“Minh Vũ? Sao anh làm được vậy!?” Mắt Nghiêm Học tràn đầy kinh ngạc và sùng bái. “Ưm, em cứ coi như anh biết di chuyển tức thời đi.” Tả Minh Vũ yêu thương cười với Nghiêm Học. “Anh lợi hại như vậy sao không dùng sớm? Để chúng tôi chịu khổ nhiều như thế!” An Tiểu Chi tức giận hét to. “Tôi thích thấy bộ dạng chịu khổ của cô, rất sảng khoái.” Tả Minh Vũ mặt không biểu tình nói. “Tôi…tôi nói…các người chờ chút…hãy cãi lộn…trước tiên cứu tôi đi…đau quá…” Đào Chân đau đến mồ hôi nhỏ giọt xuống mặt đất. “Đúng rồi! Các người mau cứu Đào Chân đi! Hu hu hu…Đào Chân, anh phải chịu đựng! Sẽ không sao đâu…hu hu hu…” Hàn Thanh Hương òa khóc. “Thanh…thanh Hương…tôi bị cương thi cào…tôi sắp biến thành cương thi…tôi có lời luôn muốn nói với cô…nhưng…sợ bị cô ghét…nếu tôi sắp biến thành cương thi…vậy có bị cô ghét thì tôi cũng không đau lòng…cho nên…tôi thích cô…và…trước khi tôi biết thành cương thi xin hãy giết tôi đi…tôi không muốn hại các người…tôi không muốn…tôi không…không muốn…” Đào Chân nén đau đớn thốt ra. “Tiểu Chân, ông đừng nói vậy chứ! Ông chắc chắn không sao!” Nghiêm Học hốc mắt cũng đỏ. “Đào Chân, Đào Chân, anh cố chịu đựng! Nghiêm Học nói đúng, sẽ không sao đâu! Anh sẽ không có việc gì! Anh còn chưa nghe tôi đáp lại mà? Anh phải cố chịu đựng nghe tôi hồi đáp chứ!” Hàn Thanh Hương khóc nói. “Bây giờ cô trả lời tôi được không? Tôi muốn nghe cô chính miệng nói cho tôi.” Đào Chân nói. “Được rồi, tôi nói, tôi nói, tôi…” Hàn Thanh Hương đang định mở miệng thì bị Tả Minh Vũ ngắt lời. “Đào Chân sẽ không chết.” Tả Minh Vũ vẻ mặt xem kịch vui. “Cái gì???” Nghiêm Học, Đào Chân, Hàn Thanh Hương cùng la lên. “Tôi nói anh ta sẽ không chết.” Tả Minh Vũ tiếp tục xem kịch. “Minh Vũ, rốt cuộc là sao, anh nói rõ ràng đi!” Nghiêm Học căng thẳng hỏi. “Bị cương thi cắn biến thành cương thi là bởi vì trong răng cương thi có máu chứa rất nhiều bệnh độc. Đa số cương thi bởi vì ăn con người nên trong móng tay chất chứa máu nhân loại. Đào Chân chỉ bị móng tay cào nên không có việc gì. Các người xem miệng vết thương của anh ta đi. Máu không biến đen, cũng không phát ra tanh tưởi.” Tả Minh Vũ vừa nhìn vừa giải thích. “Rửa sạch vết thương, băng bó cho anh ta là được.” “Thì ra là vậy.” Mọi người thở phào. “Thanh Hương, cô còn chưa cho tôi biết đáp án.” Đào Chân tiếp tục gặn hỏi. “Cái gì? Có chuyện gì à? Mới rồi tôi mất trí nhớ.” Hàn Thanh Hương nhìn trời. “Tả Minh Vũ! Ông cố ý đúng không! Mới rồi chắc chắn ông cố ý gánh gãy lời của Thanh Hương! Ông cố ý đúng không! Tuyệt đối là cố ý!!!” Đào Chân biến thân thành quái thú rít gào. “Biết còn hỏi làm gì.” Tả Minh Vũ tiếp tục mặt lạnh. Nghiêm Học nhào tới trước mặt Tả Minh Vũ, nhéo mặt anh. “Minh Vũ, em đột nhiên phát hiện anh thật đáng yêu. Em càng lúc càng thích anh!” Khóe miệng Tả Minh Vũ hơi co giật. Hàn Thanh Hương lấy nước trong giúp Đào Chân rửa vết thương. Bởi vì không có băng vải, cho xé khăn trải giường sạch thành mảnh vải bao vết thương cho Đào Chân. “Vì sao mấy cương thi này tìm tới đây? Lúc trước chúng ta tới không có phát hiện!” Hàn Thanh Hương hỏi. “Bởi vì chúng là cương thi cao cấp, khứu giác và thính giác hơn cương thi cấp thấp gấp mấy lần. Ngửi mùi con người và thanh âm của chúng ta là có thể định vị.” Đào Chân giải thích. “Trước khi gặp các cô thì Tả Minh Vũ đã kể cho tôi nghe mấy chuyện này. “Vậy chúng ta ở tại đây chẳng phải là rất nguy hiểm? Nhưng Đào Chân bị thương, chúng ta làm sao đây?” Nghiêm Học hỏi. “Mùi xác thối của mấy cương thi này chắc có thể chặn mùi người sống trên mình chúng ta, có thể ngủ yên một đêm. Các người nghỉ ngơi đi, tôi canh gác giùm cho.” Tả Minh Vũ nói. “Mới rồi anh đánh một chiêu kia dường như mất rất nhiều sức?” Đào Chân hỏi. “Đúng rồi đó, Minh Vũ, sắc mặt anh không tốt lắm. Anh đi nghỉ đi, để em canh gác cho.” Nghiêm Học cũng lên tiếng. “Không cho kháng nghị. Anh là chủ lực của chúng ta, nếu anh ngã xuống thì cả đám nên làm sao đây? Lại thêm bây giờ Tiểu Chân cũng bị thương, anh nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. Huống chi em cũng đã nói muốn bảo vệ anh. Minh Vũ, em cũng là đàn ông.” Tả Minh Vũ im lặng giây lát, gật đầu nói. “Được rồi, em mệt thì đánh thức anh.” Cho nên đêm nay do Nghiêm Học canh gác, bốn người kia đi ngủ. Còn về An Tiểu Chi thì hoàn toàn bị bỏ qua, không phải cô không có chuyện nói, chỉ là đang suy nghĩ làm cách nào diệt trừ kẻ lợi hại như vậy, mà người như thế rốt cuộc có thân phận gì? Kịch ngắn: “Minh Vũ, anh cẩn thận An Tiểu Chi chút.” “Sao vậy? “Em cứ thấy ánh mắt cô ta nhìn anh không tốt.” “Bây giờ em mới phát hiện? Cũng quá chậm chạp.” “Ê, em là muốn tốt cho anh, còn cười nhạo em? “Anh đâu có, bà xã của anh lo cho anh, anh vui còn không kịp nữa là!” “Minh Vũ, anh đề phòng cô ta chút là được, đừng tổn thương cô ấy được không?” “Sao chứ, không lẽ em còn thích cô ta?” “Sao có thể! Anh lại dám nghi ngờ lòng chung thủy của em?” “Đâu có đâu! Anh hoàn toàn tin tưởng bà xã!” “Vậy thì được. Em chỉ là cảm thấy dù gì cô ấy cũng là con gái, nên khoan dung độ lượng. Người đang làm, trời đang nhìn, coi như tích phúc cho hai chúng ta.” “Biết rồi, nể mặt bà xã yêu quý, anh không thèm so đo với cô ta.” “Minh Vũ thật tốt!” “Vậy biểu thị chút đi.” “Chụt~” ‘Sao Minh Vũ có thể giống con nít vậy chứ, phải dụ dỗ nữa, thật đáng yêu, mình thích!’ “Ngoan.” ‘A Học giống như con nít, kêu làm gì thì làm cái đó, thật ngoan, mình thích!’