửa khiến đám ong mật đuổi theo mình, dẫn dắt đa số con ong. Tả Minh Vũ rút ra hai thanh đao, quấn một nửa vải lên thanh đao, tưới xăng, đốt lên. “A Học, cầm lấy!” “Hay quá!” Hai người dựa lưng vào nhau múa dao. Con ong bị đốt chết và chém chết nhiều vô số kể. Hai người đã mệt muốn chết. Nửa tiếng sau, mọi người đúng hẹn trở lại. Chỉ là trừ Tả Minh Vũ, Nghiêm Học cùng Tả Niệm ra, còn lại đều bị con ong chích, mỗi người mặt sưng thũng đỏ au như cái bọc to. “Tôi đã kiểm tra, không có độc, nhưng chúng ta không có thuốc trị muỗi côn trùng chích.” Tả Niệm nói. Tả Minh Vũ thở dài, nói. “Tứ ca, anh chăm sóc bọn họ một chút, tôi và A Học đi mua thuốc.” “Muốn bổ máu?” Tả Niệm hỏi. “Ừ, tôi và A Học hao phí quá nhiều thể lực. Chắc đi chuyến này thời gian hơi lâu.” Tả Minh Vũ đáp. “Được rồi, đi đi.” Tả Niệm nói. Hai người đi mua thuốc, bổ máu, khi trở về thì tinh thần sáng sủa, còn mang thực vật mới mẻ cho mọi người. Sáu người ăn như chết đói. “Trời tối đường không dễ đi, tối nay ở lại đây thay phiên gác đêm.” Tả Minh Vũ nói. Mọi người gật đầu. Tả Minh Vũ là người thứ nhất, Nghiêm Học thứ hai, Đào Chân thứ ba. Tuy rằng thay nhau gác đêm nhưng không đánh thức ai, anh cùng Nghiêm Học tắm trăng trò chuyện. “Minh Vũ.” “Ừ?” “Sao em cảm thấy càng tắm trăng càng sảng khoái hơn nhỉ?” Tả Minh Vũ hôn trán cậu, không đáp lời. “A Học.” “Gì?” “Hối hận không?” “Chúng ta khó khăn lắm mới đi tới bước này, anh còn hỏi mấy chuyện đó làm gì?” “Anh sợ. Anh sợ em rời khỏi anh, sợ em sẽ chết, cho nên mới…cảm giác bất tử thật không tốt, là anh quá ích kỷ.” “Nói gì vậy, là em chọn bất tử, là em chọn cùng anh một chỗ. Nếu hiện tại đã bất tử thì cũng không cần sợ chết nữa.” “Anh sợ Mr. D sẽ có âm mưu gì đó, dù sao đã hơn một trăm năm.” “Nếu em chết thì anh sẽ đi cùng em chứ?” “Ừ.” “Vậy anh còn sợ cái gì?” “Đúng vậy.” Tả Minh Vũ hôn môi Nghiêm Học. Cậu ấn đầu anh để nụ hôn càng sâu thêm.“Mr. D cũng là quỷ hút máu à?” “Không. Tên của hắn là Douflamingo, là vu sư. Vu sư có thể khống chế quỷ hút máu nhưng không thể khống chế chúng ta. Bởi vì trên thực chất chúng ta không thuộc về quỷ hút máu. Mr. D là máu lai, không phải vu sư thuần huyết, cho nên vu thuật rất yếu, nhưng phối hợp với thuốc của hắn thì rất khó đối phó.” “Vu sư cũng là bất tử sao?” “Đúng cũng không đúng.” “Nói là người thì…” “Họ sẽ bất tử nhưng điều kiện là không bị người giết.” “Ý là hắn giống như người thường, bị thương thì sẽ chết, không bị thương thì sẽ bất diệt?” “Đúng.” “Vậy hắn am hiểu vu thuật gì?” “Ảo thuật.” “Minh Vũ, lại nói cho em biết một chút đi, em nghĩ mình sẽ có cách. Nhưng cần biết kỹ càng hơn.” “A Học, em thật sự ngày càng thông minh.” “Bởi vì đây là việc anh phải giải quyết, liên quan đến tương lai của chúng ta. Hơn nữa cái này cần có mọi người phối hợp, cũng không biết có hiệu quả hay không, huống chi…” Những lời còn lại của Nghiêm Học bị Tả Minh Vũ chặn trong miệng. Chấm dứt nụ hôn. “A Học, ông xã khen thì em cứ thoải mái nhận đi.” Nghiêm Học đỏ mặt gật đầu. “A Học, có muốn thử dã chiến không?” Nghiêm Học đỏ mặt lắc đầu nguầy nguậy. “Anh sẽ nói hết những gì mình biết cho em, cũng để Tứ ca kể hết những điều anh ta biết, nếu em nghĩ ra cách thì chúng ta sẽ mở hội, mọi người cùng bàn bạc. Anh tin tưởng ở em.” “Ừ.” Nghiêm Học mặt đỏ ửng. “A Học.” “Ừ?’ “Đến đây.” “Không muốn!” “Đừng có sờ…” “Ngừng tay…” “Không mà…ừ…” “A Học, ra là em muốn thế này, vậy anh không ngại vất vả lại đến một lần.” “Đi chết đi…” “Ư…hừ…ô..a..a…” ‘Các người thật là không nghĩ cho mấy người chưa ngủ như chúng ta mà!’ Mọi người ngủ không sâu nghe tiếng tỉnh lại đành tiếp tục giả bộ ngủ. Khâu Tử Lộ nhướng mày với Khâu Tử Dạ, ý bảo__Dạ, chúng ta cũng thử xem. Khâu Tử Dạ trừng Khâu Tử Lộ, ý là__không muốn! Nếu làm thì tự mình làm đi! Khâu Tử Lộ bĩu môi__Hừ, nhỏ mọn. Khâu Tử Dạ nhắm mắt giả bộ ngủ, thầm nghĩ__Nhiều người như vậy không biết ngượng, huống chi tôi còn ở bên dưới!